Sủng Mị

Cẩn Nhu công chúa và Sở Mộ đứng ở bên kia, thấy đám người này thất kinh hồn vía cũng lắc đầu cảm thán. Đúng là đại nhân vật mà, tuổi tác càng lớn, địa vị càng cao lại càng sợ chết.

"Ai chà, nơi này náo nhiệt quá nhỉ!"

Bỗng nhiên một thanh âm hài hước truyền vào tai tất cả mọi người.

Không có một ai nhận thấy có người lạ xông vào, ánh mắt mọi người lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía thanh âm kia.

Bốn thân ảnh tuyết trắng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên một đỉnh núi cách đá khá xa, đám người này từ trong đống nham thạch lởm chởm đi ra. Lúc này gã nam tử cầm đầu đang nở nụ cười tự tin, phong thái ưu nhã vô cùng. Không thể không thừa nhận, gã nam tử này có khuôn mặt tuấn mỹ mê người, đẹp trai đến mức khiến cho người ta phải ghen tỵ.

Thực lực đạt tới cấp Bất Hủ, lại có được dung mạo anh tuấn như thế đúng là thế gian hiếm thấy. Người này là một vị Hải chủ của hải quân Ô Bàn, cặp mắt hắn kia quét qua mọi người một vòng cuối cùng dừng lại trên người Cẩn Nhu công chúa.

Thân thể Cẩn Nhu công chúa đang ở trạng thái trôi nổi ở giữa không trung, dung mạo xinh đẹp và khí chất đặc biệt lập tức làm cho Hải chủ La Dịch chú ý.

Thật ra đám người này đã sớm chú ý tới Cẩn Nhu công chúa có hình thái U Linh đặc thù, chẳng qua là bây giờ tất cả mọi người đang tập trung tới bia khóc nên không có người nào rảnh rỗi nghĩ đến nữ tử U Linh này.

Cẩn Nhu công chúa phát hiện gã nam tử xa lạ kia đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc chán ghét.

Coi như là U Linh, Cẩn Nhu công chúa cũng không thích bị một nam nhân xa lạ nhìn mình với ánh mắt đáng khinh như thế.

"Sở Mộ, ta rất ghét cái tên nam nhân mặc y phục trắng kia, nói chuyện âm dương quái khí chắc chắn không phải người tốt."


Cẩn Nhu công chúa tiến tới nói nhỏ bên tai Sở Mộ.

Cẩn Nhu công chúa nói xong cũng không sai, Hải chủ La Dịch vì muốn bản thân mình càng thêm anh tuấn tiêu sái, trên mặt đúng là bôi một lớp phấn trang điểm. Về phần phong cách nói chuyện lại càng kiêu ngạo, bao gồm Tần Nghiễm và Tằng Long cũng cảm thấy không thoải mái.

"Hải quân Ô Bàn, Hải chủ thứ bảy La Dịch, Hải chủ thứ tư Cổ Quỷ. Đúng là có ý tứ, ha ha, đám người hải quân Ô Bàn cũng chạy đến Tranh Minh thành chúng ta đòi phân một chén canh rồi. Chẳng lẽ Ô Bàn đại địa đã bị các ngươi hốt hết tài nguyên, hoặc là gặp phải kẻ địch không đất dung thân rồi?"

Tằng Long cực kỳ bất mãn thái độ của La Dịch, lập tức cất tiếng cười nhạo.

"Chúng ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, nghe nói Ấn cốc có đồ tốt mới ghé vào xem thế nào!"

La Dịch cười cười nói.

Hai người La Dịch và Cổ Quỷ rất có danh tiếng trong lĩnh vực Bất Hủ coi như. Hải chủ La Dịch thường xuyên tiếp xúc với cường giả Tranh Minh đại lục, trong vòng quan hệ ít ỏi này có người đồn rằng La Dịch ưa thích cái đẹp còn hơn cả nữ nhân. Mặc dù trưởng thành rất có mị lực, dung mạo tuấn mỹ hơn người, chỉ có điều cũng vì thế hắn diễn xuất hơi nghiêng về phía nữ nhân, khiến cho không ít người nói chuyện với hắn cảm giác cả người không được tự nhiên. Cũng may La Dịch chỉ thích mỹ nữ, nếu không khẳng định rất nhiều người sợ hắn còn hơn sợ cọp.

Cổ Quỷ đúng lúc ngược lại với La Dịch, bề ngoài cực kỳ xấu xí quả thực giống như là một đầu dã thú. Thế mà người này lại là bằng hữu sinh tử chi giao với La Dịch, cũng là một trong những cường giả chân chính của hải quân Ô Bàn. Sở Mộ phát hiện mấy người này đều nhận thức lẫn nhau cho thấy bọn họ là nhân vật xuất chúng trong lĩnh vực Bất Hủ. Nhất là Tần Nghiễm, Tằng Long, La Dịch và Cổ Quỷ đều có thực lực cực mạnh, bất kỳ người nào cũng có khả năng một chọi một với Vũ Vân Long. Nếu như bốn người bọn họ liên thủ đối phó hắn, vậy thì hắn căn bản không có tư cách phản kháng.

"Tiểu tử này cũng là Bi Khấp Giả?"

La Dịch lưu luyến không rời chuyển ánh mắt từ trên người Cẩn Nhu công chúa sang Sở Mộ.

"Không phải, hắn có thù oán với Hàn chưởng môn, ta chỉ là thuận tay giết hắn mà thôi!"


Tần Nghiễm thản nhiên nói.

Tằng Long ngẩn người ngạc nhiên, bản lãnh bịa đặt của Tần Nghiễm đúng là cao cường không thua gì chiến lực của hắn.

"Tần tiền bối, không cần thiết như vậy nha! Mọi người cùng nhau tiến vào Ấn cốc mạo hiểm tính mạng là vì cái gì chứ? Chúng ta tranh đấu lẫn nhau không có ích lợi gì, không bằng như vậy đi, bia khóc chia ba phần, mọi người bình an vô sự rời khỏi?"

La Dịch cười cười nói.

"Hừ, không biết từ đâu tới nói mấy chuyện quỷ quái đã muốn phân một chén canh, La Dịch ngươi có phải quá đề cao mình không?"

Tằng Long cười lạnh nói.

"À?"

La Dịch nhíu mày nói:

"Vậy thì bằng bổn sự chính mình đoạt lấy đi!"

Sau khi nói ra lời này, khí chất La Dịch lập tức phát sinh biến hóa rõ rệt.

Phía sau hắn bỗng nhiên nổi lên một tầng sóng nước cuồn cuộn, từ trong sóng nước ẩn hiện đường viền một đầu Thủy Ma. Tốc độ nó di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt Sở Mộ.


Sở Mộ không ngờ cái tên này nói đánh là đánh, vội vàng trượt lùi về phía né tránh sóng nước công kích.

Sở Mộ không biết Thủy Ma ẩn núp trong sóng nước là quái vật gì, nhưng từ khí tức có thể phán đoán thực lực Thủy Ma tuyệt đối không thể thua kém Vũ Vân Long.

Lần này những người tiến vào Ấn cốc không có một người nào là đèn cạn dầu, Sở Mộ bị một đám cường giả vây quanh trong lúc nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề. Hắn đang do dự có nên vứt bia khóc Thất Tội Hồ ra ngoài hay không.

Vũ Vân Long vẫn luôn đứng ở trước mặt Sở Mộ, nhìn thấy Thủy Ma công kích lập tức nhào tới ngăn cản chính diện.

Thế nhưng, Thủy Ma còn chưa có đến gần Vũ Vân Long, khu vực chính giữa Vũ Vân Long và Thủy Ma bỗng nhiên hiện ra đường viền một đầu cuồng thú sừng giáp ngạo nghễ.

Đầu Quan Giác Ma vừa mới xuất hiện đã giẫm mạnh bốn chân vào không trung tạo ra một luồng năng lượng cuồng bạo.

Công kích bất ngờ đánh văng Vũ Vân Long và Thủy Ma, Vũ Vân Long lui về phía sau, con Thủy Ma kia bay vòng vòng quay cuồng rồi té xuống trước mặt La Dịch.

Thế công Thủy Ma hùng hổ như thế lại không công lui về, trên mặt La Dịch lộ vẻ tức giận nồng đậm, ánh mắt quét qua muốn nhìn xem là tên nào dám quấy nhiễu trận chiến của mình.

Tằng Long và Tần Nghiễm đều liếc sang đối phương, hai người này kết minh là nhất định rồi. Lúc nãy bọn họ quả thật dự định xuất thủ, nhưng lại chậm một bước.

Không phải là hai người bọn họ xuất thủ, vậy đó là ai? Rốt cuộc là cao nhân phương nào lại có năng lực đánh Vũ Vân Long và La Dịch - Thủy Ma bay ra ngoài?

"Ha ha, đúng một mớ rau trộn hỗn loạn."

Sở Mộ là người đầu tiên phát hiện ra một nhóm người khác, đám người kia đang núp trong một mảnh hắc ám ở gần không gian hắc động. Bởi vì lực lượng phong bạo cuồn cuộn che giấu khí tức bọn họ, cho nên đám người Tần Nghiễm cũng không ngờ trên đời này còn có người dám đứng gần lỗ đen nguy hiểm kia.


Bên trong âm ảnh khói bụi mịt mù, một nhóm người che mặt chậm rãi đi ra, bất kỳ người nào cũng tràn ngập sát khí nồng đậm như thực chất.

Sau khi đạt tới cấp Bất Hủ mỗi người đều có sát khí trên người, chẳng qua là đám người này sát khí quá nặng. Cẩn Nhu công chúa là U Linh thậm chí có thể thấy được hình bóng cô hồn dã quỷ lượn lờ chung quanh bọn họ.

Nếu chỉ là một người xuất hiện cũng không bị người ta chú ý, tất cả những người bước vào lĩnh vực này có ai không trải qua tàn sát, có ai chưa từng máu nhuộm toàn thân?

Nhưng khi đám người này xuất hiện cùng lúc, cỗ sát khí lập tức hợp lại biến thành một trận âm phong quỷ khí khiến cho người ta rét lạnh đến tận linh hồn.

Mấy người Tằng Long, Tần Nghiễm, La Dịch, Cổ Quỷ khẽ nhíu mày, vội vàng tụ lại một chỗ như gặp phải kình địch. Bọn họ ngán nhất là gặp phải đám người này, cho dù là Thần Tông, Nguyên Tố tông, Hồn sủng cung, Huyền Môn tiên tông, hải quân Ô Bàn cũng phải e ngại bảy phần. Bởi vì đám người này không hề tuân thủ đạo lý, cũng không biết quy tắc là cái gì, một khi chọc cho bọn họ nổi điên sẽ lập tức lấy mạng đổi mạng không chút do dự. Đối mặt bọn họ, đám người Tần Nghiễm đừng mong ngồi lại cùng nhau, hợp tác phân chia lợi ích.

Hơn nữa, đám người này chính là một đàn lang sói điên cuồng, hễ gặp phải đồ vật muốn có sẽ lập tức liều mạng ngươi chết ta sống, dứt khoát phải đoạt lấy bằng bất cứ giá nào. Nếu bọn họ muốn giết người, bất kể sau lưng có thế lực cường đại chống đỡ cũng giết luôn không chút do dự. Thông thường quan hệ giữa các thế lực đều có tính kiềm chế và phân chia ích lợi lẫn nhau, nhưng đối với bọn họ chỉ là rác rưởi không đáng một xu.

Bọn họ chính là Ám Tông.

Một đám người chỉ thích làm theo ý mình, có thể nói là một đám bại hoại chuyên phá hư quy tắc nhân loại.

Thần Tông chính là dùng ngôn ngữ như vậy để hình dung Ám Tông. Từ rất lâu trước kia, Thần Tông vốn không hề xem thành viên Ám Tông như là con người, bởi vì đám người này làm việc chẳng khác gì dã thú, hoặc có thể nói là quái vật thì đúng hơn. Hễ gặp mặt là chém chém giết giết, đừng bao giờ hi vọng được toàn thân trở ra. Trên thực tế, tất cả cường giả nhân loại đều đánh giá Ám Tông là địa phương nuôi dưỡng một đám ma quỷ nội tâm biến thái tới cực hạn.

Tần Nghiễm vốn là thành viên cao tầng Thần Tông nhìn thấy đám người Ám Tông xuất hiện, sắc mặt lập tức khó coi còn hơn cha chết, da mặt co giật run rẩy còn mang theo một cỗ tức giận không nói nên lời.

"Cái đám bại hoại này… khốn kiếp!"

Tần Nghiễm tức giận nghiến răng nghiến lợi, bất chấp hình tượng mở miệng mắng chửi không tiếc lời.

Phía bên kia tổng cộng có bảy người che mặt, một gã trong đó là Lãnh Lâu từng xuất hiện báo cáo tình huống cho Sở Mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui