“Anh. . . . . . tìm ai?” Hắn không biết người đàn ông cao lớn này.
Lương Chấn Y nhìn vào phía sau Từ Thiếu Khâm. Bên trong cũng không có thân ảnh của Hà Phi, nhưng là anh nghe thấy tiếng máy sấy ầm ĩ. Anh sắc mặt kiềm chế, giống như có một con dao sắc bén cắm vào lồng ngực, đâm vào trái tim mềm mại của anh. Ánh mắt tối sầm, thanh âm khổ sở hỏi Từ Thiếu Khâm.
“Hà Phi có ở đây không?” Anh cũng phải hỏi cho rõ ràng, mặc dù anh cảm thấy phỏng đoán đáng sợ này nọ như xoáy nước muốn nhấn chìm anh, mặc dù anh cảm thấy đau đớn đang ở trong lòng lan tỏa.
Từ Thiếu Khâm mắt say u mê, khẩu khí hàm hồ. “Cô ấy đang tắm! Anh có chuyện gì? Tìm cô ấy làm cái gì a?” Hắn ta ợ một hơi rượu rất là mất lịch sự.
Lương Chấn Y vẻ mặt trang nghiêm, sắc mặt rất khó nhìn, thối lui. “Không có chuyện gì.” Xoay người xuống lầu, mỗi một bước đều giống như giẫm đạp lên chính lòng mình là như vậy bi thương.
Lúc sắp đi ra ngoài, Lương Chấn Y chợt dừng bước, nhắm mắt lại, hít sâu một cái. Vẫn sợ bị thương, vẫn không muốn có tình cảm, một khi rơi vào võng tình, cảm giác sợ hãi này vẫn cứ phải đến.
Tình yêu thật vĩ đại, cũng có lúc cũng rất tàn khốc. Anh vừa mới giống như lên thiên đường nhẹ nhàng bay bổng, trong nháy mắt lại bị kéo xuống địa ngục, cảm giác này giết anh không kịp trở tay, quả thực là đáng sợ.
Anh không muốn phỏng đoán Từ Thiếu Khâm vì sao lại áo quần lại xộc xệch; anh không muốn đoán Hà Phi vì cái gì mà đang tắm. Hình ảnh kia thật đáng sợ, anh không muốn suy nghĩ tiếp nữa.
Nhưng khi anh đi ra khỏi khu nhà, bước vào dưới ánh trăng xinh đẹp, anh lại bắt đầu cảm thấy chói mắt. Bóng đêm thật đẹp, anh lại cảm thấy rất thương cảm. Gió đêm lành lạnh, thổi qua mặt, thế nào cũng giống như quất đau anh. Ngồi vào trong xe, một bó hoa hồng nở rộ, chói mắt mà như đang cười nhạo đôi mắt anh đong đầy u buồn.
Lương Chấn Y hỗn loạn bới mái tóc đen, kéo xuống cà vạt, xoay mở nhạc. Đổ vào ghế ngồi, mệt mỏi thở dài. Cảm giác này tựa như đột nhiên bị cuốn vào dòng nước xoáy đen đặc. Anh vẫn cứ nghĩ đến nghi vấn làm người ta đau đến thấu xương kia, anh biết là không nên nhưng lại không từ bỏ được hình ảnh hiểu lầm như khoét đục tâm can kia. . . . . .
Sợ nhất chính là ngây ngốc rộng mở trái tim như vậy, giống như hoa hồng nở rộ, không chút nào đề phòng nghênh đón ánh nắng ấm áp. Lại không biết rằng, một lòng hướng về ánh sáng, cánh hoa cũng sẽ bị nắng cháy mà tổn thương.
Trong chớp mắt, một lòng muốn yêu cũng sẽ yếu ớt mà bị thương, trái tim khô héo.
Ôn Hà Phi sấy khô tóc, kin kít chùi gương phủ mờ sương, nhìn vào kính xoa xoa mắt, mặc quần áo tử tế, là chiếc áo lông cừu Lương Chấn Y mua cho cô, đi ra khỏi phòng tắm.
Từ Thiếu Khâm say rượu nằm trên ghế sa lon, mùi rượu ngất trời, cô cau mày oán trách. “Hôi quá đi mất!” Chạy đi kéo rèm, mở cửa sổ ra, không nhịn được chạy ra ban công, tì tay lên lan can, hít vào một hơi không khí mới mẻ.
Bên trong xe Lương Chấn Y từ từ kéo xuống cửa sổ xe, đôi mắt đen huyền nhìn thấy đang chân không đứng trên ban công Ôn Hà Phi. Ánh trăng chiếu vào trên người cô, chiếc áo lông cừu anh tặng dán lên thân thể tuyết trắng, cùng với một chiếc quần vải lanh đỏ thẫm rộng thùng thình. Mái tóc dài xõa ở sau vai, cô ngước lên bầu trời, chỉ cách một khoảng cách ngắn ngủi, cô lại không nhìn thấy anh. Cô nhìn lên trời sao, vẻ mặt hồn nhiên lại ngây thơ.
Ngay tại trong ánh mắt thâm tình của Lương Chấn Y, cô xoay người đi vào bên trong, mái tóc tung bay. Anh phảng phất có thể ngửi thấy được hương thơm hoa nhài, tiếc nuối mà tràn đầy chóp mũi. . . . . .
Hà Phi vừa vào trong nhà liền hỏi say bí tỉ Từ Thiếu Khâm. “Sao vừa rồi tôi giống như là nghe thấy tiếng chuông cửa?”
Từ Thiếu Khâm lờ đờ ngồi dậy, ói cũng đã ói, men say hơi lui đi, hắn khổ sở nương nhờ lại ở nhà cô.
“Thật xin lỗi.” Hắn ngượng ngùng lúng túng. “Anh không phải cố ý uống rượu say.”
Hà Phi thở dài một hơi, giúp hắn rót chén nước uống cho tỉnh rượu, sau đó. . . . . . “Anh đi đi.” Cô lấy ra một hộp giấy. “Trong này đều là đồ của anh, bao gồm cả những bức ảnh của chúng ta mấy năm nay, anh đem đi đi.”
Từ Thiếu Khâm bắt lấy cổ tay Hà Phi. “Hà Phi,” hắn vô cùng nghiêm túc giải thích. “Đàn ông đều có dục vọng, anh cùng cô gái đó chẳng qua là thuần túy chỉ là phát tiết dục vọng mà thôi, trong lòng anh nhưng là –” hắn ta tóm chặt ngực. “Anh thật sự yêu em mà! Em phải tin tưởng anh!” Đây là thật, người hắn muốn kết hôn cũng chỉ có Hà Phi.
Hà Phi nheo mắt lại, rút tay ra. “Tôi thật là nghe không hiểu nổi!” Cô không chút vui mừng trừng mắt nhìn hắn. “Cái gì mà dục vọng hả? Ý của anh là anh yêu tôi, rồi lại cùng đứa con gái khác làm loạn, đây là chuyện không có liên quan gì sao? Ông trời ạ!” Cô liếc mắt xem thường. “Tôi bây giờ mới biết quan niệm của chúng ta khác nhau nhiều như vậy, tôi thật là. . . . . .” Cô nhức đầu đi ra mở cửa. “Anh trở về đi thôi, tôi bất kể anh nghĩ thế nào, đối với tôi mà nói, bởi vì dục vọng mà có thể cùng những người khác làm loạn, là chuyện cực kì bẩn thỉu!”
Từ Thiếu Khâm sắc mặt khó coi. “Anh hứa sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa, anh hứa với em. Anh có thể vì em mà thay đổi, anh có thể thề, Hà Phi ——” hắn ngẩng đầu lên nhìn cô thật sâu. “Em không hiểu, anh thật sự thật sự rất yêu em.”
Hà Phi bình tĩnh nhìn lại hắn, hốt nhiên lại thấy thực cảm khái. “Kỳ quái, anh cả ngày lẫn đêm nói anh yêu tôi, nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy, anh yêu căn bản là chính bản thân mình. Anh nghĩ phát tiết dục vọng, cứ thế làm bậy cùng cô gái khác, hoàn toàn không cảm thấy tôi sẽ thương tâm; anh nghĩ mở nhà hàng, sẽ bắt tôi phải nghỉ việc phối hợp anh, nói là vì tốt cho tôi, thật ra thì cũng là vì để thuận lợi cho anh; còn có ——” cô không chịu nổi trợn mắt rống lên. “Anh vĩnh viễn vĩnh viễn không nhớ được tôi không ăn cay! Còn có ——”
“Có ăn cay hay không rất quan trọng sao?” Hắn ta ngắt lời cô. Mắt tức thì trợn to, kinh hãi thấy Hà Phi xông đến thở phì phò chỉ vào mặt hắn mà mắng.
“Còn có chính là anh lúc nào cũng ngắt lời của tôi! Từ Thiếu Khâm, của anh yêu ra khỏi miệng từ đầu tới cuối căn bản chỉ có mình anh!”
“Nếu như. . . . . . anh tiều tụy hốc hác như vậy vì em đều không gọi là yêu, thế cái gì mới coi là yêu?” Hắn phản bác lại cô.
Hà Phi nhìn hắn, lại nhớ tới Lương Chấn Y, chiếc áo lông cừu khiến cho cô cả người ấm áp dễ chịu.
Cô mân miệng nói: “Tôi chỉ biết có người, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu anh yêu em, một câu cũng không có. . . . . .” Cô nhíu mày nghiêm mặt nói. “Nhưng là rất kỳ quái, tôi có thể cảm giác được, vô cùng tinh tường cảm giác được, anh ấy yêu tôi. Anh ấy rất yêu, rất yêu tôi!”
Từ Thiếu Khâm nghe mà như đưa đám. “Mà em. . . . . . em cũng yêu anh ta?” Hắn dè dặt hỏi, nơm nớp lo sợ.
Hà Phi lại đáp phải như đinh đóng cột: “Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Tôi yêu anh ấy! Tôi thật sự yêu anh ấy!”
Từ Thiếu Khâm có tư cách gì để mà ai oán, đây hết thảy là từ tay hắn tạo thành.
Ôn Hà Phi đáy lòng cực hiểu rõ, người nào là ở lúc cô bất lực nhất khích lệ cô; người nào lại ở lúc cô thương tâm nhất ấm áp bên tai thầm thì trấn an lòng cô bàng hoàng bất an; là người nào, vừa gọi điện thoại, liền ngàn dặm xa xôi bay tới gặp cô.
Trên đời này sẽ không còn người nào nữa sủng cô giống như Lương Chấn Y vậy.
Ôn Hà Phi vẻ mặt quyết tuyệt, giọng nói quả quyết, đáp án như đinh đóng cột, làm Từ Thiếu Khâm hoàn toàn tỉnh ngộ. Hà Phi đã không thể nào quay đầu lại.
Hắn thương tâm rơi lệ, giống như một đứa trẻ không ai giúp đỡ, Hà Phi đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ngước nhìn trước mắt chàng trai đã cùng cô trải qua biết bao năm tháng thanh xuân, không khỏi cũng thấy mũi chua chua.
“Chúng ta. . . . . . đều tự đi tìm người thích hợp hơn với mình đi. Mấy năm qua. . . . . . vẫn là cám ơn anh.”
Nghe thấy lời của cô, hắn giống như càng khổ sở hơn, đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay.
Hà Phi thở dài. “Chờ anh hết say rồi lái xe trở về sau.” Sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa lại đang là lúc hắn kích động thương tâm.
Trời tờ mờ sáng, Từ Thiếu Khâm nằm ngủ trên ghế sa lông; mà ở ngoài phòng, Lương Chấn Y đau khổ đợi một đêm vẫn không thấy Từ Thiếu Khâm rời đi. Đến rạng sáng bốn giờ, Lương Chấn Y nổ máy, chiếc xe Benz màu đen ở dưới sắc trời tím nhạt nhập vào con đường yên tĩnh vắng lạnh, rời đi chỗ ở của người trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...