Thái tử Triêu Lãnh Xuyên ngược lại rất thần bí, đến nay còn chưa xuất hiện, nhưng mà Đồ Tôn Kha Ẩm nói cho Sở Mộ biết vị thái tử này đã thành công nhận được truyền thừa của Trụ tôn, tuyệt đối có thể đảm đương một phía một mình, có hắn cùng đi thì an toàn sẽ có bảo đảm rất lớn, hơn nữa Triêu Lãnh Xuyên một lòng chuyên tâm cầu đạo hồn sủng sư. Tiến vào Yêu Cảnh mà nhân loại không rõ, chắc hẳn với hắn mà nói đây là chuyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Trầm Mặc là người đê điều ít xuất hiện, bổn sự ẩn dấu thực lực trong Tam đại cung điện không ai lành nghề hơn hắn. Dựa theo Sở Mộ đoán chừng thì thằng này thực lực nhất định cũng không kém hơn tuyệt vị của Hồn Minh.
Trong sáu người có lẽ chỉ có Bàng Duyệt cùng Đằng Lãng thực lực là hơi yếu một ít, Bàng Duyệt là hồn sủng sư phụ trợ, yếu một ít cũng không có bao nhiêu quan hệ. Về phần Đằng Lãng đoán chừng chỉ dựa vào một Băng Sơn Su giữ thể diện, may mà lần này xông vào cổ đạo cần linh hoạt, nếu như mạnh hơn nữa co thể lọt vào hạn chế.
Buổi tối trước xuất phát thì sáu người tụ tại sân nhỏ của Sở Mộ, Mục Thanh Y muốn dặn dò mọi người một ít chuyện cặn kẻ.
Đằng Lãng tỏ vẻ đêm nay Triêu Lãnh Xuyên sẽ xuất hiện, vì vậy năm người đã ngồi trong đình nghỉ mát, đều là hứng thú đợi thái tử Hồn Điện như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Danh tiếng thái tử Hồn Điện khi Sở Mộ tại thành Thiên Hạ đã nghe thấy. Là một nhân vật truyền kỳ chân chính, Sở Mộ quả thật rất muốn kết giao một phen.
Nhưng mà ngồi đợi hồi lâu, Triêu Lãnh Xuyên vẫn không có hiện ra, ngược lại có một nam tử ngượng ngùng đi tơi, nhìn hắn có vẻ là đệ tử Hồn Điện sùng bái Sở Mộ mà tới đây bái kiến.
- Thật có lỗi, đêm nay chúng ta có việc thương nghị, đi về trước đi.
Sở Mộ vô ý thức khoát khoát tay, làm cho người sùng bái này rời đi.
Người như vậy ngày nào cũng có, Sở Mộ nào có nhiều thời gian như vậy ký tên cổ vũ mấy người này chứ.
- Ách... Sở lão đệ. Hắn chính là thái tử...
Thời điểm này Đằng Lãng vẻ mặt cứng ngắc nói nhỏ bên tai Sở Mộ.
Những lời này kể cả Mục Thanh Y và mọi người ở đây trố mắt ra, có chút không dám tin tưởng nhìn qua nam tử ngượng ngùng này!
Trong năm người chỉ có Đằng Lãng là chân chính nhìn thấy thái tử. Cho tới nay tất cả mọi người nghe đồn thái tử là nam tử anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, ai có thể nghĩ tới hắn giông như thư sinh trói gà không chặt, không có nửa điểm khí thế thượng vị giả như trấn định, tự tin. Lại càng không cần phải nói là nhân vật linh hồn trẻ tuổi của Tam đại cung điện, cũng không có khi thế không giận tự uy.
- Mấy vị. Thật có lỗi thật có lỗi, ngày mai phải xuất hành, sau khi ăn xong gia mẫu dặn dò không về... Cho nên tới trể...
Vị thái tử hẳn phải tiêu sái tự nhiên này nói ra một câu vô cùng có ý tứ.
- Đằng Lãng, xác định đây chính là thái tử đấy chứ? Nguồn tại http://
Trầm Mặc liếc mắt nhìn. Thấp giọng hỏi một câu.
- Mỗi người nhìn thấy thái tử này thì kỳ quái, kỳ thật thằng này cũng không có khẩu khí như cuồng phong mà người ta vẫn nói, hắn từ nhỏ là cuồng nhân chỉ biết đắm chìm trong tu luyện. Hắn rất ít khi liên hệ với người khác, nhất là nữ tính...
Đằng Lãng dùng tinh thần chi âm nói ra.
- Vị này có lẽ chính là thiên cơ các hạ, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.
Triêu Lãnh Xuyên thoáng cúi đầu, nhìn Mục Thanh Y nói một câu khách sáo.
Mà Trầm Mặc ở bên cạnh vẻ mặt quái dị, vị thái tử có danh tiếng thái thịnh này nhìn thấy đại mỹ nhân như Mục Thanh Y cùng Bàng Duyệt lại còn xấu hổ.
Trời xanh, Trầm Mặc vừa nghĩ tới vị thái tử thực lực và danh tiếng nhiều năm qua vẫn áp trên mình có bộ dạng như thế này, Trầm Mặc có xúc động muốn chết.
Có thể có chút khí chất phong phạm siêu cấp cường giả hoặc thái tử một chút được hay không?
- Được rồi, ta nên nói trươc vậy, vốn ta cho rằng Sở Phương Trần cùng Triêu Lãnh Xuyên gặp mặt nhất định là hoa lửa bắn ra khắp nơi, phải tranh giành xem ai là đệ nhất nhân của Hồn Điện này, nhưng mà ta nghĩ nhiều rồi.
Trầm Mặc rõ ràng cho thấy bị đả kích, đánh gãy những lời khách sáo của thái tử ngượng ngùng này.
Thư sinh sững sờ, vội vàng khiêm tốn nói ra:
- Sở Phương Trần thật sự đánh bại Hùng Mạt Mạch Lăng, Triêu Lãnh Xuyên ta không có công tích gì, cái gì đệ nhất kia ta nên thoái vị nhượng lại thôi, có lẽ...
Sở Mộ cười khổ nhìn qua thái tử khách sáo tơi cực điểm này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì,từ ánh mắt vị thái tử này nhìn ra được thằng này cũng không phải dối trá khách sáo, mà thực rất "Nho nhã lễ độ".
Trầm Mặc cảm giác ngực của mình khó chịu, tỏ vẻ cũng không muốn nói chuyện. Vị thái tử Yểm Ma Cung này đã làm cho hắn tổn thương.
- Triêu thái tử, vẫn kính ngưỡng đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy không nghĩ tới ngại ngùng đáng yêu như vậy...
Bàng Duyệt dịu dàng cười rộ lên, ngược lại cảm thấy vị thái tử Hồn Điện thần bi này rất thú vị.
- Ha ha, đoán chừng cái tật xấu này không thể sửa được, những lão nhân kia không có nguyện ý cho ta xuất hiện ở nơi công cộng, sợ hủy hình tượng bọn họ dựng lên cho ta.
Triêu Lãnh Xuyên xấu hổ cười cười, gãi đầu, rõ ràng không dám nhìn qua anh mắt vũ mị của Bàng Duyệt.
Nghe được những lời này bọn họ cười rộ lên, xem ra thái tử này thần bí khó lường là có nguyên nhân...
Sở Mộ xem như hiểu vì cái gì Đằng Lãng bảo mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nói trở lại thì tính cách Triêu Lãnh Xuyên này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc, căn bản nhìn không ra hắn là cao thủ.
Kỳ thật nếu như một người từ nhỏ đắm chìm vào trong tu luyện, trải qua ngăn cách sinh hoạt, hơn nữa đối với tu luyện có cảm giác cuồng nhiệt và si mê sẽ hình thành biểu hiện này là bình thường.
Chắc hẳn Triêu thái tử thực lực cực kỳ xuất chúng, Hồn Điện rất đau đầu ý thức được thái tử này lịch duyệt xã hội quá thấp, khó trách Đồ Tôn Kha Ẩm ngày đó cố ý bảo Sở Mộ phải chiếu cố thái tử nhiều một chút, mới đầu Sở Mộ tưởng rằng mình và thái tử chiếu cố lẫn nhau, hiện tại xem ra Đồ Tôn Kha Ẩm nói những lời này kỳ thật là cố ý.
- Bản thân ta còn chưa chính thức xâm nhập vào Yêu Cảnh, cho nên mọi người tốt nhất nên nghĩ ra các biện pháp ứng phó khi cần thiêt, về phần mức độ nguy hiểm, có lẽ không cần ta nhiều lời nữa, đã có cấp chúa tể Thất Tội Hồ Chi Lôi Quân thủ hộ, chỗ đó trên ý nghĩa là cấm địa của nhân loại.
Mục Thanh Y chăm chú nói với mọi người.
Mục Thanh Y nhìn ra được Tam đại cung điện cố ý để cho mình mang theo đám thành viên trẻ tuổi này đi theo, để cho bọn họ đạt được chút ít kỳ ngộ, nếu Tam đại cung điện giúp mình một đại ân, Mục Thanh Y tự nhiên sẽ không thoái thác, huống chi nàng cũng hiểu được có sáu người này thì trong Yêu Cảnh có đảm bảo nhiều hơn.
Phương diện chi tiết, tỉ mĩ thì Mục Thanh Y nhấc một ít, những người khác cũng bổ sung một ít, mọi người cũng nhanh tán đi, sáng sớm ngày mai phải xuất phát đi vào Yêu Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...