Sủng Mị

"Sở tiểu tử!"

Đoạn Khởi Minh ngẩn người ngạc nhiên, không hiểu tại sao cái tên này lại biểu hiện không cam lòng và tức giận như thế.

"Sở Phương Trần, chẳng lẽ ngươi có ý đồ với nó?"

Lê Nghiễm cũng nhìn chằm chằm Sở Mộ, ánh mắt của người thanh niên này rất quen thuộc với hắn. Đây rõ ràng là khát vọng thuần túy trong lòng mỗi một Hồn sủng sư. Không phải khi hắn còn trẻ cũng từng có ánh mắt này hay sao?

"Đúng, hai vị tiên sinh, hi vọng các ngươi nói cho ta biết những tin tức hữu ích."

Sở Mộ gật đầu xác nhận, thái độ cực kỳ dứt khoát.

Trong lúc hai lão gia hỏa này nói chuyện với nhau, Sở Mộ biết bọn họ vẫn đang tìm kiếm một đầu Hồn sủng thần bí. Thậm chí tranh chấp đỏ mặt tía tai, ai cũng cho rằng nhận định của mình là đúng.

"Khi còn trẻ, chúng ta cũng có khát vọng này, dùng thời gian mấy chục năm theo đuổi Hồn sủng trong truyền thuyết. Nhưng cuối cùng tất cả trở thành nước chảy bèo trôi, ngay cả cái bóng của nó cũng không thấy."

Ánh mắt Lê Nghiễm trở nên mông lung, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Chỉ có đạt tới cấp bậc này mới biết được một bước kia khó đi dường nào.

Quan trọng nhất là cho dù đã thành công vượt qua rồi cũng chưa chắc có thể thu phục Vong Mộng.

"Tiểu tử, không nên si tâm vọng tưởng. Chẳng lẽ lúc nãy ngươi không nhìn thấy nó thi triển kỹ năng sao?"

Đoạn Khởi Minh khuyên bảo Sở Mộ chấp nhận với thực tế.

"Nhìn thấy, cho nên mới muốn có nó a...aa!"


Sở Mộ nói.

Con đường hắn đã trải qua tràn đầy đau khổ, nhấp nhô, hiểm nguy, cho tới ma hóa mất đi linh hồn… vì thế hắn càng thêm quý trọng mỗi một cơ hội đến với mình. Nếu không thử sức làm sao biết mình không làm được?

Bia khóc giúp cho Sở Mộ nhận được lực lượng cấp chúa tể, nhưng đây không phải là con đường hắn muốn đi. Hắn không muốn lệ thuộc vào cái gọi là vận may hoặc là số phận. Vận khí chỉ là nhất thời, chỉ có những thứ tự mình cố gắng đạt được mới thật sự tồn tại vĩnh cửu.

Bây giờ Dực hệ Hồn sủng trong lý tưởng đã hiện ra trước mắt, tại sao hắn phải bỏ qua?

Cho dù trở ngại lớn hơn nữa, hắn sẽ dốc toàn lực đi làm. Hắn tin tưởng rằng cuối cùng sẽ có một ngày mình được như nguyện.

Đây là một đầu Hồn sủng mạnh hơn thời điểm Sở Mộ hóa thân Bán Ma, nhưng vậy thì thế nào? Hắn đã từng chiến đấu với bao nhiêu sinh vật không có cách nào chiến thắng, không phải là ngày hôm nay vẫn sống sót an an ổn ổn hay sao?

Cho nên, vào thời khắc này, Sở Mộ quyết định buông tay đi làm.

Nếu đã quyết định thì phải dũng cảm đối mặt với nó, bước đầu tiên chính là tìm hiểu hết thảy mọi chuyện.

"Ai dà, ngươi đi hỏi Trần lão, phần lớn thông tin là chúng ta nghe hắn nói!"

Lê Nghiễm cười khổ nói.

"Manh lão tiên sinh?"

Sở Mộ vô cùng ngạc nhiên vì chuyện này.

"Ừ, là hắn nói cho chúng ta biết nhân vật Thừa Mặc, cũng là hắn nói cho chúng ta biết Vong Mộng là Hồn sủng của Thừa Mặc."

Lê Nghiễm gật đầu nói.


"Đa tạ!"

Sở Mộ lập tức thi lễ rồi lên tiếng cáo từ.

Lúc này Vong Mộng đã bay vào Hướng Vinh thành lưu lại một luồng khí tức hắc ám nồng đậm quanh quẩn trên bầu trời rộng lớn.

Một người thanh niên khống chế một con Thất Tội Hồ kéo theo cái đuôi lửa đỏ rực truy đuổi sát nút.

"Cần gì chứ, chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn có thể thành công?"

Đoạn Khởi Minh nói với Lê Nghiễm nói.

Lê Nghiễm lắc đầu nói:

"Mặc dù chúng ta biết hắn làm những chuyện đó chỉ là phí công, nhưng người trẻ tuổi nỗ lực chung quy không có chỗ xấu."

Sở Mộ truy đuổi Vong Mộng một hồi chợt phát hiện đám thực vật những nơi nó nó bay qua nhanh chóng khô héo, dùng mắt thường cũng có thể thấy được chúng nó mất dần sức sống rồi biến thành tro bụi.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà phát ra tiếng kêu nhắc nhở Sở Mộ.

Sở Mộ quay đầu lại liền ngạc nhiên phát hiện thân ảnh Vong Mộng đã bao trùm một mảng lớn Hướng Vinh thành, cảm giác này giống như tòa thành bị người ta dùng cọ vẽ lên bức họa màu xám vậy.

"Nó đây là..."


Sở Mộ không rõ tại sao Vong Mộng không hề công kích nhân loại, nhưng lại hao phí rất nhiều công sức hủy diệt thảm thực vật trong Hướng Vinh thành. Chẳng lẽ nó có thù hận với tòa thành này?

Một lát sau, Sở Mộ dần dần theo không kịp tốc độ của nó.

Vong Mộng nhìn như nhẹ nhàng lướt qua không trung, nhưng tốc độ phi hành gần như là kỹ năng Thuấn Di. Chỉ thấy thân ảnh nó thấp thoáng một cái đã xuất hiện ở ngoài xa mấy chục dặm.

Trên đường nó đi qua, tất cả thực vật dây leo, hoa cỏ, cây cối mọc trên tường thành, đường phố, hoa viên héo rũ cực nhanh. Thậm chí khu vườn dược thảo cũng không thoát khỏi vận mệnh điêu linh.

Cả Hướng Vinh thành bị nhuộm lên một màu xám tử vong, thoạt nhìn không có một chút sức sống.

Đình viện trong một ngõ hẻm Hướng Vinh thành.

Một lão giả mù lòa đứng ngoài sân, ngẩng đầu lên nhìn trời, vẻ mặt bi thương.

Chỉ tiếc là hắn không nhìn thấy gì, ngay cả lực lượng hồn niệm cũng bị khí tức hắc ám áp chế phạm vi rút ngắn lại không tới ngàn thước. Cho nên hắn không biết được Vong Mộng đang ở nơi nào.

"Vẫn phải tới, cuối cùng vẫn phải tới!"

Manh lão tiên sinh không có thất vọng, hay là buồn bã như Đoạn Khởi Minh và Lê Nghiễm, trong lòng hắn chỉ tràn đầy cảm khái vì thế sự vô thường.

Trong tòa thành này chỉ có một mình hắn biết Vong Mộng tồn tại, bởi vì trước đây thật lâu hắn tận mắt nhìn thấy nó. Thân ảnh cao ngạo, khí chất tuyệt trần khiến cho nội tâm hắn rung động không nói nên lời, tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng cảm xúc vẫn còn như lúc ban đầu, bây giờ lại nhiều thêm một tia khổ sở và bất đắc dĩ.

"Lão tiên sinh!"

Sở Mộ nhảy xuống đất, chậm rãi tiến lại gần Manh lão tiên sinh đang nhớ về hồi ức xưa kia.

Thấy lão giả này ngơ ngẩn xuất thần, thấy được vẻ mặt bi thương kia, trong lòng Sở Mộ đột nhiên rất muốn biết quá khứ người này. Lấy thực lực của hắn, lấy kiến thức phong phú không thua gì Ly lão nhi, thời kỳ hắn còn trẻ nhất định là vang danh thiên hạn, trong tay nắm giữ uy quyền oai phong một cõi.

"Là ngươi hả? Miêu tả hình dạng của nó xem nào!"

Manh lão tiên sinh cũng không kinh ngạc khi thấy Sở Mộ xuất hiện, chậm rãi nói chuyện, không thèm để ý cây cỏ trong hoa viên đang khô héo chút nào.


Ánh mắt Sở Mộ nhìn lên bầu trời ở phương xa, bắt đầu miêu tả thân ảnh Vong Mộng một lần cho lão giả nghe.

"Ừ, xem ra trí nhớ của ta còn tốt lắm!"

Sau khi nghe xong, Manh lão tiên sinh hài lòng gật đầu.

"Thế nào? Lão nhân gia trước kia từng thấy nó?"

Sở Mộ ngạc nhiên hỏi.

"Thấy rồi, thời điểm ta còn là thiếu niên từng gặp một vị cường giả tuyệt thế. Là hắn dẫn ta vào thế giới Hồn sủng huyễn lệ, khi đó Vong Mộng chỉ là ấu sủng, lông vũ mềm mại, êm như nhung. Ha ha, ta đùa giỡn với nó một đoạn thời gian không ngắn."

Manh lão tiên sinh chậm rãi tường thuật đoạn ký ức xa xưa, từ vẻ mặt có thể thấy được hắn vô cùng tưởng niệm quãng thời gian này.

Chẳng biết tại sao đây vốn là trí nhớ trân quý, nhưng lão nhân gia lại nguyện ý nói lại cho người thanh niên không quen thuộc. Có lẽ là hắn nhận thấy tuổi thơ ngây ngô của mình từ người thanh niên này.

"Vị cường giả đó là Thừa Mặc? Vong Mộng là Hồn sủng của hắn?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Lão nhân gia lắc đầu nói:

"Thừa Mặc không có ký kết hồn ước với Vong Mộng, trong lòng mỗi người đều có Hồn sủng lý tưởng của mình. Thừa Mặc đã có một con Dực hệ Hồn sủng hoàn mỹ nhất, cho nên hắn không có ký kết hồn ước với tiểu Vong Mộng. Hắn chỉ nuôi dưỡng rồi đem nó phóng sinh ở một địa phương được gọi là quốc độ của nó."

"Là nơi nó nên trở về?"

Sở Mộ càng thêm nghi ngờ khó hiểu.

"Thật ra nơi này không phải là lãnh thổ nhân loại, mà nó thuộc về Vong Mộng. Nó là tổ tiên nguyên thủy nhất của chủng tộc Tinh Linh Điệp, nhưng loài người can thiệp khiến cho Vong Mộng nhất tộc dần dần biến mất. Cuối cùng chúng nó phải di dân quy mô lớn, xâm nhập vào trong rừng núi tìm nơi cư trú. Dĩ nhiên đây là chuyện mấy ngàn năm trước."

Manh lão tiên sinh chậm rãi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui