Hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ phải về Cố gia đại trạch ăn cơm, còn chưa ra khỏi cửa trường học đã thấy Lộ Liên ôm một bó hoa cúc trắng tựa vào cạnh xe thể thao, Cố Duy Nhất cảm thấy gần đây mình nhất định đã không cẩn thận đắc tội quỷ thần, vận khí mới giảm đi như vậy.
Cố Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi xoay người đổi phương hướng dự định đi từ cửa sau ra ngoài, di động trong tay vang lên, là Ngôn Mộc.
"Cố Duy Nhất, vì sao đứng ở đó không đi?" Giọng nói Ngôn Mộc trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến.
Cố Duy Nhất ngẩn ra, nhìn ra phía ngoài cổng trường đã thấy Ngôn Mộc đỗ xe ở không xa cách xe Lộ Liên chỉ tầm 300m.
Cố Duy Nhất gãi đầu, nhíu mày, từ trong túi lấy ô ra, vì tối qua mưa nên hôm nay Cố Duy Nhất cầm theo ô, mở lên che. Vì cô ra sớm, cổng trường thì không to nên buộc phải đi qua bên cạnh Lộ Liên.
Cho nên Cố Duy Nhất cố gắng che kín mình theo hướng Lộ Liên, nhanh chóng chạy lại xe Ngôn Mộc.
Ngôn Mộc trông thấy Cố Duy Nhất đột nhiên lấy ra một chiếc ô che kín mình, còn có vẻ né tránh, nhìn thoáng qua Lộ Liên ôm hoa đứng bên kia lập tức hiểu rõ. Hôm qua lúc anh đến thấy Lộ Liên xuất hiện đã không thấy trùng hợp nên hôm nay đi sớm một chút, quả nhiên anh đoán không sai.
Mắt thấy Lộ Liên ngăn Cố Duy Nhất lại, tặng hoa cúc trắng cho cô, sắc mặt Ngôn Mộc có chút khó coi.
Vẻ mặt Cố Duy Nhất bối rối, tên này đúng thật là định mỗi ngày mang hoa cúc trắng đến đấy à, đúng là đầu óc không dùng được thật.
Có học sinh ra vào ở cổng trường thấy cảnh tượng này đều cười nhìn bọn họ, xì xào bàn tán, Cố Duy Nhất cảm thấy mặt mình như sắp vứt đi rồi.
"Cố Duy Nhất, đây là hoa cúc trắng, đẹp không, sáng sớm hôm nay vừa hái, còn rất tươi, thế nào, tôi có thành ý đúng chứ?"
Cố Duy Nhất bất đắc dĩ nhìn Lộ Liên, "Lộ tiên sinh, đến cùng anh muốn thế nào, nếu như bởi vì chuyện ngày đó, tôi nhận lỗi với anh, tiền cũng trả cho anh, xin anh, đừng làm chuyện mất mặt như vậy được không?"
Lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, "Mất mặt? Nhiều người tha thiết ước mơ tôi có thể tặng hoa trước mặt mọi người cho họ, cô là người tôi để ý, lại cảm thấy mất mặt?"
"Chuyện tặng hoa cúc trắng như này, không có người phụ nữ nào sẽ cảm thấy vinh hạnh chứ?" Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp chen vào.
Cố Duy Nhất nhìn anh, nịnh nọt cười cười, Ngôn Mộc đưa tay ôm cô vào lòng, nhìn về phía Lộ Liên, "Cho nên, tôi thực sự thấy tò mò đấy."
Lộ Liên chau mày, "Ồ, Ngôn tổng, thật là trùng hợp."
Ngôn Mộc bên ngoài cười nhưng trong lòng thì không, "Cũng không phải là trùng hợp."
Lộ Liên nhìn về phía tay anh bên eo Cố Duy Nhất, chậc chậc, "Ngôn tổng, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ, như anh cũng có chút không phải."
"Thứ tự trước sau? Lời nói Lộ tổng thật khiến tôi không hiểu, tôi tới đón bạn gái, còn cần trước sau?" Trong mắt Ngôn Mộc mang theo ánh sáng lạnh, có chút không tốt.
Cả người Lộ Liên lui về sau dựa trên thân xe, trên dưới đánh giá Ngôn Mộc, "Ngôn tổng nói vậy cũng không đúng, bạn gái xinh đẹp như vậy, anh tới đón mà không có thành ý gì cả, ngay cả bó hoa cũng không có? Tôi thấy thật tiếc cho Nhất Nhất, sao lại tìm phải người bạn trai không có chút lãng mạn nào như vậy."
Giống như bị Lộ Liên đâm chọt góc chết, sắc mặt Ngôn Mộc có chút khó coi.
"Nhất Nhất, chia tay đi, theo tôi, tôi đảm bảo sẽ cho em đãi ngộ tốt nhất trên thế giới này." Lộ Liên giơ hoa lên trước mặt Cố Duy Nhất, thâm tình khẩn thiết.
Khoé mắt Cố Duy Nhất liếc về khuôn mặt đã đen lại của Ngôn Mộc, đưa tay đẩy bó hoa ra, "Lộ tiên sinh, anh với tôi không chung chí hướng, không có hứng thú ngày nào cũng như ở nghĩa địa, thật khiến tôi gặp ác mộng."
"Chúng ta về nhà đi, anh Ngôn." Cố Duy Nhất vội kéo Ngôn Mộc đi, tiếp tục như vậy nữa tim cô sẽ ngừng đập mất.
"Chờ chút..." Lộ Liên lên tiếng, "Cố Duy Nhất, tôi nghe được tin, cô và Ngôn tổng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô xác định mình thích anh ta không phải như em gái với anh trai? Dù sao tình cảm của con gái cũng không thể phân định rõ ràng, đừng coi sự ỷ lại anh ta như tình yêu."
Không thấy cảnh bảo lạnh như băng của Ngôn Mộc, Lộ Liên không phát giác, vẫn như cũ cười hì hì, "Ngôn tổng, anh có muốn cùng tôi cạnh tranh không? Bằng tính cách của anh, sẽ không phải xem việc công việc tư là một đi?"
Mí mắt Ngôn Mộc không nhắc lên, thanh âm nhàn nhạt thoáng trào phúng, "Tin tức của anh sợ là đã sai rồi, tôi lại là người thích công tư bất phân đấy."
Cố Duy Nhất đắc ý trừng mắt liếc Lộ Liên, Lộ Liên, ban đầu cô nghĩ không ra hắn ta đến cùng là Lộ nào, về sau nhớ tới tổng giám đốc Khởi Nguyên mang họ Lộ, người này còn có thể làm loạn ở văn phòng Trịnh Kinh, xem ra có quan hệ không nhỏ với tổng giám đốc của Khởi Nguyên.
Ngôn Mộc nhét Cố Duy Nhất vào trong xe, thấy Lộ Liên đứng không xa cười tươi rạng rỡ vẫy tay, đôi mắt trở nên tĩnh mịch, xem ra, đối với mấy người bên Khởi Nguyên, anh còn quá nhân từ rồi.
*
Trên đường về, Cố Duy Nhất năm lần bảy lượt tìm đề tài để nói, Ngôn Mộc cũng không lên tiếng, gương mặt lạnh lùng, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, Cố Duy Nhất chẹp miệng, khuôn mặt hướng ra ngoài xe, khóe miệng lại nhếch, không phải là ghen chứ?
Lúc ăn cơm tối lúc, bà nội Cố hỏi tới chuyện Cố Duy Nhất lúc trước lên báo, "Nhất Nhất, con cùng chàng trai đó là thế nào, hay là mang về cho bà nhìn một chút, tuổi này rồi, cũng nên tìm bạn trai thôi."
"Đúng vậy đúng vậy, Nhất Nhất, nhưng cũng đừng tự trói mình trên một thân cây, phải tung nhiều lưới, tự mình lựa chọn trong đó người tốt nhất." Ông nội Cố phụ họa.
"Ông đừng dạy hư cháu gái tôi." Bà nội Cố trừng ông, "Cái gì mà tung nhiều lưới chứ, ông năm đó có phải cũng theo đuổi tôi như vậy không?"
Đối với chuyện của ông bà, mọi người trong Cố gia đều nghe thấy nhưng không thể khuyên ngăn, mẹ Cố nhẹ giọng, nói với Cố Duy Nhất, "Nhất Nhất, bà nội nói cũng đúng, con có thể hẹn hò bạn trai được rồi, nhưng xã hội bây giờ quá phức tạp, tiếp xúc với nhiều con trai cũng được nhưng phải biết bảo vệ bản thân mình thật tốt."
"Mẹ, mẹ nói gì vậy." Cố Duy Nhất chột dạ nhìn thoáng qua Ngôn Mộc, thấy anh đang vùi đầu ăn cơm cái gì cũng không nói, hung hăng lườm anh một cái.
Cha Cố nhìn thấy động tác của Cố Duy Nhất, liếc nhìn Ngôn Mộc, thản nhiên nói, "Thật ra đứa nhỏ Thai Tử Vũ cũng không tồi, hai người các con lại cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, có thể được đó."
Ngôn Mộc nắm chiếc đũa tay có chút khẩn trương.
Ăn cơm xong, Ngôn Mộc nói trong công ty còn có việc cần xử lý, Cố Duy Nhất vội đứng dậy, "Em tiễn anh." Thật ra cô muốn cùng anh trở về nhưng tuần nào cứ thứ 6 thứ 7 đều phải ở lại đây, bây giờ cô đi cùng anh thì có chút không bình thường.
Mẹ Cố nhìn bóng lưng Ngôn Mộc, nhíu mày, kéo áo cha Cố, "Tâm tình Tiểu Mộc có phải không tốt không?"
Cha Cố chau mày, "Có sao?" Vài ngày nay luôn có người truyền tin tức đến cho ông, nói Ngôn Mộc có bạn gái, là một cô bé tầm 20 tuổi, họ Cố, rất trùng hợp, cùng họ với ông, nếu ông còn không biết ai thì ông cũng không đáng mặt làm cha, lời ban nãy nói là cố tình để Ngôn Mộc nghe thấy, ông chỉ muốn xem xem Ngôn Mộc khi nào định ngả bài với ông mà thôi.
Mẹ Cố gật đầu, "Có lẽ áp lực công việc quá lớn rồi."
*
Cố Duy Nhất đi theo Ngôn Mộc ra cửa, anh đứng cạnh xe liếc cô một cái, vẫy tay, nhẹ nói, "Cố Duy Nhất, lại đây."
Trên mặt Cố Duy Nhất tràn đầy vui mừng, chạy qua, "Anh." Anh là không rời được cô đi.
Ngôn Mộc đưa tay vuốt tóc cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
Bên trong tiểu khu hơi tối, gió thổi nhè nhẹ, Cố Duy Nhất nằm trong lòng anh, nghe trái tim anh đập thình thịch, thoải mái thở một hơi, thật muốn cùng anh quay về mà.
"Cố Duy Nhất..." Ngôn Mộc nói bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Thật ra em có nghĩ tới em chỉ vì quá ỷ lại vào anh nên mới ở cạnh anh như vậy không?"
Tay Cố Duy Nhất đang ôm anh bỗng cứng đờ, tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của anh, đẩy anh ra, ngước mắt nhìn, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, "Anh nói cái gì?"
Đôi mắt Ngôn Mộc tĩnh mịch lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, nắm lấy tay cô, "Không có gì, coi như anh chưa nói."
Cố Duy Nhất hất tay của anh ra, "Anh không tin em hay là không tin chính mình, hay là, anh yêu người khác?" Cố Duy Nhất cảm giác như trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận, cái con người thông mình không coi ai ra gì này, thế nhưng lại tin vào lời của Lộ Liên?
"Cố Duy Nhất..." Ngôn Mộc cau mày, không để ý cô phản đối lại nắm tay cô, "Chẳng qua anh cảm thấy em không hiểu tình yêu, sợ sau này em sẽ hối hận..."
Không hiểu tình yêu? Thế mà anh lại xem thường chỉ số thông minh của cô, không hiểu tình yêu phải là con người ba mươi tuổi trước mặt cô đây này, người đang ông mạnh mẽ như thế lại giống như người mẹ già vậy.
Cố Duy Nhất thuận thế bước lên một bước, tay kéo cà vạt anh, kiễng chân cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, thanh âm lạnh buốt, "Ngôn Mộc, anh nói xem, có phải anh yêu người khác rồi không?"
Đôi mắt Cố Duy Nhất như muốn ăn thịt người, Ngôn Mộc cảm giác nếu anh gật đầu, cô sẽ ăn anh không xương cốt đều không còn.
"Không có, từ đầu đến cuối chỉ có em, vĩnh viễn không thay đổi." Ngôn Mộc thản nhiên nói.
Là anh nói đó, không phải lập tức nói không luôn à, vậy cái không khí vừa nãy là sao, làm cơn tức của cô muốn bùng nổ cũng không được.
Cố gắng khinh thường lời nói của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất trừng mắt, "Nếu như có một ngày, em phát hiện anh yêu người khác, phải làm sao bây giờ?"
Ngôn Mộc sững sờ, hiển nhiên còn chưa suy tính đến vấn đề này, đúng vậy, nếu như có một ngày cô phát hiện chỉ xem anh là anh trai, yêu người khác thì phải làm sao? Lúc trước phát hiện mình yêu Cố Duy Nhất, anh chưa từng do dự lừa gạt cô đến bên cạnh mình, hiện tại cả hai bên tình nguyện thì lại thấy rối rắm, thì ra tình yêu sẽ làm cho người ta chần chừ, mất năng lực suy nghĩ.
"Anh..." Ngôn Mộc khó nói nên lời.
"Thôi, đừng nói nữa..." Cố Duy Nhất buông cà vạt anh ra, lùi về sau một bước, thế nhưng anh lại do dự.
Cố Duy Nhất nhìn Ngôn Mộc, cười nhưng bên trong thì không, "Ngôn tiên sinh, hiện tại em cảm thấy cực kì, vô cùng, rất tức giận, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta bước vào thời kì chiến tranh lạnh."
Mặc kệ vẻ mặt Ngôn Mộc là gì, Cố Duy Nhất nói xong xoay người rời đi, miệng nhỏ vểnh lên, đàn ông đúng là không thể chiều chuộng, không thể hình thành thói quen được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...