Hồn Sĩ là cấp bậc phổ biến nhất trong lĩnh vực Hồn sủng sư, rất nhiều người đều bị giam hãm trong cảnh giới này. Cho dù đạt tới cấp bậc Hồn Sư, Hồn Chủ đã có được Hồn sủng cao cấp hơn, nhưng một con Hồn sủng hoàn mỹ cấp chiến tướng vẫn có giá trị trong mắt bọn họ.
Trong rừng rậm, Hân Tuyết câm lặng đứng ở trong mưa, đờ đẫn mặc y phục của mình vào, đang do dự không biết có nên nhân chạy trốn này chạy trốn hay không.
"Hắn không thể nào trì hoãn Tào Dịch quá lâu. Tào Dịch còn có một đầu Vũ Thú, tốc độ phi hành rất nhanh, rất khó chạy thoát khỏi tay hắn." Hân Tuyết nghĩ như vậy nên đành phải bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu.
Thân thể Hân Tuyết cảm giác hơi lạnh, cuối cùng vẫn cắn răng đi tới bờ biển. Sở Mộ xuất hiện cũng không có bao nhiêu ý nghĩa đối với nàng, chỉ đơn giản là vì nàng không nghĩ tới sẽ gặp hắn trên Tù đảo mà thôi.
Vị trí rừng rậm cách bờ biển không xa, từ trong rừng có thể nghe thấy thanh âm bọn họ chiến đấu với nhau.
Khi Hân Tuyết chuẩn bị rời khỏi bìa rừng liền cố ý lưu lại một lát, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy tử trạng thê thảm của Sở Mộ.
Chiến đấu tựa hồ rất kịch liệt, trong mưa gió vẫn có thể cảm giác được các loại năng lượng va chạm, đối kháng lẫn nhau, toàn bộ khu vực cũng xuất hiện khí lưu hỗn loạn.
Hân Tuyết tiếp tục đi về phía trước, khi khoảng cách mỗi lúc một gần đã có thể nhìn thấy bờ biển rồi. Nhưng khi tầm mắt vừa mới trống trải, nàng đột nhiên phát hiện một con Hồn sủng vô cùng cuồng đã hiện ra ở trước mặt.
"Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ."
Hân Tuyết lập tức bị con Hồn sủng tà mị làm cho chấn kinh. Đối với Hồn Đồ như nàng thì Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ tuyệt đối là Hồn sủng ngay cả mơ cũng không thấy.
Sáu cái đuôi trắng bạc tùy ý phất phơ trong gió, chung quanh thân thể Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ là sáu đoán hỏa diễm sáng chói, bốn chân đạp lửa bốc cháy hừng hực, căn bản không hề bị cơn mưa ảnh hưởng chút nào.
"Đây là... chẳng lẽ là Sở Mộ?" Hân Tuyết dõi mắt tìm kiếm chung quanh, lát sau mới phát hiện thân ảnh Sở Mộ ở một hướng khác.
Hiện tại Sở Mộ đang niệm chú ngữ, chung quanh thân thể của hắn hiện ra luồng hàn khí màu trắng đục, nước mưa từ trên mặt hắn chảy xuống rồi nhanh chóng biến thành Băng Tinh. Vô số điểm Băng Tinh kỳ lạ trôi nổi thân thể hắn.
"Băng Tiễn."
Sau khi hoàn thành chú ngữ, hai tròng mắt Sở Mộ lập tức khóa chặt Thanh Yểm Ma của Tào Dịch, nhất thời mười đạo Băng Tiễn bắn ra nhanh như chớp, điên cuồng đâm vào thân thể Thanh Yểm Ma.
Ngọn lửa màu xanh ở quanh thân thể Thanh Yểm Ma đột nhiên bốc cháy, trong chốc lát đã phá hủy toàn bộ ma pháp Băng hệ thành tro bụi.
Trong lúc Sở Mộ thi triển hồn kỹ Băng hệ, Tào Dịch ở bên kia cũng đang niệm chú ngữ, đây cũng là ma pháp Tự nhiên lực dùng để khống chế dây leo trong rừng rậm, ý đồ của hắn là khống chế Mạc Tà có tốc độ quá nhanh.
Mạc Tà đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, dễ dàng né tránh hồn kỹ do Tào Dịch thi triển. Sau đó Mạc Tà liền dời mục tiêu sang Thanh Yểm Ma, tốc độ cực nhanh khiến cho Thanh Yểm Ma không thể nào bắt kịp thân ảnh Mạc Tà.
Một đạo Tà Diễm Trảo hoa mỹ xẹt qua thân thể Thanh Yểm Ma, làm cho nó không kịp thời né tránh, trên người lập tức bị móng vuốt tà dị tạo ra một lỗ thủng. Tà Diễm và Ma Diễm va chạm lẫn nhau phát ra một nguồn lực lượng kỳ lạ.
"Đốt chết hắn." Khuôn mặt Tào Dịch đã vặn vẹo kinh khủng, tựa như một con dã thú bị đả thương vậy.
Hai tay Thanh Yểm Ma lập tức hiện lên hai ngọn lửa màu xanh, thiêu đốt hừng hực bên trong màn mưa. Khi Thanh Yểm Ma gào thét một tiếng, hai luồng Ma Diễm lập tức phóng về phía Mạc Tà.
Sở Mộ đã sớm chuẩn bị chú ngữ hồn ước, đồ án thu hồi hiện ra ở dưới chân Mạc Tà trong nháy mắt.
Thanh Yểm Ma phóng ra hai luồng Ma Diễm bay vụt qua vị trí Mạc Tà, nhưng Sở Mộ đã hoàn thành lệnh thu hồi nên một kích kia chỉ đánh vào không khí. Ngay sau đó Sở Mộ nhanh chóng triệu hồi Băng Không Tinh Linh ra.
"Ngưng, giải quyết nó, Băng Không Vũ."
Băng Không Tinh Linh đã đạt tới bốn đoạn cũng phát sinh biến hóa không nhỏ, đặc biệt là mái tóc bạc trong suốt trên đầu vô cùng bắt mắt. Một đoạn chú ngữ qua đi, phương viên mười thước chung quanh Ngưng liền biến thành vô số Băng Tinh lạnh giá.
"Đinh!"
"Băng Không Vũ."
Hàn Băng nhanh chóng ngưng kết giữa không trung, rồi biến thành Hoa Tuyết sắc bén. Trong lúc hai cánh tay Băng Không Tinh Linh phiêu động, vô số Hoa Tuyết tùy ý phất phơ rồi biến thành một cơn bão tuyết cuồng mãnh ập tới bao trùm thân thể Thanh Yểm Ma.
Vô số Hoa Tuyết tùy ý bay lượn điên cuồng xoay tròn chung quanh Thanh Yểm Ma, nhờ có cơn mưa lúc nãy nên lực lượng ma pháp Băng hệ lại càng mạnh mẽ, chốc lát sau Thanh Yểm Ma đã bị đông cứng thân thể.
Hân Tuyết đứng ở đàng xa kinh hãi nhìn tới một màn không thể tin tưởng này. Bởi vì nàng đã nhìn thấy thi thể Phong Bạo Tinh Linh nằm lạnh băng ở trên bãi đá ngầm.
Hân Tuyết rất hiểu Tào Dịch, mỗi lần chiến đấu hắn sẽ lấy Khủng Lang ra làm tiên phong, cho đến khi Khủng Lang hao hết thể lực mới thu hồi vào không gian Hồn sủng. Thi thể Phong Bạo Tinh Linh xuất hiện cho thấy Khủng Lang chắc chắn đã bị đánh bại.
Khoa trương hơn nữa chính là con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ vừa thấy lúc nãy, bây giờ lại là Băng Không Tinh Linh biểu hiện ra thực lực quá mức cường đại. Hân Tuyết vốn cho rằng mình đi tới bờ biển sẽ thấy Sở Mộ chết gục trên bờ cát. Nhưng không nghĩ tới Tào Dịch - Khủng Lang đã bị đánh bại, Phong Bạo Tinh Linh bị giết chết, thậm chí bây giờ Thanh Yểm Ma cường đại cũng bị đả thương không nhỏ. Sau khi ma pháp Băng Không Vũ kết thúc, nó cũng sẽ hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
Sắc mặt Tào Dịch đã xanh mét như tàu lá chuối rồi, hắn đã thay đổi Hồn sủng ba lần. Nhưng mà ba con Hồn sủng trước đó cho dù là dưới tình huống lấy hai địch một vẫn bị Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đánh bại. Bây giờ Sở Mộ lại triệu hồi ra một con Băng Không Tinh Linh đẳng cấp và giai đoạn không hề thua kém Thanh Yểm Ma.
Hồn kỹ Băng hệ có khả năng tuyệt đối áp chế đối với Hồn sủng Hỏa thuộc tính, chỉ sợ thực lực Thanh Yểm Ma có mạnh hơn Băng Không Tinh Linh một chút cũng không thể nào đánh bại đối thủ nổi.
"Tử kỳ của ngươi đã đến." Sở Mộ nhìn lướt qua Tào Dịch sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân. Sau khi hoàn toàn đóng băng Thanh Yểm Ma, lập tức ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh thi triển kỹ năng đánh với Tào Dịch.
Tào Dịch niệm chú ngữ vô cùng miễn cưỡng vốn định ngăn cản Băng Không Tinh Linh. Nhưng mà hắn đã lãng phí hồn lực thay đổi quá nhiều Hồn sủng, cho nên lúc này rất khó thi triển ra hồn kỹ, chỉ chốc lát sau luồng khí băng hàn lạnh thấu xương xâm nhập vào trong thân thể hắn. :
Băng sương nhanh chóng bao trùm cả người Tào Dịch, từ trên khuôn mặt từ từ kéo xuống dưới, cuối cùng toàn thân hắn bị đóng băng cứng ngắc, không thể nhúc nhích chút nào.
"Ngưng, đi qua moi hồn hạch của chúng nó ra." Sở Mộ nói với Băng Không Tinh Linh.
Sở Mộ chậm rãi đi tới trước mặt Tào Dịch, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tào Dịch đã bị đông cứng, quả đấm từ từ siết chặc.
"Ầm!" Sở Mộ đánh lên trên cánh tay Tào Dịch, nhất thời cánh tay Tào Dịch vốn bị đông cứng biến thành vô số mảnh băng vụn rơi lả tả xuống đất.
"Ầm!" Lại là một quyền, lần này Sở Mộ đánh nát cánh tay còn lại, khuôn mặt Tào Dịch không ngờ vẫn có thể vặn vẹo đáng sợ, có lẽ hắn đang có cảm giác vô cùng thống khổ.
"Người nào chọc giận ta sẽ phải giao ra cái giá rất cao." Cho đến bây giờ, mỗi khi Sở Mộ giết người đã không còn bất kỳ tâm tình dao động nào nữa rồi, Hắn chỉ đơn giản vung quả đấm lên, hờ hững đánh thẳng vào mặt Tào Dịch.
Đỉnh đầu Tào Dịch bị trúng một quyền lập tức biến thành phát ra thanh âm vỡ vụn, thịt đông, máu lạnh, xương cốt trắng hếu rơi đầy đất, tử trạng thoạt nhìn đúng là vô cùng kinh tởm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...