Sủng Mị

Sở Mộ thấy hai lão nhân này đấu võ mồm cũng âm thầm buồn cười, không nghĩ thì ra bọn họ là một đôi lớn tuổi dở hơi.

Thế nhưng, Sở Mộ cũng nhìn ra được hai lão nhân này có bản lĩnh thật sự.

"Đến Ngưỡng Phong Lĩnh đi, nơi đó có một đám Thiên Đồng Ma Thụ sinh sống. Hẳn là thích hợp với Mộc hệ Hồn sủng trung đẳng cấp đế hoàng lịch lãm, vận khí tốt có khi còn thu hoạch Mộc Tinh ngàn năm. Tỷ lệ đề thăng lên tới cao đẳng đế hoàng sẽ cao hơn một chút."

Lê Nghiễm chậm rãi nói.

"Nào có dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng Mộc Tinh ngàn năm đụng cái là rơi à? Thế nhưng, chỗ đó quả thật thích hợp ngươi lịch lãm, đợi lát nữa ta đi lấy một tấm bản đồ cho ngươi, đừng có đi nhầm kẻo không về được."

Đoàn lão nói.

"Ngưỡng Phong Lĩnh đúng không? Đa tạ hai vị lão tiên sinh chỉ điểm."

Sở Mộ lễ phép nói.

"Dù sao ngươi còn trẻ tuổi khí thịnh, chạy nhiều một ít hẳn là không có gì đáng ngại. Phía nam Ngưỡng Phong Lĩnh năm mươi dặm chính là Bích Lâm, nơi đó đã chết rất nhiều Tinh Linh Điệp cao cấp, ngươi thuận tiện đi một chuyến điều tra giúp ta đang có thứ gì tác quái. Nhớ phải cẩn thận, nhiều khi ngươi không đủ sức ứng phó, chỉ cần tìm hiểu là được rồi."

Đoàn lão nói.


"Mình không đối phó được? Trong thế giới nhân loại hẳn là không có nhỉ?"

Sở Mộ thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi Sở Mộ nhận lấy bản đồ, lại cố ý đi một vòng quanh Đồ Thư Quán.

Từ khi Ly lão nhi "bách khoa toàn thư" không ở bên người, Sở Mộ nhất định phải tìm đến đủ loại thư sách để thu thập tin tức cần thiết.

Khoảng chừng hai canh giờ sau, Sở Mộ rời khỏi trở về đình viện của mình, thử tĩnh tu trong chốc lát.

Từ buổi sáng đến buổi trưa, trong hai giờ này bất kể Sở Mộ tâm bình khí hòa như thế nào, cố gắng tập trung ra sao. Hắn vẫn luôn buồn bực phát hiện hồn lực không hề nhúc nhích, hoàn toàn không có dấu hiệu tăng trưởng.

"Chẳng lẽ tĩnh tu thật sự không có tác dụng rồi?"

Sở Mộ gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

Sở Mộ đã quen tĩnh tu mỗi khi trời tối, mặc dù cấp bậc cao tĩnh tu tiến bộ sẽ càng lúc càng chậm, nhưng hắn chưa từng đình chỉ một ngày nào.


Nhưng mà một chuyện làm cho hắn nhức đầu chính là kể từ khi bước vào hàng ngũ cao niệm Hồn Hoàng, tĩnh tu đã không còn bất kỳ tác dụng nào. Khó trách Trầm Thu trưởng lão mấy chục năm vẫn ở mãi cảnh giới tám niệm Hồn Hoàng. Hẳn là từ bảy niệm đến tám niệm và tám niệm đến chín niệm cách nhau rất xa, xa tới mức mỗi khi tĩnh tu tựa như thêm vào một hạt cát trong sa mạc. Vì thế hắn mới không có một chút cảm giác tăng trưởng.

"Xem ra đến cấp bậc này khổ tu đã mất đi tác dụng rồi. Hiện tại cần phải tìm kiếm kỳ ngộ và cơ duyên."

Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ.

Sở Mộ mở mắt ra, bỏ qua công việc tĩnh tu vô nghĩa.

Bỗng nhiên một cỗ mùi thơm đặc thù xộc vào trong mũi Sở Mộ, hắn quay đầu lại liền kinh ngạc phát hiện trên vai mình chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một con Tinh Linh Điệp.

Sở Mộ chính là Bán Ma, cho dù thu liễm khí tức vẫn bị Tinh Linh Điệp nhạy cảm nhận thấy. Cho nên trong phạm vi mười thước tuyệt đối không thể nào xuất hiện Tinh Linh Điệp vờn quanh.

Thế mà lúc này lại có một con Tinh Linh Điệp không sợ tà tính trong người Sở Mộ, thậm chí to gan lớn mật đậu trên vai hắn.

Sở Mộ cẩn thận quan sát mới phát hiện con Tinh Linh Điệp này có một màu xám đen.

"Thì ra là Tinh Linh Điệp Ám thuộc tính. Hèn gì không sợ mình, ha ha! "


Sở Mộ dùng ngón tay trêu chọc tiểu sinh mạng "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" với mình, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ. Ít nhất giữa hắn và Tinh Linh Điệp cũng có điểm chung.

Tĩnh tu đã bị hắn vứt ra sau ót, trong lúc rãnh rỗi tranh thủ ra ngoài thành đi dạo vài vòng.

Diệp Khuynh Tư thường xuyên ở trong dược viện nghiên cứu linh thuật, Trữ Mạn Nhi nhất định là tình nguyện vui chơi trong tòa thành chứ dứt khoát không theo Sở Mộ lịch lãm khô khan, nhàm chán.

Cứ như thế, cuối cùng xuất phát lịch lãm chỉ có một mình Sở Mộ.

Hắn thu thập một vài thứ cần thiết, dặn dò Bạch Nhị và Bạch Tứ ở lại hộ vệ hai nàng, sau đó dựa theo đánh dấu trên bản đồ đi tới Ngưỡng Phong Lĩnh.

Ngưỡng Phong Lĩnh là tuyệt cảnh đối với người bình thường, cho dù là Hồn Hoàng cũng không có mấy người dám bước vào nơi này. Bởi vì sinh vật trong đó toàn là đẳng cấp cực cao, Thống trị giả lại là một chủng tộc nổi danh khó chơi - Thiên Đồng Ma Thụ.

Thiên Đồng Ma Thụ là Hồn sủng cấp quân chủ, nghe nói thực lực chúng nó tăng cường thông qua tuổi thọ.

Thiên Đồng Ma Thụ mười năm là cấp quân chủ, Thiên Đồng Ma Thụ trăm năm là cấp đế hoàng, Thiên Đồng Ma Thụ ngàn năm ít nhất cũng là vô địch đế hoàng.

Thiên Đồng Ma Thụ sống quần cư ở trong Ngưỡng Phong Lĩnh, tuổi thọ trăm năm sẽ có tỷ lệ nhất định sinh ra Mộc Tinh cấp tám trở lên. Mộc Tinh đế hoàng cũng không hiếm thấy, chỉ cần có năng lực đi dạo chung quanh Ngưỡng Phong Lĩnh vài vòng nhất định là có thu hoạch. Điều kiện tiên quyết là phải có thực lực đối phó Thiên Đồng Ma Thụ và khả năng đào thoát. Tuy rằng tính tình Mộc hệ Hồn sủng tương đối hiền hòa, nhưng một khi bị chủ động công kích rất dễ hợp lực tiến hành vây công.

Ma Thụ chiến sĩ rất khó tăng cường lên tới cao đẳng đế hoàng trong thời gian ngắn. Đoàn lão từng nhắc nhở trong quá trình lịch lãm ở Ngưỡng Phong Lĩnh nên tận lực thu thập Mộc Tinh đế hoàng, sau này trở về sẽ dốc toàn lực cường hóa, như thế tỷ lệ đột phá thành công sẽ cao hơn.

Mặc dù Ngưỡng Phong Lĩnh cách Hướng Vinh thành không xa, đó là đối với Sở Mộ. Nếu như là một đầu Dực hệ Hồn sủng chuẩn đế hoàng ít nhất phải bay ba tháng không gián đoạn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn


Vì muốn tiết kiệm thời gian, sau khi ra khỏi Hướng Vinh thành không lâu, Sở Mộ trực tiếp hóa thân Bán Ma bay thẳng lên trời cao, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới Ngưỡng Phong Lĩnh.

Hồn sủng chuẩn đế hoàng phi hành ba tháng, Sở Mộ cấp chúa tể coi như vừa bay vừa nghỉ chỉ mất chừng mười ngày thời gian sẽ tới Ngưỡng Phong Lĩnh.

Sau khi tiến vào phạm vi Ngưỡng Phong Lĩnh, Sở Mộ nhìn thấy rừng rậm dày đặc, vô số cổ thụ khổng lồ che trời dọa cho sợ hãi không nhẹ. Hắn chậm rãi hít vào một hơi lấy lại tinh thần, bắt đầu hạ thấp độ cao.

Quang cảnh trong tầm mắt hắn chỉ có thể dùng từ bàng bạc để hình dung, dõi mắt nhìn tới chỉ thấy một màu xanh đen trải dài ra tận đường chân trời, đại thụ khổng lồ, dây leo to lớn, cỏ dại cao hơn đầu người cho thấy hoàn cảnh nơi này cực kỳ tốt. Lần đầu tiên trong đời Sở Mộ thấy được một khu rừng nguyên thủy khí thế bất phàm thế này.

Nơi này hiển nhiên hiếm người lui tới, Tinh Linh Điệp hoang dã nhiều vô số kể. Trên trời, dưới đất, tán cây, ngọn cỏ đâu đâu cũng thấy. Chúng nó chính là nhân tố tô điểm màu sắc giúp cho khu rừng càng thêm rực rỡ.

Cấp bậc Tinh Linh Điệp nơi này cao hơn Hướng Vinh thành không ít, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tinh Linh Điệp hình thể to bằng chim ưng, diều hâu. Thực lực chúng nó đã bắt đầu tiến triển, coi như là một đầu Hồn sủng chân chính.

Cho dù Tinh Linh Điệp cấp bậc cao bao nhiêu, chúng nó tính tình thiện lương sẽ không chủ động công kích bất kỳ ngoại tộc nào. Sở Mộ dẫn Ma Thụ chiến sĩ tiến vào rừng rậm mấy canh giờ đã nhìn thấy hai đầu Tinh Linh Điệp đế hoàng.

Tinh Linh Điệp đế hoàng được gọi là Tinh Linh Điệp Hoàng, sau khi đạt đến cảnh giới này không chỉ có năng lực tiêu trừ ốm đau, hỗ trợ giấc ngủ nữa rồi. Mà chúng nó đã lĩnh ngộ kỹ năng thôi miên và trị liệu quần thể, cũng là Hồn sủng phụ trợ cường đại rất được nữ nhân ưa thích.

Diệp Khuynh Tư dặn dò Sở Mộ nếu thuận tiện thì tìm bắt cho nàng một con ấu sủng Tinh Linh Điệp đế hoàng.

Cho dù Sở Mộ hiện tại đã là cấp chúa tể, chính là tồn tại thiên hạ vô địch thủ chân chính. Nhưng ấu sủng Tinh Linh Điệp đế hoàng cực kỳ hiếm hoi, trừ phi xông thẳng vào Điệp sào đại khai sát giới mới có cơ hội cướp đoạt ấu sủng.

"Đoàn lão đầu nói nơi này đột nhiên có rất nhiều Tinh Linh Điệp cao cấp tử vong. Hẳn là có người muốn thu hoạch ấu sủng Tinh Linh Điệp đế hoàng mới triển khai tàn sát."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui