Cuối của con đường chính là Hoàng Tuyền.
Quân đoàn đi lên con đường Hoàng Tuyền vẫn đi lên phía trước, thế nhưng mà đi thật lâu bọn họ không nhìn thấy bia Hoàng Tuyền.
- Chuyện gì xảy ra, đi lâu như vậy tại sao chưa tới địa bàn của Hoàng Tuyền?
Thủ lĩnh Thiết Băng nói ra.
- Đây là chuyện tốt, có thể kéo dài khoảng cách với cuồng thi, tốc độ tiến lên của chúng ta nhanh hơn so với chúng.
Thủ lĩnh Hải Thiếp nói ra.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông vẫn đi trước đội ngũ, ánh mắt của hắn vẫn nhìn phía trước.
Bỗng nhiên một bóng đen cực lớn xuất hiện
Bia Hoàng Tuyền!
Rốt cục đến bia Hoàng Tuyền, bọn họ có cảm xúc tâm thần bất định.
Nếu muốn mạng sống nhất định phải đánh bại Hoàng Tuyền, nhưng mà sau khi nhìn thấy thực lực của ba thủ hộ giả kia, thuỷ thủ cảm thấy tâm tình rất áp lực.
Thậm chí so sánh với đại quân cuồng thi phía sau thì Hoàng Tuyền thần bí mà cường đại này làm cho bọn họ thấp thỏm trong lòng.
Lúc này đây Từ Khuông cố ý lưu trên tấm bia Hoàng Tuyền có sinh vật nào hay không, xác nhận Hoàng Tuyền không có nằm sấp trên lãnh địa của mình thì thở ra một hơi.
- Đại thủ lĩnh, ngài nắm chắc được bao nhiêu phần.
Hải Thiếp ở bên cạnh nói khẽ với đại thủ lĩnh Từ Khuông.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông nhíu mày một cái, mở miệng nói ra:
- Nếu như là Vong Xuyên thì ta có bốn thành nắm chắc.
- Bốn thành?
Hải Thiếp có chút kinh ngạc, dùng thực lực của đại thủ lĩnh muốn chiến thắng Vong Xuyên cũng chỉ có bốn thành thôi sao? Đây là giải thích đại thủ lĩnh Từ Khuông thừa nhận thực lực của mình không mạnh hơn Sở Mộ.
- Như vậy Hoàng Tuyền thì sao?
Hải Thiếp hỏi.
Từ Khuông lắc đầu, mở miệng nói:
- Thủ hộ giả cuối cùng chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà mạnh bao nhiêu thì tựta cũng không dám xác định, đơn đả độc đấu ta cảm thấy triệu hồi toàn bộ chủ sủng cũng không có bao nhiêu phần thắng.
- Ta sẽ dốc hết lực lượng của mình.
Hải Thiếp nói ra.
Từ Khuông gật gật đầu, cho dù trong nội tâm không có có bao nhiêu lực lượng nhưng bước đi của Từ Khuông không thể có một chút chần chờ. Như vậy nếu như do dự chỉ làm nội tâm đám thủy thủ sinh ra tâm lý hoảng sợ mà thôi, thân là một thủ lĩnh, cho dù sợ hãi và bối rối cũng là chuyện thân bất do kỷ.
Đi lên con đường Hoàng Tuyền lờ mờ này, thần kinh tất cả mọi người căng cứng. Thuỷ thủ thì không ngừng nhìn qua chung quanh, quan sát đám cự thạch hai bên đường.
Cảm xúc khẩn trương bất an thì có thể sinh ra ảo giác, lúc này đám thủy thủ kia cảm giác đám quái thạch kia có con mắt, chúng đang nhìn qua bọn họ đầy trào phúng.
Âm thanh của đại quân cuồng thi đã không còn nghe được, đường Hoàng Tuyền này yên tĩnh tới đáng sợ, chỉ nghe âm thanh hô hấp nhanh, bước chân loạn.
- Quân... Quân sư...
Bỗng nhiên một vị thuỷ thủ sắc mặt tái nhợt báo cáo.
- Có lời cứ nói!
Quân sư nói ra.
- Tên thủy thủ Đại Bành trong tiểu đội của ta biến mất đâu không rõ.
Tên thuỷ thủ đội trưởng kia nói ra.
- Cái gì chẳng biết đi đâu. Chẳng lẽ hắn là hài tử sao?
Quân sư có chút tức giận nói ra. Thời điểm này còn có người tụt lại phía sau?
Từ Khuông đi ở phía trước nghe thấy âm thanh ở phía sau thì dừng bước, quay đầu lại mở miệng hỏi:
- Phát sinh chuyện gì?
- Hình như có người tụt lại phía sau.
Quân sư Hoàng Mang nói ra.
- Tụt lại phía sau?
Từ Khuông nhíu mày, ánh mắt đảo qua đám thủy thủ.
- Các ngươi có nhìn thấy hắn tụt lại phía sau hay không?
Tất cả thủy thủ lắc đầu.
Đường Hoàng Tuyền rất rộng rãi, đề phòng bị đánh lén phía sau nên quân sư cho thủy thủ hình thành trận hình hình vuông, loại trận này có người tụt lại phía sau thì chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, không có lý do gì lại tụt phía sau, cho dù thể lực không còn cũng có đội viên bên cạnh giúp đỡ một tay.
- Quân... Quân sư... Tiểu đội của ta hình như có người tụt lại phía sau...
Thời điểm này một vị thủy thủ đội trưởng thấp giọng báo cáo.
- Quân sư... Tiểu đội của ta cũng có người...
- Quân sư, đội trưởng của chúng ta đã không thấy đâu cả.
Âm thanh báo cáo vừa xong thì có báo cáo khác truyền tới, mỗi báo cáo là một người mất tích, tâm của tất cả mọi người rùng mình.
Quân sư có chút thất thần, ánh mắt nhìn qua Từ Khuông.
- Quân sư... Phùng hải sĩ không thấy... Hắn vừa rồi còn ở bên cạnh ta...
Một gã hải tương đổ mồ hôi lạnh nói ra.
Tên hải tương này vừa nói làm cho tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh.
Vừa mới ở bên cạnh mà biến mất!
Chuyện này căn bản không phải là tụt lại phía sau rồi, bọn họ đưa mắt nhìn qua mọi phía nhưng không thấy ai cả.
Hào khí quỷ dị truyền ra khắp hải quân, cả đường Hoàng Tuyền đã yên tĩnh còn yên tĩnh hơn nữa.
- Tất cả bảo trì trận hình. Các ngươi phải có hồn sủng bên cạnh và va chạm với người bên cạnh, con mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, một khi người trong mắt các ngươi biến mất thì ra tay.
Từ Khuông lớn tiếng ra lệnh!
Đám thủy thủ bảo trì trận hình, dựa theo lời đại thủ lĩnh Từ Khuông vừa nói, thân thể đụng vào một thủy thủ khác. Con mắt thì nhìn thủy thủ khác.
...
Con mắt tiểu đội trưởng thủ vệ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nhưng mà hắn nhìn thấy người này đang đổ mồ hôi lạnh và run lên...
- Hắn nhất định rất sợ hãi.
Trong nội tâm tiểu đội trưởng nói ra, bởi vì không phải hắn cũng đổ mồ hôi lạnh hay sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiểu đội trưởng nhìn chằm chằm vào tên thủy thủ kia, đột nhiên phát hiện thân thể đội viên phia trước từ từ nhạt đi!
Thân thể của hắn bị hắc ám hòa tan, tiểu đội trưởng mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào.
Tên đội viên trước mặt hắn đã biến mất, biến mất dưới cái nhìn chằm chằm cảu hắn.
Hô hấp của tiểu đội trường dừng lại, hắn giơ tay lên, muốn nói cho quân sư và đại thủ lĩnh nghe có người biến mất.
Bỗng nhiên hắn giơ tay lên thì đồng thời nội tâm tiểu đội trưởng này vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn lên thì tiểu đội trưởng này đột nhiên nhìn thấy tinh thần của mình sụp đổ.
Biến mất!!
Tất cả mọi người biến mất!!
Tên thủy thủ trước mặt của hắn biến mất, thủy thủ chung quanbh biến mất, đại đội trưởng biến mất, thủ lĩnh biến mất, đại thủ lĩnh cũng biến mất, cả đường Hoàng Tuyền vẫn lờ mờ như trước nhưng chỉ còn một mình hắn lẻ loi ở một mình nơi này...
Tiểu đội trưởng của xụi lơ trên mặt đất, vốn tinh thần của hắn căng cứng, hắn nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện ma quỷ đang giương nanh múa vuốt về phía hắn!
...
Đường Hoàng Tuyền. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Tiểu đội trưởng Trương của thú hệ đã biến mất.
Quân sư chậm rãi báo cáo người biến mât.
Từ Khuông nhìn qua đám thủy thủ của mình, sau đó những người khác hắn lưu ý qua đã biến mất, cả đội ngũ thiếu thốn không ít vị trí.
Khí tức khủng bố bao phủ mọi người, căn bản không có người nào giải thích được người kia biến mất như thế nào, mà những người biến mất rốt cuộc đi đâu, còn sống hay đã chết...
- Hoàng Tuyền đã xuất hiện.
Từ Khuông bình tĩnh nói ra, chậm rãi nhìn qua tất cả mọi người.
Hoàng Tuyền xuất hiện. Có thể nói là thời điểm thủy thủ đầu tiên biến mất thì nó đã duỗi ma trảo với hải quân rồi, vừa tiếp xúc đã mang thủy thủ đi.
- Đại thủ lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ.
Quân sư Hoàng Mang khẩn trương nói ra.
Bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Tuyền ở đâu cả. Cứ theo đà này thì thủy thủ sớm muộn gì cũng không còn người nào.
Sợ hãi trước nay chưa từng có!
Trước kia đối mặt với ba thủ hộ giả thì bọn họ ít nhất còn có thể nhìn thấy nó, nhìn thấy lực lượng của nó.
Thế nhưng mà đối mặt với Hoàng Tuyền thì mặt mũi không nhìn ra và thủy thủ đã biến mất, cảm giác bất an này lan tràn khắp trong nội tâm hải quân. Bởi vì ai cũng không dám cam đoan người biến mât kế tiếp không phải là mình.
Âm thanh nước chảy nghe vô cùng đáng sợ, đám thủy thủ không ngừng nhấc tay lên, mỗi khi nhấc tay là có thủy thủ và hồn sủng biến mất, cho dù là đại thủ lĩnh Từ Khuông đều thúc thủ vô sách.
Người biến mất không có quy luật nào cả, có khả năng là thuỷ thủ, có khả năng là hải sĩ, có khả năng là hải tương...
Rất hiển nhiên Hoàng Tuyền là lập tức tiến công, hoàn toàn bằng vào yêu thích của mình.
- Nhạc... Nhạc hải thống...
Bỗng nhiên sắc mặt Tưởng hải thống tái nhợt tới cực điểm nói ra.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông lập tức nhìn qua bên người, trong nội tâm lập tức lạnh lẽo!
Trấn định nhất chính là đại thủ lĩnh Từ Khuông, nhưng vào lúc này hắn cũng dựng tóc gáy, Nhạc hải thống đứng cách hắn không đến mười mét. Hắn cũng biến mất, hơn nữa chính hắn không cảm nhận được năng lượng chấn động nào cả giả như kỹ năng của Hoàng Tuyền đánh vào người thì hắn cũng biến mất tại chỗ.
Tâm tình đại thủ lĩnh Từ Khuông càng trầm xuống, hắn vốn cho rằng liên thủ với hải quân và thực lực của bản thân, hồn sủng của Hải Thiếp thủ lĩnh cùng với Tang Anh cùng Hạ Chỉ Hiền, bọn họ đối mặt với Hoàng Tuyền còn có một ít phần thắng, ai biết bọn họ không có cơ hội ra tay đã mất nhiều người như vậy.
- Thiết Băng thủ lĩnh... Hắn...
Âm thanh Hải Thiếp truyền vào trong tai của thủ lĩnh Từ Khuông.
Trên trán đại thủ lĩnh Từ Khuông lúc này đổ mồ hôi lạnh, hắn cắn răng, ánh mắt nhìn qua đám thủy thủ còn lại thưa thớt.
- Đứng ở nơi này, nó là đồ giả thần giả quỷ. Ta đi gặp nó.
Đại thủ lĩnh tức giận quát một tiếng nói.
- Đại thủ lĩnh...
Hải Thiếp cùng Hoàng Mang đều nhìn qua đại thủ lĩnh Từ Khuông.
Từ Khuông mở rộng bước chân, thoát ly đội ngủ hải quân, hắn một mình đi trong đường Hoàng Tuyền.
Từ Khuông tiếp tục đi lên phía trước, đi tới đi tới chung quanh lờ mờ càng đậm.
Bỗng nhiên bộ pháp của Từ Khuông chậm lại. Áo khoác run lên, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn qua quân đoàn hải quân.
- Hừ, biến mất.
Từ Khuông hừ lạnh một tiếng.
Tất cả thủy thủ đã biến mất.
Cả đường Hoàng Tuyền lúc này chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Ánh mắt đại thủ lĩnh Từ Khuông đảo qua chung quanh, hắn biết rõ lần này biến mất chính là bản thân hắn.
- Hoàng Tuyền, lăn ra đây, chiến một trận với Từ Khuông ta này!
Đại thủ lĩnh Từ Khuông tức giận nhìn qua dường Hoàng Tuyền quát lên!
- Chiến một trận với Từ Khuông ta này!
- Chiến một trận với Từ Khuông ta này!
Trong đường Hoàng Tuyền quanh quẩn âm thanh của Từ Khuông, chậm rãi khuếch tán ra xa xa...
Đại thủ lĩnh Từ Khuông tiếp tục đi phía trước bước.
Bỗng nhiên vào lúc hắn quát to lên thì trước mặt Từ Khuông xuất hiện một thân ảnh.
Hoàng Tuyền!!
Ánh mắt Từ Khuông lập tức biến hóa, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, nội tâm chấn động!
Rốt cuộc nó cũng hiện thân!
Thủ hộ giả cuối cùng của đường Hoàng Tuyền này chinh là yêu linh mạnh nhất của yêu mộ thứ hai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...