Sủng Ngươi Đến Tận Trời

Trong thoáng chốc, cảm xúc phức tạp đồng thời đánh sâu vào hai người.
Hà Phi mặt đỏ bừng, đứng vững vàng liền vội vàng lui thân rời đi, mặt đỏ tai nóng, tim đập như nổi trống. Bình tĩnh, bình tĩnh a! Cô ôm lấy mặt, đòi mạng, nóng đòi mạng! Đáng chết, cô sao lại thế này?! Nhất định là say!
Thang máy dừng lại, đèn tuýp trên đầu cũng tắt, chỉ còn sót lại một cái đèn nhỏ chiếu sáng.
Lương Chấn Y trầm mặc quỷ dị, Ôn Hà Phi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng đang đang nhìn lại mình, ánh sáng trong mắt anh khiến cô tim đập gia tốc. Ánh mắt anh sắc bén, giống như một con thú đang nhìn con mồi, lại cực nóng giống như muốn cắn nuốt cái gì.
Hà Phi bối rối, lui về phía sau, lại lui về phía sau chạm đến vách tường, thở một hơi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dời đi tầm mắt. Vì để tránh đi loại không khí quỷ dị xấu hổ này, cô đánh vỡ trầm mặc.
“Thang máy. . . . . . Thang máy trục trặc sao?” Cô có chút khó thở. Người đàn ông này làm cô tim đập thình thịch, làm cô run rẩy, cô chán ghét chính mình như vậy, giống như bị mê hồn. Anh chỉ một ánh mắt nhưng lại hại cô hoảng hốt hồn phi phách tán, thật ngớ ngẩn!
Lương Chấn Y nhìn cô cúi đầu siết chặt tay, thân mình cứng ngắc, xem ra thực căng thẳng. Sợ anh như vậy sao?

Đột nhiên giơ tay hướng về cô ——
“Làm gì vậy?” Hà Phi sợ hãi vội cúi người trốn anh, lập tức phát hiện nguyên lai Lương Chấn Y chính là muốn đi ấn máy bộ đàm. Muốn chết! Cô thở sâu bắt buộc chính mình thả lỏng. Bình tĩnh a, Ôn Hà Phi!
“Alô?” Bảo vệ đón nghe.
Lương Chấn Y nhìn lại Hà Phi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ! Ánh mắt nhìn chằm chằm cô, cùng lúc nói với bảo vệ: “Thang máy tầng A trục trặc, chúng tôi bị nhốt ở trong.”
“Được rồi, mọi người đừng hoảng hốt, chúng tôi lập tức xử lý ngay.”
Trong lúc chờ đợi hai người bị vây ở trong nho nhỏ không gian. Thực im lặng, cũng thực xấu hổ, Hà Phi chảy mồ hôi, tim đập cuống cuồng, phi thường khẩn trương. Bởi vì anh là thủ trưởng? Không không không. . . . . . Bởi vì anh là đàn ông?! Nhưng là khi ở cùng một chỗ với Thiếu Khâm cũng chưa từng kích động như thế a. Hà Phi thấp rủa một tiếng, bưng lấy hỗn loạn đầu, nhắm mắt lại. Thật choáng váng, rượu chết tiệt, tác dụng sau thực mạnh.
“Sợ như vậy?” Anh đánh vỡ trầm mặc, trầm thấp tiếng nói cũng giống như rượu thuần hậu mê người. Anh mỉm cười, bỗng nhiên thực hưởng thụ chuyện ngoài ý muốn này. “Đừng sợ, thang máy rất nhanh sẽ tốt rồi.” Anh nói, lại âm thầm hi vọng thang máy này tốt nhất trục trặc mấy cái giờ. Anh thích cùng cô một chỗ, thích như vậy nhìn cô mặt mày đỏ bừng, cho dù dục vọng khao khát cô thực mãnh liệt khiến anh thống khổ.
Hà Phi nghe xong lời của anh, đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm nói thẳng: “Tôi không sợ, chính là anh làm cho người ta thật khẩn trương.”
Anh nghe xong ngạc nhiên, không khỏi bật cười.
“Vậy sao?” Không biết là mình làm cái gì làm cô khẩn trương. Lương Chấn Y quan sát khuôn mặt hồng hồng của cô, yêu thích cô bĩu môi khêu gợi cái miệng nhỏ nhắn. Chết tiệt! Thầm nghĩ, nếu cô biết ý tưởng hiện tại trong đầu anh, cô mới thực nên khẩn trương đi.
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh biết không?” Cô thực thành thực tiếp tục nói. “Có đôi khi, anh thực nghiêm khắc lạnh lùng; nhưng có đôi khi, khi anh nhìn người ta lại. . . . . .” Hà Phi miệng đắng lưỡi khô, ra sức quạt quạt tay. “Lại giống như nhìn thấu người ta, rất không lễ độ, bộ dáng thực ngang ngược.” Anh vừa rồi cũng như vậy nhìn làm cô luống cuống muốn chết.
Lương Chấn Y nhún nhún vai, dùng ánh mắt thập phần thú vị chăm chú nhìn cô. Cố ý trêu cô nói: “Ánh mắt là cửa sổ linh hồn, có lẽ, tôi có cái linh hồn ngang ngược đi. Cô đang ám chỉ, tôi là người ngang ngược sao?”

Hà Phi nghe xong lập tức lắc đầu, còn thật sự giải thích: “Không phải, tôi không phải là mắng ngang ngược. Anh không ngang ngược, phần lớn thời gian anh chính là lạnh lùng khiến người ta không chịu nổi.” Đây là lời nói thật, anh thủy chung rất khoảng cách, sâu không lường được.
Lương Chấn Y nghe xong, hung ác trừng cô.
“Nói thủ trưởng như vậy, cô đáng chết.”
Anh cố ý hé ra gương mặt nghiêm khắc, Hà Phi thấy thế, một trận kinh ngạc, sau đó lập tức cười ha ha. Cô tươi cười làm anh hoa mắt thần mê. Trời ạ, anh thực thích cô! Cô ngẩng đầu lên nhếch miệng cười bộ dáng rất đáng yêu, anh cơ hồ tưởng cúi đầu hôn lên môi cô.
Hà Phi thực thức thời ở trước ngực tay làm cái chữ thập. “Tha thứ cho tôi. . . . . . Coi như tôi say đi? Nhé?” Lúm đồng tiền của cô như hoa, hiện ra ở đáy mắt anh, tiếng nói ngọt ngào sung sướng. “. . . . . . Tôi thật cao hứng, tôi được thăng chức đó.” Trong lòng thêm ngọt ngào, nụ cười này, đem không khí xấu hổ giữa hai người đều cười bay mất. Cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, thở sâu. “Oa, tôi thật sự có thể thiết kế kế hoạch, tôi có thật nhiều ý tưởng nha. . . . . .” Cô nhẹ nhàng mỉm cười nói. “Tôi đã là chuyên viên thiết kế, thật không dám tin.”
Anh hắt cô nước lạnh. “Làm không tốt, cũng sẽ đuổi việc.” Cố ý dọa cô.
Hà Phi một trận ngạc nhiên, lập tức cười đến lớn hơn nữa. “Không sợ, không sợ, sẽ không để cho anh có cơ hội đuổi việc tôi!”
Ý, Lương Chấn Y này không đáng sợ như trong tưởng tượng như vậy nha. Đèn sáng, một trận chói mắt, thang máy bắt đầu đi xuống, một lần nữa chuyển động.
Hà Phi đã không còn căng thẳng, thậm chí, với Lương Chấn Y có một chút cảm giác thân thiết.

Cửa thang máy mở, Lương Chấn Y đi ra khỏi thang máy, Hà Phi bỗng nhiên hướng đến bóng dáng anh nói: “Tôi vẫn rất muốn hỏi. . . . . .”
Lương Chấn Y dừng bước, Hà Phi lại nói tiếp: “Lần đó phỏng vấn tôi nói dối, sao anh không vạch trần?” Cô vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Lương Chấn Y không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Có lẽ. . . . . . tôi chỉ là muốn biết năng lực của cô có bao nhiêu.” Trên thực tế, cô chịu khổ nhọc đã làm anh thay đổi cách nhìn.
Hà Phi nghe xong không khỏi mỉm cười, cao giọng cam đoan với bóng dáng cao lớn kia. “Yên tâm, tôi tuyệt sẽ không làm anh thất vọng. Cám ơn anh.” Cô tự đáy lòng cảm kích.
Lương Chấn Y không nói gì, chỉ nhún nhún vai, sải bước rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận