Editor: Vân Khinh
Hai người một người ngồi trên giường, một người đứng bên mép giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Phó Âm Sênh cảm thấy mạch não của mình và Mục Hoài không giống nhau, thời điểm làm, cô không phải không có cảm giác, như thế nào lại không biết anh có đi vào hay không.
Cẩu nam nhân này còn muốn lừa cô.
Phó Âm Sênh thiếu chút nữa muốn đứng lên chứng minh, anh là kẻ lừa đảo.
Cuối cùng vẫn là nhịn xuống, thân thể dính nhớp làm cô cảm thấy không có tâm tư đôi co với Mục Hoài, hư hư mà xua tay: "Được rồi, anh đừng có mà đứng trước mặt em lắc lư, em nhìn mà choáng váng đầu."
Mục Hoài đứng tại chỗ nhìn cô một lát, môi mỏng hơi lạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Không được uống bậy thuốc tránh thai."
Sáng hôm nay anh đã sớm có ý thức nên không có đi vào, thấy biểu tình này của cô, sao còn khó chịu hơn cả việc anh đi vào.
Giữa mày Mục Hoài nhíu lại, xoay người thay tây trang chuẩn bị ra cửa: "Anh ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa Dịch bí thư tới đưa em đi."
"Không cần em kêu trợ lý tới đón." Trong lòng Phó Âm Sênh nghẹn một hơi, thời điểm nói chuyện, đều ngạnh bang bang.
Đuôi mắt hẹp dài của Mục Hoài híp lại, thần sắc chợt lạnh: "Tùy em."
Dừng một chút, trước khi Mục Hoài rời đi, xoay người nói một câu với cô.
Sợ tới mức Phó Âm Sênh chui vào ổ chăn mà kêu ngao ngao rất lâu.
Anh nói: "Em thật nhiệt tình."
Sau khi rời đi, sắc mặt Mục Hoài vẫn trầm ám như cũ.
Thời điểm làm cô, nhiệt tình cực kì, đôi mắt đẹp kia, sương mù mênh mông mà nhìn anh, kêu anh nhanh một chút.
Xong việc rồi lại như không thích, chẳng lẽ tối hôm qua cô cho rằng mình đang làm cùng người khác mà không phải anh.
Nghĩ đến loại khả năng này, thần sắc mới sáng sớm vừa mới hòa hoãn xong giờ lại trầm xuống.
Phó Âm Sênh nghe tiếng cửa phòng đóng lại rất nhỏ, lúc này mới thò cái đầu tóc tai bù xù ở trong chăn ra.
Trong đầu còn quanh quẩn cái câu nói cô thực nhiệt tình của Mục Hoài kia.
Cô nhiệt tình hay không nhiệt tình, chẳng lẽ chính cô còn không biết hay sao, ô ô ô, đó là thân thể theo bản năng, cô cũng không biết mình bị cái gì, chỉ cần quấn lên thân thể Mục Hoài, cô liền không khống chế được chính mình.
Sáng sớm, Mục Hoài vừa mới xốc làn váy của cô lên, kì thật cô đã có cảm giác, nhưng cô thà rằng lừa mình dối người cùng anh làm trong mơ, cũng không nghĩ đó là hiện thực.
Cố tình cái cẩu nam nhân Mục Hoài này, một hai phải đem sự dối gạt cô tự mình bịa ra mà đánh tan.
Cô khó có thể tiếp thu không phải bởi vì cô cùng Mục Hoài làm, càng không phải Mục Hoài đi vào, cô khó tiếp thu chính là thân thể mình bản năng mê luyến Mục Hoài.
Cô vừa nghĩ tới thời điểm, bác sĩ nói câu sinh hoạt X thường xuyên quá độ kia.
Câu kia thực sự đã đánh mạnh vào lòng cô, làm cho cô hiện tại đều không thể hoàn toàn tin tưởng chính mình cùng Mục Hoài rốt cuộc đã làm trong bao lâu.
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên.
Đánh gãy suy nghĩ của Phó Âm Sênh.
Phó Âm Sênh nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, đầu ngón tay dừng lại một chút, vốn định theo bản năng ấn tắt, ngón tay đưa qua bên phím đỏ.
Đột nhiên như là nhớ tới cái gì, bỗng dưng chuyển qua nút màu xanh lục, nhẹ nhàng bấm nghe.
"Phó Âm Sênh?" Tiếng nói kiều mị của nữ nhân vang lên bên tai, trong lòng Phó Âm Sênh lướt qua một tia hiểu rõ, quả nhiên là Tống Từ, nhìn dáng vẻ này, Từ ca giúp cô đưa lễ vật cô ta đã nhận được.
Phó Âm Sênh thanh thanh yết hầu, tiếng nói màng theo chút ý cười: "Là tôi, Tống tiểu thư buổi sáng tốt lành."
Sau đó, cô liền nghe được bên kia truyền đến tiếng nói vui vẻ của Tống Từ: "Phó Âm Sênh, cô cũng quá hào phóng đi, cư nhiên đưa cho tôi lắc tay kim cương bản mới nhất của K, trời ạ."
Tống từ cảm thấy tư thế quỳ liếm cô ta của Phó Âm Sênh thật sự là quá kì ba, vừa ra tay chính là lắc tay trị giá trăm vạn.
Phó Âm Sênh đôi mắt hơi cong: "Sau lần cùng Tống tiểu thư đi làm đẹp, cảm thấy hai người chúng ta rất có duyên phận, lễ vật nho nhỏ quan trọng là thành ý."
"Phó Âm Sênh, cô cùng trước kia thật sự không giống nhau." Tống Từ nghĩ đến Phó Âm Sênh trước kia, cao quý lãnh diễm, nhìn đến cô ta cũng khinh thường mà liếc mắt một cái, hiện tại cư nhiên buông xuống phàm trần, còn chủ động tặng quà cho cô ta.
Hàng mi dài của Phó Âm Sênh run run, ngữ điệu bảo trì bình tĩnh chứa đầy ý cười: "Bộ dáng trước kia của tôi như thế nào?"
Tống Tư không nghe ra nghi hoặc trong lời nói của Phó Âm Sênh, chỉ cảm thấy là cô muốn biết hình tượng của mình trong mắt người khác.
Vì thế mà ba ba luôn mồm.
"Cô trước kia a, tính cách quái gở muốn chết, nhân duyên trong giới cũng không tốt, cô không thấy mỗi lần cô bị hắc nước bẩn, trong giới cũng không có người nào nguyện ý đứng ra giúp cô làm sáng tỏ sao, chính là tính cách cô quá kém, cô lúc trước nếu giống như hiện tại, chắc chắn bạn bè cả sọt."
Nhân duyên kém? Tính cách quái gở?
Phó Âm Sênh đầu óc hỗn độn một mảnh, cô Phó tiểu tiên nữ, lúc còn là học sinh, chính là rất được yêu thích, nhân duyên tốt đến mức có thể nổ chết người ta, sao đến khi vào giới giải trí, liền biến thành tính cách quái gở, nữ minh tinh nhân duyên kém được?
Nhất định là nhầm lẫn nơi nào rồi.
Phó Âm Sênh cắn môi dưới, đột ngột hỏi: "Cô đã biết tôi bao lâu rồi?"
"Cô vừa xuất đạo tôi liền biết a." Tống Từ một bên ngồi đùa nghịch lắc tay mới, một bên rất kì quái hỏi: "Cô hôm nay hỏi rất nhiều vấn đề kì quái.."
Phó Âm Sênh lập tức liền chuyển đề tài, lập tức nói: "Tôi sắp đi đóng phim rồi, lần sau mời cô ăn cơm."
Tống Từ còn chưa kịp phản ứng, bên kia Phó Âm Sênh đã cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, Tống Từ thiếu chút nữa đem nó nhìn thành cái động.
Vừa lúc người đại diện của cô ta lại đây, hôm nay tống Từ vừa nhận thêm một cái đại ngôn, chính là do Phó Âm Sênh đổi cho cô một cái nhãn hiệu khác.
Người đại diện cầm hợp đồng mới đi vào, nhìn Tống Từ vẻ mặt cổ quái: "Tống Từ, gần nhất kim chủ phú nhị đại của cô, thật đúng là hào phóng, lại đưa đại ngôn kim cương đến."
Tống Từ tiếp nhận đại ngôn, lại là một phần hợp đồng của đại ngôn mới, ngón tay bảo dưỡng cực kì tốt lật tờ giấy mỏng, mị nhãn bay tứ tung: "Không phải kim chủ đưa, mà là Phó Âm Sênh đưa."
Người đại diện: "Phốc.."
Phó Âm Sênh?
Nghệ sĩ nhà mình là đang nằm mơ sao.
Thời điểm lúc trước cùng Phó Âm Sênh đổi đại ngôn, có cùng người đại diện đối phương tiếp xúc qua, vẫn có thể cảm giác được Từ Phi Nguyên không muốn cùng bọn họ có quá nhiều tiếp xúc, lúc này mới qua một thời gian ngắn, nghệ sĩ nhà mình cư nhiên nói Phó Âm Sênh đưa đại ngôn cho cô ta, cái lắc tay kim cương cũng là cô ấy đưa?
Đùa cái gì vậy.
Nhìn bộ dạng không thể tin tưởng của người đại diện, Tống Từ nhún nhún vai, chậm rãi đứng dậy, làn váy xinh đẹp được cắt may tỉ mỉ, theo động tác của cô ta, tạo thành một độ cong xinh đẹp, ánh sáng chiếu tới, làm cho chiếc lắc tay trên cổ tay cô ta càng thêm lấp lánh.
Lộ ra một cỗ bộ dáng lão nương thật cao quý.
Tống Từ suy tư một chút, đôt nhiên vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đại diện: "Dư tỷ, chị nói xem có phải Phó Âm Sênh yêu em rồi không?"
Cái loại cảm giác được người khác tặng cho lễ vật này nọ, thế quái nào mà giống như đang theo đuổi người ta vậy.
Dư tỷ: "..."
Bên này, Phó Âm Sênh cũng không biết bởi vì cô tặng đồ cho cô ta mà bị cô ta tưởng tượng đi xa đến mười tám dặm.
Vừa mở cửa ra, liền thấy Từ Nghiên khẩn trương mà chờ, nhìn thấy cô, Từ Nghiên vừa mừng vừa sợ: "Sênh Sênh tỷ, chị rốt cuộc ra rồi, nếu còn không ra sẽ đến muộn mất."
Phó Âm Sênh một bên theo cô nhóc ra cửa, một bên mang lên khẩu trang: "Sao không gõ cửa?"
"Sợ làm phiền đến chị và Mục tổng.." Từ Nghiên yếu ớt trả lời, lần trước cô nhóc chính là không có nhãn lực mà làm phiền tới Mục tổng và cùng chị Sênh Sênh, từ đó về sau, Sênh Sênh tỷ nói với cô nhóc là, chỉ cần Mục tổng ở, liền không cần kêu cô.
Phó Âm Sênh từ tầng cao nhất của thang máy chuyên dụng dành cho khách quý xuống lầu, đến thẳng phim trường.
Ngón tay chống đầu gối, đứng ở cửa phòng hóa trang, Phó Âm Sênh thở hồng hộc.
Ống tay áo bị người túm một chút, trực tiếp kéo vào phòng hóa trang.
Phó Âm Sênh theo bản năng ngước mắt nhìn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nhìn người không nên xuất hiện ở chỗ này: "Từ ca, sao anh lại tới đây?"
Nếu như đi đóng phim, đều là trợ lý tài xế bảo tiêu cùng nhân viên công tác đi theo, Từ Phi Nguyên từ trước đến nay không rảnh.
Khuôn mặt Từ Phi Nguyên đen kịt, sau đó đem chồng ảnh ném lên bàn trước mặt Phó Âm Sênh: "Em cùng Mục tổng sao lại thế này, sáng nay bị chụp."
"Gì?"
Phó Âm Sênh kinh ngạc mà lấy đống ảnh Từ ca đưa lên xem, nhìn hai bóng người, một trước một sau lên chiếc Bentley của Mục Hoài.
Nữ nhân này..
Dáng người cùng cô không sai biệt lắm, nhưng không phải là cô.
Đầu ngón tay Phó Âm Sênh run lên, trong lòng không biết vì cái gì, mạc danh kì diệu trào lên cảm xúc quái dị, không chờ cô kịp tìm hiểu, cảm xúc đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cô bình tĩnh thả đống ảnh chụp xuống, nhìn Từ ca bình tĩnh nói: "Không phải em, không cần lo lắng."
Từ Phi Nguyên một lần nữa đem ảnh lên xem kĩ, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin: "Mục tổng xuất quỹ*?"
* Xuất quỹ: Ngoại tình.
"Xuất cái gì quỹ, nam nhân ở bên ngoài mà không có mấy hoa hoa cỏ cỏ, đó mới là không bình thường." Phó Âm Sênh trưng ra vẻ mặt đương nhiên mà ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, không có một chút cảm xúc kích động, Từ Phi Nguyên một lời khó nói hết nhìn cô: "Em thật đúng là..
rộng lượng."
"Tiểu tiên nữ như em đều rất săn sóc và rộng lượng như vậy." Phó Âm Sênh lại liếc mắt nhìn hai người trên ảnh chụp, đầu ngón tay ấn trên bàn hơi hơi trắng bệch.
Cẩu nam nhân.
Sáng sớm mới vừa cùng cô làm xong, lại cùng nữ nhân khác hẹn hò, cũng không sợ thân thể không chịu nổi.
Làm cô vợ nhỏ tri kỉ, Phó Âm Sênh đột nhiên lấy ra di động, mở ra phần mềm mua sắm, chốt đơn một đống đồ vật, điền địa chỉ công ty Mục Hoài, chuyển phát nhanh cho anh.
Tưởng tượng đến Mục Hoài dùng đồ vật kia, cùng người khác làm, rồi lại cùng cô làm, trên người Phó Âm Sênh càng khó chịu.
Đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy vào toilet: "Ụa!"
Nghe tiếng bên trong nôn khan, Từ Phi Nguyên lo lắng theo đằng sau: "Sênh Sênh, em không sao chứ?"
"Từ Nghiên, mau lấy ly nước ấm."
Phó Âm Sênh nôn ra đã lâu, sắc mặt trắng bệch đứng lên, cả người đều hư thoát, mềm oặt dựa vào người Từ Nghiên, cánh môi vốn hồng diễm giờ đã khô nứt, có vẻ thực tiều tụy.
Cô tiếp nhận ly nước, uống vào một ngụm nhuận hầu: "Có thể là sáng sớm không ăn gì, dạ dày không tốt."
Từ Phi Nguyên giống như là nhớ tới cái gì: "Mẹ nó, không phải là em mang thai đó chứ?"
"Tháng này kinh nguyệt chưa có tới?"
Phó Âm Sênh không biết dì mụ của cô khi nào thì tới, dù sao từ sau khi hai mươi tám tuổi, cô không gặp qua loại chuyện này.
Mang thai bảo bảo.
Không có akhả năng đi?
Phó Âm Sênh tưởng tượng mình mang thai con Mục Hoài cái củ cải lớn hoa tâm kia, bả vai nhỏ yếu run bần bật.
Không ngừng mà lắc đầu: "Sẽ không, sẽ không."
"Có phải hay không, đi kiểm tra mới biết được." Từ Phi Nguyên sấm rền gió cuốn mà chuẩn bị giúp Phó Âm Sênh xin nghỉ.
Lại bị Phó Âm Sênh ngăn trở: "Không được, hôm nay mới đóng phim, ngày hôm sau đã xin nghỉ."
Đến lúc đó người khác lại có cơ hội hắc cô.
Bàn tay cầm di động của từ Phi Nguyên hơi dừng một chút, cuối cùng dưới ánh mắt của Phó Âm Sênh mà bại trận: "Em lượng sức mà làm, vạn nhất thật sự mang thai thì làm sao bây giờ."
"Sẽ không mang thai, cũng không thể mang thai, hai ngày trước em có uống thuốc tránh thai." Ngực Phó Âm Sênh run lên, móng tay xinh đẹp bấm vào lòng bàn tay mình, đều không có chút ý thức nào.
Tác giả có lời muốn nói: Sênh bảo: Tiểu tiên nữ sẽ không mang thai!
(Ps: Mục Bá Bá sẽ không xuất quỹ)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...