Rất khó được là trải qua ma diễm thiêu đốt thời gian gần hai năm thì tinh thần của nàng sắp bước vào cấp chúa tể. Lần này đột phá thì thực lực của nàng sẽ tăng lên trong phạm vi lớn.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi thời gian sao?
Sở Mộ cười nói.
Thực lực của nàng tăng trưởng thì thì có thể giãy giụa trói buộc của mình.
- Ngươi... Thực lực của ngươi tăng lên quá chậm.
Vũ Sa có chút tức giận nói ra.
Sở Mộ nhìn thấy Vũ Sa dùng ngữ khí ôn mềm nhỏ nhẹ trở nên thẹn quá hóa giận thì không thèm để ý, hắn nói:
- Bề ngoài dường như thiên phú hồn sủng sư của ta bị người cướp đi a?
- Không có!
Vũ Sa phản ứng rất nhanh.
Ly lão nhân đã tỏ vẻ Liễu Băng Lam rất rõ ràng là nhân loại đẳng cấp cao, làm con của nàng thì Sở Mộ phải kế thừa thiên phú không cần tu luyện cũng tăng lên cấp Hồn Hoàng của nàng, nhưng Sở Mộ không có, Liễu Băng Lam cũng tỏ vẻ thiên phú của hắn có lẽ bị nữ nhân phản bội hấp thu.
Làm cách nào đoạt lại là vấn đề Sở Mộ đang suy nghĩ hiện giờ.
Vũ Sa dường như ý thức được không đúng, thiên phú của Sở Mộ phi thường ảnh hưởng tới việc nàng tăng thực lực lên, nêu như bị đoạt đi thì Thiện Ác Hoa Vương như nàng muốn trở thành mười đoạn không biết phải trải qua năm nào tháng nào.
Có Ly miêu lão đầu ở nơi này, Vũ Sa không xác định lão già khọm khẹm kia có thể tìm được phương pháp đoạt thiên phú trở về ay không.
Nội tâm của nàng có chút sợ, gấp vội mở miệng nói:
- Loại thiên phú này đối với cấp bậc của ngươi hiện tại không có ý nghĩa, ta có thể giúp ngươi bước vào cấp Hồn Tể...
- Giúp như thế nào?
Sở Mộ xác thực muốn bước vào cấp Hồn Tể, bằng không thì trừ dị biến chủng tộc như Mạc Tà, những hồn sủng khác muốn đề thăng thực lực lên rất khó khăn.
- Cần một ít huyền vật phụ trợ. Những huyền vật này tại Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh khẳng định không có, ngươi không phải muốn đi Vân Cảnh hay sao? Ta hiểu rõ ở một nơi có huyền vật như vậy, có thể trợ giúp ngươi bước vào cấp Hồn Tể.
Vũ Sa nói ra.
Ngữ khí của Vũ Sa hiện tại tốt hơn rồi nhiều, liên tục ôn nhu, nghe rất thoải mái, cảm giác giống như nghe ca hát vậy, làm cho thánh vệ cách đó không xa cũng phải ló đầu ra ngó, âm thầm kỳ quái bên người Sở vương lúc nào xuất hiện một nữ nhân như vậy.
Sở Mộ có thể đại khái phân biệt ra được nữ nhân này nói là thật hay giả.
Nói thật ra Sở Mộ trước kia có hỏi qua Ly lão nhân, có thể đoạt thiên phú lại hay không, Ly lão nhân tỏ vẻ nó cũng không nghĩ ra phương pháp nào hữu hiệu.
Thú vị chính là Sở Mộ cứ như vậy nhắc tới thì nữ nhân này không đánh đã khai.
Thiên phú thứ này đối với cấp bậc hiện tại của Sở Mộ mà nói đã vô dụng. Hiện tại chính yếu nhất chính là bước cấp Hồn Tể, tiến vào cấp Hồn Tể thì thực lực của hồn sủng tăng lên điên cuồng, hồn niệm của Sở Mộ tự nhiên cũng tăng trưởng theo, nếu Vũ Sa nói có biện pháp trợ giúp mình bước vào cấp Hồn Tể, chuyện này là một chuyện tốt.
Thời điểm nói chuyện thì Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y chậm rãi đi tới.
Hai người đều đưa mắt nhìn Vũ Sa bên cạnh Sở Mộ, thoáng lộ ra thần sắc kiêng kỵ, nhưng ngược lại suy nghĩ một chút nữ nhân này đã là tù nhân thì không có gì phải sợ cả.
- Sở Mộ, chúng ta nghe nói ngươi có ý định ra ngoài Vân Môn nhỉ?
Triêu thái tử mở miệng trước.
- Ân, đợi Khuynh Tư hoàn thành luyện chế thì chúng ta cùng đi ra ngoài.
Sở Mộ nói ra.
- Hai phu thê của các ngươi cũng muốn lưu lạc chân trời xa xăm nha?
Triêu thái tử cười rộ lên, nhưng bỗng nhiên ý thức được Mục Thanh Y còn ở bên cạnh, vụng trộm nghiêng mắt nhìn qua Mục Thanh Y, vội vàng dùng gượng cười che dấu.
Triêu thái tử nói những lời này ngược lại làm cho Mục Thanh Y không tiện mở miệng.
Bản thân Mục Thanh Y cũng có chấp nhất truy cầu hồn sủng chi đạo, biết được còn có thể giới bên ngoài thì nàng cũng rất muốn đi ra ngoài một chút, đi lên lĩnh vực tu hành rất cao. Kết quả Triêu thái tử nói là Sở Mộ cùng Khuynh Tư hai người đi lưu lạc chân trời xa xăm, nếu như nàng muốn gia nhập cũng không dễ a.
Mặc dù hiện ở bên ngoài đồn nàng và Sở Mộ có quan hệ không giống bình thường, nhưng Mục Thanh Y cảm giác được trong nội tâm Sở Mộ cũng chỉ có Diệp Khuynh Tư, nếu nàng gia nhập thì cố gắng phá hư bọn họ, kiêu ngạo trong nội tâm Mục Thanh Y không muốn làm chuyện này.
Sau khi do dự liên tục thì Mục Thanh Y cảm thấy mình nên đi một mình a.
Mục Vương chưa chết là tin tức của Vân Cảnh truyền tới, lại cho Mục Thanh Y có một phương hướng, nàng có ý định đi tìm vị gia gia của mình, nói không chừng có một ít thân nhân của gia gia cũng đang ở đó.
- Như thế nào, các ngươi không có ý định đi cùng sao?
Sở Mộ cũng có chút ít khó hiểu hỏi Triêu thái tử.
Con mắt Triêu thái tử sáng ngời, vội vàng nói:
- Ngươi có ý định mang theo bọn ta đi cùng?
Triêu thái tử, Mục Thanh Y đều là bước vào cấp chúa tể, muốn đạt tới cấp độ cao hơn phải đi qua thế giới bên ngoài, Sở Mộ phi thường rõ ràng hai người này đều có mục tiêu bức thiết bước vào cảnh giới cao hơn, nếu như bọn họ không ra ngoài Sở Mộ mới cảm thấy kỳ quái.
- Ha ha, ta chỉ sợ ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta là vướng bận của ngươi đấy.
Triêu thái tử cũng là nhanh miệng nói ra.
Sở Mộ cười khổ, thực lực là thứ luôn tăng trưởng, thế giới bên ngoài Vân Môn vốn lạ lẫm, có thêm chút người chiếu ứng cũng tốt hơn.
- Thanh Y, ngươi thì sao?
Sở Mộ dò hỏi.
Đã không phải Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư lưu lạc chân trời thì nàng đi cùng cũng không có vấn đề gì cả, Mục Thanh Y gật gật đầu, tự nhiên là cảm thấy đi cùng với mọi người vẫn tốt hơn.
Thời điểm ba người nói chuyện thì một gã thánh vệ mang theo Lam Nhiêu chậm rãi đi tới.
- Tại sao nàng đi tới nơi này?
Sở Mộ không hiểu thấu nhìn qua Lam Nhiêu chậm rãi đi tới.
Lam Nhiêu bỗng nhiên quay lại là vì nàng cảm thấy cần phải nói thêm một phương thức quyết đấu giành độc lập lãnh địa tư nhân cho Sở vương biết, cố ý giấu diếm như vậy ngược lại có khả năng biến khéo thành vụng.
Chỉ có điều Lam Nhiêu cũng không ngờ bên người Sở Mộ có được người hiểu thế giới bên ngoài hơn cả nàng.
- Sở vương, vừa rồi ta quên nói phương thức chiến đấu còn có một loại phương pháp khác...
Lam Nhiêu thi lễ lần nữa, con mắt đưa mắt nhìn nghiêng lên.
Nàng vốn liếc mắt nhìn Sở Mộ, lại quét qua Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y.
Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y Lam Nhiêu đều gặp, mà thân là nữ nhân Lam Nhiêu vô ý thức đối lập với Mục Thanh Y tiế.
Sau đó ánh mắt Lam Nhiêu nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa bên người của Sở Mộ, bỗng nhiên tươi cười trên mặt của nàng cứng đờ.
Trên thế giới này thực sự có nữ nhân đẹp như vậy sao?
Ánh mắt Lam Nhiêu xuất hiện một tia thất thần, vội vội vàng vàng đem ánh mắt dời đi,, dĩ vãng gặp được nữ nhân có mỹ mạo, khí chất hơn nàng, Lam Nhiêu rất tự nhiên sinh ra tâm tình đối lập, đây có lẽ là thiên tính của đa số nữ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...