Năm nay đối với Hựu An mà nói, buồn nhiều hơn vui, mất đi nhiều thứ. Chú Chu đi rồi, hiện tại bà nội lại được chuẩn đoán là bị u não. Một bà lão 78 tuổi, sau khi bác sĩ chuẩn đoán lại không thể đề nghị phẫu thuật, vì theo như tình trạng thân thể của bà thì sợ rằng sẽ không trụ nổi khi lên bàn mổ.
Sau khi bàn bạc với chú Hai xong, Hựu An đón bà nội về sống trong nhà. Bà nội rất ưa thích Giang Đông, Hựu An cam chịu để Giang Đông đóng vai trò cháu rể, dù sao lúc này nói rõ với bà cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hựu An vẫn cảm thấy bà nội bệnh hồ đồ, bệnh đến mức không nhận ra ai cả. Nhưng vào ngày hai mươi ba tháng chạp, Giang Đông cùng chú Hai ra ngoài mua đồ, cô trông chừng bên giường bà nội, bà nội vuốt tóc cô nói: "An An nhà bà trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, đã biết hiếu thuận bà nội. Tự Hoành không có phúc đã mất đi, Giang Đông là một đứa bé ngoan, con và cậu ta phải cùng sống thật tốt......"
Hựu An mới biết được, cái gì bà nội cũng hiểu, chỉ là hùa theo giả bộ hồ đồ cùng bọn họ thôi. Chợt nhớ tới, bà nội đã từng gặp Giang Đông, khi đó Giang Đông mang cô về Thành phố B, cô vụng trộm chạy về nhà bà nội. Giang Đông chạy suốt đêm tóm cô về, khi đó bà nội đã nói với cô: Giang Đông là một đứa bé ngoan, bảo cô ngoan ngoãn đi cùng anh. Bà nội nói, đây là bí mật của hai bà cháu, Giang Đông về, vẫn gọi anh là Tự Hoành như cũ.
Mồng sáu đầu năm, bà nội phát bệnh, lúc đi thật bình tĩnh. Chú hai nói muốn đưa bà về chôn cất gần phần mộ tổ tiên. Giang Đông tìm xe, hai người về theo, hỏa táng, đem chôn, qua đầu thất (49 ngày) hai người mới trở về. Trong một năm, Hựu An tiễn đưa hai người thân nhất. Sau khi đã trải qua những ngày này, ngược lại Hựu An thông suốt nhiều điều, giống như Giai Kỳ nói, sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn không thể kháng cự.
Hết tháng giêng, Hựu An về bệnh viện đi làm, Giang Đông cũng trở về bộ đội, nhưng mỗi ngày đều quay về, nấu cơm, dọn dẹp phòng cho cô, sau đó lại đi. Những việc này, cho tới bây giờ Hựu An vẫn chưa làm tốt, để cô tự mình làm lấy, trong nhà rất nhanh sẽ biến thành chỗ đổ rác, Hựu An cũng không uổng phí hơi sức mà từ chối.
Hơn nữa, hiện tại cảm giác của Hựu An đối với Giang Đông đã thay đổi, trải qua chuyện của bà nội, Hựu An phát hiện, Giang Đông cũng không đáng ghét, anh chỉ có thói quen làm mặt lạnh. Nếu bỏ qua thái độ cứng rắn của anh, thì mọi thứ anh làm hoàn toàn đều xuất phát từ ý tốt, mấy năm nay, mình ôm lấy thành kiến vốn có, dùng phản kháng để phản kháng, thật ra cũng tương đối ngây thơ.
Có lúc Hựu An cũng suy nghĩ, tại sao Giang Đông lại tốt với cô như vậy. Nhưng càng nghĩ càng không dám nghĩ tới, cô là người nhát gan, có thói quen trốn tránh. Bây giờ cô thật sự không chịu được bất kì chấn động nào nữa, nhưng đời người luôn là quanh co nối tiếp quanh co.
Sau đó mẹ Phùng lại dọn nhà, dời đến khu người già cạnh vườn trẻ của Yến Tử. Bà nói chỉ có hai người mà ở căn phòng lớn như vậy thật lãng phí, nhưng Hựu An biết, bà không muốn lại làm phiền cô. Hựu An cũng không miễn cưỡng, mặc dù cả đời mẹ Phùng khốn khổ, nhưng cũng là một người rất mạnh mẽ.
Mẹ Phùng ở lầu hai, lầu dưới có một quán lẩu. Không biết có phải là sử dụng than không đúng cách hay không, gây ra hoả hoạn. Khi bốc cháy vừa đúng lúc Hựu An đến đưa thuốc ẹ Phùng, là thứ bảy. Yến Tử ngủ trên giường, Hựu An cùng mẹ Phùng ngồi bên giường, liền nghe một tiếng nổ, tiếp đó ngọn lửa liền lan vào theo cửa sổ......
Giang Đông gần như đến ngay lập tức sau đội viên phòng cháy chữa cháy. Lúc cứu người ra, Hựu An đã hôn mê, Yến Tử được Hựu An dùng vỏ gối ướt bịt mũi miệng, ra ngoài một lát liền oa oa khóc lớn, mẹ Phùng bị thương hơi nặng.
Lúc Hựu An tỉnh lại, đã là nửa đêm. Cô chỉ nhớ, lúc ấy mình chỉ kịp hắt nước trà trên bàn lên vỏ gối để che mũi miệng của Yến Tử, tiếp theo liền không biết gì nữa.
"Tỉnh......" Cô mở mắt ra liền nhìn thấy Giang Đông có chút chật vật, trên mặt còn nám đen từng mảng, quân trang trên người không biết bị cắt như thế nào, chỗ nào cũng thủng lỗ, còn có mấy vết cháy xém. Anh ngồi trên ghế ở đầu giường, không hề nháy mắt nhìn mình chằm chằm, đáy mắt mờ mịt tức giận, giống như có một ngọn lửa thiêu đốt. Hiển nhiên, anh đang tức giận, tức giận khiến Hựu An có chút không biết làm sao mà ngồi dậy.
Không biết có phải vì tức giận hay không mà giọng của Giang Đông cơ hồ có chút run rẩy: "Em vẫn muốn chết phải không?" Hựu An rũ mắt xuống, không thể phủ nhận. Trong khoảnh khắc biết là hoả hoạn, cô đã nghĩ, nếu chết như vậy, có phải sẽ có thể gặp Chú Chu hay không. Cho nên, lúc ấy một chút cô cũng không sợ hãi, dưới tình huống khẩn cấp như vậy cũng chỉ thực hiện các biện pháp bảo vệ ẹ Phùng cùng Yến Tử.
Nhớ tới mẹ Phùng và Yến Tử, cô không khỏi giương mt hỏi anh: "Họ sao rồi?" Giang Đông lại ngoảnh mặt làm ngơ nhìn cô: "Hứa Hựu An, anh hỏi em có phải vẫn muốn tìm cái chết hay không, trả lời anh."
Hựu An cắn cắn môi cúi đầu không nói lời nào, cô biết mình không lừa được Giang Đông, cả người Giang Đông chợt suy sụp, âm thanh có chút vô lực: "Em vẫn muốn chết, Tự Hoành mất rồi, em liền không sống nổi, không thể tự sát, liền thay đổi biện pháp để tìm đến cái chết. Em yêu Tự Hoành, không có anh ta thì không được, vậy đứa nhỏ trong bụng em phải thế nào đây?"
Hựu An sửng sốt, cho là mình nghe lầm: "Anh nói cái gì, lặp lại lần nữa......" Giang Đông cúi đầu nói: "Em mang thai, hơn ba tháng, em không có cảm giác sao?"
Hựu An ngơ ngác nhìn anh, ba tháng nay cô sống không yên lòng, còn có tâm trạng mà để ý đến thay đổi trên thân thể sao. Bây giờ suy nghĩ một chút, dì lớn cũng đã ba tháng chưa tới, tính tính ngày, có lẽ một lần cuối cùng kia mà có.
Hốc mắt Hựu An chợt nóng lên, cô còn nhớ, chú Chu rất thích trẻ con, mặc dù anh nói gạt cô: "Có cô dâu nhỏ của anh là đủ rồi, hầu hạ một cô dâu nhỏ cũng còn chưa xong, nếu như có đứa bé, cô dâu nhỏ nhà anh phải làm thế nào, đợi chút......" Nhưng Hựu An biết, anh rất hy vọng có một đứa bé.
Mỗi lần làm xong, thật lâu anh cũng không rút ra, hoặc là khi đang làm, đem gối đầu lót dưới lưng cô, đây là tư thế dễ thụ thai nhất. Chú Chu thích con gái, mỗi lần anh nhìn Yến Tử, ánh mắt đều rất hiền lành dịu dàng.
Khi đó Hựu An đã nói với chú Chu: "Nếu mang thai, đứa đầu tiên cô muốn sinh con gái, đứa thứ hai là con trai......" Lúc ấy Chú Chu cười cô nói: "Em muốn sinh mấy đứa?" Hựu An nói lại: "Trong phạm vi chính sách cho phép, có thể sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu." Chú Chu ôm cô nói cô là heo mẹ nhỏ, cô xảo trá phản bác lại anh: nếu cô là heo mẹ, anh là cái gì? Sau đó chú Chu ôm cô trừng phạt. Xem đó, cái gì cô cũng nhớ, nhưng chú Chu lại bỏ cô mà đi......
Nước mắt Hựu An lăn xuống, từng hạt từng hạt giống như chuỗi trân châu đứt. Giang Đông rút khăn giấy, tay chân vụng về lau cho cô: "Khóc cái gì, anh chưa nói gì em. Được rồi, được rồi, anh không giáo hu nữa, em đừng khóc được không, đừng khóc......"
Lần đầu Hựu An phát hiện Giang Đông cũng có khuyết điểm, người đàn ông này thoạt nhìn không gì chống nổi, lại sợ cô khóc nhất, cô vừa khóc, anh liền luống cuống tay chân, Hựu An lau nước mắt trên mặt, nói với anh: "Anh yên tâm, tôi không muốn tìm cái chết nữa, tôi phải sống để làm mẹ."
Trong lòng Giang Đông vừa chua vừa chát, cũng không biết là cảm giác gì. Ánh mắt Hựu An lấp lánh như ánh sao trong như đêm đông, từ trong mắt cô, anh nhìn thấy hi vọng. Không trách được, ai cũng nói tình thương của mẹ trên thế giới là mạnh mẽ nhất. Cô nhóc của anh cũng giống vậy, khi làm mẹ, tự nhiên cũng sẽ kiên cường hơn.
Giang Đông trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói cho cô biết: "Mẹ Phùng cấp cứu không thành, Yến Tử chỉ bị thương rất nhẹ, chẳng qua sau khi biết bà nội cô bé mất, vẫn không nói chuyện, cũng không khóc. Ba anh và dì Thanh đưa cô bé về Giang gia, đồn công an đang liên lạc với mẹ cô bé."
Ánh mắt Hựu An buồn bã, cảnh ngộ của Yến tử còn khổ hơn cô, đứa trẻ mới mấy tuổi đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, mẹ ruột cô bé sẽ chăm sóc cô bé sao. Mà con mình chưa sinh ra đã không có ba, thật ra cũng rất giống Yến Tử, nếu Chú Chu ở đây, lúc này chắc sẽ vui lắm.
Bỗng nhiên Hựu An nói: "Nếu bà của Yến Tử đã qua đời, tôi sẽ là mẹ của Yến Tử." Trong nháy mắt, Giang Đông cảm thấy cô nhóc anh trông nom nhiều năm đã thật sự trưởng thành. Đúng vậy! Cũng đã làm mẹ, sao có thể còn là một cô nhóc.
Vết thương của Hựu An cũng không nặng, chỉ hít vào một ít khí nên bị tổn thương, nghỉ ngơi mấy ngày là được ra viện. Ngay sau đó chính là tang lễ của mẹ Phùng, Hựu An cảm thấy sinh mạng thật vô thường, ngắn ngủn chưa đến nửa năm, ba người thân bên người cô đã mất đi.
Sau tang lễ của mẹ Phùng, cô cũng dọn đến Giang gia. Hựu An biết, bây giờ không phải là lúc cô bốc đồng, cô phải có trách nhiệm với đứa bé, còn có cả Yến Tử nữa. Với lại, sau khi mang thai, cô biết thêm một điều mới, cho dù sinh mệnh nhỏ trong bụng mới ba tháng, nhưng cô có thể cảm giác thật rõ là bé đang tồn t
Đại khái bởi vì mình đã làm mẹ, nên cũng có chút thấu hiểu, tha thứ cho Trương Tú Thanh. Còn nhớ Giang Đông từng nói: cho dù thế nào, bà vẫn là người đưa em đến thế giới này.
Trương Tú Thanh mừng rỡ phát hiện, thái độ của con gái với bà thay đổi, khác hẳn xa lạ gượng gạo trước kia. Hiện tại hai mẹ con có thể bình tĩnh hòa nhã nói mấy câu, có thể như vậy bà đã tương đối thỏa mãn.
Trương Tú Thanh cũng rất thích Yến Tử. Trẻ nhỏ mẫn cảm nhất, cảm nhận được tâm ý của Trương Tú Thanh. Trừ Hựu An, Yến Tử đeo theo nhất là Trương Tú Thanh, cái miệng nhỏ nhắn rất ngọt, nhìn Trương Tú Thanh cùng Giang Thành, gọi là ông ngoại bà ngoại, gọi khiến mặt mày hai người hớn hở.
Tin tức Hựu An mang thai đem đến hi vọng cho Chu gia đang vắng lặng, một ngày Chu phu nhân chạy sang Giang gia mấy lần, đến thăm cháu nội chưa ra đời. Chu thủ trưởng không có chuyện gì cũng cứ chạy qua, cũng tận lực tránh không nhắc tới Chu Tự Hoành, người hai nhà chung sống rất hoà thuận.
Đôi lúc Hựu An nghĩ, có lẽ ở nơi xa xăm, chú Chu đã phù hộ cho cô và đứa bé. Bằng không trong trận hỏa hoạn đó, sao cô có thể sống sót, hơn nữa còn không bị chút thương tổn nào.
Sau khi nhận được điện thoại hẹn gặp của Lưu Kim Yến, Hựu An hơi bất ngờ. Bên công an chuyên về cư trú liên lạc với cô rất nhiều lần đều không có kết quả. Lưu Kim Yến là mẹ, nhưng cũng không có ý trở lại dẫn đứa bé đi. Cho nên dù Hựu An muốn danh chánh ngôn thuận nuôi dưỡng Yến Tử, nhưng thủ tục cũng không làm được. Hựu An nghĩ gặp cô ấy cũng tốt, có thể nói một chút về chuyện Yến Tử với cô ấy.
Lưu Kim Yến hẹn gặp cô ở quán trà trên bờ sông, quán trà lịch sự tao nhã y như cái tên Lâm Thủy hiên của nó. Hựu An đi vào trong, khi nhìn thấy Lưu Kim Yến liền ngẩn ra, so với lần trước, lần này cô ấy ăn mặc rất tao nhã, trang điểm cũng nhẹ đi không ít, cho dù khóe mắt có vài nếp nhăn nhàn nhạt, cũng vẫn là cô gái tương đối xinh đẹp.
Lưu Kim Yến có chút phức tạp nhìn Hựu An. Cô đã từng hận Hứa Hựu An, hận đến cắn răng nghiến lợi. Cô đầu tư tình cảm nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, cô cho rằng đều do Hứa Hựu An gây ra. Nếu không xuất hiện, nhất định cô có thể đợi đến kết quả mà cô muốn. Bây giờ nghĩ lại, có chút buồn cười, Chu Tự Hoành chết đột ngột, cuối cùng, người duy nhất có thể cho con gái cô một mái nhà cũng chỉ có Hứa Hựu An.
Hựu An cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng: "Nếu không vì Yến Tử, tôi sẽ không tới." Lưu Kim Yến cũng gật đầu một cái: "Nếu không vì cô bé, tôi cũng không tới tìm cô." Tốt! Hựu An thầm nói trong lòng, quả nhiên hai người bọn họ đều đến vì một mục đích, còn cùng chán ghét nhìn nhau.
Hựu An phát hiện, hôm nay Lưu Kim Yến chân thật hơn lúc trước nhiều, ít nhất bề ngoài không hề giả dối nữa. Cũng phải thôi, chú Chu chết rồi, cô giả bộ cho ai xem, bỏ vẻ ngoài nhu nhược ra, Lưu Kim Yến có một loại khí chất gần như thực sự lạnh lùng: "Tôi muốn kết hôn......" Hựu An ngạc nhiên, không thể tin, nói: "Cô đến tìm tôi là để nói với tôi điều này, nói cô kết hôn, Yến Tử thì sao, cô đã nghĩ đến chưa?"
Lưu Kim Yến nhìn Hựu An thật lâu rồi mới nói: "Anh ấy đang làm việc ở tòa Thị Chính, chức vị không thấp, nguyện ý lấy một người có tai tiếng xấu như tôi, bất quá cũng bởi vì có một chút chuyện xưa. Anh ấy có một con trai, lớn hơn Yến Tử năm tuổi, cô biết mà, điều kiện bây giờ của tôi có thể gả cho anh ấy thật không dễ dàng."
"Cho nên cô liền bỏ Yến Tử......" Hựu An từ từ đứng lên, hai mắt bốc lửa bừng bừng: "Nếu không muốn nuôi cô bé, ban đầu sao lại sinh cô bé ra, cô là một người phụ nữ ích kỷ, cô không xứng làm mẹ. Về sau Yến Tử là con gái tôi, không hề có quan hệ với cô, hi vọng cô không đến quấy rầy cô bé nữa."
Hựu An nói xong, cầm túi xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa thì nghe Lưu Kim Yến ở phía sau nói một câu: "Cám ơn cô!" Hựu An đột nhiên cảm thấy hết sức châm chọc, đi mà không quay đầu lại, nếu mà người phụ nữ đã ích kỷ thì cái gì cũng có thể bỏ đi, cho dù là con gái ruột thịt của mình. Hựu An chợt nhớ tới mẹ cô, lúc gả cho Giang Thành, cũng không vứt bỏ mình. Nếu khi đó mẹ cô bỏ cô lại, năm đó khi cô mười lăm tuổi, không chừng cô sẽ không hôm nay. Mặc dù thật có lỗi với ba, nhưng so với Lưu Kim Yến, ít nhất bà đã làm hết chức trách căn bản của một người mẹ.
Hựu An vừa ra ngoài liền nhìn thấy Giang Đông, anh đứng tựa vào trước cửa xe chờ cô, Hựu An biết anh đi theo mình mà tới được. Tính tình Giang Đông cô độc cổ quái, thay vì đi theo cô, không bằng ban đầu đưa cô tới đây chẳng phải là được rồi sao, cần gì phải lén lút theo phía sau cô. Bỗng nhiên quay đầu, Hựu An chợt phát hiện, dường như Giang Đông đã đi theo cô nhiều năm như vậy. Nếu như cô dừng bước quay lại nhìn về phía sau, anh sẽ luôn ở phía sau, không gần không xa mà đi theo cô. Trước kia cô cảm giác phiền chết đi được, bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ đây là một cách biểu đạt sự quan tâm của người đàn ông này.
Hựu An đi tới mở cửa xe ngồi xuống, Giang Đông sửng sốt mấy giây. Nếu la trước kia, cô nhóc này nhìn thấy anh sẽ chỉ có hai kết quả, một là làm như không thấy, hai là xông lại kêu la mấy câu liền chạy mất. Ngoan ngoãn ngồi vào xe như vậy, đây là lần đầu trong chín năm, Giang Đông thật có chút không quá thích ứng.
Bim bim...... Còi xe vang lên hai tiếng, Hựu An nhô đầu ra: "Đi thôi." Khoé miệng Giang Đông nhếch lên, lên xe, khởi động. Xe đi trên đường, Giang Đông mới hỏi một câu: "Cô ấy tìm em làm gì?" Hựu An xoa xoa thái dương, ngày hôm qua ngủ không ngon, có chút nhức đầu, không trả lời ngay vào vấn đề Giang Đông hỏi, chỉ nói: "Ngày mai có thể làm thủ tục nhận nuôi." Nói xong câu này, liền nhắm mắt lại dựa vào ghế ngồi không lên tiếng nữa.
Đã vào tháng ba, mặc dù còn chút rét tháng ba, nhưng ngọn cây ven đường cũng đã thấy chồi non mềm như nhung, màu xanh lá cây non nớt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ của xe rơi vào trên mặt cô, cô nhóc giơ tay lên che che. Vượt qua đèn đỏ ở giao lộ, Giang Đông đưa tay kéo thanh chắn xuống, hạ thấp ghế ngồi, để cô nằm thoải mái hơn một chút, từ phía sau cầm thảm nhẹ nhàng khoác lên trên người cô. Khoảng thời gian trộm được này không biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng Giang Đông lại ích kỉ hy vọng xa vời là có thể kéo dài hơn một chút, một chút nữa......
Hựu An cảm giác được động tác Giang Đông dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp, trước kia những thứ này bị cô bỏ qua, hôm nay bất chợt liền hiểu rõ. Thật ra thì Giang Đông vẫn đối xử với cô rất tốt, thậm chí không hề tốt thua Chú Chu chút nào, chỉ là, cô vẫn cố ý coi thường, cố chấp lại hèn hạ hưởng thụ nổ lực này. Đem tất cả sự hận thù không giấu ếm dành ẹ cô và ba của anh trút hết lên người anh, thật sự rất không công bằng.
Xe dừng ở cửa Giang gia, Hựu An ngồi yên, bình tĩnh nhìn Giang Đông nói một câu: "Giang Đông, anh thích tôi?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại tương đối khẳng định.
Trong nháy mắt, bối rối của Giang Đông thoáng qua, trong mắt lại hiện lên một tia hi vọng: "Ừ, anh thích em." Sau khi Hựu An hỏi xong liền hối hận, nhưng cô luôn luôn thuộc loại người bộc trực, trong lòng không giữ được chuyện gì. Nếu đã biết được chuyện này, thì cô phải hỏi rõ, trước đó cũng không nghĩ tới, sau khi cô hỏi rõ thì nên làm cái gì, cô càng không có nghĩ tới, Giang Đông cứ thoải mái như vậy mà thừa nhận.
Không khí có chút xấu hổ, Hựu An đẩy cửa ra xuống xe, vừa đúng lúc dì giúp việc ra ngoài mua thức ăn, cô chạy thật nhanh vào. Yến Tử đang cùng Trương Tú Thanh ngồi ghép hình trên thảm trước cửa sổ, nhìn thấy cô, cô nhóc nâng lên một nụ cười thật tươi, đứng lên, vung vẫy hai bím tóc như sừng dê đáng yêu lon ton chạy tới. Vọt tới trước mặt Hựu An, đột nhiên đứng lại, thật cẩn thận sờ sờ bụng của Hựu An: "Bà ngoại nói em trai nhỏ vẫn ở trong bụng, con không thể đụng vào em."
Hựu An cười, ngồi chồm hổm xuống vuốt mái tóc lòa xòa cong lên của cô bé, dịu dàng nói: "Yến Tử, dì Hựu An làm mẹ con có được không?" Hựu An cảm thấy, mặc dù Yến Tử chưa lớn, nhưng vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô nhóc một chút. Tâm tư cô nhóc có chút trưởng thành sớm, cô hy vọng không tổn thương tình cảm của cô bé.
Ánh mắt Tiểu Yến Tử sáng lên, dùng hết sức lực gật đầu một cái, âm thanh trong trẻo non nớt hô lên: "Mẹ." Hựu An đáp lại, ôm lấy cô nhóc hôn một cái, bị Trương Tú Thanh vội vàng kéo qua.
Hốc mắt Trương Tú Thanh hơi hồng, âm thanh có chút run rẩy, bất mãn càu nhàu với cô: "Mặc dù đã hơn ba tháng, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút mới tốt." Hựu An gật gật đầu.
"Chú Giang." m thanh của Yến Tử làm sống lưng Hựu An có chút cứng còng, Giang Đông đi tới sờ sờ đỉnh đầu Yến Tử, như có như không quét mắt qua Hựu An một cái. Hựu An nghiêng đầu nói chuyện với Trương Tú Thanh, chẳng qua ánh mắt cũng không tự giác mà rơi lên người a
Đến buổi chiều, Giang Thành cầm thuốc đi vào, đưa cho vợ, nhìn Trương Tú Thanh uống xong mới nói: "Giang Đông và HựuAn sao vậy, anh thấy hơi lạ lạ."
Trương Tú Thanh thở dài nói: "Từ nhỏ Hựu An bị ba con bé cưng chiều mà lớn lên, tính tình ngây thơ không rành việc đời. Sau đó lại đem bất mãn với em mà giận chó đánh mèo trút hết lên người Giang Đông. Hơn nữa, theo em có lẽ đây là khởi đầu, nếu bọn chúng nói rõ với nhau, kết quả thật sự, cũng không chắc như chúng ta hy vọng. Chỉ là, đứa nhỏ Hựu An này từ nhỏ đã cố chấp, em chỉ sợ con bé không tìm thấy lối ra, khiến Giang Đông lỡ dỡ."
Giang Thành nắm tay bà nói: "Giang Đông không phải không cố chấp, nếu như không cố chấp, sao lại một mình cô độc cho đến bây giờ, cả đối tượng cũng không có. Chỉ là giữa hai người còn có Tự Hoành, sợ rằng rất khó, Giang Đông giống Tự Hoành, đều trọng nghĩa. Thôi quên đi, con cháu có cái phúc của con cháu, đến lúc này, chúng ta muốn quan tâm cũng không thể quan tâm được, kệ bọn chúng dây dưa đi!"
Hựu An dỗ Yến Tử ngủ, vừa ra khỏi phòng cô bé, liền nhìn thấy Giang Đông. Giang gia giống Chu gia, đều là loại nhà riêng lẻ hai tầng, phía trước có sân nhỏ, phía sau có một vườn hoa nhỏ. Sau khi Hựu An cùng Yến Tử vào ở, vợ chồng Giang Thành liền chuyển xuống lầu một, Yến Tử ở phòng gần cầu thang, phòng Hựu An ở đối diện phòng của Giang Đông, ở khúc quanh cầu thang tầng hai có một quầy rượu nhỏ. Giang Đông đang ngồi hút thuốc lá ở đó, nhìn thấy Hựu An liền tắt thuốc, bình tĩnh nhìn cô, giống như có rất nhiều lời muốn nói.
Hựu An hơi chần chờ, nhưng vẫn đi tới, ngồi vào ghế bar bên cạnh anh. Ánh đèn từ đỉnh đầu rọi xuống, rơi quanh người anh tạo một vầng sáng mỏng manh, vô tình làm mềm đi hình dáng góc cạnh của anh, giống như rút đi cứng rắn nguội lạnh, lộ ra mấy phần dịu dàng thong thả.
Hựu An không thể không thừa nhận, Giai Kỳ nói rất đúng, Giang Đông thật rất tuấn tú, mức độ đẹp trai so với chú Chu, không thể phân cao thấp. Từ lúc đọc truyện cho Yến Tử, Hựu An liền không yên lòng mà nghĩ tới Giang Đông, còn có nhiều thứ tích góp trong chín năm, giống như đầu bị xối nước, những thứ mà cô từng xem nhẹ, trong khoảnh khắc liền hiện ra thật rõ ràng.
Hựu An thừa nhận, mình thích Giang Đông, cho nên mới không được tự nhiên với anh, mới phát cáu phát giận với anh, cô dùng căm hận để che giấu ý thích trong lòng, thật đúng là bịt tai trộm chuông. Nếu như anh không phải Giang Đông, không phải con trai của cha dượng, không chừng hôm nay hai người đã ở vào một tình cảnh khác, chỉ tiếc trên đời này không có nếu như. Hơn nữa, cho dù lúc ấy cô biết mình thích anh, cũng sẽ không thể có gì với anh, khoảng cách giữa hai người vĩnh viễn không thể nào biến mất. Huống chi, hiện tại Hựu An hiểu rất rõ trái tim mình, có lẽ cô thích Giang Đông, nhưng người cô yêu chỉ có chú Chu. Cho dù anh không ở đây, cô vẫn sẽ yêu anh, cô sẽ sinh ra đứa bé của bọn họ, sau đó nhìn đứa nhỏ từng ngày từng ngày lớn lên thành người. Về phần Giang Đông, đã quá khứ, nên buông tay để cho anh đi thôi!.
"Lần đầu tiên nhìn nhìn thấy em, anh liền thích em. Có lẽ phương pháp của anh không tốt, em luôn nhìn anh căm hận như vậy, với ánh mắt đó của em, vốn là rất nhiều lần muốn nói lời an ủi, nhưng lời nói ra lại khiến em càng thêm phản cảm. Sau đó anh lại hối hận, nghĩ là lần sau nhất định phải giải thích thật rõ với em, nhưng mỗi lần đều như thế, cứ thế mà lặp lại, cứ thế mà trải qua chín năm. Tự Hoành nói không sai, anh từng có chín năm cơ hội, đều bị anh bỏ qua. Nhưng anh cũng từng nói với Tự Hoành, nếu như đời này anh còn dù chỉ là một tia hy vọng, anh cũng sẽ bắt lấy nó, cho dù thật có lỗi với người anh em anh cũng chịu."
Đây đại khái là lần đầu tiên trong vòng chín năm hai người bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện. Giọng nói của anh trầm ấm mà có từ tính, giống giọng nam trung (giọng con người chia ba mức: cao, trung, trầm), hơn nữa, hiển nhiên là có chút khẩn trương, âm cuối có chút không tự giác mà run lên.
Hựu An trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu lên, kiên định cùng dũng cảm trong ánh mắt khiến lòng Giang Đông khó mà sôi nổi, có một chút thê lương: "Em nghĩ là em từng thích anh, chỉ là khi đó còn quá nhỏ, không hiểu nguyên nhân mình mâu thuẫn với anh là vì thích anh. Vô cùng cám ơn anh, đã ở bên cạnh giúp em trong một những năm tháng dài như vậy. Nếu như anh vui lòng, em muốn gọi anh một tiếng anh trai, em không có anh trai, em hi vọng có một anh trai như anh vậy, có được không?"
Biểu hiện trên mặt Giang Đông từ từ ổn định, không biết qua bao lâu, đột nhiên đứng lên, kéo tay cô đi ra ngoài, Hựu An bị anh túm ra khỏi Giang gia. Lên xe, Hựu An len lén quan sát Giang Đông, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm không yên, có phải lại b chọc giận rồi hay không, hay là cô đã đánh giá sai tính khí của người đàn ông này: "Cái đó, anh dẫn em đi đâu?" Hựu An vẫn hỏi ra miệng.
Giang Đông lại không nhìn cô, mắt nhìn thẳng tắp về con đường phía trước, thật lâu sau mới nói một câu: "Anh dẫn em đi gặp Tự Hoành."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...