Khó lắm mới xức thuốc xong, cả người Chu Tự Hoành cũng không khỏi đầy mồ hôi, vỗ vỗ đầu cô dâu nhỏ, vào phòng tắm đi tắm. Hựu An uất ức nháy mắt mấy cái, người đàn ông nhà cô chắc chắn đang tức giận, anh không hôn cô, cũng không nói lý với cô. Hựu An chu mỏ, cúi đầu nhìn mình, váy xốc xếch, còn có chút vết rượu màu nâu, chật vật không chịu nổi. Cô suy nghĩ một chút, đưa tay kéo đai an toàn xuống......
Chu Tự Hoành tự tắm một mình còn chưa xong, cửa phòng tắm liền từ bên ngoài đẩy vào. Cô dâu nhỏ của anh khỏa thân đứng ở cửa, vẫn còn có chút e ngại, một tay ôm ở trước ngực, che kín hai con thỏ nhỏ trắng noãn. Tay trắng quá mức mảnh khảnh, thậm chí Chu Tự Hoành có thể nhìn thấy cánh môi thỏ trắng màu hồng cong lên rõ ràng, eo rất nhỏ, cái mông nhỏ vừa tròn vừa vểnh lên, chân cũng không được tự nhiên, một cái tay nhỏ bé khác phí công che xuống bụng nhỏ......
Chu Tự Hoành cảm thấy cô dâu nhỏ của anh là một tiểu nha đầu chưa lớn cũng có nguyên nhân, trừ tính tình yếu ớt, bộ lông trên xương mu cũng thật lưa thưa, chỉ là rất đẹp. Phía dưới cùng phía trên miệng thỏ đều màu hồng, màu sắc tươi non giống như cành hoa đào nở rộ đầu tháng ba.
Phải nói là không hề lớn lên! Nha đầu này, chỗ nên lớn cũng thật l, hơn nữa nhiều ngày bị anh vun tưới, cô dâu nhỏ liền giống như nụ hoa chớm nở được gió xuân thúc giục mà mở ra. Cái loại trẻ trung mang theo phong tình quyến rũ đó, muốn hấp dẫn bao nhiêu là có bấy nhiêu......
Hô hấp của Chu Tự Hoành có chút hổn hển gấp rút, người anh em của anh giống như được bật công tắc, vèo một cái liền dựng đứng. Ánh mắt Hựu An xẹt qua cơ ngực của anh, rơi vào người anh em thảng tắp của anh, khuôn mặt nhỏ nh
n đỏ một chút, cúi đầu, lại không nhịn được ngẩng lên. Vóc người của ông chồng nhà cô thật sự không kém. Hơn nữa, phòng tắm ngập hơi nước, hơi nước đọng trên tóc ngắn của anh tạo thành từng giọt nước trong suốt như trân châu. Nước từ vòi hoa sen tưới xuống cổ anh, chảy dọc theo đường cong bắp thịt căng phồng của anh, cả người anh cũng dâng lên một tầng sáng trong bóng loáng.
Hựu An chợt nhớ tới Giai Kỳ cho cô xem qua mấy tấm ảnh nam minh tinh ướt đẫm, cũng kém xa người đàn ông của cô. Nếu chụp hình ảnh này cho Giai Kỳ xem, chắc chắn nha đầu kia không ngừng thét chói tai......
Cánh tay rắn chắc khẽ nâng lên, cơ bụng sáu múi hiển lộ rõ ràng. Hựu An còn nhớ rõ cái loại xúc cảm kiên cố đó, từng múi từng múi, lúc anh đang phấn khích trên người cô, cơ bụng sẽ lay động, bắp thịt sẽ rối rắm, khêu gợi rối tinh rối mù.
Hựu An cảm thấy, chỉ hơn mười ngày ngắn ngủn, cô liền từ tay mơ biến thành sắc nữ. Vừa bắt đầu cô còn có chút sợ kia mà, sợ hơi sức Chu Tự Hoành quá lớn, sợ thân thể anh vô cùng cường tráng. Hôm nay cô nghĩ đến những thứ này, cả người liền nóng lên, cái loại nóng ran đó dâng lên, nhanh chóng truyền khắp toàn thân của cô.
Lúc cô cảm giác phía dưới giống như có thứ gì chảy ra, Chu Tự Hoành đã đưa tay cầm cánh tay của cô, túm cô tới. Một hồi trời đất quay cuồng, Hựu An đã bị Chu Tự Hoành đè lên trên tường......
Nước nóng tưới lên người Hựu An, sau lưng là gạch men sứ lạnh như băng, lạnh và nóng đan xen, Hựu An không khỏi giật thót mình. Chu Tự Hoành cúi đầu nhẹ nhàng chạm lên môi cô, liền trượt đến trên gáy cô...... Nụ hôn của anh nóng bỏng như lửa, rơi vào trên gáy cô giống như cũng có thể thiêu đốt...... Ở xương quai xanh lưu lại chốc lát, liền ngậm quả anh đào trước ngực cô......
Lưỡi của anh linh hoạtanh đào, giống như trẻ nít, dùng sức bắt đầu mút, tay to trượt xuống, xuyên qua bụng nhỏ của cô, đặt trên mông tròn nhỏ vểnh lên của cô dùng lực vuốt ve......
Cái mông của vợ anh mềm mại khác thường, hai tay anh như trước cầm lấy, mười ngón tay xòe ra, cái loại xúc cảm cực phẩm đó, làm người ta yêu thích không thể buông tay...... Xâm nhập vào khe mông, phía dưới trơn trợt ấm áp......
Chu Tự Hoành không khỏi khẽ cười một tiếng, một tay nhấc đầu gối cô dâu nhỏ lên, phía dưới nhấn một cái, đi vào tận gốc. Á...... A...... Hựu An không khỏi rầm rì một tiếng, cái loại cảm giác lấp đầy trong nháy mắt đó, làm cả người cô không ngừng run rẩy......
Một tay Chu Tự Hoành nhấc chân của cô, đem cô khóa chặt trên tường, rút ra cắm vào, một lần lại một lần, tiểu nha đầu bị anh nhấn sâu, cơ hồ muốn khảm vào trong tường. Thân thể trắng như sữa nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt, dính vào trên lớp gạch men sứ. Như hoa văn từng đóa hoa hồng nở rộ trên gạch men sứ ở sau lưng cô, tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp.
Cô dâu nhỏ ngước đầu, rầm rì, từng tiếng từng tiếng yêu kiều, từng tiếng từng tiếng mềm mại. Tóc dài đen nhánh bị nước nóng thấm ướt, đung đưa theo đầu nhỏ của cô, dính vào trên má, từng sợi như tơ, bày ra một loại phong tình tuyệt diễm mê người, nha đầu này thật có thể hấp dẫn chết người.
Tốc độ Chu Tự Hoành đẩy vào tăng nhanh, anh tăng tốc, tiểu nha đầu liền bắt đầu run, cả người rung động với biên độ nhỏ không tự kìm hãm được, khiến hai con thỏ trắng nhỏ trước ngực cô chợt cao chợt thấp nhảy lên, hai cái miệng thỏ hồng nhạt dính đầy hơi nước, nhìn qua giống như cánh hoa mang theo giọt sương, tươi đẹp thơm hương!
Chu Tự Hoành mấy lần muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn của vợ anh, đến bên miệng lại nhịn được. Mặc dù dục hỏa công tâm, nhưng anh còn sợ làm đau cô dâu nhỏ yếu ớt của anh, không bỏ được.
Anh nâng cái chân khác của cô lên, cô dâu nhỏ cho là anh muốn đẩy cô ra, bất mãn rầm rì một tiếng, hai cái chân trắng nõn nhất thời co lại, gắt gao khóa trên hông của Chu Tự Hoành, cánh tay nhỏ giống như hai con rắn cuốn lấy cổ anh, đưa lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại
Chu Tự Hoành hôn một cái, trượt xuống bên tai cô, thở hổn hển cảnh cáo cô: "Đừng làm rộn, một lát anh hôn làm đau em, anh cũng sẽ mặc kệ. Vợ ngoan, bảo bối, ngoan đi!......" Bàn tay vỗ xuống cái mông nhỏ, phát ra tiếng vang thanh thúy, bàn tay to nâng cô, ôm đi vài bước về bên cạnh...... A...... Hựu An không khỏi rên lên......
Thân thể của hai người còn chặt chẽ ở cùng một chỗ, anh lấp đầy bên trong cô, cơ hồ không có một khe hở. Lúc anh đi lại, trên dưới nhấn mấy cái, cái loại mùi vị đó…. A...... Hựu An cảm thấy, trong cơ thể giống như có công tắc bén nhạy khác thường, vừa bị anh chạm vào liền mở ra, hô một tiếng nhiệt lưu liền tiết ra ngoài, cả người cô mềm nhũn, xụi lơ trên người anh......
Chu Tự Hoành ôm cô trượt vào trong bồn tắm lớn, nước chảy ấm áp từ bốn phương tám hướng rưới lên thân thể mềm mại của cô, Chu Tự Hoành cúi đầu cắn lỗ tai của cô một cái: "Vợ, em thư thái, ông xã nhỏ nhà em thì còn đói bụng!" Nói xong, ôm lấy nửa người trên của vợ anh, nâng cái mông nhỏ lên, đè xuống, từ trên xuống dưới thẳng tắp tiến vào, cái tư thế này thật sâu, Hựu An cảm thấy hơi đau......
Lúc còn chưa đi vào toàn bộ, cô liền yếu ớt kêu đau: "Đau, em đau...... Chúng ta đổi tư thế có được không...... Cái này quá sâu...... Á...... Sẽ không tốt, có được không......"
Tiểu nha đầu mềm mại xin anh, chủ động tiến gần lên hôn anh, dùng một bên mặt không sưng từng phát từng phát cọ vào anh. Cô càng như vậy, Chu Tự Hoành càng hưng phấn, cái loại cảm giác khít khao đó cơ hồ ép điên anh......
Bàn tay to của anh thăm dò xuống, vạch cánh hoa ra, vuốt ve hạt trân châu nhỏ núp ở bên trong. Rất nhanh, anh cảm giác cô dâu nhỏ bắt đầu co rút lại, từng cái từng cái chặt hơn......
Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, cắn vành tai cô dâu nhỏ, hít một hơi: "Vợ, em muốn siết chết ông xã em sao! Ừ......" Phía dưới đẩy một cái...... A...... Cô dâu nhỏ kêu một tiếng, trực tiếp vọt tới hoa tâm...... Biên độ cử động trên dưới thẳng đứng từng phát từng phát, khiến chung quanh tạo nên gợn nước, giống như thủy triều lên xuống liên tiếp......
Cái loại cảm giác hôn mê đó lại tới, bị ông chồng của cô dùng lực mạnh mẽ va chạm trên dưới, đầu nhỏ của Hựu An bắt đầu mơ hồ. Khoái cảm trong cơ thể không ngừng tăng lên, lúc lên đến đỉnh, đại não phút chốc trống không, thân thể hoàn toàn co quắp mềm xuống......
Nhưng rất nhanh liền phát hiện người đàn ông nhà cô cũng chưa làm xong. Không chỉ chưa xong, cây cột trong cơ thể càng thêm căng to, hình như cứng rắn hơn vừa rồi. Hựu An không còn hơi sức, thậm chí ngay cả hơi sức nhúc nhích ngón tay út cũng bị mất. Cô nằm trên người Chu Tự Hoành, giống như một con cá bị rút xương, chỉ còn có thể phồng má thở gấp.
Ý thức được người đàn ông nhà cô vẫn chưa xong, lại gắn lỗ tai anh mềm giọng cầu xin tha thứ: "Chú Chu, em thật sự không còn hơi sức. Thật đó, anh tha cho người ta có được không, người ta vừa mệt vừa khổ, muốn ngủ rồi......"
Chu Tự Hoành nghiêng miệng cắn lấy bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô: "Nha đầu vô dụng, là ai câu dẫn anh trước? Vào lúc này lại cầu xin tha thứ, vậy em nói đôi câu dễ nghe, anh liền tha cho em. Nếu không, tối hôm nay không để cho em ngủ."
Hựu An chu chu miệng: "Chú?" Cô vừa gọi chú, Chu Tự Hoành lại cắn cô một hớp, Hựu An rầm rì một tiếng, vội vàng đổi lời: "Tự Hoành?" Lại bị cắn một ngụm, cái miệng nhỏ nhắn của Hựu An uất ức nín nghẹn: "Vậy phải gọi sao?"
Chu Tự Hoành liếm cổ thon dài của cô, khàn giọng dạy cô: "Gọi ông xã, vợ à, gọi ông xã cho anh nghe một chút, được không?" Đứng thẳng phía dưới cấp tốc đẩy mạnh mấy cái, nhấn vào khiến Hựu An vừa đau vừa tê. Hựu An vội vàng nghe lời gọi anh là ông xã. m thanh mềm mại yêu kiều chui vào trong lỗ tai Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành cảm thấy khoan khoái không nói nên lời.
Nhanh chóng thối lui, đem cô dâu nhỏ lật lại, nhốt chặt eo thon nhỏ của vợ anh, từ phía sau tiến vào, vào nhanh, ra mạnh, vừa nhanh vừa nặng......
Trong bồn tắm rất trơn, Hựu An cơ hồ chịu không được sức nặng thân thể, chỉ có thể đưa tay bắt được hai bên bồn tắm, bị người đàn ông sau lưng dùng sức đẩy mạnh vào thân thể, từng phát từng phát vọt ra phía trước, lại không đụng phải đầu. Một bàn tay khác của Chu Tự Hoành đã đỡ ở trên đầu cô......
Hựu An cảm thấy, mình sắp bị anh xuyên thấu, anh cậy mạnh, cơ hồ tàn ngược: "Quá sâu...... A...... Á...... Quá sâu, ông xã...... Ông xã...... Anh tha cho em được không...... Có được không...... A......"
Hựu An từng tiếng từng tiếng xin anh, cô càng cầu xin, Chu Tự Hoành đâm càng hung ác. Rốt cuộc anh gia tăng tốc độ, Hựu An nhanh chóng vọt tới cực hạn, thân thể nặng nề lao tới, chậm rãi rơi xuống......
Chu Tự Hoành nhanh chóng đem hai người rửa sạch, kéo khăn tắm lớn bao lấy, ôm ra phòng tắm, nhét vào trong chăn. Sấy tóc cho cô dâu nhỏ, cô dâu nhỏ rất hưởng thụ, lúc đang sấy, còn tự động phối hợp xoay sang bên cạnh, thở dài một hơi, lầm bầm một câu: "Chú Chu, về sau em không đến loại nơi như thế nữa! Anh đừng tức giận, em rất nhớ anh, em chỉ là nhớ anh......" Mắt cũng không mở ra được, vẫn còn cố gắng nhận sai.
Chu Tự Hoành đặt máy sấy xuống, hôn mí mắt cô một cái: "Anh không tức giận, vợ à, anh cũng nhớ em, rất nhớ! Ngủ đi!" Tiểu nha đầu lúc này mới yên tâm, nhắm mắt lại, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, chìm vào giấc ngủ.
Điện thoại di động run lên một cái, Chu Tự Hoành liếc nhìn cô dâu nhỏ ngủ say, đắp chăn cho cô xong, đi tới bên cửa sổ nhỏ giọng nghe máy, hỏi: "Mấy tên lưu manh kia thế nào?"
Phùng Thần vừa nghe tiếng nói dịu dàng này của anh, không khỏi móc móc lỗ tai, cho là mình gọi lộn số, nhìn số điện thoại một chút, đầu óc chuyển một cái liền hiểu được, khẳng định là cô dâu nhỏ đang ở bên cạnh anh.
Phùng Thần cười một tiếng, nói: "Thế nào? Thương vợ như vậy, mấy người…. kia bị cậu dọn dẹp có gì không tốt, có bể đầu, răng trong miệng cũng không thừa cái nào. Bất quá, chó ngáp phải ruồi, bọn người này thật đúng không chỉ là lưu manh bình thường. Gần đây có một nhóm trộm cắp chuyên nghiệp. Đột nhập, cướp bóc, cái gì cũng làm, phỏng đoán thế nào tôi cũng không nghĩ tới, lại tan rã trong tay cô dâu nhỏ của cậu. Đã đưa hồ sơ qua bên tố tụng rồi, tôi chỉ báo với cậu một tiếng. Còn nữa, cái nàng dâu nhỏ xinh xắn kia cần phải cẩn thận, chớ ra ngoài nhiều, không thôi lại xảy ra chuyện. Cậu có là Diêm Vương thật cũng không giải quyết hết được, cúp đây."
Tác giả có lời muốn nói: có chữ viết sai thì góp ý nha!!
Chu Diêm Vương? Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đây là tước hiệu lúc ở tổ điều tra, chiến hữu ban cho anh, nói anh là Diêm Vương, Giang Đông là Phán quan. Hai người bọn họ trói lại cùng một nơi, muốn đánh chết người nào là đánh chết người đó. Chỉ là Diêm Vương anh gặp vợ cũng trở thành bông mềm rồi, sắc mặt cũng không dám đổi. Anh lấy ra một điếu thuốc muốn hút, quay đầu lại nhìn cô dâu nhỏ đã ngủ, đóng cửa lại ra ban công hút cho đỡ thèm, cô dâu nhỏ yếu ớt nhà anh không thích mùi thuốc lá.
Chu Tự Hoành trở lại không được mấy ngày, thời gian nghỉ kết hôn liền chính thức kết thúc, Chu Tự Hoành trở về bộ đội, Hựu An cũng phải trả phép đi làm. Tính chất công việc của Chu Tự Hoành một tuần nhiều lắm chỉ có thể về hai ngày, nếu có diễn tập cùng nhiệm vụ khẩn cấp, mấy ngày thậm chí hơn mười ngày không thấy người cũng là chuyện thường. Hựu An lại không thể theo quân, hai người tất nhiên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Coi như Hựu An sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện ập lên đầu cũng không nhịn có chút phiền muộn. Ngày đầu tiên Hựu An đi làm, cả buổi trưa lòng cũng không yên, đi theo chủ nhiệm thăm bệnh xong rồi về phòng, ngồi trong phòng làm việc mà ngẩn người. Hôm nay là thứ hai, phải chờ tới thứ sáu mới có thể gặp anh. Hựu An đột nhiên cảm thấy, thời gian sao lại trôi qua chậm như thế, một phút dài như một năm.
Buổi trưa Triệu Thiến lôi cô đến phòng ăn, Hựu An ăn hai muỗng cơm, không biết có phải là bị Chú Chu – tay nghề nấu ăn quá tốt nuôi hư đầu lưỡi hay không, đĩa cơm đậu cô-ve cô thích ăn nhất cũng ăn không ra mùi vị.
Triệu Thiến xấu bụng liếc cô mấy lần thần thần bí bí nói: "Này! Hựu An, tiết lộ đi, người đàn ông của cô phương diện đó đặc biệt mạnh chứ! M
t đêm mấy lần, một lần bao lâu?"
Mặt Hựu An đỏ lên không khỏi liếc cô một cái: "Cô còn chưa kết hôn mà? Nghe ngóng những thứ này cũng không ngượng ngùng sao." Triệu Thiến không quan tâm: "Thôi đi, cô cho rằng ai cũng như cô sao, đây là nhu cầu sinh lý bình thường, chưa kết hôn thì sao, chưa kết hôn mới hiếu kỳ, kết hôn không phải sẽ nghiên cứu với ông xã sao, còn học hỏi kinh nghiệm với cô làm gì! Chỉ là, Hựu An, cô thật làm chấn động bệnh viện rồi. Chỉ với ngày kết hôn hôm đó của cô, rất cừ nha, lúc tôi đến bắp chân cũng run lên, từng bước từng bước, tất cả đều là thủ trưởng lớn, toàn xe jeep quân đội, khiến bãi đỗ xe của nhà hàng không còn chỗ, cảnh binh đứng nghiêm ở cửa cũng xếp thành đội ngũ. Người không biết, còn tưởng rằng tới phỏng vấn nguyên thủ quốc gia nào đó. Cô không biết đâu, viện trưởng bình thường hò hét, vừa nhìn thấy liền cúi đầu khom lưng. Hôn lễ của cô kết thúc, hình như thắt lưng của viện trưởng cũng muốn gập lại. Trần Lỗi không đi, Chu Na lại đi, còn cố làm dáng vẻ trấn định, lừa gạt ai chứ? Tôi mà là Chu Na, sẽ vội vàng tìm chỗ ngồi híp mắt lại. Cô báo thù như thế, sau này ở trong viện, hai cẩu nam nữ này khỏi phải nghĩ cũng biết sẽ rớt cái độp. Cô biết không, Khoa bọn họ đều lén lút nói Chu Na lượm hàng đã xài rồi bị cô quăng đi, thật là thỏa lòng người nha!"
Hựu An đột nhiên cảm thấy có phần hơi quá rồi, lúc ấy Trần Lỗi dây dưa cô, cô cảm thấy rất phiền, nói ra cũng không chừa đường sống. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, cô và Trần Lỗi ban đầu cũng chưa kết hôn, nam chưa cưới nữ chưa gả, quan hệ của Trần Lỗi và Chu Na tốt cũng không có gì sai. Dù sao Trần Lỗi cũng trưởng thành rồi, cô lại cự tuyệt anh, anh tìm an ủi nơi Chu Na cũng là thuận nước đẩy thuyền. Từ trên người Chu Tự Hoành, Hựu An biết được, muốn người đàn ông nhịn được ** là chuyện khó khăn.
Sau khi kết hôn cùng Chu Tự Hoành, rất nhiều chuyện, Hựu An bất tri bất giác sẽ đổi góc độ mà suy nghĩ. Triệu Thiến lại nói: "Tôi nói cho cô hay, lần này vị trí bác sĩ chủ trị của Trần Lỗi không được đề cập đến, Chu Na chạy không ít quan hệ. Tôi thấy không chừng cô ấy sẽ đến cầu xin cô, cô cũng đừng vờ ngớ ngẩn nha! Lúc đầu họ ở sau lưng cô vụn trộm có gian tình, sao lại không nghĩ đến cô, cô không thuận đà ném đá xuống giếng, đã xem như rất hiền lành. Nói đến là đến rồi kìa......"
Hựu An không khỏi ngẩng đầu, Chu Na đứng ở bên cạnh bàn họ, mặt mũi tinh xảo như cũ, tìm không được một tỳ vết nào. Nhưng lại không che giấu được vẻ tiều tụy, bởi vì tiều tụy càng hiện ra mấy phần dấu vết già nua.
"Hựu An có thể nói chuyện với tôi một chút không?" Triệu Thiến tức giận hừ một tiếng: "Cũng thật mới mẻ nha, cũng đã đăng ký kết hôn, nên trở về nhà làm mẹ cả, còn nói cái rắm gì." Tính tình Triệu Thiến thẳng thắn vả lại yêu ghét rõ ràng, từ đầu lại không ưa tác phong của Chu Na, vì vậy lời nói ra cũng không quá xuôi tai.
Chu Na cũng là cô nàngêu ngạo, mặc dù coi trọng Trần Lỗi là có chút mất mặt, nhưng phần kiêu ngạo kia còn cất giữ trong xương: "Triệu Thiến, không liên quan gì đến cô, đừng dính vào." Triệu Thiến xoẹt một cái đứng lên: "Tôi còn lười phải dính vào đấy, sợ bất ngờ bị nước thối tung tóe lên thân. Hựu An, tôi về trước đây, cô nên cẩn thận một chút, không thôi lại bị lây bẩn." Cầm mân cơm rời đi.
Hựu An khẽ nhìn bốn phía một vòng, mấy bàn chung quanh, đồng nghiệp mặc dù im lặng ăn cơm, đoán chừng lỗ tai đã sớm dựng lên. Bên trên chụp lên cái mũ con dâu Chu gia, hôm nay ở Quân tổng cô cũng coi như người có danh tiếng nho nhỏ. Hơn nữa chuyện trước kia với Chu Na và Trần Lỗi, đại đa số người trong bệnh viện đều biết. Bác sĩ cũng lắm chuyện, bàn tán thế nào cũng sẽ xuất hiện mấy bà tám, cô không muốn những người này có chuyện để tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu.
Hựu An đứng lên nói: "Chúng ta ra ngoài." Hai người một trước một sau đến vườn hoa nhỏ sau khu nội trú, Hựu An đứng yên nhìn cô ta: "Tìm tôi nói chuyện gì?" Chu Na cười cười, nụ cười tràn ra trên mặt cô ta, có mấy phần cảm giác chua chát: "Hứa Hựu An, cô căn bản cũng không yêu Trần Lỗi, mặc dù các ngươi ở bên nhau sáu năm. Nếu như cô thương anh ấy, tôi tuyệt không thể theo anh ấy."
Hựu An nhíu nhíu mày: "Cô muốn nói là cái chuyện vụn vặt như hạt thóc này à, bây giờ nói ra có ý nghĩa gì?" Chu Na nói: "Với cô mà nói là vừng thối thóc mục, với người khác thì không phải. Hứa Hựu An, cô đã yên ổn rồi, cô có thể bỏ qua cho Trần Lỗi hay không. Cô phải rõ hơn tôi, Trần Lỗi đủ tư cách làm bác sĩ chủ trị, cho dù là cá nhân hay năng lực công tác, trong các bác sĩ cùng lứa anh là người nổi bật, lại bị đẩy xuống, hoàn toàn là bởi vì anh kế của cô."
Đây là cậu cô ta nói nhỏ với cô ta. Trần Lỗi vô cùng quan tâm cuộc bình chọn chức danh lần này, bỏ ra rất nhiều công sức. Nếu như anh thật không đủ tư cách, Chu Na tuyệt sẽ không tìm đến Hựu An. Cô không nhìn nổi bộ dạng sa sút tinh thần của Trần Lỗi. Trần Lỗi là người đàn ông rất ưu tú, Chu Na cô sao có thể coi trọng phế vật. Chỉ là Hứa Hựu An lại thành điểm mấu chốt khiến anh thất bại, có chút oan.
Hựu An suy nghĩ một chút nói: "Cô muốn tôi làm gì? Đi nói với viện trưởng?" Chu Na lắc đầu một cái: "Bình chọn chức danh lần này đã qua, tôi tìm cô cũng không phải vì vãn hồi cái gì, tôi chỉ hi vọng, về sau cô có thể nể tình bỏ qua cho Trần Lỗi. Hứa Hựu An, không phải mỗi người đều giống như cô, có số mạng tốt, không cần làm, có người chở che cưng chiều, luôn có biện pháp biến nguy thành an. Tôi và Trần Lỗi đều là loại người dựa vào chính mình mà phấn đấu, từng cơ hội đối với chúng tôi đều rất quan trọng."
Ngụ ý, Hứa Hựu An cô là dựa vào người khác mà nên! Nói xong, Chu Na xoay người đi, Hứa Hựu An cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn âm u. Giang Đông? Cô đã quên, người anh kế này rất thích tìm cô gây phiền toái, giống như không thể nhìn cô yên ổn qua ngày, sẽ tìm gây chút chuyện.
Hựu An hầm hừ lấy điện thoại di động ra, chọn số điện thoại của Giang Đông rồi bấm gọi. Giang Đông đang đứng trước cửa sổ doanh bộ nhìn hai gốc cây Dương lớn ngoài cửa sổ mất hồn. Còn nhớ rõ, năm ấy đưa Hựu An về Thành phố B, cây vừa mới trồng. Mới mấy năm liền vọt thành cây lớn, giống như tiểu nha đầu kia, bất tri bất giác liền trưởng thành, lập gia đình.
Giang Đông hít một hơi thuốc, rồi nhả khói. Ngày cô kết hôn, cuối cùng anh cũng không đi. Anh còn khó có thể quên được. Dù sao cũng đã giữ trong tay nhiều năm như vậy, sao có thể ở trước mặt Tự Hoành vờ cười nói tự nhiên, bảo anh để xuống thật không dễ dàng.
Điện thoại di động trong túi vang lên mấy tiếng, Giang Đông vốn không muốn nhận. Nhưng điện thoại di động lại một lần reo thêm một lần, Giang Đông lấy ra nhìn một chút, vừa thấy số hiện bên trên, trái tim trong lồng ngực không có tiền đồ nhảy mấy cái.
Giang Đông không khỏi cười khổ, dập tắt thuốc trong tay, mới bấm nút nghe. Bên kia liền truyền đến giọng tiểu nha đầu đùng đùng tức giận: "Giang Đông, có phải là anh tìm người đánh rớt Trần Lỗi trong đợt bình chọn chức danh hay không?" Thì ra là chuyện này, trong lòng Giang Đông không nhịn được một hồi thất vọng, thoải mái trả lời: "Ừ."
Hựu An tức giận dậm chân: "Giang Đông, anh có bệnh sao, lúc nào cũng phải bận tâm xen vào! Ban đầu lúc anh biết anh ta cùng Chu Na dan díu với nhau, sao không thèm nóilại ở bên cạnh nhìn tôi bị hai người bọn họ lừa dối. Anh có ý gì, khoe khoang anh có quyền thế phải không, khoe khoang anh là thủ trưởng có phải không?"
Giang Đông lại không tức giận. Nếu là trước kia, tiểu nha đầu dám nói với anh như vậy, anh sớm đã cúp điện thoại rồi. Hiện tại anh lại không bỏ được. Mặc dù tiểu nha đầu nói không dễ nghe, cảm thấy đầy đủ trân quý. Câu nói kia thật đúng, có vài người bỏ lỡ thời điểm, mới biết rốt cuộc lại quan trọng.
Hựu An nói nửa ngày, Giang Đông ở bên kia trừ lời đáp ừ mở đầu, nửa ngày cũng không nói một chữ, giống như câm. Giang Đông ban đầu cứ như vậy, cái gì cũng không nói, miệng giống như bị may dính lại, làm cho người ta hận không được đạp hai chân anh.
Anh càng không lên tiếng, Hựu An càng tức giận: "Đang nói chuyện với anh đó!" Bên kia, nửa ngày Giang Đông rốt cuộc nói ba chữ: "Nói cái gì?" Hựu An cảm thấy mình sắp hộc máu, cô nói nửa ngày như vậy, mà một câu người đàn ông này cũng không nghe vào tai.
Hựu An hít sâu hai cái, tự nói với mình không nên tức giận, không nên nóng nảy, chọc tức chính mình là không đáng: "Tôi hỏi anh, gây phiền toái cho Trần Lỗi làm gì?"
Lần này Giang Đông nói chuyện: "Anh là gậy ông đập lưng ông. Hứa Hựu An, em đừng không biết tốt xấu! Anh ta gây chuyện với em, anh chặn chức danh của anh ta thì có sao?"
Hựu An tức giận chết đi sống lại, cắn răng nói: "Giang Đông, anh có thể chớ bắt chó đi cày - xen vào việc của người khác hay không. Chuyện cũng đã tám trăm năm trước rồi. Lại nói, hôm nay tôi có người trông nom, không cần anh phải tốt bụng?" Nói xong, cụp một tiếng cúp điện thoại.
Đầu kia của điện thoại di động truyền đến tiếng rè rè, sắc mặt Giang Đông tái xanh, giương một tay lên đem di động từ cửa sổ ném ra ngoài, lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Anh chính là nhịn không được cô bị người khác khi dễ. Cái này cùng việc Trần Lỗi và cô gái khác thông đồng là hai việc khác nhau. Lần trước đến bệnh viện dã chiến nhìn thấy cô, Giang Đông cũng biết, khẳng định là bị người khác làm khó dễ rồi. Nếu không, sao lại đến phiên cô. Giang Đông cũng không làm gì, chỉ gọi điện thoại cho viện trưởng, một chữ cũng không nhắc tới Trần Lỗi. Nhưng nha đầu này cứ như vậy không biết phân biệt, tựa như ăn thuốc súng mà đốp chát với anh. Ở trước mặt Chu Tự Hoành thì nhu thuận không chịu được.
Giang Đông phiền não đem thuốc dùi vào trong gạt tàn, suy nghĩ một chút. Lời nha đầu này nói tuy khó nghe, nhưng lời thật. Cuộc sống sau này của Hứa Hựu An có Chu Tự Hoành chăm sóc, không có một chút liên quan đến Giang Đông anh, anh thật đúng là bắt chó đi cày - xen vào việc của người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...