Nghe thấy nguyên thủ Phan Quân cố ý khiêu khích, Sở Mộ đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, vội vàng áp chế lửa giận trong lòng mình.
Sở Mộ quả thật có được lợi ích rất lớn từ Trữ Mạn Nhi, nhưng mà lực lượng chân chính của hắn không phải dựa vào nàng.
Song Tà ma nhân là do Bạch Tam dâng hiến linh hồn Hắc Yểm Ma, sau đó dung hợp với huyết thống Ma nhân trong người hắn.
Hoàng Tuyền Họa là do hắn bôn ba khắp nơi, hao phí thời gian và thể lực chiến đấu hỗ trợ Hải tộc, tìm mọi cách chuộc tội cho nó.
Nếu như nguyên thủ Phan Quân cho rằng toàn bộ lực lượng của Sở Mộ là do Trữ Mạn Nhi ban cho. Vậy thì hắn đánh giá quá cao năng lực của Trữ Mạn Nhi, đồng thời cũng quá coi thường Sở Mộ.
Có lẽ những đại nhân vật giống như nguyên thủ Phan Quân ngồi trên vị trí cao cao tại thượng quá lâu rồi, bản tính cũng dần dần thay đổi. Hắn cho rằng mình đạt tới cấp bậc lãnh tụ là chuyện đương nhiên, những người khác đều là đầu cơ trục lợi.
"Ngươi tới đàm phán với ta, vậy thì nói đi!"
Sở Mộ cố gắng bình ổn nội tâm của mình.
Hành vi đè nén cảm xúc không phải là hoàn toàn tiêu tán, mà là chồng chất bên trong thân thể của mình chờ đợi thời điểm bộc phát.
"Thả Thiết Quân ra, ba mươi vạn đại quân Ô Bàn tự nhiên sẽ rút lui ra khỏi Quan hải. Hơn nữa, chúng ta sẽ không tiến vào Tân Nguyệt Địa nửa bước."
Nguyên thủ Phan Quân chậm rãi nói.
Ngữ khí của hắn rất bình thản, lại uy nghiêm giống như là mệnh lệnh không thể làm trái.
"Hai người các ngươi thì sao?"
Ánh mắt Sở Mộ chuyển sang hai người Hỏa phu nhân, Hàn Nham.
"Hỏa phái và Phong phái sẽ rút lui khỏi biên giới Tân Nguyệt Địa, sau này sẽ không xâm phạm lãnh thổ các ngươi. Nhưng ngươi phải cho thuộc hạ rút khỏi địa bàn của chúng ta."
Hỏa phu nhân nói.
"Chiến tranh kết thúc, Tân Nguyệt Địa vẫn là Tân Nguyệt Địa của các ngươi. Nhưng một khi Giao Nhân cổ xưa thức tỉnh đừng có trông cậy vào chúng ta phái binh trấn áp. Chúng ta sẽ ở bên ngoài nhìn xem các ngươi tự sinh tự diệt."
Hàn Nham là thành viên Thần Tông đã quen với phong thái bề trên, cho đến bây giờ vẫn không quên ra vẻ đạo mạo.
"Còn có chuyện gì khác không?"
Sở Mộ lẳng lặng quan sát mấy người này, lại hỏi một lần nữa.
Tiêu lão tông chủ nãy giờ vẫn nhìn chăm chú thái độ của Sở Mộ, lúc này mới mở miệng nói:
"Lần này Phán Quan điện có người can thiệp vào chiến tranh. Nếu ngươi gật đầu đồng ý ngưng chiến, trong tương lai bất kỳ thế lực nào dám có ý đồ với Tân Nguyệt Địa, Thần Tông chúng ta cũng sẽ lấy tội danh nhiễu loạn trật tự nhân loại phái quân diệt trừ. Bao gồm thành viên Thần Tông cũng không ngoại lệ."
Ngưng chiến cần phải được song phương đồng ý.
Sở Mộ bây giờ gật đầu đồng ý có nghĩa là Tân Nguyệt Địa giành lấy thắng lợi trong cuộc chiến tranh này rồi, trong tương lai tám thế lực lớn tuyệt đối không dám phái binh tới quấy nhiễu.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn vào Sở Mộ, bởi vì quyết định cuối cùng là phụ thuộc vào hắn.
"Tốt, ta trước tiên thả Thiết Quân."
Sở Mộ gật đầu nói.
Vừa nói dứt lời, Sở Mộ quay đầu lại nhìn tới Thiết Quân đang bị áp giải.
Hắn vươn tay đánh ra một trảo vào hư không, trực tiếp kéo phó thủ Thiết Quân từ dưới chân núi lên đỉnh Thiên Sơn.
Thiết Quân bị Sở Mộ lôi đi như cục thịt thừa, một cỗ lực lượng vô hình kéo hắn bay thẳng lên cao. Sở Mộ nhìn thoáng qua phương hướng nguyên thủ Phan Quân, sau đó ném Thiết Quân tới trước.
Nguyên thủ Phan Quân không nghĩ tới biết điều Sở Mộ như vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười cao ngạo và chế giễu.
Hắn tiện tay tiếp phó thủ Thiết Quân cả người mềm nhũn, bộ dạng yếu đuối gần chết.
Quân sư Trí Nang thấy Thiết Quân đã trở về an toàn, nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thiết Quân là phó thủ hải quân Ô Bàn, thực lực đạt tới cao đẳng Bất Hủ. Nếu như hắn chết đi sẽ là tổn thất rất lớn đối với hải quân Ô Bàn.
"Sở Mộ… cứ như vậy… cứ thả hắn đi như vậy?"
Triêu Lãnh Xuyên thấy tù binh trân quý bị ném tới tay nguyên thủ Phan Quân, nhất thời không biết Sở Mộ đang có ý gì.
Liễu Băng Lam cũng im lặng nhìn sang Sở Mộ, lúc nãy vẻ mặt hắn quá bất thường rồi, làm ra cử động cũng không phù hợp với lẽ thường.
Hắn hành động như thế là sao?
Sở Mộ không nói gì, ánh mắt vẫn luôn ngó chừng nguyên thủ Phan Quân mặt ưng, khóe miệng hắn từ từ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Lòng bàn tay Sở Mộ chậm rãi bốc cháy ma diễm, ngay sau đó ngọn lửa đột nhiên nhảy múa…
"Ầm!"
Tất cả mọi người cho rằng cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc sau khi Thiết Quân được trả tự do, ngay lúc này thân thể Thiết Quân bỗng nhiên nổ tung.
Ma diễm màu đen bạo liệt phá vỡ lồng ngực Thiết Quân, nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể, cơ quan nội tạng máu me lập tức hóa thành hư ảo.
Tứ chi Thiết Quân bắn ra bốn hướng, dần dần mất hút phía dưới chân núi.
Ánh mắt nguyên thủ Phan Quân sững sờ trong chốc lát, hoàn toàn không ngờ thân thể Thiết Quân bỗng nhiên nổ tung, một đống thịt vụn ác tâm bắn thẳng vào mặt hắn, mùi tanh hôi nồng nặc khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Đỉnh đầu Thiết Quân bay thẳng lên trời cao, cặp mắt hắn vẫn lộ vẻ mờ mịt khó hiểu.
Hắn cho rằng mình đã may mắn sống sót, nhưng mọi chuyện đột nhiên xoay chuyển triệt để. Thật ra kể từ khi thời điểm hắn bị bắt làm tù binh, Sở Mộ đã quyết định xong vận mệnh của hắn rồi.
Máu tươi bám đầy mặt nguyên thủ Phan Quân khuôn mặt ưng cao ngạo dần dần trở nên âm trầm, tròng mắt bắn ra sát khí lạnh người.
Thiết Quân là do một tay nguyên thủ Phan Quân đào tạo nên người. Nếu như không phải là quan hệ đến tính mạng Thiết Quân, hắn sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Nhưng mà thời điểm hắn cho rằng đã cứu được Thiết Quân thì sự tình phát sinh biến hóa khiến cho hắn không kịp ứng phó.
Một màn này không chỉ có rơi vào mắt đám người đàm phán, mà ngay cả quân đội song phương ở dưới Thiên Sơn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cảnh tượng máu tanh này quá mức kinh khủng rồi, một gã cường giả lãnh tụ bị nổ tung thân thể chia năm xẻ bảy, tử tạng thê thảm không nỡ nhìn.
Mà nguyên nhân tội lỗi đang im lặng trôi nổi ở giữa không trung, hai tròng mắt từ từ lập lòe ma diễm. Hình ảnh hắn giống như cuồng ma giáng thế…
Tất cả mọi người đều thấy lòng bàn tay hắn hiện lên một luồng ma diễm màu đen, cũng thấy được nụ cười trên mặt hắn, nụ cười tàn nhẫn, nụ cười điên cuồng tới cực điểm.
Liễu Băng Lam và Triêu Lãnh Xuyên đứng gần Sở Mộ nhất, bọn họ thấy lực lượng ma diễm dần dần bao trùm cơ thể hắn liền biết rõ sự tình có biến.
Lúc này Sở Mộ làm cho người ta cảm giác rét lạnh giống như gặp quỷ, nhìn từ bên ngoài không còn một chút gì liên quan đến nhân loại.
"Ngươi… ngươi muốn chết...?"
Da mặt Nguyên thủ Phan Quân co giật liên hồi, ánh mắt nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Sở Mộ.
Một cái móng vuốt xanh đậm lướt tới theo quỹ tích kỳ dị, mục tiêu công kích chính là Liễu Băng Lam và Triêu Lãnh Xuyên bên cạnh Sở Mộ.
"Ha ha ha!"
Bây giờ Sở Mộ đã không cần sợ hãi Phan Quân nữa rồi. Hắn cười lên điên cuồng, Song Tà ma diễm theo đó bốc cháy hừng hực.
Ma diễm màu đen hợp thành đồ án hộ thuẫn bảo vệ Liễu Băng Lam.
Ma diễm màu bạc hợp thành đồ án hộ thuẫn bảo vệ Triêu Lãnh Xuyên.
Liễu Băng Lam và Triêu Lãnh Xuyên phản ứng rất nhanh, bọn họ không dám chần chờ chút nào, lập tức niệm chú ngữ thi triển hồn kỹ bay ngược về quân đoàn Tân Nguyệt dưới chân núi.
Ngay khi Sở Mộ dùng ma diễm nổ chết Thiết Quân, tất cả mọi người đã biết hắn muốn làm gì rồi.
"Chiến tranh là do các ngươi khởi xướng, bây giờ lại muốn thỉnh cầu ta dừng lại? Ta thật sự không hiểu các ngươi ngu xuẩn, hay là bị quyền lực làm choáng váng đầu óc."
Khuôn mặt Sở Mộ bốc cháy ma diễm làm cho nụ cười của hắn càng thêm cuồng bạo.
Chương 1567: Ngưng chiến? Mơ tưởng! (Hạ)
"Ba mươi vạn hải quân Ô Bàn? Đúng là buồn cười, có bản lãnh tiến vào hải vực Tân Nguyệt Địa. Chỗ của ta không có gì, chỉ được cái biển cả rộng lớn, chôn vùi ba mươi vạn thi thể cũng không ảnh hưởng bao nhiêu."
"Vân Môn quan ải vẫn còn đó, không phải lúc trước Trừng Phạt điện phá hủy giết người rất vui sao? Các ngươi có biết những thế lực khác tiến vào Tân Nguyệt Địa đã xâm lược bao nhiêu tòa thành, giết chết bao nhiêu con dân của ta? Tổng cộng bảy mươi ba thế lực, bọn họ đã từng làm gì đối với Tân Nguyệt Địa, ta sẽ trả lại gấp mười lần, một người sống cũng không lưu."
"Sau khi thu thập bọn họ, kế tiếp chính là các ngươi. Xà Long giáo, Huyền Thảo môn, Trừng Phạt điện, Phong phái, Hỏa phái, Quỷ phái, hải quân Ô Bàn, Mục Toản nhất mạch... tất cả các ngươi đều phải chết."
"Vù vù vù!"
Nói đến đây, hai loại ma diễm đã bao phủ toàn bộ thân thể Sở Mộ, lời nói của hắn giống như ma âm rót vào tai tất cả mọi người.
"Chờ nhặt xác người thân các ngươi đi!"
Sau khi Sở Mộ nói một câu sau cùng chính là lời tuyên cáo đối với tất cả thế lực gia nhập vào liên minh chinh phạt.
Hắn muốn nói cho bọn họ biết Tân Nguyệt Địa kế tiếp không phải là thủ hộ, mà là triển khai tiến công trả thù cuộc chiến tranh này.
Ngưng chiến?
Mục Tả Ly bị xử tử trước mặt Mục Thanh Y ngay tháng đầu tiên.
Một khắc kia, Mục Thanh Y khóc đến tê tâm liệt phế, Sở Mộ đứng ở bên nàng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng nhưng lòng đau vô hạn.
Trên Vân Môn quan ải, Vân Môn lão nhân chết trận. Đây là lão giả vô tư thủ hộ Tân Nguyệt Địa mấy trăm năm, chẳng lẽ để hắn chết vô nghĩa hay sao?
Tướng quân Tiêu Hợi thủ hộ Vạn Tượng thành chết trận, Sở Mộ vẫn nhớ được người này mỗi lần thấy mình trở lại sẽ ân cần hỏi han, nóng lòng cầu xin dẫn hắn ra ngoài lịch lãm.
Thánh vệ trưởng Trác Nông cũng chết, thi thể đến bây giờ còn chưa tìm được.
Vạn Triêu Thú trưởng thành từ nhỏ với Triêu Lãnh Xuyên cũng chết trận, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng trên chiến trường liều mạng ngăn cản địch nhân.
Viên Tuế thương tổn năm hồn, bây giờ chỉ còn lại có nửa cái mạng, nằm trên giường bệnh như phế nhân.
Ngay cả Tử Sam Mộng Thú của Diệp Khuynh Tư cũng tử vong trong một trận tập kích bất ngờ của quân đoàn Hỏa phái.
Còn có rất nhiều người Sở Mộ không nhớ tên, nhưng thường xuyên nhìn thấy bọn họ ra vào Tân Nguyệt cung điện. Tất cả mọi người đã trả giá bi thảm như thế, nếu không trả thù thì hắn làm sao nói chuyện với người thân của bọn họ, làm sao trả lại công đạo với cư dân Tân Nguyệt Địa?
Ngưng chiến?
Sở Mộ không thể nào đồng ý đề nghị phi lý này.
Nguyên nhân xảy ra chiến tranh là do liên minh chinh phạt tham lam tiền tài, bảo khố của Tân Nguyệt Địa, trước khi bọn họ xua quân xâm lược không phải vui vẻ, hưng phấn lắm sao? Như vậy sau này chính là thời điểm Tân Nguyệt Địa phản công và trả thù, ít nhất Sở Mộ phải bắt những thế lực kia trả giá vì hành động của mình. Nếu không, oán khí chồng chất trong nội tâm hắn làm sao tiêu tán?
Ngưng chiến?
Mơ tưởng…
"Vù vù vù vù vù vù!"
Trắng và đen, hai loại ma diễm oán niệm đốt cháy thiên không. Giờ phút này tất cả mọi người có thể cảm nhận rõ ràng từ trong người Sở Mộ tràn ra lực lượng tà khí và oán khí cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí bên trong oán khí nồng đậm còn ẩn hiện vô số u hồn gào thét dữ tợn, bọn họ không cam lòng tử vong, bọn họ lượn quanh lĩnh vực oán niệm của Sở Mộ, dùng tiếng kêu gào để phát tiết phẫn nộ của mình.
"Oán Vương Hắc Yểm Ma."
Nguyên thủ Phan Quân lau đi vết máu trên mặt, ánh mắt sắc lạnh như kiếm nhìn vào Sở Mộ tỏa ra tà khí dày đặc.
Chiến tranh kéo dài ba tháng, toàn bộ lực lượng oán niệm đều rót vào trong thế giới linh hồn Sở Mộ.
Hắn chính là vật dẫn tà ác, tất cả cảm xúc mặt trái tức giận, thù hận, thống khổ, đau đớn… đều là năng lượng bồi bổ huyết thống Hắc Yểm Ma, sau đó từ từ chuyển hóa thành lực lượng trong tay Sở Mộ.
Cỗ oán niệm này lớn đến mức khó thể tưởng tượng, khi Sở Mộ hoàn toàn buông thả đã hình thành một luồng mây đen bao trùm Tân Nguyệt Địa. Bầu trời chỉ còn lại một màu xám đen u ám, vô số cô hồn dã quỷ không ngừng bay loạn.
"Tiêu… Tiêu lão tông chủ..."
Hỏa phu nhân và Hàn Nham cảm nhận được cỗ tà khí đập vào mặt liền sợ hãi run rẩy.
Thực lực người này lại mạnh hơn rồi, cuộc chiến tranh này càng thảm thiết, hắn hấp thu oán niệm càng thêm khổng lồ.
Tiêu lão tông chủ nhìn thoáng qua Sở Mộ điên cuồng tới cực điểm, chỉ thản nhiên nói một câu:
"Gieo nhân nào, gặt quả nấy!"
Nói xong, Tiêu lão tông chủ tiếp tục bay đi, nhanh chóng biến mất ở cuối đường chân trời.
Hắn chỉ là một người công chính điều tiết quan hệ song phương. Lần đàm phán này đã xong rồi, nhiệm vụ của hắn xem như kết thúc.
Hắn không muốn thiên vị, càng không cần thương hại bên nào cả. Bởi vì ác nguyên đã gieo xuống từ sớm.
Những kẻ đứng đầu thế lực này lúc trước từng hủy diệt Tịch Tĩnh Lâm, bây giờ lại muốn tái diễn ở Tân Nguyệt Địa.
Nhưng mà bọn họ không biết hai lần thảm kịch đều có liên quan đến Sở Mộ, dần dần tích lũy oán khí trong lòng hắn trở nên mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn.
Ở trong mắt Tiêu lão tông chủ, đây chính là hậu quả xấu. Lúc trước bọn họ tùy ý làm bậy, tùy ý tàn sát giết người như ngóe đâu có sợ người khác oán hận.
Nhưng thời điểm oán hận lên tới cực hạn sẽ xuất hiện tình huống cắn trả.
Lực lượng cắn trả phát sinh trên người Sở Mộ, Song Tà thuộc tính ra đời ở Tịch Tĩnh Lâm. Ngay từ lúc đó, Thế Chủ Thụ đã bắt đầu trả thù.
Thiếu nữ Thế Chủ Thụ không hấp thu lực lượng đó hóa thân cuồng ma, nhưng nàng lại trao nó cho người thủ hộ mình.
Đây là một vòng nhân quả tuần hoàn đúng như lời Tiêu tông chủ nói, gieo nhân nào gặt quả nấy, không hề tồn tại thương hại hay là cảm thông. Bởi vì thời điểm bọn họ huyết tẩy Tịch Tĩnh Lâm không hề thương hại chút nào, xâm lược Tân Nguyệt Địa cũng là như thế. Cho nên hiện tại bọn họ sẽ phải trả giá vì hành động của mình.
Tiêu lão tông chủ rời khỏi không chút do dự.
Cũng có nghĩa là Sở Mộ trả thù các thế lực lớn tàn ác thế nào, hắn cũng không can thiệp. Tựa như lúc ban đầu có người nghiêm cấm hắn can thiệp vào chiến tranh Tân Nguyệt Địa."
"Ngươi cho rằng dựa vào lực lượng Dị nhân là có thể chống lại ta? Ngươi còn kém xa lắm!"
Nguyên thủ Phan Quân nổi giận quát lớn một tiếng. Lực lượng tinh thần biến thành vô số thanh lợi kiếm bắn vào thế giới tinh thần Sở Mộ.
Ánh mắt Sở Mộ nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp đánh tan một kích bất ngờ của nguyên thủ Phan Quân.
Thâm Hải yêu linh cao đẳng Bất Hủ biến ảo vị trí xuất hiện ở chung quanh Sở Mộ, mỗi một lần di động sẽ tạo ra làn sóng không gian mờ ảo ẩn hiện ma văn.
Thoáng cái quanh thân Sở Mộ chồng chất vô số Thủy ma văn, chuyện này đã chứng minh tốc độ Thâm Hải yêu linh vô cùng kinh khủng, nhanh hơn những Hồn sủng đồng cấp rất nhiều.
Thâm Hải yêu linh có năng lực khống chế Thủy thuộc tính rất mạnh, trong quá trình Sở Mộ buông thả ma diễm luôn bị làn sóng Thủy ma văn chèn ép, không có cách nào mở rộng ra xa hơn.
Thời điểm tại Ấn cốc, Sở Mộ thậm chí đỡ không nổi một chiêu dưới tay nguyên thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân mình biến mất ở trong không gian phong bạo.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không quên được cảm giác đau đớn tột cùng, oán khí trong nội tâm dần dần tích lũy biến thành lửa giận ngập trời.
Ngày hôm nay, đồng dạng là cái mặt ưng kia, đồng dạng Thâm Hải yêu linh thực lực cường đại. Nhưng Sở Mộ tràn đầy khát vọng chiến đấu, chỉ muốn tiêu diệt đối phương ngay lập tức.
Cỗ chiến ý bốc cháy bừng bừng trong linh hồn hắn, khiến cho hắn quên mất mình là một Hồn sủng sư. Vào lúc này, hắn chính là Ma vương bộc phát ra sát khí cuồn cuộn, hắn muốn tàn sát, hắn muốn tất cả kẻ thù phải hối hận vì hành vi của mình.
Cũng may mỗi lần Sở Mộ gần như mất đi lý trí, những giọt bia khóc ở trong không gian giới chỉ lại truyền đến cỗ năng lượng lạnh băng giúp cho hắn duy trì một phần lý trí.
Chú ngữ đã vang lên, Sở Mộ bắt đầu triệu hoán Hồn sủng.
Lần này hắn sẽ phải đối mặt với cường giả lãnh tụ chân chính, một vị nguyên thủ hải quân nổi danh hàng trăm năm trước. Khi còn ở Ấn cốc, Sở Mộ đã tận mắt nhìn thấy cường giả Ám Tông lần lượt chết thảm dưới trảo Thâm Hải yêu linh.
Dưới tình huống thuộc tính bị khắc chế, Sở Mộ sẽ không ngu xuẩn dùng lực lượng của mình đối kháng Thâm Hải yêu linh.
Hồn sủng đối phó Thâm Hải yêu linh tốt nhất chính là Hoàng Tuyền Họa.
Chú ngữ triệu hoán không ngừng vang lên, dòng nước xanh thẫm dần dần trải rộng ra bốn phía. Không gian trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái đồ án cổ xưa.
Hoàng Tuyền Họa nhanh chóng bơi ra khỏi đồ án, ngẩng đầu gầm thét một trận vang dội.
Sau đó Hoàng Tuyền Họa huy động kỳ trảo tạo ra mấy đầu Thủy giao long uy vũ.
Một trong năm đại bất tử truyền thuyết, chủng tộc tối cường thống trị đại dương - Hoàng Tuyền.
Thời điểm Sở Mộ triệu hồi ra Hoàng Tuyền Họa cao đẳng Bất Hủ. Tất cả mọi người đều rõ ràng những lời nói của hắn không phải là cuồng ngôn.
Ở trong thế giới nhân loại có mấy người đủ sức chống lại nguyên thủ hải quân Ô Bàn?
Thế mà bây giờ vương giả Tân Nguyệt Địa đang muốn đánh một trận với hắn.
Hoàng Tuyền Họa di động trên không trung, thân thể vũ động thả ra từng đợt sóng nước cuồn cuộn, chỉ lát sau đã tạo thành lĩnh vực bao phủ toàn bộ Thiên Sơn. Chỉ cần nó muốn sẽ có thể hủy diệt cả dãy sơn mạch băng nguyên trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...