Hỏa hệ Bạch Yểm Ma chiếm cứ ưu thế tuyệt đối khi chiến đấu với quân đoàn Hoa Yêu, cộng thêm Sở Mộ đánh lui nữ vương Hoa Yêu làm cho tinh thần đám Bạch Yểm Ma dâng cao lên tới đỉnh phong. Vốn là đại dương xanh biếc bao trùm toàn bộ Nam thành dần dần thu hẹp lại, thay vào đó là ma diễm màu trắng cuốn tới ào ào.
Một vạn đầu Bạch Yểm Ma đều huyễn hóa thành bộ dáng Sở Mộ, ma diễm màu trắng lan tràn tới đâu con rối hoa yêu nhượng bộ lui binh tới đó.
Đế Cơ và Hạ Chỉ Hiền rút lui không bao lâu, quân đoàn con rối hoa yêu tại Nam thành chỉ còn lại hơn một vạn đầu.
Số lượng con rối hoa yêu nhiều hơn Bạch Yểm Ma một chút, nhưng cấp bậc con rối hoa yêu cao thấp không đều, phần lớn chỉ là cấp quân chủ và chiến tướng. Lúc trước dựa vào số đông mới chèn ép Sở Mộ chật vật chống đỡ.
Bây giờ con rối hoa yêu đã bị Bạch Yểm Ma dọn dẹp một mảng lớn, còn dư lại hơn một vạn không thể nào nhấc lên sóng gió gì lớn.
Vì thế thời điểm Sở Mộ dẫn theo một đám Bạch Yểm Ma bay ngang qua đầu chúng nó, hơn một vạn con rối hoa yêu vô cùng đàng hoàng bò trên mặt đất, không có một con nào dám ngóc đầu lên công kích.
Nếu trốn xuống đất quả thật có thể né tránh Bạch Yểm Ma.
Nhưng mà Vong Mộng chính là khắc tinh của chúng nó, mỗi lần lực lượng Hắc Ám Điêu Linh quét qua lập tức hủy diệt tất cả thực vật trong khu vực rộng lớn.
Đám mây màu xám tro giống như bóng ma ám ảnh phủ lên đầu địch nhân.
“Hắc Ám Điêu Linh.”
Những con rối hoa yêu lặn sâu xuống dưới bùn đất chỉ có thể tránh thoát Bạch Yểm Ma công kích. Nhưng năng lượng Điêu Linh sẽ từ từ thẩm thấu vào trong thổ nhưỡng, giống như một loại độc tố lây lan rất nhanh.
Sau khi giao lại Nam thành cho Vong Mộng xử lý, Sở Mộ dẫn đám ma quỷ cuồng chiến bay sang nơi khác.
"Phá hủy hết đi!"
Sở Mộ vung tay lên, ra lệnh cho Bạch Yểm Ma bắt đầu tàn sát.
"Khặc!"
Yểm Ma Thống trị giả kêu lên hưng phấn, đây là vương giả biểu lộ mục tiêu rõ ràng rồi. Hiện tại chúng nó chỉ việc ra sức đốt giết là được.
Bất kỳ một con Bạch Yểm Ma nào cũng có dã tính trong lòng, chúng nó trời sinh đã là ma quỷ, sau khi thiêu đốt hết thảy mọi thứ rồi nhảy múa bên trong ngọn lửa mới là niềm vui lớn nhất đối với chúng nó.
Bây giờ Yểm Ma Thống trị giả dõi mắt nhìn quanh tòa thành, đây là thành thị nhân loại cực kỳ phồn vinh, diện tích lại rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, phía dưới còn có một đống Hoa Yêu xinh đẹp cần được ma diễm ‘an ủi’. Trong lòng nó lập tức cho ra một nhận định, đó là chuyến đi này hoàn toàn đáng giá.
Yểm Ma Thống trị giả nghĩ tới cảnh tượng linh hồn ma diễm bốc cháy hừng hực khắp thành, đám Hoa Yêu sợ hãi bỏ trốn hỗn loạn. Còn quân đoàn Bạch Yểm Ma chậm rãi truy đuổi sau lưng, từ từ chém giết. Đây là hình ảnh đẹp đẽ đến mức nào chứ?
"Kiệt kiệt kiệt!”
"Khặc khặc!”
Đám Bạch Yểm Ma vui mừng gào thét, đi theo Vương cấp chúa tể làm chuyện xấu hoàn toàn không cần e ngại chuyện gì. Lỡ may trời có sập vẫn còn Vương đỡ lấy, không đến lượt chúng nó ăn đòn.
"Điện hạ, chúng nó đang phá hủy quân đoàn Hoa Yêu ẩn nấp trong thành."
Sắc mặt Hạ Chỉ Hiền cực kỳ khó coi, ánh mắt trợn trừng nhìn tới đám Bạch Yểm Ma hoành hành cuồng vọng tới cực điểm.
Tòa thành này đã hao phí không biết bao nhiêu công sức và thời gian của Hạ Chỉ Hiền. Mặc dù nàng không biết Đế Cơ đưa cho nàng mầm móng đi trồng có gắn kèm con rối hoa yêu, nhưng thân là thuộc hạ nên nàng không dám tỏ ý bất mãn. Chỉ có điều tòa thành này chính là tâm huyết của nàng, bây giờ nhìn thấy thành thị bị phá hủy từng phần, cây cỏ không ngừng khô héo chẳng khác gì lấy dao đâm vào tim nàng, đau buốt tận xương.
Kể từ khi bước lên hàng ngũ Hùng vị, Hạ Chỉ Hiền đã là cường giả mạnh nhất trong thế giới nhân loại, hầu như không có người nào dám gây rắc tối cho nàng.
Thế mà ngày hôm nay, nàng đang đứng trong địa bàn của mình vẫn phải trơ mắt nhìn một đám Bạch Yểm Ma chà đạp công sức gầy dựng bấy lâu nay.
Tâm tình Hạ Chỉ Hiền coi như hỏng bét, Đế Cơ nhìn thấy quân đoàn Hoa Yêu bị cổ động tru diệt trái tim cũng đang rỉ máu.
Đây là khối thổ địa phì nhiêu nhất Vạn Tượng Cảnh, dựa vào bảo vật hai trăm năm trước cường giả Thừa Mặc lưu lại mới từ từ bồi dưỡng ra quân đoàn Hoa Yêu.
Hoa Yêu đế quốc có tầm quan trọng cực lớn đối với sự phát triển trong tương lai của nàng, bây giờ nàng đã bị thương không có biện pháp ngăn cản đám ma quỷ kia tàn sát thần dân của mình.
Ngoài ra còn có một chuyện khiến nàng tức giận hơn bao giờ hết.
Trên thực tế, Đế Cơ đã đoán được di vật Thừa Mặc lưu lại là nguyên nhân phát ra linh khí dồi dào ở nơi này. Đây là một loại tài nguyên quý hiếm vô cùng hữu dụng đối với Hoa hệ Hồn sủng. Thậm chí cũng có trợ giúp rất lớn với những Hồn sủng hệ khác.
Thổ địa chung quanh Hướng Vinh thành phì nhiêu màu mỡ, tài nguyên phong phú rất thích hợp Thực Vật giới Hồn sủng sinh sống. Tất cả đều xuất phát từ bảo vật này, nhờ có nó Hướng Vinh thành mới ngày càng phát đạt trở thành lãnh thổ phồn vinh nhất địa cảnh.
Ngay cả Hạ Chỉ Hiền cũng không biết bí mật này, chỉ có Đế Cơ nắm giữ năng lực cảm giác hòa hợp với tự nhiên nhận ra thứ này tồn tại.
Chỉ có điều Thừa Mặc rõ ràng có ý giấu kín đồ vật của mình trong Hướng Vinh thành, hẳn là không muốn bảo vật rơi vào tay kẻ ác.
Đế Cơ hao phí thời gian mấy năm vẫn không tìm ra được nó, nàng đã trả giá rất nhiều chỉ vì thứ này.
Sau đó nàng phát hiện mỗi khi con rối hoa yêu hấp thu một phần linh khí trong Hướng Vinh thành, không bao lâu sau sẽ có một nguồn năng lượng thần bí bù đắp trở về. Từ đó nàng mới đoán được bảo vật vẫn còn ở trong Hướng Vinh thành, nhờ có nó linh khí mới ở trạng thái vĩnh viễn bão hòa.
Mặc dù tìm không ra vị trí cụ thể của nó, nhưng nàng thông qua phương thức hấp thu linh khí điên cuồng đào tạo quân đoàn Hoa Yêu.
Cho nên Hướng Vinh thành biến thành một cái mỏ Linh nguyên lấy không hết, dùng không cạn. Nàng đi đâu để tìm ra thứ tốt như vậy chứ?
Quân đoàn Hoa Yêu không ngừng mở rộng, đồng thời dã tâm của Đế Cơ theo đó liên tục bành trướng. Bởi vì nàng cũng không nghĩ tới con rối hoa yêu tiến hành hấp thu linh khí trong thời gian dài như vậy vẫn không có dấu hiệu khô kiệt.
Một linh vật có thể chống đỡ hàng vạn sinh vật trưởng thành và cường hóa trong nhiều năm như vậy không hề suy kiệt. Chỉ riêng nhiêu đó đã cho thấy giá trị bảo vật phải vượt qua Linh nguyên cấp mười rất nhiều lần.
Thời gian mấy năm trôi qua, linh khí trong Hướng Vinh thành vẫn dạt dào như cũ, điều này cho thấy thứ này không đơn giản chỉ là Linh nguyên. Mà đó là bảo vật trong truyền thuyết, một thứ cao cấp hơn Linh nguyên khiến cho vô số cường giả đỉnh cấp thèm thuồng đỏ mắt – Huyền khí chi nguyên.
Đó phải là một vật phẩm nào đó ẩn chứa năng lượng Huyền nguyên.
Đây cũng là linh vật dùng để cường hóa Hồn sủng cấp chúa tể.
Thậm chí hai chữ ‘linh vật’ đã không thể hình dung độ trân quý của nó, một ít học giả và cường giả đỉnh cấp trong thế giới nhân loại thống nhất gọi nó là Huyền vật.
Toàn bộ thế giới nhân loại chỉ có trên dưới mười vị cường giả đỉnh cấp nhưng không có ai rõ ràng ý nghĩa của Huyền vật hơn Đế Cơ. Bởi vì nàng là tổ tông Hoa hệ, là người gần gũi nhất với năng lượng tự nhiên.
Chỉ có Huyền nguyên mới hấp dẫn được nàng từ bỏ rất nhiều thứ, bỏ ra một đống tâm huyết từ Vạn Tượng thành chạy tới Hướng Vinh thành vun đắp thế lực. Nếu không, nàng chạy tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì gia tăng một ít danh vọng trong dân chúng?
Là vì Huyền vật, Đế Cơ thậm chí tính toán cả Vong Mộng, chấp nhận mạo hiểm đối đầu với nó.
Thực lực nàng là cấp chúa tể hiển nhiên nhận ra khối lãnh thổ này đã có chủ nhân. Nàng biết rõ một khi mình có ý đồ bất chính sẽ ép buộc Vong Mộng xuất hiện.
Quả nhiên sự tình diễn tiến y như nàng dự liệu, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Thời điểm Huyền vật sắp sửa vào tay, Vong Mộng đúng lúc xuất hiện.
Nhưng nàng không ngờ được Ngân Sắc Ma Nhân từng đánh bị thương Thiên Cơ Mục Thanh Y cũng đồng thời xuất hiện trong tòa thành này.
Thiên Hạ thành thất bại đã làm cho nàng cảm thấy sỉ nhục, nhất là cái tên Bán Ma Sở Mộ chết tiệt kia phá hư kế hoạch hoàn mỹ đối phó ba thế lực lớn của nàng.
Những kế hoạch sau đó lần lượt thành công, nhưng lần này cướp đoạt Huyền vật là một khâu cực kỳ trọng yếu lại xuất hiện một tên Ma nhân tương tự Sở Mộ.
Chính vì thế Đế Cơ hận thấu xương tất cả cái gọi là Ma nhân, ma quỷ, yêu linh...v…v
Bảo vật bị đoạt mất, quân đoàn tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra cũng bị tận diệt, cảm giác này khó chịu gấp trăm gấp ngàn lần bị ma diễm thiêu đốt linh hồn.
“Ma quỷ… lại là ma quỷ...”
Trải qua lần đả kích này, Đế Cơ xem như triệt để ghi nhớ Bạch Yểm Ma, Bán Ma, Ma nhân … đồng thời liệt kê tất cả chủng loại này vào sổ đen cần phải giết. Sau này nếu để cho nàng nhìn thấy bất kỳ sinh vật gì có điểm giống Bạch Yểm Ma, nàng sẽ lập tức mất đi bình tĩnh lao vào liều mạng.
“À, lại là Ma nhân?”
Bỗng nhiên trái tim Đế Cơ co rút kịch liệt, trong giây lát đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng.
"Tên này… có phải là Sở Mộ không?"
Sở Mộ ma hóa là sự thật không thể tranh cãi, Cự Khuyết tận mắt nhìn thấy, sau khi trốn về đã tường thuật hết thảy mọi việc với nàng.
Hơn nữa, đoạn thời gian trước đó Đế Cơ không có cảm ứng được linh hồn Sở Mộ tồn tại. Chuyện này ý nghĩa rằng linh hồn hắn đã bị Bạch Yểm Ma thôn phệ sạch sẽ.
"Không thể nào, cho dù linh hồn hắn còn tồn tại cũng chỉ là một luồng tàn niệm. Linh hồn bị ma hóa không thể nào thức tỉnh trở lại, cũng không thể ào bảo tồn trí nhớ."
Đế Cơ lại lắc đầu phủ nhận suy đoán của mình.
Trạng thái Bán Ma kết thúc chỉ có một kết quả duy nhất, hoặc là thành nhân, hoặc là thành ma. Mấy trăm năm qua đã có không ít cường giả ma hóa, nhưng chỉ có một mình Bạch Ngữ nhờ cơ duyên xảo hợp với giữ được trí nhớ nhân loại.
Cho dù Đế Cơ tin tưởng Ngân Sắc Ma Nhân là Sở Mộ, nhưng hắn nhất định là một con ma quỷ không có trí nhớ, không có suy nghĩ.
Đế Cơ mạnh mẽ lắc đầu, muốn đánh văng đi dòng suy nghĩ quái dị trong đầu mình.
“Cái tên Sở Mộ kia nhất định là biến mất vĩnh viễn rồi, tuyệt đối không có khả năng sống lại có thể, tuyệt đối không thể...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...