"Đã từng cũng tháng 6 năm nay thi tốt nghiệp trung học, em thi vẫn tốt, đại học nơi khác không vào được, nhưng đại học ở Hải thành vừa vặn có thể vào."
Hộ khẩu của Mạnh Đình bị dời về Hải thành, liền so với thí sinh vùng khác nhiều ưu thế hơn chút, Ngữ Văn và tiếng Anh của cậu vẫn như cũ không được tốt, nhưng khoa học tự nhiên tổng hợp lại cực đỉnh, thuận lợi liền thi đậu vào đại học tốt nhất Hải thành.
"Lúc đó, em rất cao hứng, em cho rằng em sau này sẽ khác." Cậu có thể mình làm mình hưởng, cực khổ của cậu đủ để thay đổi vận mệnh của cậu, nhưng thực tế tàn khốc ngoài ý muốn, Mạnh Đình không có nói cụ thể, nhưng mà qua dăm ba câu, cũng đủ để Yến Tuy đau lòng.
Nhưng Mạnh Đình vẫn là không dám nhìn vào mắt Yến Tuy, ánh mắt cậu rơi vào trên tay mình, trong mắt nhiều hơn chút hoảng hốt.
"Thầy giáo nói em rất có thiên phú, thầy ấy nói muốn cùng mang em ra nước ngoài, vé máy bay đều đặt xong rồi, không biết như thế nào lại để cho người Mạnh gia biết, sau đó bà ngoại liền tới."
Mơ ước và tương lai cậu có thể chạm tới trong nháy mắt giống như ảo ảnh vỡ vụn, các loại lời đồn đại và nghị luận tràn ngập bên tai, cậu lại lần nữa cảm giác được sự đáng sợ của lời đồn đại, xuất ngoại chuyên sâu không có, thậm chí trường học đều ở không được nữa, sau một tháng ngơ ngơ ngác ngác, cậu còn không nhận được chứng nhận tốt nghiệp của mìnhđã bị đưa tới trong trụ sở thí nghiệm điều hương của Mạnh thị rồi.
Tiếp sau đó chính là thí nghiệm cả ngày cả đêm, mãi cho tới lúc cậu chết.
"Em cho rằng em chết rồi, thật sự không tiếp tục tỉnh lại nữa, nhưng ở trong phòng ngủ cao trung, bạn cùng phòng nói em từ trên giường té xuống, té tới hôn mê đầu. Sau khi tỉnh lại, em vẫn luôn mơ ác mộng ngủ không ngon, cộng thêm xác thực đầu bị ngã, tới trường thi em liền không nghiêm túc, em không muốn thi tốt."
"Sau đó, em liền bị đón trở lại Mạnh gia, tiếp đó em liền gả cho anh."
Mạnh Đình nói chậm rãi buông xuống khẩu khí, cậu rốt cuộc là nói xong, rốt cuộc làm được chân chính thẳng thắn với Yến Tuy.
Yến Tuy cũng không có trầm mặc quá lâu, về lời của Tô Tư Vũ, trong lòng anh sớm đã có các loại phỏng đoán, nhưng thật sự không bao gồm cái này, nhưng lời Mạnh Đình so với tất cả phỏng đoán của anh có sức thuyết phục hơn nhiều.
Nếu như chỉ dựa vào hành vi của Tô Tư Vũ còn chưa đủ để thay đổi quỹ đạo vốn có, cũng bởi vì Mạnh Đình cậu chủ động bỏ qua con đường kiếp trước, cả hai đều tác dụng, mới có nhân duyên của bọn họ hiện tại.
Anh chậm rãi rút tay ra, Mạnh Đình ngay sau đó ngước mắt nhìn tới, trong đôi mắt kia có thấp thỏm, cũng có quyết tuyệt, quyết tuyệt tuyệt không dây dưa với anh, cậu đang chờ phán quyết của anh, nhưng Mạnh Đình càng như vậy, anh lại càng đau lòng và hoảng sợ.
Tay Yến Tuy xoa trán Mạnh Đình, tóc cậu, lông mi cậu, cuối cùng là môi cậu.
Ngữ khí của anh cũng có chút nghiêm nghị, "Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh sao có thể sẽ không muốn em?"
Nhưng anh rốt cuộc không nỡ nghiêm nghị với Mạnh Đình, nói tới phía sau lại trầm xuống, anh ôm lấy Mạnh Đình muốn dùng khí lực, lại sợ làm đau cậu, không chỉ có Mạnh Đình cảm thấy luống cuống, anh cũng như vậy.
Mạnh Đình nghe vậy đưa tay qua, chậm rãi ôm lấy cổ Yến Tuy.
"Em biết, nhưng em chính là nhịn không được lo lắng, nhất định là...... nhất định là em quá yêu anh."
Yến Tuy nghe vậy có chút buồn cười, nhưng lại không cười lớn ra, bọn họ gặp nhau quá tình cờ, tình cờ đến mức ngay cả cơ hội quen biết nhau, đều không hoàn toàn để vuột mất.
"Yến Tuy, xin lỗi, em nói ra kỳ thực cũng không thể giúp anh, chuyện của anh, em không biết."
Mấy cái Tô Tư Vũ biết, cậu toàn bộ không biết, cậu sống ở thế giới của mình, hơn nữa sống tới hỏng bét, chính là bây giờ, cậu vẫn như cũ mang theo thấp thỏm, sợ giẫm lên vết xe đổ, sợ mất đi.
"Mạnh Đình, cảm ơn." Yến Tuy nhẹ nhàng hôn hôn má Mạnh Đình, lại dán lên khuôn mặt cậu nói nhỏ, "Cảm ơn sự lựa chọn của em."
Thậm chí, anh còn thấy may mắn vì sự lựa chọn của Tô Tư Vũ. Mạnh Đình bất an, anh kỳ thực cũng bất an. Phần bất an này tại lúc minh bạch nguyên nhân hậu quả, đạt tới cực hạn, cũng liền dần dần yên ổn xuống.
Là cơ hội ông trời cho cũng được, là may mắn và duyên phận cũng được, tóm lại hiện tại Mạnh Đình ở trong ngực anh, là phải theo anh bầu bạn trải qua cả đời, anh tuyệt đối không thể nào để cho cậu chạy thoát.
"Hồi đại học xảy ra chuyện gì, tỉ mỉ nói với anh, còn có bên trong cơ sở nghiên cứu."
Suy nghĩ của Yến Tuy sắp xếp tới rất nhanh, Mạnh Đình thật vất vả đối với anh buông lỏng, anh không thể bỏ qua cơ hội này, nên biết rõ đều phải biết rõ, ngay cả vết sẹo, cất giấu kỹ, còn không bằng cắt ra làm lại từ đầu.
"Bà ngoại muốn tiền từ em, em không cho, bà ở trước công chúng ồn ào, nói em vong ân phụ nghĩa, nói em lòng dạ độc ác, còn nhỏ thì có khuynh hướng giết người......" Mạnh Đình buông lỏng Yến Tuy chút, sau đó ngồi dậy, cậu ngữ khí bình thản, cũng không lộ ra vẻ quá để ý, chỉ là cậu khi đó, cùng cậu bây giờ vẫn có bất đồng, khi đó cậu để ý.
"Có người ở một bên hỏi, bà liền tỉ mỉ nói cho bọn họ biết......" Chuyện cậu 14 tuổi thiếu chút nữa bị người dâm loạn, Yến Tuy biết, Mạnh Đình đã không muốn nói nhiều, cậu nhẹ nhàng thở dài, thần sắc có chút ảo não, "Em...... em xác thực muốn giết ông ta, nhưng em trước đó chưa từng giết người, khí lực không đủ, góc độ đâm cũng không đúng, bà kỳ thực nói không sai."
Nếu để cho Mạnh Đình trở lại thời điểm sớm hơn chút, có thể sẽ không có cơ hội cứu sống tên đàn ông kia, cậu cũng thật sự có khả năng bị đưa đi ngồi tù.
Tam quan của Mạnh Đình ít nhiều gì có chút xiêu vẹo, nhưng kỳ thực đã rất tốt rất hiếm thấy rồi, Mạnh gia là có chủ tâm muốn nuôi Mạnh Đình thành phế vật, nhưng Mạnh Đình bản tính thông thấu, nghịch cảnh quật khởi, hẳn là khiến người khác luống cuống, mới không chừa thủ đoạn nào như vậy.
Người Mạnh gia không dám để cho Mạnh Đình xuất ngoại, không dám để cho cậu thoát khỏi lòng bàn tay bọn họ, thậm chí nhốt người trong trụ sở nghiên cứu, cũng không chỉ là bởi vì muốn không chế Mạnh Đình vì bọn họ sử dụng, còn có sợ hãi, sợ hãi Mạnh Đình đột nhiên phát tài được ai đó bên ngoài chú ý tới.
Nếu không coi như là Mạnh Đình làm nghiên cứu viên nước hoa, cũng không nên giấu tới kín như vậy. Chính là hôm nay, cậu đến Yến gia, bên kia cũng còn có người đang luống cuống.
Tô Tư Vũ mặc dù không có bản lĩnh đặc biệt gì, nhưng năng lực giao tiếp của hắn không tệ, các loại con đường tin tức rất thông thạo, Mạnh Đình làm con riêng của Mạnh gia, hắn không thể nào không biết.
Huống chi, hắn và Mạnh Kỳ còn từng có một đoạn, Mạnh gia đối với hắn mà nói cũng không phải gia tộc gì không có giao thiệp nên không chú ý.
"Cuộc sống trong sở nghiên cứu, kỳ thực vẫn tốt, chính là rất mệt, một phương thuốc đi ra, một hạng mục khác liền lại bắt đầu, bọn em mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều rất bận rộn......"
Cái loại bóc lột này thiếu chút nữa ép khô sở thích điều hương của Mạnh Đình, mà cậu lại là người quen chuyên chú, bắt đầu một hạng mục, cũng không cần người thúc giục, cậu sẽ toàn bộ hành trình đi theo, nhưng đồng thời thể lực và tinh lực của cậu đều bị ép khô.
"Vốn là em không muốn tiếp tục động vào những thứ đó nữa, nhưng ở trong trang viên Tường Vi, em phát hiện em kỳ thực chẳng qua là giận chó đánh mèo mà thôi, em vẫn yêu thích." Mạnh Đình nói nhìn về phía Yến Tuy, khóe miệng bất giác mang theo chút cười nhẹ, cậu nghĩ tới thời gian bọn họ ở trong trang viên Tường Vi.
"Em nói với anh, là muốn hỏi ý kiến anh một chút, em dựa theo kế hoạch từ từ thi xong đại học, hay là hiện tại liền bắt đầu điều hương?" Mạnh Đình nói lại bổ sung một câu, "Em học liền không có cách nào điều hương nữa, em không thể nhất tâm nhị dụng......"
Trọng tâm câu chuyện của Mạnh Đình nhảy tới quá nhanh, anh còn đang đau lòng đấy, Mạnh Đình liền lại vui vẻ sinh động lên.
Không thể một lúc chú ý được hai chuyện, đối với những người khác mà nói, sẽ cảm thấy có đáng tiếc, nhưng đối với Mạnh Đình mà nói cũng là một chuyện tốt.
Lưỡng giả tương quyền (*), cậu liền lựa chọn cái cậu coi trọng, cho nên cậu mới buông xuống cừu hận, bỏ xuống mù mịt trong lòng, cho nên cậu mới là diện mạo như hôm nay xuất hiện trước mặt anh.
((*) Lưỡng giả tương quyền: Lựa chọn cái có lợi giữa hai cái)
Yến Tuy sáp lên trước tiên không cho ý kiến, anh trước hết hôn hôn môi Mạnh Đình, anh hôn tới rất nghiêm túc, cũng rất động tình.
Mạnh Đình cũng có chút không rõ ràng lắm ý nghĩ của Yến Tuy, nhưng cậu vẫn là đáp lại nụ hôn của anh, mi mắt chậm rãi thấp xuống, trên gương mặt nhiều hơn chút hơi nóng, thật sự nụ hôn của Yến Tuy quá ôn nhu, ôn nhu tới mức khiến cậu động tâm.
Mâu quang Yến Tuy cũng thấp xuống, đồng thời tay anh càng thu càng chặt, giam người trong ngực mình, tựa hồ có thể hôn như vậy cả đêm không ngừng nghỉ.
Không biết bao lâu trôi qua, Yến Tuy mới buông người ra, trong lúc nhất thời hai người đắm chìm trong dư vị động tình, không lời nào để nói, nhưng kỳ thực cũng không cần nói gì, tâm ý của Yến Tuy, nụ hôn này đủ để biểu đạt.
Mạnh Đình dựa vào anh, hồi lâu mới mở mắt ra, ánh mắt cậu chống lại tầm mắt Yến Tuy nhìn sang, nhịn không được cười cười.
"Yến Tuy, làm sao bây giờ, em không thể rời khỏi anh."
Tình tới nơi thâm sâu, rời khỏi đối phương liền thật sự không khác gì vứt bỏ một phần thân thể, cái loại nỗi đau cắt bỏ này đi theo cả đời, có dũng khí chết là rất hoàn hảo, vì sống như vậy thì thật sự sống không bằng chết.
Lời của Mạnh Đình không tự chủ nhiều hơn chút ưu sầu, Yến Tuy lại là hài lòng câu môi lên, anh xoa nhẹ má Mạnh Đình, cũng không giấu diếm nội tâm của chính mình, "Em đừng lo, anh và em giống nhau."
Anh cũng không thể không có Mạnh Đình, cho nên bất kể là dùng thủ đoạn gì, anh cũng sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh.
Anh nói lại hôn hôn trán Mạnh Đình, ngay sau đó lại điều chỉnh tư thế một chút, để cho Mạnh Đình dựa thoải mái hơn chút, "Anh còn từng nói, em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn, điều hương em thích, anh liền cũng ủng hộ em."
"Trường học em không muốn đi, chúng ta liền không đi. Giữa kỳ, cuối kỳ đi thi thi, nhìn thành tích, chúng ta tùy thời điều chỉnh, sang năm thi tốt nghiệp trung học điểm số đủ thi đại học Hải thành là được. Về phần phòng thí nghiệm......"
"Cái này em hiểu," Mạnh Đình túm lấy tay Yến Tuy ở bên môi hôn hôn, lập tức xoay người lại, rất nghiêm túc nói, "Thiết bị cần thiết trong phòng thí nghiệm em đều nghĩ xong rồi."
Mạnh Đình nói liền lại nghiêng người qua, cầm tablet của cậu tới, mở ra một văn bản, bên trong có một danh sách thiết bị, khá đầy đủ.
Nhưng những thứ này đủ rồi, Yến Tuy nhìn bộ dáng nghiêm túc cảm thấy mình có thể giúp đỡ của Mạnh Đình, lại kéo người trở lại hôn một cái.
"Em ra chủ ý, anh đi làm."
Phòng thí nghiệm nhưng không chỉ có thiết bị là đủ, Mạnh Đình còn cần trợ thủ, phòng thí nghiệm phải chọn vị trí, các loại nguyên liệu cần phải nhập khẩu, thậm chí nhãn hiệu nước hoa và công ty cũng phải bắt tay vào xử lý, không có một người quản lí chuyên nghiệp không thể làm được.
Đương nhiên, Yến Tuy cũng không nhiều thời gian theo từ đầu đến cuối, nhưng tìm một trợ thủ đáng tin cho Mạnh Đình vẫn có thể làm được.
Mạnh Đình nghe vậy cười híp mắt, cậu đột nhiên quấn lấy chân Yến Tuy, lại bổ nhào về phía trước, đụng ngã người ở trên giường, sau đó hướng lên mặt anh "Chụt chụt chụt" hôn không ngừng, "Yến Tuy, anh quá tốt."
Mạnh Đình nói "tốt" cũng không chỉ là Yến Tuy giúp cậu cùng nhau chuẩn bị chuyện phòng thí nghiệm, còn có anh nguyện ý tin tưởng cậu, nguyện ý bao dung quá khứ và kiếp trước hỏng bét kia, cậu nhìn Yến Tuy, giống như anh toàn thân đều sẽ tỏa sáng, cậu hôn người như thế nào cũng không đủ.
Yến Tuy cảm thụ được cảm giác ấm áp lại mềm mại trên mặt, chút chua chát trong lòng vì Mạnh Đình mà có trong lúc nhất thời chợt nồng chợt nhạt, anh nhẹ nhàng ôm lấy người, chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh và Mạnh Đình cùng một chỗ, tựa hồ ưu sầu không nổi lên, chỉ còn có ngọt ngào, chính là chuyện may mắn lớn nhất của anh.
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy nhắm hai mắt lại, môi cậu lại dán lên môi Yến Tuy, sau đó liền dựa tới trong ngực Yến Tuy, nụ cười trên mặt cậu chuyển thành nhàn nhạt, nhưng kỳ thực là càng cao hứng hơn.
"Yến Tuy, em rất cao hứng," Mạnh Đình nói khóe miệng lại cong cong, đối với Yến Tuy hoàn toàn thẳng thắn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, lại cảm thấy cao hứng, cậu lần nữa bò dậy, sáp tới bên tai Yến Tuy cường điệu một chút, "Chính là Tô Tư Vũ không nói, em sau này cũng sẽ nói với anh."
Chỉ là sẽ không sớm như vậy, cậu sẽ chọn một thời gian tốt hơn thích hợp hơn.
"Anh không cần vì em khổ sở. Em không hy vọng anh khổ sở."
"Ừm." Yến Tuy nhẹ nhàng trả lời, anh có thể giống Mạnh Đình không quá để ý chuyện này, nhưng Mạnh gia chọc tới trong tay bọn họ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mạnh Đình nhìn Yến Tuy đồng ý, cậu liền cũng tin tưởng, cậu từ trên người Yến Tuy bò xuống, "Em đi viết ra mấy phương thuốc em từng tự mình nghiên cứu ra, trước tiên bán lấy tiền cho anh."
Nói ra chính là tốt a, cậu đều có thể vì Yến Tuy kiếm tiền rồi.
Nhưng chân cậu còn chưa chạm xuống mặt đất liền lại bị Yến Tuy kéo trở lại, eo cậu bị chặt chẽ vòng quanh, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp hữu lực của Yến Tuy, "Ngày mai viết, hiện tại không vội."
Mạnh Đình nghi ngờ quay đầu lại, suy nghĩ một chút cậu lại dựa trở lại trong ngực Yến Tuy, "Anh muốn hỏi cái gì, em đều nói cho anh biết, hiện tại thật sự toàn bộ đều nói cho anh biết."
Mạnh Đình nói cọ cọ má Yến Tuy, khóe mắt chân mày hoàn toàn, loại vui sướng này rất rõ ràng.
Yến Tuy đưa tay niết niết mũi Mạnh Đình, nhìn cậu nhăn lông mày lại, bộ dáng lại không hiểu ra sao, anh rốt cục cười cười, buông mũi cậu ra, anh cắn môi cậu một chút, "Không hỏi cái gì, nhưng em phải trước tiên đút anh ăn no, mới có thể đi làm cái khác."
Mạnh Đình đưa tay sờ sờ bụng Yến Tuy, "Anh lại đói bụng sao?"
Yến Tuy tiếp tục ôm người người, sau đó nói nhỏ, "Tiếp tục sờ xuống dưới một chút."
Tay Mạnh Đình chậm rãi trượt tới một nửa, liền dừng lại, sau đó má cậu liền hồng hồng, "Vậy lại một lần nữa?"
Xác định xong hiện tại liền phải chuẩn bị phòng thí nghiệm, cậu kỳ thực còn có rất nhiều chuyện cần làm, một vài nguyên liệu phải chọn như thế nào kỳ thực cũng phải có cách, cậu cũng không thể để cho Yến Tuy lỗ vốn, nước hoa của bọn họ không nói là tốt nhất, nhưng cũng nên đặc biệt nhất.
Yến Tuy ngậm ngón trỏ Mạnh Đình, không trả lời, nhẹ nhàng mà nổi lên gây sự, anh đều có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này bị lạnh nhạt của mình.
Áo khoác cởi ra, nụ hôn cực nóng áp xuống, Mạnh Đình rất nhanh liền không thể tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn cái gì nữa, cậu tiếp nhận nhiệt tình của Yến Tuy, cũng chủ động dâng lên nhiệt tình của cậu, mặc dù mấy chuyện phòng thí nghiệm kia rất khiến cậu quan tâm, nhưng vẫn là không có quan trọng bằng Yến Tuy của cậu.
Ở trên giường sau khi tới một lần, ở trong phòng tắm, Mạnh Đình đột nhiên nghĩ thông suốt, sau đó ôm cổ Yến Tuy, "Chúng ta lại tới một lần đi."
Thiếu niên tham hoan, Yến Tuy muốn cự tuyệt, nhưng như thế nào cũng nói không ra khỏi miệng, Mạnh Đình ôm lấy anh hôn, anh liền cũng chấp nhận.
Tiếng nước chảy ào ào đan xen thở dốc ồ ồ, còn có khẽ gọi động tình, bọn họ chính là thuốc trợ tình tốt nhất của nhau, muốn yêu liền yêu, muốn làm liền làm.
(Min: vậy tại sao tui muốn coi mà không cho coi:(((
Vịt: mụ đào góc tường nhà người ta ra mà coi =.=)
Đương nhiên hậu di chứng cũng có một chút, Mạnh Đình trở lại trên giường không bao lâu, liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, viết cách điều chế gì gì đó liền cũng quên tới sau ót.
Ngược lại Yến Tuy còn tiếp tục thoa thuốc xoa chân cho cậu, xoa nhẹ một lúc lâu, mới kịp khoác lên mình một chiếc áo tắm.
Anh cũng không đi ra bên ngoài phòng ngủ, anh cầm lấy điện thoại di động kéo rèm cửa sổ bên ghế salon ra, đi tới bên ngoài ban công nhỏ liền với phòng ngủ.
"Minh Á, là ta." Yến Tuy nói ngồi trên ghế mây, tiếp tục nói, "Học kỳ này cháu có dự định gì không?"
"Cửu thúc a," Thanh âm Yến Minh Á có chút vui mừng, y bình thường nhiều nhất chỉ dám liên lạc với Chân Hàm một chút, cũng không dám quấy rầy Yến Tuy, y vui mừng đồng thời cũng nhanh chóng trả lời vấn đề của Yến Tuy.
"Việc học đã hoàn thành tới không sai biệt lắm, nhiều hơn vẫn là thực tiễn đi. Cháu gần đây...... đang tìm hạng mục."
Cái gọi là "hạng mục" này Yến Tuy biết, đây là một trong những khảo nghiệm Yến Tránh Bác thiết lập cho y và Yến Thư Á, trước 20 tuổi, y phải nộp cho Yến Tránh Bác một thành tích, thoát khỏi gia tộc, thành tích bọn họ độc lập sáng tạo ra.
"Tìm được chưa?" Yến Tuy lại tiếp tục hỏi.
"Có vài thứ đang khảo hạch, nhưng cháu không hài lòng lắm," Yến Minh Á nói tới những thứ này ngữ khí liền cũng nghiêm túc, mặc dù y không quá để mắt tới đối thủ Yến Thư Á này, nhưng sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, thái độ của y tuyệt đối là nghiêm túc, đây là phẩm chất người thừa kế Yến gia phải có.
"Ừm, nói như vậy, cháu tới Hải thành một chuyến, ta bên này có một hạng mục, cháu xem một chút có thể làm được hay không."
Lời này của Yến Tuy ý tứ cũng rất rõ ràng, anh bảo Yến Minh Á tới Hải thành, không phải là để Minh Á chọn, má là anh chọn Yến Minh Á.
"Cái này......" Yến Minh Á tự nhiên không phải hoài nghi lời Yến Tuy, chỉ là Yến Tránh Bác yêu cầu thoát khỏi Yến gia, tự nhiên cũng bao gồm hỗ trợ của chủ gia Hải thành và các chi khác.
"Là thím nhỏ của cháu, không có liên quan với Yến thị."
Yến Minh Á ở nước F xa xôi chân mày khẽ gạt gạt, y phát hiện lúc Yến Tuy nói 3 chữ "thím nhỏ" (*), ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn chút, vì ai tự nhiên cũng rõ ràng, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng có thể đoán ra được Yến Tuy và Mạnh Đình tình cảm vẫn đều rất tốt.
((*) thím nhỏ: tiểu thẩm thẩm)
Bị loại tâm tình này lây nhiễm, Yến Minh Á liền không tiếp tục do dự nữa, "Vâng, cháu bên này sắp xếp một chút, rất nhanh liền tới."
"Không vội, cháu trước tiên sắp xếp, vé máy bay đặt rồi gọi điện thoại cho ta, ta cho người đi đón cháu," Yến Tuy nói thanh âm lại trở nên trầm ổn không gợn sóng.
Yến Minh Á đáp ứng, Yến Tuy bên này liền cúp điện thoại, tiếp theo sau đó, anh lại gọi một cú điện thoại khác.
"Tra rõ cho tôi Lí Nhất Phỉ của Mạnh gia."
Yến Tuy ở ban công nhỏ gọi điện thoại gần nửa tiếng, mới trở lại phòng, anh cũng không tiếp tục tới thư phòng, cởi áo tắm xuống, nằm tới trong chăn, ôm lấy Mạnh Đình, cùng cậu ngủ.
Hôm sau khoảng 5 rưỡi, Yến Tuy tỉnh lại, người trong ngực anh vẫn ngủ, anh đưa tay sờ sờ trán Mạnh Đình, cũng không phát sốt, lại cẩn thận quan sát dung nhan lúc ngủ của cậu một chút, cũng không có gì không thoải mái.
Lại cẩn thận suy nghĩ, Yến Tuy liền nhẹ nhàng cười cười, sau đó anh ôm người cũng tiếp tục ngủ.
Đồng hồ sinh học rất nhiều năm của Mạnh Đình trước mỗi trận liền bị làm xáo trộn, tối hôm qua lại nháo tới mệt, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Bất quá như vậy cũng tốt, rèn luyện quan trọng, nhưng nghỉ ngơi tốt quan trọng hơn.
Hai người ngủ thẳng tới 7h, mới từ trên lầu xuống, cô Vương và bác Tiêu ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng cuối cùng đều hiểu rõ, ngược lại Mạnh Đình nhìn thời gian trên điện thoại thật lâu, mới tiếp nhận sự thật mình ngủ nướng.
"Trước tiên ăn điểm tâm, gần tối tiếp tục chạy."
Yến Tuy nói kéo người tới bên bàn ăn, Đại Hoàng và Mao Cầu đều sáp tới bên chân bọn anh.
"Bọn nó đều được cho ăn rồi." Cô Vương một bên bưng điểm tâm sáng lên, một bên nói với Mạnh Đình.
Bất quá Đại Hoàng và Mao Cầu đều rất thân Mạnh Đình, ngay cả không đòi ăn, cũng thích tới dính lấy.
Mạnh Đình ngồi xuống, mỗi bên chân một con, cũng đủ cho bọn nó cọ.
Hai người ăn xong điểm tâm, Yến Tuy và Mạnh Đình đều đi tới thư phòng, Mạnh Đình rất nhanh liền viết ra mấy phương pháp điều chế nước hoa, cậu nhìn mấy phương pháp điều chế này, tựa hồ vẫn còn đang suy tư.
"Sao thế? Có những liều lượng không nhớ được?" Yến Tuy đối với mấy cái này kỳ thực không hiểu, nhưng chỉ nhìn các loại tên khoa học và liều lượng chi chít bên trên, cũng biết không đơn giản, kỳ thực bất cứ ngành nghề nào phát huy đến tận cùng, thiên phú và cố gắng đều không thể thiếu.
Mạnh Đình lắc đầu một cái, "Không có, em vẫn nhớ, chính là cảm thấy...... còn có chỗ có thể thay đổi."
Chỉ là trước mắt không có phòng thí nghiệm, rất nhiều ý nghĩ đều dừng lại ở trong đầu, cậu cũng không xác định thay đổi ra được hiệu quả như thế nào.
Yến Tuy nghe vậy trong mắt lướt qua chút tiếu ý, ánh mắt Mạnh Đình nhìn mấy phương thuốc này, cùng cậu lúc đối với bài thi không quá giống, cái phía trước là cậu thật lòng thích, cái phía sau là cậu đã từng cố gắng để thay đổi vận mệnh của mình, bắt buộc mình phải nghiêm túc đối đãi, tóm lại là không giống nhau.
Yến Tuy ở trong thư phòng không bao lâu, anh liền tới công ty, Mạnh Đình không đi, vẫn như cũ chiếm cứ thư phòng của Yến Tuy, viết viết tính tính, sau đó tra tra tài liệu, bất quá Đại Hoàng và Mao Cầu được Yến Tuy thả vào bên trong bồi cậu.
Trong tay cậu là nước và điểm tâm, chỉ cần đói bụng, tiện tay là có thể cầm lấy ăn.
Hai ngày cuối tuần ban ngày Mạnh Đình đều ở trong thư phòng trải qua, mệt mỏi, liền mang theo Đại Hoàng xuống lầu đi dạo chút, trở lại liền tiếp tục, buổi tối chủ nhật, Mạnh Đình rốt cục đem nước hoa cậu từng nghiên cứu ra được phối hợp đều chỉnh lý ra.
Quá trình chỉnh lý, cậu lại có mấy ý nghĩ, bất quá cũng là Yến Tuy nói với cậu, không cần gấp, phòng thí nghiệm còn chưa chuẩn bị xong, trước mắt cậu chỉ cần nhớ kỹ ý nghĩ, sau này tiếp tục thí nghiệm.
Mạnh Đình dùng hộp gỗ cô Vương tìm cho, cất kỹ mấy phương pháp điều chế này, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường trong phòng bọn họ.
Yến Tuy từ trong phòng tắm đi ra ngoài, Mạnh Đình lập tức quay người lại, vẫy tay với anh.
Yến Tuy đi tới, Mạnh Đình liền chủ động nhảy vào trong ngực anh, sau đó chỉ chỉ hộp gỗ kia, "Em chuẩn bị xong rồi."
Yến Tuy nghe vậy lập tức hôn hôn má Mạnh Đình, "Đình Đình nhà chúng ta thật lợi hại."
Ngữ khí Yến Tuy giống như khen trẻ con vậy, Mạnh Đình ngập ngừng một chút, sau đó cậu liền lại bị hôn một cái.
"Thật sự lợi hại," Yến Tuy mang theo Mạnh Đình ngồi trên giường, nhưng thần sắc anh dần dần nghiêm túc, "Nhưng có chuyện, anh cũng phải nói với em một chút."
"Cái gì?" Mạnh Đình hỏi, thần sắc cũng theo đó nghiêm túc, cậu dường như không cảm giác được Yến Tuy hai ngày nay có cái gì mất hứng a.
"Em thích chuẩn bị những thứ này, anh đương nhiên ủng hộ em, nhưng em cũng không thể vì vậy toàn toàn không nhìn tới anh."
Mỗi ngày anh lưu luyến không rời mà tới công ty, Mạnh Đình nhiều lắm ở cửa sổ thư phòng giơ tay tạm biệt anh, loại lưu luyến lúc trước đi tới trường hoàn toàn không thấy nữa. Hơn nữa, anh còn có dự cảm, tiếp tục như vậy, anh ngoại trừ thỉnh thoảng phải ăn giấm với hai thú cưng, còn phải ăn giấm với nước hoa trong tay Mạnh Đình.
"Không có a, em nhìn tới anh." Mạnh Đình nói mở to hai mắt, cậu hảo hảo nhìn nhìn Yến Tuy, nhìn anh thần sắc rất nghiêm túc, cậu nghĩ lại hai ngày nay một chút, sau đó cậu liền ôm Yến Tuy chặt hơn, "Anh hiểu lầm rồi."
"Em biết cái gì đối với em mà nói quan trọng nhất, là anh, là anh nha."
Mạnh Đình cường điệu một chút, "Em sẽ muốn một lần nữa chạm vào nó, ban đầu cũng là bởi vì anh thôi, Yến Tuy, em nhìn tới anh nha."
Yến Tuy kỳ thực cũng chỉ là muốn ăn chút giấm, tìm cho mình chút cảm giác tồn tại, nhưng không nghĩ Mạnh Đình tưởng thật, nhưng đồng dạng không thể phủ nhận lời nói rõ nghiêm túc của Mạnh Đình, anh rất thích, vừa đau lòng vừa thích.
"Em nếu như quá chuyên tâm, anh liền ôm em một cái, hôn hôn em, em lại liền lại có thể nhìn thấy anh."
Mạnh Đình cũng biết mình chuyên tâm, liền hoàn toàn quên đi tình huống xung quanh, cậu suy nghĩ một chút đề nghị với Yến Tuy như vậy.
"Nếu như là anh, em chắc chắn sẽ không tức giận."
Mạnh Đình lại tiếp tục ở bên tai Yến Tuy nói nhỏ, mềm mại lại nghiêm túc nói, nói tới Yến Tuy cả tâm đều ấm.
"Ừm, anh biết rồi." Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình, anh tựa vào trên gối, Mạnh Đình tựa vào lồng ngực anh, bọn họ tiếp tục nói chuyện.
"Ngày mai Vương Phong sẽ tới trường xin phép cho em, tiếp tục hỏi một chút đề nghị của giáo viên các khoa."
"Vâng," Mạnh Đình gật gật đầu, cậu không biết người khác là tình huống gì, nhưng đối với cậu mà nói, ghi nhớ chút kiến thức, chính là vĩnh viễn nhớ, có chút không nhớ được, thuộc lòng bao nhiêu lần, cũng vẫn là thuộc lòng không được."
Bất quá ý kiến của mấy giáo viên kia cũng vẫn là phải nghe, dù sao cậu và Yến Tuy ý tứ vẫn là muốn tiếp tục thi đại học, thiếu sót từng có, có lẽ là có thể thử nghiệm để hoàn hảo, nhưng cũng không cần quá cưỡng cầu, kế hoạch của bọn họ tùy thời có thể thay đổi, chỉ cần cậu xác định muốn cái gì là được.
Cậu cho tới bây giờ chưa từng được người cưng chiều như vậy, yêu như vậy, nhưng tới bên cạnh Yến Tuy liền cái gì cũng được.
Mạnh Đình suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra lời đặc biệt dễ nghe nào, cậu có hơi chần chờ mà nói, "Sau này tiền em kiếm được đều cho anh."
Yến Tuy mơ hồ cảm thấy lời này của Mạnh Đình nảy ra có chút đột ngột, liền giống câu "Anh phải hảo hảo ăn cơm" cậu đã từng nói với anh kia.
"Ừm." Yến Tuy trả lời, sau đó lại hỏi thêm một câu, "Nói cái gì vậy?" Mạnh Đình nghe vậy má hồng hồng, lại còn có chút kinh ngạc, "Là lời yêu thương, anh nghe không hiểu sao?"
Yến Tuy nghe vậy cũng không cách nào tiếp tục khống chế nụ cười của mình, anh ôm Mạnh Đình, lồng ngực hơi chấn động, trong nụ cười vui vẻ mang theo mùi vị trầm thấp, "A...... Ha ha."
Anh ở trên trán Mạnh Đình hôn một cái, lại không nhịn được nhu nhu thêm tóc cậu, sau khi như thế, nụ cười khóe miệng anh vẫn là không thu lại được.
"Lời yêu thương chẳng lẽ không phải tận lực phải làm cho người cao hứng sao?" Mạnh Đình bị Yến Tuy cười, liền cũng nghiêm túc không được, cậu cũng cười lẩm bẩm nổi lên nghi ngờ của mình, cậu cho rằng cậu không nói sai nhá.
"Em nói rất đúng." Yến Tuy đáp lại, không thể trái lương tâm, anh lật người một cái áp Mạnh Đình dưới thân, "Chỉ cần là Đình Đình nói, vô luận là lời nói thật, hay là lời yêu thương, anh đều thích nghe."
Bên tai Mạnh Đình khẽ hồng hồng, cậu gật gật đầu, sau đó cậu lại chọt chọt má Yến Tuy, "Kỳ thực tính toán, chúng ta hẳn là lớn như nhau, em có thể lớn hơn anh, em là sinh nhật tháng 1."
(So về tháng thôi thì phải! Tại Yến Tuy lớn hơn Mạnh Đình 9-10 tuổi lận mà?)
Dù sao cũng không thể nào Yến Tuy cũng là tháng 1, chắc cũng là Nguyên Đán đi.
Yến Tuy nghe vậy chân mày gạt gạt, "Đình Đình là bất mãn, anh gọi em như vậy?"
Mạnh Đình nghe vậy lắc lắc đầu, cậu lại chọt chọt má bên kia của Yến Tuy, "Chính là, chính là...... em gọi Tuy Tuy không được nha......"
Yến Tuy nghe vào trong tai cũng cảm thấy kỳ lạ, anh cúi đầu hôn môi Mạnh Đình, "Vậy thì gọi tên. Anh thích nghe." Đặc biệt là thời điểm Mạnh Đình động tình, mấy lời khẽ gọi kia vô cùng dễ nghe, anh xác thực yêu thích.
Mạnh Đình khẽ gật đầu một cái, liền quên mất tiếp tục truy cứu cậu và Yến Tuy rốt cuộc tính là ai lớn hơn.
Cậu lạnh nhạt người hai ngày, một buổi tối này tự nhiên phải hảo hảo bồi thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...