Sủng Mị

Thời điểm ở bên cạnh Sở Mộ, Cẩn Nhu công chúa có lúc sẽ lộ ra bản tính trẻ con, ưa thích hờn dỗi. Nhưng chỉ có chung đụng với Sở Mộ mới như thế, khi nàng tiếp xúc với người khác, nàng chính là U Linh công chúa lạnh băng cự người ngoài ngàn dặm.

Đám người Ám Tông và Sở Mộ đều trầm mặc ít nói, một đường đi tới chỉ có thanh âm hai nữ nhân nói qua nói lại, tuy nhiên bọn họ vẫn duy trì mấy phần địch ý.

"Chủ thượng, sắp tới thông đạo không gian rồi."

Lãnh Lâu dùng tinh thần âm cẩn thận trao đổi với Sở Mộ. Lãnh Lâu là thành viên Ám Tông, nhưng hắn không phải là thủ hạ Thiên Lục, người hắn thần phục chính là Vạn Trọng. Cho nên trên ý nghĩa chân chính, Lãnh Lâu ưu tiên nghe theo mệnh lệnh Sở Mộ, một khi song phương muốn đánh, Lãnh Lâu vô luận thế nào cũng sẽ đứng bên phía Sở Mộ.

"Ở đâu?"

Sở Mộ hỏi.

"Phía sau ngọn núi kia."

Lãnh Lâu nhanh chóng hồi đáp.

Ánh mắt Sở Mộ thuận thế nhìn tới lập tức thấy được một ngọn núi màu xám vẫn còn tương đối hoàn hảo.

Ngọn núi này rất bình thường, có một sơn đạo nối thẳng với đỉnh núi. Thông đạo không gian hẳn là nằm ở bên trong sơn cốc mờ mờ trên đó.

Hồn sủng của Thiên Lục có năng lực chữa trị không gian, những vết nứt hoặc hắc động kinh khủng cũng không thể ngăn trở bọn họ tiến về phía trước.

Chốc lát sau, bọn họ đã đến vị trí dưới chân núi, lúc này đây mặt đất phía sau lưng mọi người đột nhiên trầm xuống rồi biến mất ở trong bóng tối vô cùng vô tận.

"Nếu như chúng ta trì hoãn một chút nói không chừng đã rơi vào đó rồi."

Ty tiểu thư cười nói.

Tất cả thành viên Ám Tông cũng sợ hãi nhìn thoáng qua khu vực phía sau lưng mình, lần này xuất hiện không gian hắc động cực lớn, kéo dài liên miên bất tuyệt hàng trăm dặm.

Sợ rằng đầu Dị hệ Hồn sủng của Thiên Lục cũng không thể kịp thời chữa trị không gian hư tổn.

Thiên Lục vẫn im lặng đi trước, vẻ mặt hắn bảo trì bình thản bước lên sơn đạo thẳng tắp.

Vào lúc này, từ trong sơn cốc mông lung bỗng nhiên xuất hiện một nhân ảnh.

Người này đang dựa lưng vào tảng đá, ánh mắt hờ hững hình như chờ đợi ở chỗ này đã lâu.


Nhưng mà tất cả mọi người không có phát hiện ra hắn tồn tại, mãi đến khi hắn hiện ra trong tầm mắt mới ý thức được sự tình có biến.

Thiên Lục khẽ nhíu mày, giơ tay lên ý bảo tất cả người dừng lại.

Sắc mặt hắn trở nên trầm trọng dị thường, ánh mắt tập trung vào nhân ảnh cao lớn ở bên kia.

"Là ai?"

Ty tiểu thư thất kinh hồn vía, không nghĩ tới lại có người vượt qua hồn niệm cảnh giác của mình. Điều này cho thấy thực lực người kia phải cao hơn nàng hai, ba cấp bậc.

Nhân ảnh kia rốt cuộc di động, hắn chậm rãi bước đi trên sơn đạo, thần thái ung dung có vẻ như không xem đám người Thiên Lục vào trong mắt.

Hắn có khuôn mặt sắc như chim ưng, ánh mắt sắc bén, mũi dài và hẹp, cằm nhọn khác thường. Khí thế từ từ tăng cường bao trùm toàn bộ không gian, nụ cười trên mặt thể hiện lòng tin tuyệt đối.

Tất cả mọi người bên phía Ám Tông, bao gồm cả Sở Mộ cũng cảm thấy áp lực nặng nề, tựa như trên người đeo một tòa núi lớn.

Đám người Ám Tông thận trọng tụ lại một chỗ như lâm đại địch, ánh mắt bất an ngó chừng gã nam tử kia.

Trên mặt Sở Mộ cũng lộ vẻ trầm trọng, mặc dù không cảm giác được thực lực đối phương cao thấp ra sao, nhưng hắn có thể khẳng định đây là một cường giả chân chính. Chắc chắn người này phải mạnh hơn bất kỳ ai hắn từng gặp trong đời, bởi vì thần thái bễ nghễ chúng sinh thế kia không giống với những Hồn sủng sư kiêu ngạo, lỗ mãng. Mà đây là khí chất được dưỡng thành khi trải qua cuộc sống lâu dài ở địa vị cao, từ từ biến thành tập quán.

Loại người gì có thể thay đổi cao ngạo trở thành thói quen?

Tám người Ám Tông thả ra sát khí nồng nặc, bọn họ đối diện với liên quân Xà Long phái, hải quân Ô Bàn, Thần Tông cũng không sợ hãi.

Nhưng mà bây giờ tám người này bất giác tăng cường sát khí lên tới mức lớn nhất vẫn không thể tạo thành ảnh hưởng đối với gã nam tử kia.

"Tiểu nha đầu, nhìn trên mặt mũi lão cha già của ngươi, ta tha cho ngươi một mạng. Cút đi!"

Ánh mắt gã nam tử cực kỳ lạnh nhạt nhìn tới Ty tiểu thư, ngữ khí uy nghiêm ra lệnh một tiếng.

Ty tiểu thư nhất thời tức giận đỏ bừng cả mặt, nàng đúng là thành viên Ám Tông nghìn người mắng nhiếc, người người phỉ nhổ, nhưng mà ở trong lĩnh vực cường giả có ai không biết nàng là ái nữ của lão đại Ám Tông? Cho dù là cao tầng Thần Tông cũng không dám bất kính đối với nàng, có thể nói trên đời này tuyệt đối không có người nào dám nói với nàng như vậy, bao gồm cả phụ thân của nàng cũng thế.

"Giết hắn đi!"

Ty tiểu thư bùng phát lửa giận trong lòng, ra lệnh cho đám thủ hạ ở phía sau.


Đám thủ hạ Ám Tông hiển nhiên là không dám chống lệnh, gã thám báo xuất thủ trước tiên, khống chế một đầu Ám Bằng đánh tới gã nam tử kia.

Ám Bằng gào thét lướt qua không gian, chung quanh thân thể nó từ từ ngưng tụ lực lượng biến thành một đạo Ám Tiễn tối đen như mực.

Gã nam tử không thèm liếc mắt một cái, chỉ tùy ý phất tay áo giống như là xua đuổi ruồi muỗi.

Ngay lúc này, sau lưng của hắn bỗng nhiên lao tới một con Hồn sủng toàn thân có màu xanh thẫm.

Tốc độ con Hồn sủng này thật nhanh, tất cả mọi người chỉ thấy một đạo Lệ trảo xẹt qua quỹ tích Ám Bằng phi hành.

"Phụt!"

Máu tươi đỏ lòm phun lên thành vòi, thân thể Ám Bằng và tên thám báo đồng thời chia làm hai mảnh rơi xuống bãi đá lởm chởm.

Một chiêu tất sát.

Thậm chí còn chưa tính là một cái kỹ năng.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi lạnh giá, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn tới thi thể nằm trên bãi đá.

Thực lực gã thám báo xem như cao nhất trong đám thủ hạ Ám Tông, thế mà chỉ qua một cái chớp mắt đã biến thành thi thể không toàn vẹn.

Đến lúc này Ty tiểu thư đã không còn tức giận gì nữa, thay vào đó là cảm giác khiếp sợ tột đỉnh.

"Không nên khiến ta cảm thấy phiền não, một khi ta phiền não nhất định sẽ có người chết."

Gã nam tử từ đầu tới cuối không hề nhìn tới cỗ thi thể kia lần nào.

Đó là thi thể của một cường giả Bất Hủ lại không có một chút trọng lượng trong mắt hắn.

Lúc này Thiên Lục tiến lên một bước ngăn cản ở trước mặt mọi người, mở miệng nói nhỏ với Ty tiểu thư:

"Ngươi đi đi!"


Ty tiểu thư ngẩn người ngạc nhiên, nàng thấy ánh mắt Thiên Lục hiện lên vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Ta không đi!"

Ty tiểu thư cắn môi, cương quyết không bỏ mặc đồng bạn của mình.

"Hắn là nguyên thủ."

Thiên Lục lại nói thêm một câu.

Ty tiểu thư hoàn toàn ngây dại, ánh mắt nhìn tới gã nam tử mặt ưng không dám tin tưởng.

Hắn là nguyên thủ? Toàn bộ thế giới nhân loại chỉ có một vị nguyên thủ, đó là thủ lĩnh cao nhất hải quân Ô Bàn, thống lĩnh ngàn vạn đại quân nắm quyền lực tuyệt đối ở trên mặt biển.

Sở Mộ cũng nghe thấy lời nói của Thiên Lục, nội tâm hắn lập tức nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Gã nam tử ở trước mắt hắn chính là nguyên thủ, cường giả cấp lãnh tụ trong thế giới nhân loại, một vị đầu lĩnh chân chính đứng trên vị trí đỉnh phong.

Đây là địch nhân cường đại nhất từ khi hắn bước lên con đường Hồn sủng sư, lúc nãy chỉ dùng một chiêu miểu sát thành viên Ám Tông. Vũ Vân Long có thể chống đỡ nhân vật như vậy được bao lâu?

"Đi!"

Thiên Lục trầm giọng nói với Ty tiểu thư, lần này thanh âm hắn giống như là ra lệnh.

Ánh mắt Ty tiểu thư ngơ ngác nhìn Thiên Lục, do dự hồi lâu vẫn không thể đưa ra quyết định. Nàng biết nguyên thủ quả thật là tử thần đòi mạng, ở chỗ này không có một người nào có khả năng chạy trốn trong tay hắn.

Ty tiểu thư đã sắp cắn nát đôi môi rồi, nàng không ngờ mình lại gặp phải nguyên thủ hải quân ở nơi này. Hơn nữa, cái tên nguyên thủ đáng chết này đã biết bọn họ sẽ tới đây mới quyết định ôm cây đợi thỏ.

Rốt cuộc Ty tiểu thư vẫn lựa chọn rời khỏi.

"Ta sẽ báo thù cho ngươi, nhất định sẽ..."

Ty tiểu thư nghiêm túc nói với Thiên Lục.

Nói xong câu này, Ty tiểu thư khống chế Hồn sủng bay lên đỉnh núi.

Nguyên thủ đứng ở nơi đó, không có ngăn trở Ty tiểu thư rời đi.

"Các ngươi cũng đi!"

Thiên Lục không quay đầu lại, giọng nói đạm mạc ra lệnh cho Sở Mộ và đám thủ hạ.


"Đại nhân, chúng ta nguyện ý lưu lại chiến đấu."

Một gã thành viên Ám Tông vóc dáng gầy gò cao giọng nói.

"Chúng ta cũng không rời khỏi."

Một người khác lập tức bước lên ngăn cản trước mặt Thiên Lục.

Bọn họ biết lần này gặp phải địch nhân phi thường cường đại, nhưng mà sáu người bọn họ vẫn có thể trì hoãn một ít thời gian để cho Thiên Lục chạy trốn.

"Đông đông đông."

Nguyên thủ gõ ngón tay lên tảng nham thạch dính đầy máu tươi, trên mặt xuất hiện nụ cười chế giễu một đám con mồi vô tri, nói:

"Đừng có hiểu lầm, ta còn chưa có cho phép các ngươi rời khỏi nơi này. Chung quy cũng phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của đám thủ hạ dưới trướng ta."

Trong lòng Thiên Lục trầm xuống, bản ý của hắn là để cho người của mình rời khỏi, sau đó hắn sẽ thông qua Dị Tông Yêu thoát khỏi nguyên thủ truy sát.

Nhưng mà cái tên nguyên thủ này rõ ràng là không có ý định bỏ qua bất kỳ người nào.

"Tiểu tử, bia khóc Thất Tội Hồ ở trên tay ngươi đúng không?"

Ánh mắt nguyên thủ rơi vào người Sở Mộ, thái độ giống như là quân vương nhìn xuống thảo dân.

Sở Mộ không có trả lời.

"Lấy ra đi, bao gồm tất cả bia khóc của ngươi."

Nguyên thủ dùng ngữ khí lạnh nhạt ra lệnh. Trên thực tế, hắn nói mỗi một câu đều chứa đựng khí chất uy nghiêm không thể kháng cự, bất kỳ người nào đứng ở trên độ cao của hắn đã từng trải qua quá nhiều sự tình kinh thiên động địa rồi, trên đời này có rất ít chuyện làm cho hắn mất bình tĩnh.

"Đưa cho ngươi, ngươi có cho chúng ta rời khỏi?"

Sở Mộ dùng ngón tay chỉ Cẩn Nhu công chúa và Vũ Vân Long.

"Không được!"

Nguyên thủ chậm rãi lắc đầu.

Sở Mộ quay đầu sang nói với Thiên Lục:

"Chúng ta là đồng minh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui