Sủng Mị

Sở Mộ căn bản thờ ơ với cách nói này, bàn tay hắn từ từ hiện lên ma diễm màu bạc.

"Phụ thân ngươi, Hàn chưởng môn không bao lâu nữa cũng sẽ xuống địa ngục gặp ngươi."

Sở Mộ hờ hững nói.

Nói xong câu đó, ma diễm màu bạc chậm rãi lan tràn lên trên người Hàn Nhi Tinh.

Hàn Nhi Tinh bị giữ chặt đỉnh đầu, linh hồn bị ma diễm chậm chạp hành hạ cực kỳ thống khổ.

"A... a…"

Hàn Nhi Tinh điên cuồng gào thét, tứ chi vung vẩy nhưng không có cách nào thoát khỏi ma trảo.

Thân thể hắn giãy dụa vô lực, thế giới tinh thần bị ma diễm xâm chiếm chịu đựng hết thảy thống khổ.

"Vù vù vù vù!”

Thân thể Hàn Nhi Tinh từ từ tan rã, linh hồn hắn vẫn còn đang gào khóc thê thảm.

Quách Thạch ở bên cạnh đã bất tỉnh mấy lần, hành hạ, tra tấn kiểu này quả thực là tàn nhẫn hơn cả thiêu sống dưới cột hỏa hình.

Không biết đã qua bao lâu, thanh âm Hàn Nhi Tinh rốt cuộc dừng lại.

Thi thể Hàn Nhi Tinh không còn hình dáng gì nữa, Sở Mộ tiện tay bóp mạnh hủy thi diệt tích.

"Biết tại sao hắn chết không?"

Thân thể Sở Mộ chậm rãi bay về phía trước, ánh mắt nhìn vào Quách Thạch sợ hãi đái ướt cả quần.

"Biết… biết …biết..."

Quách Thạch lắp bắp nói, hàm răng không ngừng


"Cho ngươi một phút, nghĩ ra một cái lý do để ta không giết ngươi."

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

Quách Thạch ngẩn người ngạc nhiên, ánh mắt rực sáng tựa như thấy được hi vọng sinh tồn.

"Hàn Nhi Tinh... Hàn Nhi Tinh bị Lữ Phong Nam giết chết. Ta … ta tận mắt nhìn thấy."

Dưới tình huống này, Quách Thạch vẫn có thể nghĩ ra lý do này, đầu óc cũng không tính quá mức đần độn.

Sở Mộ hài lòng gật đầu.

Hắn quay đầu lại nói với Vũ Sa:

"Giao tên Quách Thạch này cho ngươi, cẩn thận lợi dụng. Ta muốn Lữ Phong Nam và Hàn Nham đều phải chết."

Vũ Sa tiến lên, trong tay hiện lên một hạt mầm màu đỏ, ngón tay nàng bắn mạnh một cái, hạt mầm lập tức dung nhập vào trong người Quách Thạch.

Vũ Sa khống chế người khác chủ yếu là lấy ích lợi trói buộc, nhưng đối phó những người biết được quá nhiều bí mật giống như Quách Thạch tự nhiên phải đặc biệt chiếu cố.

"Hạt mầm này sẽ hấp thực máu huyết của ngươi, rễ của nó cắm sâu trong tuỷ não của ngươi, nó sẽ theo dõi tất cả ý nghĩ trong đầu ngươi. Nếu như ngươi có ý niệm không tốt, mầm móng sẽ lập tức biến não ngươi như chất dinh dưỡng, chẳng mấy chốc trong đầu ngươi sẽ mọc lên một đóa Hoa Yêu."

Vũ Sa cười ‘khanh khách’ nói với Quách Thạch.

Quách Thạch lặng người nhìn nữ tử ở trước mắt mình.

Đây chẳng phải là Du thánh nữ sao? Đây là tiên nữ thánh khiết, cao thượng, mỹ lệ, ưu nhã được vô số người tôn sùng?

Nhưng mà lúc nãy nàng nói câu kia làm cho Quách Thạch sợ tái mặt, cảm giác trong đầu mình đang có đồ vật gì đó ngọa nguậy. Nữ nhân này lại dùng phương pháp ác độc như thế khống chế hắn, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Thời điểm Quách Thạch từ trên cao hạ xuống mặt đất, toàn thân hắn đã mồ hôi thấm ướt y phục. Từ lúc nãy cho đến bây giờ hắn đã trải qua một cơn cơn ác mộng quá mức chân thật, mặc dù hết thảy cũng đã qua, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi không dứt.


Đầu tiên là Sở Mộ nắm giữ lực lượng kinh khủng và quỷ dị, sau đó Du thánh nữ được mọi người ái mộ biến thành nữ quỷ. Hai người này rốt cuộc là ai? Thân phận như thế nào? Trà trộn vào Tranh Minh chủ thành để làm gì?

Đường phố rất yên tĩnh, chỉ có từng cơn gió lạnh thê lương rít gào giữa không trung.

Thân ảnh Sở Mộ từ từ mờ dần dưới ánh trăng, phương hướng là một gian đình viện ưu nhã.

Vũ Sa không có rời khỏi, nàng chỉ chầm chậm cất bước đi theo phía sau Sở Mộ.

Nàng không phải là một nữ bộc hợp cách, cũng không muốn bị người ta xem như nô lệ. Nhưng nàng cực kỳ chán ghét khuôn mặt lạnh như tiền của Sở Mộ.

"Lực lượng của ngươi có được từ nơi nào?"

Vũ Sa phá vỡ trầm tĩnh, thanh âm uyển chuyển hoàn toàn đối lập với khí chất Sở Mộ.

Sở Mộ cũng lười trả lời nàng, chỉ im lặng tiếp tục đi tới.

Vũ Sa cắn nhẹ đôi môi, trong lòng lại mắng Sở Mộ mấy chục lần.

Vũ Sa đã tăng cường giai đoạn, mỗi lần trưởng thành thực lực không ngừng mạnh mẽ hơn. Nàng vốn cho rằng mình bây giờ sẽ có thể đánh bại Sở Mộ dễ dàng.

Nhưng thời điểm Sở Mộ giết chết Triệu Chước, thực lực cường đại làm cho Vũ Sa vô cùng khiếp sợ. Cỗ lực lượng tà dị này vượt qua tất cả năng lượng mà nàng từng biết. Chính vì thế, Vũ Sa nghĩ mãi không ra Sở Mộ làm thế nào nhận được cỗ lực lượng tà dị này.

Thật ra Vũ Sa không muốn nói chuyện với Sở Mộ, nhưng mà Sở Mộ cuối cùng vẫn là chủ nhân hồn ước. Một khi thực lực của hắn trở nên mạnh mẽ, cỗ tà khí trong cơ thể hắn sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Vũ Sa. Cũng bởi vì cỗ tà khí này, Vũ Sa mới cố gắng chịu ủy khuất đi theo hắn.

Mấy năm trước nàng bị kiềm chế tốc độ phát triển, vương quốc ẩn hình cũng bị trì hoãn xém chút nữa là tan rã triệt để. Vì thế dạo gần đây nàng vô cùng lao lực, tìm cách gầy dựng lại vương quốc và các nhóm thuộc hạ cũ. Quan trọng nhất là thực lực của nàng còn không đủ ổn định thế cuộc.

"Sở Mộ."

Vũ Sa dừng bước, ngữ khí vô cùng nghiêm túc gọi tên Sở Mộ.


Từ đầu đến cuối Sở Mộ không hề nhìn nàng, điều này làm cho trong lòng nàng có cảm giác không thoải mái.

Ở trong suy nghĩ của Vũ Sa những gì thiếu hắn cũng đã trả rồi. Huống chi nàng đã nguyện ý cúi đầu chung sống hòa bình với hắn. Tại sao hắn vẫn cứ bày ra bộ dạng cao thượng như thế?

Sở Mộ cuối cùng cũng ngừng bước, quay đầu lại nhìn nàng không nói.

"Ngươi có thể trở về Nguyệt cung, ta không cản!"

Sở Mộ bình tĩnh nói.

"Ngươi biết rất rõ ta muốn cái gì mà."

Vũ Sa vô cùng buồn bực, đối mặt cái tên không nóng không lạnh này, nàng quả thật vô pháp nhẫn nhịn.

Sở Mộ coi nàng như là không khí, tiếp tục cất bước đi tới đình viện.

Vũ Sa giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, lòng bàn tay xuất hiện một đóa Độc hoa đỏ rực. Đóa hoa ma quái biến mất trong chớp mắt, lấy tốc độ cực nhanh đâm tới Sở Mộ.

Độc hoa nhìn như nhỏ bé, nhưng đây là kỹ năng hoa lệ có thể miểu sát Hồn sủng chuẩn Bất Hủ.

Chỉ cần mũi gai phá vỡ làn da đối phương, toàn bộ thân thể Hồn sủng cấp Bất Hủ sẽ bị hủ thực biến thành một đống bùn máu.

Sở Mộ cảm giác nguy hiểm đến gần, nhưng hắn không có quay đầu lại. Thậm chí tốc độ bước tới vẫn bình thản như thường.

Khi Độc hoa sắp đâm trúng cổ hắn, không gian chung quanh Sở Mộ đột nhiên nứt vỡ, ngăn cách hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.

Thân thể Sở Mộ trực tiếp biến mất, đóa hoa độc đúng lúc xẹt qua. Chỉ có điều nó chỉ đánh trúng không khí.

Vũ Sa cảm thấy hoa mắt, đang định tiếp tục thi triển kỹ năng bỗng nhiên trái tim truyền đến cảm giác đau nhức. Nàng mất đi khí lực niệm chú ngữ, hai chân bủn rủn quỳ xuống đất thở dốc.

Cảm giác đau đớn cỡ này quả thực là đoạt mất nửa cái mạng của nàng, hình như là mũi gai nhọn kia không đâm trúng Sở Mộ, mà nó đâm vào trái tim của nàng.

Nàng biết đây là lực lượng phản phệ, trái tim nàng đã giao cho cái tên đáng ghét kia. Một khi nàng có bất kỳ ác ý đối với hắn nhất định sẽ bị cắn trả nghiêm trọng. Cho dù Sở Mộ không có ý niệm hành hạ, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận thống khổ chí cực.

Vũ Sa cắn chặt đôi môi, hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi niệm chú ngữ.

Quanh thân nàng hiện ra vô số cánh hoa, bề ngoài chúng nó mỏng manh, yếu ớt nhưng lại ẩn giấu lưỡi đao sắc bén. Chốc lát sau, tất cả cánh hoa hợp thành một cái trận đồ Hoa hệ xoay tròn trực tiếp công kích không gian Sở Mộ ẩn thân.


"Xẹt xẹt xẹt!"

Từng vết máu đỏ lòm xuất hiện ở trên người Vũ Sa, bộ y phục cao quý không chịu nổi tàn phá nhanh chóng rơi xuống để lộ làn da trắng nõn như ngọc.

Thân thể ngọc ngà bị chém hàng loạt vết thương rướm máu, cho dù là ai cũng phải sinh ra cảm giác thương tiếc.

Mùi máu tanh tràn ngập không khí, nhưng không có mùi vị gay mũi. Ngược lại một làn gió thơm đặc thù chậm chạp lan tỏa ra bốn phía, Sở Mộ từ từ xuất hiện ở vị trí cách Vũ Sa trăm thước. Ánh mắt hắn nhìn nàng tự làm khổ mình, hồi lâu sau bất chợt phát ra một tia gợn sóng.

"Ngươi có bệnh?"

Sở Mộ thản nhiên nói.

Cả người nàng toàn là vết thương, nhưng ánh mắt Vũ Sa càng thêm tà mị.

Hoa Tâm nằm trong tay Sở Mộ, Vũ Sa không thể nào khống chế được nó. Nhưng mà Hoa Tâm bị công kích nhất định sẽ tự động hấp thu tà khí chung quanh tiến hành bảo vệ nàng.

Đây là điều Sở Mộ không biết.

Bên trong thân thể Sở Mộ có nguồn tà khí khổng lồ, lực lượng tà ác thuần túy khiến cho Vũ Sa động tâm.

Chỉ có bản chất tham lam nguyên thủy nhất, đau khổ bi thương sâu sắc nhất, tức giận cuồng bạo nhất, căm hận oán thù kinh khủng nhất mới là nguồn năng lượng thích hợp với nàng. Thế nhưng, bên trong cỗ tà khí thuần túy kia lại tồn tại một tia thiện niệm, vô tư thủ hộ, hi sinh không có một câu oán hận. Thiện chí cực, ác chí cực, hai loại lực lượng hỗn hợp này chính là loại thức ăn Vũ Sa không thể kháng cự.

Nàng không muốn ăn nói khép nép cầu xin Sở Mộ ban cho mình thứ gì, coi như là hóa thân thành Thiện Ác nữ vương cũng chỉ là ích lợi trao đổi.

Nhưng cỗ lực lượng này chính là nguồn năng lượng hoàn mỹ đối với Vũ Sa. Nàng nguyện ý hạ thấp tư thái trước mặt Sở Mộ, nhưng mà cái tên này căn bản không thèm để ý tới nàng.

Nếu hắn không muốn cho, vậy thì Vũ Sa tự mình cầm lấy. Nàng dùng phương thức tự tổn đoạt lấy nguồn tà khí kia.

Dù sao chỉ cần nàng không chết là được rồi, tuy rằng tốc độ hơi chậm một chút, chịu đựng đau đớn khó nhịn một chút. Nhưng cuối cùng nguồn năng lượng tà ác kia sẽ trở thành lực lượng của nàng.

Vũ Sa lại niệm chú ngữ một lần nữa, muốn tiếp tục phát động công kích đối với Sở Mộ.

Lúc này Sở Mộ cũng niệm chú ngữ, dùng lực lượng hắc ám giam cầm nàng ngay tại chỗ.

"Thế nào? Không đành lòng nhìn ta bị thương?"

Vũ Sa bị giam cầm cứng ngắc rồi, lúc này nàng ngược lại mỉm cười quyến rũ, thậm chí còn ưỡn ngực khiêu khích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui