Trong thời gian thật ngắn, tất cả Tinh Linh Điệp màu đen đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, khu rừng phía tây lại khôi phục ánh sáng như cũ.
Nhưng mà hết thảy mọi thứ đột nhiên rơi vào yên tĩnh dị thường, đám người thủ thành vẫn không thể mở miệng nói chuyện. Chỉ có ánh mắt tràn đầy rung động, sợ hãi ngó chừng phía trước.
Lúc này một đầu Dực hệ Hồn sủng thần bí đang lơ lửng ở giữa không trung, độ cao ngang với tường thành cách đó trăm dặm.
Nó không có buông thả lệ khí, cũng cảm thụ không được bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có cặp cánh nhẹ nhàng vũ động trôi nổi ở đó, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta cảm giác rét lạnh đến tận linh hồn.
Khí chất sinh vật này ưu nhã và quý phái tựa như hoàng tộc nhân loại, cho dù không buông thả khí thế nhưng mọi người vẫn cảm thấy vận mệnh của mình nằm trong tay nó.
Nhỏ bé, yếu ớt, vô lực phản kháng. Đó là nhận thức chung trong lòng bọn họ.
"Đây... đây là chủng tộc gì?"
Ánh mắt Long Tuyệt Vấn La trợn trừng nhìn tới sinh vật thần bí kia, giọng nói lộ rõ cảm xúc sợ hãi và hoảng hốt.
Long Tuyệt là thủ lĩnh Thập Lục Tuyệt, thực lực không kém gì cường giả Bát Hoang. Hồn sủng của hắn thi triển một cái kỹ năng có thể tiêu diệt ngàn quân, từ khi đạt tới độ cao này, hắn rất ít khi cảm nhận được tính uy hiếp từ đối thủ.
Nhưng mà ngày hôm nay, hắn vô cùng khắc sau một điều. Đó là thực lực hắn không thể đối kháng với sinh vật kia, một chiêu cũng đỡ không nổi.
Vì thế hắn đang sợ hãi, cũng rung động y như những người khác. Thậm chí hắn càng hiểu rõ cấp bậc sinh vật kia.
Trước đó hai lão giả Lê Nghiễm và Tôn Khải Minh cho rằng vương giả của quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen chính là Vong Mộng trong truyền thuyết. Đồng thời cũng là Hồn sủng của Thừa Mặc hơn trăm năm trước.
Bọn họ tìm kiếm Vong Mộng mười mấy năm, thông qua đủ loại phương thức nghiên cứu chuyên sâu chủng tộc, năng lực, hình thái của nó.
Nhưng mà mà bọn họ làm sao cũng tưởng tượng được bản thân Vong Mộng chính là cả quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen.
"Mỗi một con Tinh Linh Điệp màu đen đều là phân thân của nó. Điều này… điều này … cũng quá mức đi!"
Nội tâm Lê Nghiễm và Tôn Khải Minh cực kỳ kinh hãi, bí mật mười mấy năm qua rốt cuộc mở màn. Nhưng kết quả lại làm bọn họ sững sờ.
Mấy trăm vạn Tinh Linh Điệp ngưng tụ thành một con Hồn sủng, tồn tại siêu cường trong truyền thuyết -Vong Mộng.
"Đó là sinh vật gì?"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền trước giờ bình tĩnh, thong dong rốt cuộc cũng động dung.
Nàng là một trong Tứ Hùng đã đứng trên đỉnh cao nhất trong thế giới nhân loại. Nàng hiểu rõ tồn tại siêu việt đế hoàng có ý nghĩa như thế nào.
Thật ra Hạ Chỉ Hiền đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi, bởi vì sinh vật có thể thống lĩnh trăm vạn Tinh Linh Điệp nhất định là cấp chúa tể.
Nhưng mà cảnh tượng mấy trăm vạn Tinh Linh Điệp tạo thành một đầu Hồn sủng cấp chúa tể lại là khái niệm hoàn toàn khác. Hạ Chỉ Hiền tận mắt nhìn thấy từ đầu đến cuối mới lộ ra thần sắc khó tin.
"Khó trách Trữ Mạn Nhi không có cách nào câu thông với Tinh Linh Điệp màu đen. Thì ra chúng nó không phải là linh hồn đầy đủ, mỗi con Tinh Linh Điệp chỉ là một phần tính mạng mà thôi. Không ngờ thế giới này còn có sinh vật thần kỳ như vậy, đúng là thần kỳ."
Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới sinh vật chúa tể ở giữa không trung, trong lòng nhấc lên sóng ngập trời.
“Có lẽ nó là sinh vật mà nhân loại chưa từng biết đến."
Sinh vật do vô số Tinh Linh Điệp màu đen tạo thành không mang hình thái con bướm khổng lồ. Mà nó có thân như chu tước, đầu tựa phượng hoàng, trên đầu có một hàng lông đen nhánh lập lòe hàn quang, nhìn qua rất giống vương miện hoàng giả. Đặc biệt nhất là nó có tới tám cặp cánh ẩn hiện ma văn, mỗi cọng lông vũ đều có lực lượng thần bí không ngừng lưu chuyển.
Phần đuôi chia ra hai nhánh rũ xuống giống bướm, trong lúc nhẹ nhàng bay lượn tỏa ra ánh sáng mờ ảo cực kỳ bắt mắt.
Lông vũ trên người Vong Mộng vô cùng đặc thù, không giống với bất kỳ Dực hệ Hồn sủng nào. Mà lông vũ trên người nó là do Tinh cánh bướm tạo thành, chỉ có một màu đen tuyền, trơn bóng nhẵn nhụi.
Nói cách khác, quân đoàn trăm vạn Tinh Linh Điệp màu đen lúc trước chính là lông vũ của nó biến ảo mà thành.
Tròng mắt Vong Mộng thâm thúy như bầu trời đêm, khi nhìn vào đó sẽ cảm giác giống như rơi vào lỗ đen vô tận, linh hồn và thể xác đều bị khống chế triệt để rất khó giãy dụa thoát ra.
"Vù vù vù vù vù vù!"
Tần số Vong Mộng vỗ cánh từ từ tăng nhanh, tám cặp cánh màu đen nhấc lên bụi mù cuồn cuộn dũng mãnh lao tới thành trì.
Lúc này pháo đài thực vật đã lan tràn ra ngoài tường thành, các loại rễ cây, dây leo, hoa cành chất chồng tầng tầng y như sơn mạch khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối, hình ảnh vô cùng tráng quan.
Vong Mộng đập mạnh cặp cánh thả ra lực lượng hắc ám dày đặc, trong chốc lát luồng năng lượng này đã ngưng tụ thành màn sương mù đen tối bao trùm toàn bộ pháo đài thực vật.
Sau đó tất cả Kinh Cúc (bụi gai), Hoa Thuẫn (giáp hoa), Căn Tường (tường rễ) …v…v bắt đầu khô héo ỉu xìu, tàn tạ điêu linh.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt!”
Pháo đài thực vật bị lực lượng hắc ám ăn mòn không ngừng đứt gãy, tháp thực vật trên cao dần dần xiêu vẹo, nghiêng ngã trái phải.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Không tới mười giây sau, tòa pháo đài khổng lồ rốt cuộc không chịu nổi bắt đầu sụp đổ, dãy thực vật trùng trùng điệp điệp bị nhuộm thành một màu đen khủng bố. Số thì khô héo, số thì nát bấy, hoặc là khô quắt không chút sức sống. Dưới lực lượng hắc ám điêu linh tất cả tính mạng nhanh chóng mất đi, cuối cùng biến thành vật chết trải dài trên mặt đất.
Cả pháo đài sơn mạch hoàn toàn tan rã, Hồn sủng liên tục tử vong đổ gục xuống dưới tường thành.
Thanh âm hoảng sợ, tiếng thét chói tai, Hồn sủng gầm rống trộn lẫn vào nhau. Đám Hồn sủng sư thủ thành kêu la thảm thiết điên cuồng tháo chạy.
Vào thời khắc này, toàn bộ tường thành chấn động kịch liệt. Cho dù là Hồn sủng cấp đế hoàng cũng vô lực đối kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn pháo đài thực vật phòng thủ kiên cố từ từ suy sụp, nhìn quân đoàn hàng vạn Hồn sủng sư tháo chạy tán loạn.
Dực hệ Chí Tôn.
Đây mới là Dực hệ chúa tể chân chính.
Cường đại đến mức áp đảo cả quân đoàn, khiến cho cường giả nhân loại thúc thủ vô sách.
Ở nơi xa, Sở Mộ nhìn Vong Mộng truyền thuyết hiển uy, nội tâm quay cuồng muôn tầng sóng.
Từ trước tới nay, Sở Mộ vẫn không có tìm thấy Dực hệ Hồn sủng thích hợp. Bởi vì trong lòng hắn đã có hình ảnh phác hoạ Dực hệ Hồn sủng của mình rồi.
Hắn lịch lãm nhiều năm, đau khổ tìm kiếm vẫn không thấy chủng tộc Dực hệ Hồn sủng nào thích hợp với mình. Song khi Sở Mộ chứng kiến Vong Mộng trong truyền thuyết xuất hiện, hắn đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, bất chợt có cảm giác hình như nó trùng khớp với hình ảnh trong suy nghĩ của mình.
Bề ngoài lãnh diễm, cao ngạo, ưu nhã, nhưng ẩn tàng khí tức hắc ám thần bí, nắm giữ lực lượng tử vong đáng sợ.
Nó chính là cơn ác mộng đối với địch nhân, hai loại thuộc tính Hắc Ám và Dực hệ phối hợp hoàn mỹ. Có thể nói là vương giả tuyệt đối trong lĩnh vực ngụy trang, ẩn tàng và ám sát.
Trên thực tế, Tinh Linh Điệp màu đen cũng đã phù hợp với tiêu chuẩn hắn định ra. Nhưng mà chủng tộc Tinh Linh Điệp quá mức nhu nhược, tính cách không đủ cuồng dã, khí chất không đủ cao ngạo, lực lượng thuộc tính lại quá yếu. Cho nên Sở Mộ trực tiếp bỏ qua chủng tộc này.
Thế nhưng, sinh vật ở trước mắt hoàn toàn phù hợp với hình tượng Dực hệ Hồn sủng trong lòng Sở Mộ. Lúc này hai mắt hắn dần dần trở nên cuồng nhiệt và kích động, giống như một gã nam tử huyết khí phương cương đột nhiên nhìn thấy người tình trong mộng hiện ra trước mắt mình.
Mỗi một Hồn sủng sư đều có Hồn sủng lý tưởng nhất, nhưng phần lớn người bởi vì hiện thực tàn khốc đành phải dựa theo nước chảy bèo trôi lựa chọn Hồn sủng thay thế. Hoặc là dễ dàng điều huấn, hoặc là tăng trưởng nhanh chóng, rất ít người chịu được đau khổ và tinh thần mệt mỏi do truy cầu Hồn sủng đúng ý mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...