Editor: MyYen050296
"Cả đêm anh đều đi tìm em."
Thân thể Phó Âm Sanh theo bản năng run rẩy, vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay như kìm sắt của Mục Hoài gắt gao ôm chặt cô.
Theo làn môi mỏng của anh khẽ động, cô cảm giác làn da mỏng manh chỗ cổ của mình, bị hơi thở nóng cháy của anh bao phủ toàn bộ.
Dựa vào gần nhau như vậy, cô thậm chí có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc lá đậm đặc trên người nam nhân.
Thời điểm nghe rõ Mục Hoài nói câu kia, trên khuôn mặt trắng nõn của cô, biểu tình đột nhiên cứng ngắt.
Anh cả một đêm cũng chưa nghỉ ngơi sao?
Vì cái gì?
Khó trách hôm nay Mục Bá Bá xuất hiện mất đi vẻ áo mũ chỉnh tề văn nhã của ngày xưa.
Chỉ là..
Nghĩ đến vừa rồi ở dưới lầu ánh mắt nguy hiểm đáng sợ của Mục Hoài, cảm thấy trạng thái hiện tại của Mục Hoài không đúng cho lắm.
Tối hôm qua không nói cho anh địa chỉ, anh sinh khí?
Lông mi thật dài của cô rung động hai cái, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi bình phục nhịp tim đang không ngừng gia tốc, mới nhỏ giọng nói: "Mục, Mục Hoài, nếu không thì anh đi tắm rửa một chút.."
Thấy anh trầm mặc bất động, Phó Âm Sênh chậm rãi nhúc nhích người, đối diện với ánh mắt sâu thắm của anh, con ngươi xinh đẹp nháy nháy, tiếng nói mềm mại, cực kỳ giống như đang làm nũng: "Được không?"
Mục Hoài rũ mắt, nhìn vệt ửng đỏ nhàn nhạt trên má của cô, từ trong ánh mắt hơi hốt hoảng của cô, thấy được hình tượng của chính mình lúc này.
Chân mày lạnh lùng đột nhiên nhăn chặt.
Rạng sáng ba giờ anh nhận được địa chỉ mà Dịch Tu gửi tới, lập tức lái xe đến, biết chất lượng giấc ngủ của cô rất kém, một khi nửa đêm bị đánh thức, liền sẽ suốt đêm suốt đêm ngủ không được.
Liền cúng rắn đứng ở dưới lầu, hút thuốc đến tận hừng đông.
Một đêm chưa ngủ, lại hút nhiều thuốc như vậy, dùng đầu óc ngẫm lại đều biết, hình tượng hiện tại của anh sẽ không quá tốt, cũng nặng mùi thuốc lá, Mục Hoài có chút tính khiết phích nhẹ.
Quan trọng là, anh hiểu Phó Âm Sênh rất rõ, tính khiết phích của cô so với anh còn nghiêm trọng hơn, hiện tại trong lòng phỏng chừng thực ghét bỏ anh.
Trầm mặc một hồi, Mục Hoài mới chậm rãi buông bàn tay đang ôm chặt eo cô ra.
Cằm hơi nâng, tiếng nói mơ hồ lộ ra khàn khàn trầm đục: "Được."
Về phần giáo huấn cô uống thuốc tầm bậy làm hại đến thân thể mình, anh không vội.
Người ở chỗ này, cô chạy không thoát.
Nghe được anh trả lời, Phó Âm Sênh mới nhẹ nhàng thở ra, chủ động nhiệt tình nói: "Em dẫn anh đi vào phòng tắm."
Thật vất vả đưa Mục Hoài vào phòng tắm.
Phó Âm Sênh thở ra một hơi thật dài, rất muốn đi lên giường nằm một hồi, thức dậy quá sớm, đầu óc cô hiện giời còn chưa có tỉnh táo, từng trận buồn ngủ đánh úp lại.
Chỉ là..
Ánh mắt do dự, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Không dám ngủ a.
Mục Hoài tới lúc này là không có ý tốt a, vạn nhất cô ngủ, bị anh bạo lực gia đình thì làm sao bây giờ.
Bạo lực gia đình còn chưa tính, vạn nhất giống như buổi tối hôm đó, trong lúc cô ngủ, anh đem cô như vậy như vậy..
Nghĩ đến cái loại này khả năng rất có thể sẽ xảy ra, khuôn mặt nhỏ của Phó Âm Sanh nhiễm một tầng hồng nhạt, đồng thời, cẳng chân, bụng cũng không nhịn được mà run run.
Thời gian bất tri bất giác trong lúc cô miên man suy nghĩ mà trôi qua.
"Lạch cạch.."
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Nam nhân để ngực trần trụi đi ra, ánh mắt Phó Âm Sênh trước tiên nhìn đến bên hông anh được vây lại bằng cái khăn lông nhỏ màu vàng nhạt, mái tóc ngắn màu đen còn nhỏ nước, bọt nước dọc theo cần cổ thon dài của anh, nhỏ giọt xuống từng đường cong cơ bắp xinh đẹp.
Ánh không theo sự khống chế của cô mà nhìn theo tuyến đường gọt nước chảy đi từ cần cổ lăn xuống eo bụng đi qua tuyến nhân ngư quyến rũ, chậm rãi trượt vào khăn tắm, rồi biến mất không thấy nữa.
Dáng người thật quá tốt..
Chỉ là cái khăn nhỏ này nhìn thật cay mắt.
Đó là của cô!
Cái miệng nhỏ hồng nhuận của Phó Âm Sênh giật giật, một hồi lâu, mới tìm lại được thanh âm của mình: "Anh..
Như thế nào không chịu mặc quần áo!"
"Em không chuẩn bị." Mục Hoài ngữ điệu bình tĩnh trả lời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẩy mái tóc, có vài bọt nước ướt át theo động tác của anh, bắn tới trên mặt Phó Âm Sênh.
Đại khái là mới vừa tắm xong, tiếng nói của Mục Hoài không có khàn khàn như lúc vừa mới đến đây, mang theo sự độc đáo của nam nhân tràn đầy từ tính.
Phó Âm Sênh bị hắn nói làm cho đứng hình trong hai giây, quên luôn việc đầu tiên là phải lau đi bọt nước trên mặt.
Cô bỗng dưng nhớ tới, thiếu chút nữa đã quên, nơi này không phải biệt thự Ngọc Lâm Công Quán mà bọn họ ở, mà là chung cư tư nhân của cô, theo ý tứ của Từ ca, nơi này là không gian độc lập của cô, Mục Hoài không biết.
Cho nên không có quần áo để sẵn cho anh tắm rửa cũng thực bình thường.
Ánh mắt Mục Hoài chậm rãi dừng ở trên gương mặt tinh tế trắng nõn của cô, vài giọt nước trong suốt dính trên đuôi mắt xinh đẹp của cô, được ánh nắng chiếu vào, giống như ánh sáng đang nhảy múa.
Ánh mắt anh, quá mức trực tiếp, ngón tay Phó Âm Sênh cuộn tròn một chút, theo bản năng xoay đầu né tránh ánh nhìn đầy tính xâm lược của Mục Hoài.
Lại lơ đãng đem tầm mắt đặt ở trên chiếc khăn tắm đang quấn bên hông anh, khăn tắm là của cô, quấn ở trên người nam nhân, có vẻ thật chặt.
Thậm chí hình dáng đôi chân anh hiện lên rõ ràng, thon chắc thẳng tắp, vân da rõ ràng hơn phân nửa cẳng chân lô ra trong không khí.
Theo động tác đi tới phía trước cua anh, khăn tắm troe trên hôn lung lay như sắp rớt đến nơi.
Ánh mắt Phó Âm Sênh nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tắm đang lay động kia, bỗng dưng đỏ mặt.
Luôn có loại cảm giác không biết khi nào khăn tắm sẽ rơi xuống đất.
Vấn đề an toàn luôn là mối tai họa ngầm đặc biệt nghiêm trọng.
Sau đó để chân trần, chạy chậm đi mở tủ quần áo ra, tìm xem có bộ quần áo nào thích hợp cho anh mặc hay không.
Cô ở trong tủ quần áo tìm nửa ngày, phát hiện bên trong tủ quần áo rộng lớn, chỉnh chỉnh tề tề treo đầy quần áo.
Bất quá..
Tủ quần áo như thế nào tất cả đều là váy nữ xinh đẹp.
Ngay cả một cái áo thun lớn cũng không có.
Mười năm sau của cô, rốt cuộc nhiều thích váy như vậy sao.
Cả thân mình cơ hồ vùi vào trong tủ quần áo, Phó Âm Sênh thật vất vả từ tận cùng bên trong moi ra một cái áo ngủ hơi rộng bằng tơ lụa, không phải là ái loại xinh đẹp gì, màu trắng gạo hoa văn tối màu đi kèm theo.
Màu sắc tương đối trung tính, mặc vào cũng sẽ không có khí chất nữ nhân.
Phó Âm Sênh kéo kéo áo ngủ trong tay, đưa lưng về phía Mục Hoài, hảo hảo mà ấp ủ một chút cảm xúc, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Vừa muốn mở miệng.
Ai ngờ, quay người lại, không biết khi nào thì nam nhân đã đứng ở phía sau lưng mình.
Sợ tới mức cô lùi về sau vài bước, cả người ngã quỵ trong ngăn tủ, đôi mắt xinh đẹp mở lớn: "Làm em sợ muốn chết!"
"Anh đi qua đây khi nào, đi đường không một chút động tĩnh."
Nam nhân thần sắc không gợn sóng, bình tĩnh vươn tay, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đem cô từ trong ngăn tủ kéo ra ngoài.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, Phó Âm Sênh cảm giác chỗ da thịt của mình bị anh nắm lấy dường như bị phỏng.
Đáy mắt lướt qua một mạt hoảng loạn, đem áo ngủ trong tay nhét vào trong lòng ngực anh, đẩy anh đi đến bên giường: "Cái này cho anh, mau thay đi."
Chờ an bài cho Mục Hoài ngồi ở trên giường xong, Phó Âm Sênh mới hoảng loạn rời khỏi phạm vi bao trùm khí thế của anh, ngón tay nõn nà vô ý thức mà đưa tay vuốt mái tóc.
Mục Hoài rũ mắt, thần sắc bình tĩnh nhìn một hồi lâu áo ngủ nhạt màu bị cô nhét vào lòng mình.
Giữa mày vô ý thức nhăn lại, cáo áo ngủ này..
Vẫn là có chút nhỏ.
Bất quá, nếu cô muốn nhìn mình mặc áo ngủ dài như vậy..
Suy tư trong chốc lát, Mục Hoài thình lình đứng lên, cứ như vậy thay đồ trước mặt cô, thong thả ung dung chuẩn bị cởi bỏ khăn tắm đang quấn ở bên hông.
Thấy cô còn ngớ ra ở đó, đầu ngón tay Mục Hoài hơi ngừng lại, chậm rãi ngước mắt, không nhanh không chậm mà nắm mép khăn tắm đang quấn trên eo, nhìn cô, tiếng nói trầm thấp: "Thay quần áo cũng muốn nhìn?"
"Cũng không có!" Phó Âm Sênh bỗng dưng che lại đôi mắt, xoay người chạy ra bên ngoài: "Em đi làm cho anh một chút điểm tâm, anh thay đồ xong thì ở trên giường nghỉ ngơi một lát."
Vội vàng đem cửa phòng ngủ đóng lại, Phó Âm Sênh mới chậm rãi đem ngón tay từ trên mặt buông xuống.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn, lúc này đã ửng đỏ một mảnh.
Không nghĩ tới Mục Bá Bá cư nhiên có một mặt lẳng lơ như vậy, không phải là anh bị cái gì kích thích đó chứ.
Trong lòng Phó Âm Sênh loạn cào cào mà đi đến phòng bếp.
May mắn phòng bếp còn có một ít mì sợi, mấy cái trứng gà, Phó Âm Sênh đem đồ vật lấy ra, chuẩn bị nấu cho Mục Hoài một tô mì trứng, trong lúc chờ nước sôi.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm nước trong nồi, còn đầu óc lại bay thật xa.
Mục Hoài tìm cô một đêm, sẽ không cho rằng hot search tối hôm qua là sư thật, tới tìm cô tính sổ đi?
Trừ bỏ cái này, Phó Âm Sênh không nghĩ ra được còn có nguyên nhân nào khác.
Không đúng!
Giống như tối hôm qua cô còn làm cái chuyện ngu xuẩn gì nữa.
Sau khi mình lên hot search, không những không giải thích, còn không kiên nhẫn cắt đứt điện thoại Mục Bá Bá, đôi đũa đang cầm trong tay bỗng nhiên run lên, Phó Âm Sênh cắn cắn đôi môi hồng nhuận.
Lần trước bị tai tiếng, Mục Bá Bá đã rất không cao hứng.
Lúc này không tới mấy ngày, lại một lần nữa cho anh đội nón xanh, anh không tới tìm cô tính sổ mới là lạ.
Chỉ là, không nghĩ tới Mục Bá Bá lại để ý gánh nặng thần tượng như vậy.
Ai, đau đầu, khó thật là khó dỗ dành quá đi.
Vừa lúc, nước sôi, Phó Âm Sênh không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, vội vàng nấu mì.
Nửa giờ sau.
Phó Âm Sênh bưng một chén mì trứng lớn đi vào phòng ngủ, nhỏ giọng kêu: "Mục Hoài, ăn cơm."
Trong phòng an tĩnh một mảnh, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của cô vang lên.
Kinh ngạc đưa mắt nhìn tới, nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang nằm ở trên giường.
"Rõ ràng ở đây, như thế nào không nói lời nào?"
Phó Âm Sênh nhỏ giọng nói thầm, đi vào bên trong, đem bát mì đặt lên trên bàn nhỏ: "Mục.."
Chờ cô chậm rì rì đi đến mép giường, lại nhìn thấy đôi mắt nam nhânt nhắm nghiền, ngủ thật say, tiếng nói của cô đột nhiên tắt lịm.
Đầu tiên cô hơi ngốc lăng một chút, rồi sau đó theo bản năng cong lên khóe môi hồng nhuận.
Ngủ rồi, thật tốt quá.
Vừa vặn không biết phải dỗ dành anh như thế nào để anh không tức giận.
Phó Âm Sênh hạ thấp mi mắt, lẳng lặng quan sát nam nhân đang ngủ trên giường lớn.
Lần đầu tiên nghiêm túc quan sát dung nhan Mục Hoài ngủ say, thời điểm anh ngủ, thân thể thực quy củ.
Khuôn mặt anh tuấn, mặt mày ôn thuần, hoàn toàn không có cái loại hàn khí nguy hiểm như lúc ở dưới lầu.
Không đúng!
Phó Âm Sênh đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc phát hiện, Mục Hoài dường như đang nằm ngủ tại vị trí vừa rồi cô đã nằm, gối trên gối của cô.
Khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đã thả lỏng, bỗng dưng, lại bắt đầu nhăn thành một đoàn.
Mục Hoài anh có phải cố ý hay không a.
Cô muốn đẩy Mục Hoài đi qua bên cạnh, cho dù tính tình của cô có tốt đi chăng nữa, nhưng cứ nghĩ đến sẽ có một người nam nhân cùng mình thân mật chia sẻ đồ dùng cá nhân thì..
Lông mi Phó Âm Sênh run rẩy một chút, vẫn là nâng tay anh lên, mới vừa đụng tới áo ngủ mặc ở trên người nam đang nằm trên giường, đầu ngón tay theo bản năng dừng lại.
Tầm mắt không tự chủ được dừng lại ở trên lồng ngực rắn chắc của anh.
Áo ngủ là của cô, tuy rằng to rộng, nhưng mặc ở trên người nam nhân, chiều dài không quá đùi anh.
Đột nhiên, Phó Âm Sênh trơ mắt nhìn anh trở mình.
Sau đó, đai lưng tinh tế của áo ngủ tùy ý cột bên hông, cư nhiên giống như thiên nữ tán hoa mà tỏa ra.
Đôi mắt dại ra nhìn áo ngủ trơn bóng trên người anh cứ như vậy mà mở rộng ra.
Tầm mắt của cô không chịu khống mà lướt dần xuống bên dưới, dần dần dừng lại ở trên cơ bụng của anh.
Mẹ nó!
Bên trong của anh cư nhiên trống không..
Trống không..
Trống không!
Bất chấp thưởng thức dáng người của nam nhân, Phó Âm Sênh vươn bàn tay nhỏ không ngừng run rẩy, vội vàng xốc chăn bên cạnh qua, che lại cái mông lõa lồ của anh.
Nhìn tấm chăn màu lam của mình, đem che mông anh kín mít lại, một tấc cơ bắp đều không có lộ ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Trong đầu Phó Âm Sênh tràn đầy đều là:
Xong rồi!
Tấm chăn duy nhất trên giường của cô bị Mục Hoài đắp rồi, có chút bẩn!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...