Hiện tại Ban Lan Ma Hổ đang ở trong trạng thái hưng phấn, dù sao nó cũng đánh bại sinh vật đẳng cấp cao hơn mình, chiến đấu có cảm giác thành tựu nhất chính là khiêu chiến vượt cấp, Ban Lan Ma Hổ lần này khiêu chiến vượt cấp thành công!
Ban Lan Ma Hổ đi đến trước mặt Tiết Loan, nó chậm rãi duỗi trảo ra, lòng bàn tay bao phủ trên mặt Tiết Loan, Tiết Loan hiện tại tâm muốn chết cũng có, chưa từng gặp qua người nào không có khẩu đứt như thằng này, hết lần này tới lần khác mà nàng thua trong tay của hắn.
- Ba...
Ban Lan Ma Hổ không có cho Tiết Loan quá nhiều thời gian suy nghĩ. Một trảo đánh xuông thì mặt của Tiết Loan huyết nhục mơ hồ, đầu bị gãy trên cổ.
Diệp Hoàn Sinh nghiêng mắt nhìn qua thi thể, thuận tay cầm lấy không gian giới chỉ của nàng lên, liền mang theo Ban Lan Ma Hổ nghênh ngang rời đi.
...
- Ân, làm sao còn thừa một tên?
Diệp Hoàn Sinh trở lại bắc thành, hắn phát hiện ngoại nhân tới từ bên ngoài Vân Cảnh chỉ còn lại mình Lý Cuồng đang lơ lửng trên không trung.
Nhưng mà tình huống này ai cũng nhìn ra được Lý Cuồng không còn bất cứ hồn sủng nào có thể chiến đấu cả.
Tên kia lơ lửng ở giữa không trung, trong miệng kêu la lên:
- Nếu ngươi dám giết ta... Các ngươi sẽ trả giá thật nhiều...
Ngữ khí loạn thất bát tao nói ra.
Diệp Hoàn Sinh còn không rõ loại người này ở chỗ nào cũng có cả, thậm chí một ít người không có hậu trường cũng hét như thê, có chút thời điểm vốn người khác còn không muốn giết. Kết quả nghe ngươi nói như vậy không giết không được.
Lý Cuồng thời điểm kêu la lớn thì rễ cây của Ma Thụ Chiến Sĩ đã quấn lấy người của hắn, giống như thú hoang đói khát ghìm chặt Lý Cuồng sau đó bóp nát xương của hắn.
Lý Cuồng kêu la thảm thiết, sau đó rễ cây Ma Thụ Chiến Sĩ lại đâm vào yết hầu của Lý Cuồng, hấp thu sinh mạng của hắn.
Lý Cuồng thống khổ giãy dụa, con mắt trắng bệch
Từ khi bước chân vào Tân Nguyệt Chi Địa thì Lý Cuồng đã có bộ dáng mình là kẻ thống trị tuyệt đối của nơi này. Nhưng mà hắn không nghĩ tới kẻ thống trị tuyệt đối như hắn lại có hạ tràng như thê này, cuồng vọng cùng tự đại, vĩnh viễn chính là nhân tố đầu tiên bị cường giả giết chết, bởi vì trên thế giới này người mạnh hơn ngươi vĩnh viễn có tồn tại, mà cường giả cùng kẻ yếu thì không bao giờ cân nhăc chủng tộc cấp thấp hay cấp cao.
Dần dần thân thể Lý Cuồng không còn chút nước nào, biến thành một thây khô, chậm rãi ngã từ trên không trung xuống, ngã xuống đất thì biến thành phấn vụn, mà có một người không chết là Hàn Vạn Nông lúc này đang lâm vào cơn ác mộng. Thân thể của hắn sa vào trạng thái mất hồn.
Rốt cuộc rễ cây của Ma Thụ Chiến Sĩ đâm tới yết hầu của hắn, chỉ cần Sở Mộ ra lệnh một tiếng thì kết cục của hắn sẽ giống Lý Cuồng như đúc, trước tiên cho hắn hưởng thụ thống khổ rồi mới cho hắn chết được.
Sở Mộ liếc mắt nhìn qua Hàn lão nhân, hỏi thăm hắn muốn xử trí Hàn Vạn Nông như thế nào.
- Giết.
Mắt của Hàn lão nhân hiện ra một tia lãnh ý, dĩ nhiên là không có do dự nửa phần.
Hàn Vạn Nông vốn tưởng rằng Hàn lão nhân sẽ giảng tình cảm một chút, nhưng mà ai biết hắn lại thốt ra câu này, thân thể như bị sét đánh trúng.
- A... A... A...!!!
Hàn Vạn Nông còn muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ trong yết hầu như đang cầu xin tha thứ.
Hàn lão nhân nhìn qua hắn, hít thở sâu một hơi rồi mở miệng nói ra:
- Ngươi tổn thương ta như thế nào, làm ta tức giận ra sao ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng lúc này ngươi lại muốn cả Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh rơi vào tay giặc, ngươi đã làm chuyện nguy hại tới chủng tộc của chúng ta, chết đã là trừng phạt nhẹ nhàng nhất.
Hàn lão nhân nói xong cũng nhìn qua Sở Mộ, Sở Mộ gật gật đầu.
Hàn Vạn Nông bắt đầu giãy dụa, bởi vì thời điểm này Ma Thụ Chiến Sĩ cũng hấp thu tính mạng của hắn.
Thân thể của hắn bắt đầu mất nước, bắt đầu khô quắt.
Cuối cùng hắn cũng có kết cục giống như Lý Cuồng, hóa thành thây khô rơi xuống đất.
Có người vì kéo dài chủng tộc tồn tại thì đó là anh hùng, chúa cứu thế, những kẻ diệt tộc chính là kẻ phản đồ, kẻ hủy diệt, Hàn lão nhân biết rõ Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh mọi người gọi là lĩnh vực nhân loại, nhưng mà Tân Nguyệt Chi Địa có trăm tỷ tộc nhân, chỉnh thể to lơn như thế không được phép có loại người làm nguy hại sinh tử tồn vong của chủng tộc.
Hàn lão nhân kiên quyết như vậy làm cho Sở Mộ hiểu muốn bước vào cảnh giới đỉnh phong cũng không có nghĩa là mình mạnh nhất, tồn tại vô địch, thường thường sẽ có lúc phải gánh vách sinh tử tồn vong của chủng tộc, ít nhất là đem tư tưởng này cắm rễ trong lòng như Hàn lão nhân từng là người mạnh nhất, chỉ có như vậy mới có thể kiên quyết ra tay trừng phạt phản đồ.
- Dãy núi bên kia còn có một thi thể, cùng nhau xử lý đi.
Trong cửa thành Diệp Hoàn Sinh liếc mắt nhìn qua xac của đám người Vân Môn này, ý bảo thánh vệ đi xử lý, mang theo vài phần đắc ý nói ra.
Nói xong thằng này ngẩng đầu nhìn qua Sở Mộ trên không trung, nói:
- Người tới từ bên ngoài Vân Môn cũng không có gì đặc biệt nha, không biết bôn người bên kia Ám Thiên Hải có thực lực thế nào?
Diệp Hoàn Sinh nói xong ánh mắt nhìn qua vị trí ngọn hải đăng.
- Mỗi lần có người tới thì cứ giải quyết.
Sở Mộ còn kỳ quái, đối phương tại sao tới đây có vài người.
Nhưng mà thực lực của Diệp Hoàn Sinh cũng làm cho Sở Mộ có kinh ngạc nho nhỏ, thằng này co thể bước vào cấp chúa tể, xem ra thực lực tiến bộ cũng không chỉ có mình mình.
Đương nhiên Sở Mộ cũng nhìn qua bọn người Trịnh Thác bàng quan ở ngọn hải đăng.
Sở Mộ khống chế Vong Mộng bay tới ngọn hải đăng, bay tới trước mặt bọn người Trịnh Thác.
Hắn không nói gì nhưng ánh mắt của hắn làm cho bốn người kia hoảng sợ.
Trịnh Thác, Vương Đồng, Lam Nhiêu, Trữ Trường Thanh bốn người thấy Sở vương này ở trước mặt của mình, lập tức cảm giác được một cổ áp lực nặng nề làm cho bốn người hô hấp cũng khó khăn!
Sở vương này có thể dễ dàng giải quyết Lý Cuồng, phải biết rằng kể cả Trịnh Thác cũng tuyệt đối không có tự tin giải quyết Lý Cuồng a.
Rất hiển nhiên thực lực Sở vương này còn trên bọn họ, hơn nữa mạnh hơn không chỉ một chút.
Kỳ thật tâm tình của bọn họ cũng không có bao nhiêu khác nhiêu người của Vân Môn, Tân Nguyệt Chi Địa là thê giới phong bế, tuy nhân khẩu đông đảo nhưng mà đẳng cấp chủng tộc hơi thấp, có thể xuất hiện cường giả phi thường có hạn.
Cho nên bọn họ và Lý Cuồng cũng như nhau cả, bước vào trong khối thổ địa này thì bài ra bộ dáng tài trí hơn người.
Khác biệt duy nhất là bọn họ phụng mệnh tới đây bảo hộ.
Thử nghĩ bốn người bọn họ nếu như bốn người Lý Cuồng tới đây làm kẻ thống trị, như vậy kết cục của bọn họ cũng giống bọn người Lý Cuồng, đều biến thành thi thể.
- Trịnh Vũ có quan hệ gì với ngươi?
Hồi lâu, rốt cuộc Sở Mộ mở miệng.
Trịnh Thác sững sờ, không biết vì sao hắn hỏi vấn đề này, do dư một chút vẫn trả lời:
- Là đại ca ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...