Hơn nữa thực lực nữ chiến thần khôi phục thì đối với Tam đại cung điện cùng Hồn Minh mà nói không thể nghi ngờ là nhân tố đánh vỡ cân đối, nhớ ngày đó Mục Thanh Y bị thương và bị giáng chưc, còn có rất nhiều phái bảo thủ phản đối Tam đại cung điện không muốn để ý tới.
Nhưng hiện tại Mục nữ thần xưa đâu bằng nay, những lão nhân kia sẽ cảm thán Sở Phương Trần lựa chọn sáng suốt.
Đồng thời bên Hồn Minh khẳng định phi thường hối hận, hoặc là không dám ra tay với Mục Thanh Y, hoặc là chém tận giết tuyệt!
- Sở Phương Trần,giữa bệ đá Phượng Hoàng còn có huyết mạch hoàng tộc cổ xưa đang chảy, hoàng của ta đã kích hoạt huyết mạch, ngươi có thể cho Vong Mộng đến bệ đá Phượng Hoàng mà niết bàn, nếu không những huyết mạch kia sẽ xói mòn.
Mục Thanh Y dùng tinh thần chi âm truyền tới.
- Quan Hoàng Vương niết bàn rồi sao?
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua Mục Thanh Y, mở miệng hỏi.
- Ta đối phó Xá Tội Chi Hồ, ngươi mau chóng trợ giúp Vong Mộng hoàn thành niết bàn đi.
Mục Thanh Y nói ra.
Sở Mộ phát hiện Quan Hoàng Vương chỉ khôi phục thực lực vốn có, mà không có trở nên mạnh mẽ, cố ý liếc mắt nhìn qua Mục Thanh Y không trả lời vấn đề của mình, rất nhanh hiểu được nguyên nhân trong đó.
Nhưng mà Sở Mộ không do dự, đem Bạch Yểm Ma gọi trở lại không gian hồn sủng của mình, sau đó căn bản không có để ý những dung nham đang lan tràn kia, cùng Vong Mộng tiến vào trong biển dung nham!
Sắp niết bàn rồi!
Giờ khắc này tâm tình Sở Mộ tâm còn nóng hơn cả dung nham chung quanh.
Dung nham có những ngọn lửa đang nhen nhóm, ngay sau đó Sở Mộ cùng Vong Mộng chui vào trong dung nham, giống như triệt để bốc hỏi khỏi nhân gian.
Thấy một màn này Đằng Lãng có chút há hốc mồm, người khác cho rằng Mục nữ thần có thể chịu được dung nham là bởi vì Quan Hoàng Vương trợ giúp nàng, kết quả Sở Phương Trần thằng này lại xem dung nham như nước ngọt, trực tiếp đi vào.
Phải có tự tin khổng lồ cỡ nào mơi có thể chống đỡ được suy nghĩ điên cuồng của Sở Mộ bây giờ, đứng bên cạnh miệng núi lửa mà ba người căn bản không biết nên nói cái gì.
...
Mây lửa hóa thành màu vàng chói mắt, Quan Hoàng Vương như mặt trời đang thiêu đốt trên bầu trời, một đôi đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm vào Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân ở cách đó rất xa.
Ánh mắt Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân trở nên lạnh hơn, Quan Hoàng Vương này nó đã gặp, chính là bịa tướng dưới tay của nó, nhưng không nghĩ tới nó lại dám đi tới khiêu khích mình, tội không thể tha!
- Hống hống hống... Bạch Hổ nhìn thấy chủ nhân của mình cùng Quan Hoàng Vương kinh diễm xuất hiện, lập tức phát ra tiếng rống hưng phấn, giống như tất cả thương thế trên người bây giờ đã khép lại, Bạch Hổ lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, dùng bộ pháp băng sương tiến tới bên cạnh Mục Thanh Y cùng Quan Hoàng Vương.
Triêu Lãnh Xuyên thấy Mục Thanh Y khống chế Quan Hoàng Vương đã phục sinh xuất hiện, trên mặt cũng tươi cười.
Có Vong Mộng của Sở Phương Trần cùng Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y liên thủ, hơn nữa Bạch Yểm Ma, Bạch Hổ, và Vạn Triêu Thú của mình thì có thể thu thập Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân!
- Sở huynh đệ, lúc này chúng ta nên phản kích thôi.
Triêu Lãnh Xuyên có thể nói là biệt khuất đã lâu, cuối cùng cũng đợi tới lúc xả giận.
- Sở Phương Trần đã bay vào trong núi lửa niết bàn cho Vong Mộng rồi, Triêu thái tử, ngươi hiệp trợ ta chiến đấu.
Mục Thanh Y nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên đang mở miệng hô to, mở miệng nói ra.
"..."
Triêu Lãnh Xuyên lập tức im lặng.
Sở Phương Trần tên kia cũng không đợi đuổi Xá Tội Chi Hồ đi mà lại đi niết bàn bây giờ, hiện tại chiến đấu còn chưa kết thúc, nếu Vong Mộng đổi thành Quan Hoàng Vương thì thực lực của bọn họ căn bản không có gia tăng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Mục nữ thần khá tốt, sức chiến đấu no đủ, mà Triêu Lãnh Xuyên bị Xá Tội Chi Hồ giày vò không có khối xương nào lành lặn, hiện tại còn phải đi hiệp trợ chiến đấu.
Triêu Lãnh Xuyên tương đối bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nghênh chiến Xá Tội Chi Hồ, may mắn Xá Tội Chi Hồ trong đại chiến của Vong Mộng cùng Tam đại hồn sủng liên thủ thì chịu không ít tổn thương, mà Quan Hoàng Vương ý chí chiến đấu sôi sục xung phong. Vạn Triêu Thú mình đầy thương tích có lẽ không đến mức bị tra tấn.
- Triêu thái tử thật đáng thương.
Trên mặt đất Bàng Duyệt nói thầm một câu.
- Đúng vậy a, thật vất vả được truyền thừa. Mang theo Vạn Triêu Thú hăng hái đi tới đây, vốn cho rằng có thể quét ngang tứ phương, kết quả lại bị Sở Phương Trần cùng Nục nữ thần đả kích không nói, còn bị Xá Tội Chi Hồ tra tấn.
Đằng Lãng không thể làm gì khác mà thêm vào.
- Ách... Hai người các ngươi đừng có làm bộ dáng rảnh rỗi như vậy.
Trầm Mặc cười khổ.
Bàng Duyệt cùng Đằng Lãng đồng thời nghiêng mắt nhìn qua Trầm Mặc, một bộ dáng ngươi cũng không phải cũng rảnh rỗi sao?
Trầm Mặc cười khổ, tốt xấu gì bọn họ cũng là cường giả cấp Đế Hoàng đỉnh phong, nhưng mà trong loại chiến đấu này bọn họ căn bản không có chút tác dụng nào, xác thực biến thành người rảnh rỗi, khá tốt trên đường đi tới đây bọn họ xuất lực không ít, cho hồn sủng của bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, bằng không thì lần lịch lãm rèn luyện này sẽ làm cho bọn họ vô cùng xấu hổ.
...
Trong dung nham nóng hổi đang chảy xuôi quanh thân thể Sở Mộ, cháy cả làn da, thậm chí cảm giác dung nham đang len lỏi vào trong huyết nhục và xương tủy của hắn.
Linh hồn của Sở Mộ thường xuyên thừa nhận ma diễm tổn thương, thân thể càng được hỏa diễm thiên chuy bách luyện, nhưng mà Sở Mộ tiếp xúc hỏa diễm cuối cùng là âm hỏa, dung nham chính là dương hỏa. Sở Mộ không cách nào hoàn toàn miễn dịch.
Đồng dạng ám thuộc tính Vong Mộng cũng không thể như Quan Hoàng Vương, xem dung nham giống như nước tắm rửa của mình, Sở Mộ lại cho Vong Mộng hóa bướm, cho không gian thuẫn quay chung quanh người, mở dung nham tiến vào bệ đá Phượng Hoàng.
Trong dung nham không có tầm mắt gì đáng nói, Sở Mộ chỉ có thể hoàn dựa vào năng lực cảm giác của mình.
Rất nhanh, Sở Mộ cũng cảm giác được năng ượng trên bệ đá Phượng Hoàng đang khởi động. Trong dung nham cực nóng vẫn bảo trì trạng thái của mình mà không có bị cắn nuốt.
- Đây chính là cổ huyết của hoàng tộc. Vong Mộng chuẩn bị cho niết bàn đi!
Trong nội tâm Sở Mộ vui vẻ, dùng lực lượng không gian ngăn cản dung nham bên ngoài. Hình thành vùng chân không quanh bệ đá Phượng Hoàng.
Vong Mộng từ vai của Sở Mộ nhảy xuống, một lần nữa hóa hoàng, mười sáu cánh của nó bao phủ khu vực có cổ huyết.
Phượng Hoàng Niết Bàn cũng có thể trợ giúp hoàng tộc khác hoàn thành niết bàn của bản thân, nhưng có hồn sủng sư nhân loại trợ giúp cũng có thể hoàn thành được.
Quá trình này có chút tương tự như Mục Thanh Y làm với Quan Hoàng Vương, Mục Thanh Y đem hỏa diễm trong sào huyệt Phượng Hoàng hóa thành huyết dịch sinh mệnh rót vào trong người Quan Hoàng Vương, làm cho tính mạng yếu ớt của Quan Hoàng Vương sống lại lần nữa.
Mà Niết Bàn thì cần chắt lọc máu huyết tinh hoa trong người hoàng tộc ra ngoài dung hợp với cổ huyết Phượng Hoàng cổ sinh ra huyết mạch hoàng tộc mới, sau đó một lần nữa rót vào trong thân thể hoàng tộc cần niết bàn, quá trình này còn phức tạp hơn cường hóa hồn sủng nhiều lắm, Sở Mộ cũng không xác định tám niệm của mình có thể hoàn thành hay không.
Nếu đã ở trước mặt thì, mặc kệ thành hay không cũng phải thử, Sở Mộ thấy Vong Mộng đã bắt đầu đem huyết dịch trong người tiến hành áp súc, lập tức hết sức chăm chú đem hồn niệm thăm dò huyết mạch của Vong Mộng.
Vong Mộng là sinh vật cấp chúa tể, hồn niệm dẫn dắt huyết mạch còn tiêu hao hồn lực vô cùng nhanh chóng, làm cho Sở Mộ có chút trở tay không kịp.
May mà quá trình này tiếp tục không quá lâu, bằng không thì bước đầu tiên tiêu tốn quá nhiều hồn lực, kế tiếp không có khả năng hoàn thành Niết Bàn.
Sau khi cấp bậc càng cao thì hồn lực trở nên càng thêm cung không đủ cầu, thường thường tùy tiện cường hóa một lần thì hồn lực sẽ hao tổn rất nhiều, sau đó muốn khôi phục lại thì cần thời gian một hai tháng, điều này cũng làm kỹ năng cao cấp ít sử dụng hơn.
Dù sao một hồn kỹ chỉ tương đương với một kỹ năng của hồn sủng, tiêu hao hồn lực đủ để triệu hồn thêm một hồn sủng chiến đấu...
Mà bây giờ Sở Mộ lần nữa cảm nhận được hồn lực là trân quý cỡ nào, bước đầu tiên này không qua bao lâu nhưng hồn lực cũng sắp tiêu hao hơn phân nửa!
Đương nhiên tiêu hao nhanh chóng như vậy chủ yếu là bởi vì Sở Mộ cấp bậc quá thấp, tám niệm Hồn Hoàng đối với sinh vật cấp chúa tể mà nói là chênh lệch mấy đẳng cấp.
Sau khi chắt lọc huyết dịch tinh hoa, khí tức sinh mệnh của Vong Mộng vô cùng yếu. Yếu tới mức sắp tử vong.
Loại tình huống này nếu như không thể hoàn thành vấn đề kế tiếp, Vong Mộng phải ngủ say thời gian thật dài!
Sở Mộ không dám lãnh đạm, hồn niệm hóa thành hai, một cái dẫn dắt huyết dịch tinh hoa của Vong Mộng, một cái bắt đầu dãn động cổ huyết Phượng Hoàng, đem hai chủng huyết mạch này dung hợp với nhau.
Phân hoá hai hồn niệm. Đây là tiêu hao hồn lực gấp đôi. Làm cho sắc mặt Sở Mộ tái nhợt.
- Còn thiếu một ít.
Nhìn qua tân hoàng huyết sắp hình thành, Sở Mộ càng thêm vui vẻ.
Oanh... Bỗng nhiên một âm thanh nổ lớn từ đỉnh đầu truyền tới. Ngay sau đó lôi điện chi lực xuyên qua dung nham, xuyên qua không gian bình chướng của Sở Mộ điên cuồng chui vào người Sở Mộ, đồng thời cũng chui vào trong huyết dịch đang dung hợp.
Toàn thân Sở Mộ run lên, quá sợ hãi nhìn qua huyết dịch tinh hoa của Vong Mộng đang bị lôi điện mạnh mẽ phá hủy!
Tinh huyết hoàng tộc chính là lực lượng của Vong Mộng, màu đen đại biểu cho lực lượng ám hệ, huyết dịch này đại biểu bổn nguyên của tộc loại, mà tia chớp này đánh tan huyết dịch tinh hoa... Ù ù ù ù long... Núi lửa bắt đầu khởi động, hỏa trụ khổng lồ bắn lên trời. Xé nát bầu trời giống như muốn hủy diệt tất cả!
- A!
Sắc mặt Mục Thanh Y tái nhợt nhìn qua núi lửa.
Triêu Lãnh Xuyên lúc này cũng hoảng sợ, hắn và Mục Thanh Y đã cực lực ngăn cản Xá Tội Chi Hồ, nhưng mà không nghĩ tới Xá Tội Chi Hồ lại dẫn động thiên lôi của Trận Cốc xa xôi tới!
- Ô ô ô ô...
Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân lúc này phát ra tiếng kêu hả hê.
Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân có được trí khôn của sinh vật cao cấp, nó làm sao không biết Vong Mộng chui vào trong núi lửa là muốn niết bàn chứ.
Tức giận trước đó của Xá Tội Chi Hồ còn chưa đánh tan òoàn toàn, hồ vương giảo hoạt này canh kỹ thời gian, bỗng nhiên dẫn động thiên lôi trong Trận Cốc tiến hành phá hoại miệng núi lửa này.
Uy lực của thiên lôi dù không đánh chết Vong Mộng. Nhưng cũng đủ hủy diệt huyết dịch tinh hoa.
Mục Thanh Y dã phẫn nộ, nàng đã phi thường cẩn thận, phi thường lưu tâm bảo hộ khu vưc núi lửa. Nhưng mà không nghĩ tới Xá Tội Chi Hồ giảo hoạt đến loại trình độ này, không ngờ nó tính toán Vong Mộng.
Dẫn thiên lôi trong Trận Cốc đánh tới. Rất có thể đánh chết Sở Mộ cùng Vong Mộng trong dung nham, nếu như bọn họ chết đi thì Mục Thanh Y sẽ không bao giờ buông tha Xá Tội Chi Hồ!
...
- Xong, hết!
Dưới chân núi lửa Đằng Lãng ngửa đầu nhìn qua hoa lửa đầy trời, sắc mặt khó coi nhìn lên.
Trầm Mặc cùng Bàng Duyệt thở hồng hộc, sau khi thiên lôi khủng bố đánh vào miệng núi lửa, bọn họ không tiếc mạng chạy xuống chân núi.
Nhưng mà bọn họ biết rõ Sở Mộ cùng Vong Mộng đang ở trong núi lửa, thiên lôi đánh xuống không nói uy lực của thiên lôi, núi lửa phun trào cũng đủ lấy mạng của bọn họ rồi.
- Xì xì xì ~~~~~~~~ xì xì xì...
Trong khu vực núi lửa phun trào còn có thể trông thấy điện quang màu tím đang chạy loạn, phát ra âm thanh xì xì, nhìn qua vô số lôi điện màu tím này giống như muốn dung hợp với dung nham.
- Xì xì xì...
Những lôi điện này càng lúc càng dày đặc, vậy mà bao phủ hỏa trụ của dung nham vào trong, thậm chí có thể trông thấy trong hỏa trụ còn có không ít lôi điện đang chạy dọc theo.
- Các ngươi... Các ngươi mau nhìn!
Bỗng nhiên Đằng Lãng chỉ vào hỏa trụ kinh hô một tiếng.
Bàng Duyệt cùng Trầm Mặc lập tức nhìn theo hướng của Đằng Lãng chỉ, trong giây lát phát hiện dung nham và hỏa trụ quấn lấy nhau lại xuất hiện hoàng ảnh mười sáu cánh!
Hoàng ảnh này bất động trong dung nham, đôi mắt băng giá lạnh lẽo nhìn qua chung quanh, lại nhìn chằm chằm vào Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân đang cười giảo hoạt!
- Sở Phương Trần...
Mục Thanh Y nhìn chằm chằm vào gương mặt tà mị tuấn dật trong dung nham, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Cho dù Mục Thanh Y không thể tin Sở Phương Trần làm cách nào ngăn cản thiên lôi đánh xuống, nhưng mà người đứng trên lưng hoàng ảnh mười sáu cánh kia chắc chắn là Sở Phương Trần!
Lôi điện cuồng vũ, núi lửa cuồng bạo rốt cuộc cũng có xu thế lắng xuống, hỏa diễm đang phun trào kia cũng dịu lại, hoa lửa tán loạn tán dật khắp các cự sơn.
Hỏa trụ dần dần tan rã, hoàng ảnh uy nghiêm kia từ từ hiện ra thân ảnh của bản thân mình, làm cho Mục Thanh Y khiếp sợ là toàn thân hoàng tộc này có màu tối đen lại hiện ra màu tím quỷ dị!
- Xì xì xì xì... Tư...
Nhìn qua mười sáu cánh của Vong Mộng có lôi điện vờn quanh giống như chiến thần tuyệt thế, hơn nữa lan tràn ra không khí chung quanh, hình thành một từ trường lôi đình mạnh mẽ, uy vũ cuồng dã, uyển như thiên thần hạ phàm!
Vong Mộng ưu nhã, ám mị là sứ giả tử thần, mà thân thể tối đen của nó lại có lôi điện màu tím quái dị xoẹt qua làm cho sinh vật vốn đại biểu cho tử vong lại mang theo khí tức hủy diệt, trở nên càng cuồng dã tàn bạo, nhất là đôi cánh của nó vỗ một cái sẽ có vô số lôi điện hiện ra càng giống như lôi thần đang tức giận, đủ để hủy diệt toàn bộ thế giới không còn gì.
Đứng trên lưng Vong Mộng được lôi điện gia thâp, tóc của Sở Mộ bởi vì lực điện trường mà dựng ngược lên, hắn giống như ma thần, chúa tể tất cả dã tính và cuồng tính của thế gian, làm cho Mục Thanh Y, Triêu Lãnh Xuyên nhìn thấy cũng ngây người, có chút không dám tin tưởng một hồn sủng sư lại có thể phóng xuất khí tức cuồng dã hủy diệt!
- Nghệ nghệ!!!!!!!!!
Vong Mộng ngẩng đầu phát ra tiếng gáy gọi hủy thiên diệt địa!
- Ầm ầm!!!!!!!
Từng đạo thiên địa ám tử sắc từ trên trời giáng xuống, đanh vào thân thể Vong Mộng vương giả sau khi niết bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...