Sủng Hôn Hào Môn

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy hồi lâu, hai tay nhấc lên ôm chặt lấy cổ Yến Tuy, rồi sau đó vùi đầu bên gáy anh.

"Cảm ơn anh," Bất kể Yến Tuy có làm được hay không, cậu cũng muốn cảm ơn phần tâm che chở này của anh. Trọng sinh tỉnh lại cậu muốn làm phế vật, là cậu dự định vò đã mẻ lại sứt đối với mình, lại không nghĩ rằng có thể gặp được Yến Tuy.

Cậu đồng thời may mắn, cũng không biết mình có thể nắm được phần may mắn này bao lâu, nhưng không thể nghi ngờ tại thời điểm có thể nắm trụ, cậu sẽ dùng hết khả năng cậu có được tới nắm lấy, không chỉ là bởi vì cậu muốn rời xa quỹ đạo vận mệnh đã từng, cũng là bởi vì người này là Yến Tuy, Yến Tuy đối với cậu đã đủ đặc biệt.

"Giữa chúng ta không cần hai chữ cảm ơn."

Yến Tuy nói, thần sắc lộ ra chút bất đắc dĩ, giơ tay lên xoa tóc Mạnh Đình, trong lòng anh rõ ràng, muốn kiến lập tín nhiệm tuyệt đối cho Mạnh Đình đối với anh, còn cần chút thời gian, cũng cần một vài hành động của anh.

Tâm tình Mạnh Đình dần dần ấm lên trong lồng ngực ấm áp của Yến Tuy, hai tay cậu vẫn như cũ cuộn chặt lấy cổ Yến Tuy, sau đó thấp giọng hỏi, "Anh còn muốn tới thư phòng không?"

Yến Tuy nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, anh tiếp tục xoa tóc Mạnh Đình nói, "Không đi, anh ở chỗ này xem TV với em."

"Được," Mạnh Đình trả lời, nhưng cậu không có ngồi nghiêm chỉnh, vẫn như cũ cuộn chặt lấy trên người Yến Tuy, đừng nói xem TV, chỉ sợ trên TV nói cái gì, cậu cũng không nghe rõ.

Nhưng cái ôm của Yến Tuy, hơi thở của anh, khiến cậu cảm thấy an toàn, cảm thấy thích, cậu đã nghĩ cứ ỷ lại như vậy, ôm như vậy.

Khoảng nửa tiếng sau, Mạnh Đình dựa vào vai Yến Tuy cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Yến Tuy trước tiên một tay ôm lấy Mao Cầu trên đùi cậu bỏ qua một bên, sau đó một tay vòng qua hõm vai Mạnh Đình, một tay ôm lấy đùi cậu, cứ như vậy tại điều kiện tiên quyết không lay tỉnh người, ôm lấy cậu, từng bước từng bước đi tới căn phòng của bọn họ.

Thả người lên giường, Mạnh Đình vẫn như cũ không có tỉnh, Yến Tuy thở phào một cái, nhưng tay Mạnh Đình thủy chung vòng qua cổ anh không buông, Yến Tuy cũng chẳng quan tâm cởi quần áo, cứ nằm cả quần áo, tiếp tục vỗ nhẹ Mạnh Đình, tới khi cậu hoàn toàn ngủ say anh mới thoát thân đi ra ngoài.

Anh chỉnh ánh đèn u ám, tới thư phòng một chuyến, lấy máy tính, cũng không phải còn có công việc phải làm, mà là anh thúc dục người đi điều tra một chút, trước tiên gửi cho anh một phần tài liệu điều tra ra được, anh cầm lấy máy tính là muốn xem cái này.

Quang ảnh rơi vào trên mặt Yến Tuy, thần sắc của anh từ nghiêm túc dần dần biến thành lạnh lẽo, nếu không phải Mạnh Đình còn đang nằm bên người anh ngủ say, anh có ý thức kiềm chế tâm tình của mình, sắc mặt chỉ sợ còn muốn khó coi hơn trước.


(Đứa nào re-up là chó)

Mạnh Đình điều tra tốt nhất chính là bảy năm kia sau khi cậu cùng bà ngoại cậu về nhà, từ 7 tuổi tới 14 tuổi, một đứa nhỏ chân chính trưởng thành hiểu chuyện cũng chính là thời gian 7 năm này, nhưng Mạnh Đình bảy năm này trải qua cuộc sống...... Thật sự quá khiến người ta tức giận.

Bà ngoại của Mạnh Đình xác thực là bà ngoại ruột của cậu, nhưng quan hệ của bà và mẹ đẻ của Mạnh Đình Dư Mĩ Huyên vốn là không tốt, mẹ con như thù, cơ hồ tới mức cả đời không qua lại với nhau, muốn trông cậy vào bà đối tốt với con của Dư Mỹ Huyên, vốn là khả năng không lớn.

Bà cầm tiền Mạnh gia cho, cả ngày cá ngựa đánh bạc, trực tiếp nhốt Mạnh Đình ở trong nhà, ba ngày hai đầu không về nhà là chuyện thường xuyên xảy ra, Mạnh Đình vốn cũng có chút trời sinh kém cỏi, mãi cho tới 7 tuổi không biết khóc không biết nháo, chính là đói bụng tới mức lợi hại rồi chỉ sợ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Yến Tuy nhìn trong tư liệu có một tấm hình lúc 8 tuổi của Mạnh Đình, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc khô vàng, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, cặp mắt kia đặc biệt lớn, trong đôi mắt kia đều là sợ hãi cùng luống cuống, cậu không thể từ chỗ bà ngoại cậu nhận được bất kỳ một chút quan ái nào, chỉ có giam cầm và đói bụng.

Tình huống như thế mãi cho đến năm ấy Mạnh Đình 9 tuổi, cậu bệnh tới mức lợi hại rồi, thiếu chút nữa chết, bà ngoại cậu mới hơi sợ, nhưng trong chút sợ hãi này chỉ sợ nhiều hơn cũng vẫn là sợ mất Mạnh Đình, sau này Mạnh gia không cho bà tiền thôi.

Bệnh khó khăn lắm mới tốt, mãi cho tới 9 tuổi Mạnh Đình chưa từng được tới giáo dục cơ sở, trực tiếp bà đưa tới lớp ba tiểu học lân cận liền đi học, như vậy muốn trông cậy vào Mạnh Đình sẽ theo được nghiệp học hành, có thể ở trên lớp nghe hiểu được thật sự quá khó khăn rồi, có thể tưởng tượng Mạnh Đình mới tới trường sẽ không có giúp đỡ như thế nào, thầy giáo của cậu, bạn học của cậu sẽ nhìn cậu như thế nào.

Tuổi lớn như vậy, một chữ cũng không biết, hỏi cái gì cũng không trả lời được, hoàn toàn không hợp với tất cả xung quanh mình, không cần trách phạt đánh chửi, loại ánh mắt khác thường này cũng đủ để đè bẹp một thiếu niên nhỏ bé bất quá mới 9 tuổi.

Mà điều này cũng không biểu thị bà ngoại Mạnh Đình liền bắt đầu có trách nhiệm, bà vẫn như cũ chơi bài của bà, lúc nhớ tới mới cho Mạnh Đình chút tiền, hàng ngày xuôi ngược đưa đón đi học càng không có khả năng, chỗ ở của bọn họ lại cực kỳ hỗn loạn, đặc thù của Mạnh Đình rõ ràng, rất dễ dàng liền trở thành đối tượng cho mấy đứa nhỏ lớn thích bắt nạt.

Từ năm thứ ba mãi cho đến tốt nghiệp sơ trung, Mạnh Đình cả ngày chính là làm thế nào không bị đói và làm sao không bị đánh, cùng với ở nơi này làm cho mình hơi bình thường một chút.

Yến Tuy nhìn mấy tấm hình ít ỏi, mỗi một tấm đều nhìn tới anh vô cùng đau lòng, Mạnh Đình đối với uống thuốc đối với truyền nước sợ hãi như vậy, chỉ sợ cũng là tại thời gian này suy sụp, đói bụng tới mức chỉ có thể uống thuốc là một loại cảnh ngộ như thế nào, Yến Tuy thật sự không cách nào tưởng tượng.

Dư Mĩ Huyên quá vô trách nhiệm, Mạnh gia quá vô trách nhiệm, bà ngoại này của Mạnh Đình đồng dạng cực kỳ vô trách nhiệm, Mạnh Đình gặp phải những thứ này, còn có thể sống được, còn có thể giữ lại tâm tính như vậy, quả thực chính là kỳ tích.

Yến Tuy để máy tính qua một bên, sau đó từ trong chăn kéo tay phải của Mạnh Đình ra, lòng bàn tay kia một đường vết thương dài nhỏ, theo tư liệu điều tra được, vết thương này của cậu là năm 14 tuổi ấy lưu lại, là tại trước khi cậu bị đưa tới cao trung phong bế.

Là Mạnh Đình suýt chút nữa là lỡ tay giết người, cùng người đối đầu lưu lại, để lại cho cậu vết sẹo này chính là một nam nhân trung niên đột nhiên xông tới trong nhà cậu muốn dâm loạn cậu.


Trong tư liệu lại cẩn thận điều tra qua nam nhân kia, gã chính là một trong những tình nhân của bà ngoại Mạnh Đình, Mạnh Đình bị tai nạn lần này, bà ngoại cậu cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.

Tình huống lúc ấy rốt cuộc như thế nào, ngoại trừ Mạnh Đình và anh không ai biết, chẳng qua là mọi người đều không nghĩ tới Mạnh Đình ra tay sẽ tàn nhẫn như vậy, phế đi triệt để của cậu, còn kém chút nữa giết chết cậu rồi.

Người kia không chết, Mạnh gia dùng tiền và thủ đoạn đè chuyện xuống, lại làm trừng phạt Mạnh Đình bị đưa tới cao trung phong bế, danh nghĩa nói là muốn để cậu sửa chữa phần thô bạo này trong xương tủy.

Còn bà ngoại Mạnh Đình cùng với nam nhân kia cho tới bây giờ vẫn như cũ hảo hảo mà sống ở thị trấn Đông Lâm.

(Đứa nào re-up là chó)

Những thứ này chính là tất cả nội dung trong tư liêu, có lẽ còn có để lộ sai sót, nhưng chính là cảnh ngộ của Mạnh Đình trong 7 năm, giống như là gặp phải cơn ác mộng.

Yến Tuy nhìn vết thương trên tay Mạnh Đình, lãnh ý khóe mắt đuôi lông mày càng sâu, anh cho rằng sau lưng chuyện này còn có bóng dáng người Mạnh gia, bằng không sẽ không có phải trừng phạt mà nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không bị trừng phạt mà ngược lại tiếp tục reo rắc tai ương.

Còn là ai tạm thời vẫn không thể xác định, nhưng hôm nay anh tra xét, người liên quan tới Mạnh gia, anh cũng sẽ không bỏ qua.

Yến Tuy đặt lại tay Mạnh Đình vào trong chăn, lặng lẽ đứng dậy đi tới ngoài ban công liền với phòng, gọi mấy cuộc điện thoại, anh quay lại phòng cất máy tính, lại tới phòng tắm một chuyến, quay lại trên giường cũng không làm gì khác, Mạnh Đình muốn anh bồi ngủ, anh liền bồi cậu.

Anh chậm rãi nằm xuống, ôm Mạnh Đình tới trong ngực, lại nghiêng người hạ xuống trán cậu một nụ hôn, nói nhỏ, "Mạnh Đình, ngủ ngon."

(Đứa nào re-up là chó)

Nhìn bộ dáng Mạnh Đình vù vù ngủ, chân mày khóa chặt của Yến Tuy giãn ra một chút, lại duỗi tay vuốt vuốt trán cậu, anh ôm lấy người, hồi lâu chính anh cũng nhắm mắt lại ngủ, nhưng loại cảm giác đau lòng này tới khi anh ngủ hồi lâu, đều không thể từ giữa ngực anh tản đi.

Mạnh Đình ở trong ngực Yến Tuy tỉnh lại, âm mai hôm qua toàn bộ quét tới, cậu ngoan ngoãn bị người ôm, lúc Yến Tuy tỉnh lại, nhô cơ thể lên, hạ xuống trán anh một nụ hôn, "Yến Tuy, chào buổi sáng."


Trong mắt Yến Tuy dần dần khôi phục trong sáng, ngay sau đó khuôn mặt tươi cười của Mạnh Đình liền chiếu vào, cậu mặt mày cong cong, cười nhìn người, đôi môi khẽ chu, Yến Tuy cảm thụ trán một chút, mâu quang bất giác lại lưu lại trên môi cậu một chút.

Anh giơ tay nhu nhu mặt Mạnh Đình, "Ngủ có ngon không?"

"Rất tốt," Mạnh Đình một tay chống thân thể dịch dịch lên chút, hai tay tiếp tục ôm mặt Yến Tuy, cúi đầu hôn một cái lên môi anh, Yến Tuy không có phản ứng, khuôn mặt Mạnh Đình liền có thêm chút đỏ bừng, như vậy cậu mới tiếp tục nói, "Em ngủ với anh, đều ngủ tới đặc biệt tốt."

Tốt tới mức cậu muốn hôn Yến Tuy nhiều hơn một chút, về phần tại sao là môi, cậu chẳng qua là dựa vào trái tim mà làm thôi.

Yến Tuy nhẹ nhàng mấp máy môi, tại thời điểm Mạnh Đình nói dứt xong liền muốn nghiêng người qua một bên, tay anh đè gáy cậu xuống, ngăn cản cậu rời đi, hai người nhìn nhau, khuôn mặt Mạnh Đình đỏ hơn chút, nhưng cậu vẫn là hiểu ý tứ Yến Tuy, chậm rãi nhích tới gần, rồi sau đó môi kề nhau, hai người trao nhau một nụ hôn buổi sáng ôn nhu lưu luyến mệt mỏi.

Nụ hôn kết thúc, Mạnh Đình chậm rãi mở mắt, cậu tiếp tục hai tay ôm lấy mặt Yến Tuy, lại tiếp tục sáp tới cọ cọ người, anh nhẹ nhàng nói, "Yến Tuy, em thích anh." Một loại thích dần dần liền muốn rộng mở trong sáng.

"Ừ." Yến Tuy đáp lời, ôm lấy thắt lưng Mạnh Đình đem người cùng nhau ôm ngồi dậy, anh nhu nhu tóc Mạnh Đình, đối diện với tầm mắt cậu, nghiêm túc nói, "Anh cũng thích em, Mạnh Đình."

Mạnh Đình nghe vậy mắt sáng rực lên, nụ cười lại càng không thu lại được.

Cậu không nhịn được lại tiếp tục nói, "Em sẽ luôn thích anh."

Cho dù có một ngày Yến Tuy không thích cậu, cậu vẫn là sẽ thích Yến Tuy.

Đuôi lông mày Yến Tuy khẽ khơi lên, nhéo thịt mềm trên mặt Mạnh Đình, xác định nói, "Đây là chắc chắn."

Nếu như thích rồi, đương nhiên là phải luôn luôn thích, anh như vậy, Mạnh Đình cũng phải như vậy.

Hai người cùng nhau đứng lên cùng nhau chạy bộ sáng sớm trở lại, lại lôi kéo Đại Hoàng chạy nửa vòng, sau khi trở về phòng rửa mặt, mới tới bàn cơm ăn điểm tâm.

"Anh hôm nay không tới công ty, buổi tối chúng ta cùng đi."

Mạnh Đình nghe vậy từ trong chén cháo ngẩng mặt, cậu nhìn về phía Yến Tuy, ánh mắt chớp chớp, sau đó lắc đầu, "Không cần như vậy, em không sợ bọn họ, em hôm qua...... Chẳng qua là có chút chút khó chịu như vậy, hiện tại đã hoàn toàn không có.

(Đứa nào re-up là chó)


Mạnh Đình cảm thấy cậu hôm qua sẽ cảm thấy khó chịu, là bởi vì hai hôm nay cậu trải qua rất tốt, hiểu cái gì là tốt, liền cũng càng hiểu được cái gì là không tốt, cho nên cậu mới khó chịu, đối với người Mạnh gia cậu chẳng qua là chán ghét, cũng không sợ hãi.

"Anh có chuyện liền tới công ty, em chờ anh về nhà, hoặc là em tới bên kia chờ anh cũng không sao đâu."

Yến Tuy lại suy nghĩ một chút liền gật gật đầu, "Được, anh sẽ về sớm."

"Ừ." Mạnh Đình nghe vậy cười cười, lại vùi đầu uống chén cháo, cô Vương hiểu được đại khẩu vị của Mạnh Đình, cố ý chuẩn bị chén lớn này có thể che cả mặt cậu, không cần lúc nào cũng phải múc mà vẫn có thể ăn no, dù sao Mạnh Đình là ăn tới rất vui vẻ.

Yến Tuy rời đi tới công ty, chú Tiêu cô Vương mang theo mấy người giúp việc tới phòng của Yến Tuy và Mạnh Đình, dọn dẹp đồ đạc ban đầu là của Yến Tuy để ra một nửa không gian, mua thêm vào đồ thuộc về Mạnh Đình, mà vốn là thu dọn phòng cho Mạnh Đình trực tiếp biến thành phòng để đồ của cậu, mặc dù trước mắt bên trong cũng không đặt thứ gì.

Trong thư phòng của Yến Tuy vị trí gần cửa sổ có thêm một bàn làm việc, đều là chuẩn bị cho Mạnh Đình, đồng thời Mạnh Đình còn nhận được máy tính và tablet thuộc về chính cậu, Yến Tuy còn chuẩn bị những thứ khác cho Mạnh Đình, bất quá những thứ kia phải tự tay anh giao cho cậu.

Sau khi mấy người đó ra ngoài, Mạnh Đình lại lần nữa đánh giá căn phòng này, hốc mắt khống chế không được có chút nóng lên, vốn là cậu không có nhiều cảm giác, nhưng hiện tại cậu cảm thấy căn phòng này thuộc về cậu và Yến Tuy.

Quần áo của bọn họ đặt một tủ, giày để một tủ, vốn là một nửa khác thuộc về Yến Tuy đều bị cậu chiếm cứ, loại cảm giác này đặc biệt tốt.

"Còn hai tiếng nữa, Yến Tuy liền về rồi, tới lúc đó chúng ta cùng đi đón anh ấy."

Mạnh Đình nhu nhu Mao Cầu, mong đợi trên mặt không cần che giấu.

"Meow," Mao Cầu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, tiếp theo sau đó nằm úp sấp trong ngực chủ nhân của nó ngủ trưa.

Mao Cầu và Đại Hoàng mặc dù bề người xấu xí, nhưng tính tình ngoan hơn mấy thú cưng bình thường rất nhiều, Mạnh Đình mang Đại Hoàng nhận biết một lần người trong nhà, nó nhìn thấy những người đó liền không tùy ý kêu to.

Mao Cầu bởi vì bị thương thân thể không tiện, chính là muốn trèo ghế salon, đều phải tới trước dưới chân Mạnh Đình vòng quanh khẽ gọi, lên ghế salon cũng chỉ muốn trong ngực Mạnh Đình, biết điều giống như chủ nhân của nó, cô Vương và chú Tiêu đã thay đổi cái nhìn với bọn chúng.

Mạnh Đình ở trong phòng lại nghịch điện thoại một lát, liền nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng, cùng với tiếng thét chói tai của nữ nhân.

"Cái thứ gì vậy, ném xuống cho ta!"

Có thể ở trong Yến trạch nói chuyện như vậy, chỉ có một phụ nữ, không thể nghi ngờ chính là Hà Uyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui