“Hà Tiểu Khởi là đồ đệ ta, đồ đệ bị bệnh, sư phụ đến thăm, thế nào,
không thể sao?”A Nghiên thuận miệng nói như vậy, nói xong đi về phía
phòng ở.
Sài Minh Nhi lại tiến lên giữ nàng: “Không được, ngươi không thể vào!”
”Vì sao?”A Nghiên lạnh nhạt nhìn nàng.
”Gần đây Tiểu Khởi ca luôn nhắc tới ngươi, ngươi nói ngươi làm sư phụ, thấy xấu hổ không?”
”Ta là sư phụ, hắn là đồ đệ, hắn nhớ ta là hiếu thuận, ta xấu hổ cái gì a?”
”Này ngươi sao không phân rõ phải trái!” Sài Minh Nhi tức giận quá, suýt nữa bật dậy: “Ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi đến tìm
Tiểu Khởi ca!”
”Ngươi nói cha ngươi cũng đã đi lên thôn trang, thế nhưng còn tưởng rằng chính mình là thiên kim đại tiểu thư đâu. Ta thật sự không rõ, đến lúc
này ngươi kiêu ngạo cái gì, ngươi đắc tội ta, chẳng lẽ không sợ Cửu gia
phạt ngươi sao?”A Nghiên thật sự là không rõ, tiểu cô nương này không
nên lo lắng lớn như vậy. Người đi gió ngừng, ngươi đem chân dẫm lên tay
người khác, người khác cũng không dám thốt một tiếng, nhưng giờ ngươi đã xuống dốc, còn không phải nên nhanh thu đuôi làm người sao? Nàng ấy dù
tốt mấy, nhưng lại không có mắt như thế.
Xem thế này thật sự là nếu không mở bình sao biết trong bình có gì, Sài
Minh Nhi vừa nghĩ, phẫn hận nhảy ra nói: “Nhiều năm nay, cha ta luôn
luôn ở bên người Cửu gia, tận tâm tận lực hầu hạ, thực được nể trọng,
ngày thường đâu phải chịu tức giận thế này! Sao ngươi vừa tới, ông liền
bị đuổi ra ngoài, ngươi là nữ tử hạ lưu, được Cửu gia sủng, thổi gió bên gối, hại cha ta, làm hại hắn một bó tuổi rồi còn bị đưa đi thôn trang,
nay lại tới đây thông đồng Tiểu Khởi ca ca của ta, ngươi chính là hồ ly
tinh...”
Nàng nói tới đây càng nghẹn ngào, cầm lấy gậy chọc lò: “Ta, ta liều mạng cùng ngươi!”
Nói xong nàng xông lên.
A Nghiên thấy thế này thật đúng là đại khai nhãn giới, thật sự không ngờ lúc này người ta còn dám kiêu ngạo như vậy, nhất thời định trốn tránh,
ai ngờ lại nghe thấy một tiếng kêu sắc bén, ngay sau đó liền thấy tiếng
gió thổi mạnh bên tai, một cái bóng đen lớn mang theo sức mạnh ngàn cân
từ không trung lao thẳng xuống, rõ ràng quăng Sài Minh Nhi ngã ngửa mặt
lên trời.
Nhìn lại, đã thấy tiếng gió đột nhiên ngừng, một cọng lông chim ưng màu
đen mơ hồ rơi xuống, Phi Thiên ở không trung xoay mấy vòng, thu cánh,
nhu thuận đậu trên vai nàng, thuận thế còn lấy lòng dùng cánh cọ cọ tóc
nàng.
Này... Quả nhiên là ưng Tiêu Đạc nuôi dưỡng, rất hung mãnh, bình thường lại cứ xem thường nó!
Sài Minh Nhi té ngã trên đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía ưng kia, nàng đến cùng là nữ nhi của Sài đại quản gia, đi theo bên người Cửu gia đã
lâu, vì được phụ thân sủng ái, trở nên không biết thế sự, mới không rõ
tình thế mà thôi, nhưng gặp Phi Thiên này thế nhưng quật mình ngã, biết
Phi Thiên vừa ra, chính là ý tứ Cửu gia.
Nghĩ đến phụ thân bị biếm đến thôn trang, nàng hai mắt lộ ra tuyệt vọng, bỗng nhiên từ trong bi ai khóc lớn không thôi.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chậm rãi từ phía sau đi tới, trước cung kính hành lễ với A Nghiên: “Cô nương, vừa rồi có bị sợ sao?”
A Nghiên lắc đầu: “Ta không sao.”
Nhất thời nhìn nhìn Sài Minh Nhi đang khóc, trong lòng lại có chút đồng
tình, đứa nhỏ đáng thương này, trước đó vài ngày còn kiêu ngạo dẫm ngón
tay mình chảy máu đâu, nay ngược lại, ngồi yên khóc. Thật đúng là mười
năm Hà Đông mười năm Hà Tây a!
Cũng thật sự không rõ, lão hồ li Sài đại quản gia khôn khéo kia, sao dưỡng nữ nhi thành như vậy đâu?
”Hà Tiểu Khởi sinh bệnh, ta làm sư phụ hắn, đi thăm hắn cũng là đương
nhiên, trưởng bối luôn phải quan tâm tiểu bối, ta đi qua thăm. Kiểu
Nguyệt, ngươi đâu, ở trong này khuyên nhủ nàng, một cô nương gia, ngồi
khóc thành bộ dáng như vậy, còn ra thể thống gì.”
Nhất thời Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khẽ cười nói: “Cô nương để đó đi, ta đến trò chuyện cùng Sài đại cô nương.”
Sài Minh Nhi thấy tình cảnh vậy, càng trừng lớn hai mắt đẫm lệ, nàng
không nghĩ tới Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nay nhưng lại thành thị nữ của A
Nghiên, phải biết rằng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thân phận vốn không bình
thường, đó là người chuyên môn ở bên cạnh hầu hạ Cửu gia đâu! Lập tức
không khỏi khóc nói: “Bất quá là nha đầu nông thôn thôi, nay đúng là
chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng!”
A Nghiên nghe thấy lời ấy, không khỏi buồn cười, nàng đứng lên, từ trên
cao nhìn xuống Sài đại cô nương đang vẻ mặt chật vật: “Trước kia ta thấy ngươi còn nhỏ, lười quan tâm ngươi, bất quá chưa từng nghĩ đến ngươi
lại không hiểu chuyện như thế. Hiện tại ta nói cho ngươi biết, cho dù Cố Nghiên ta leo lên cành cao, kia cũng phải có cành cao nguyện ý cho ta
leo lên!”
Nàng ngừng cúi xuống, cười nói: “Có một số người, muốn leo lên cành cao, nhưng mà có tìm được đâu!”
Nói xong, nàng đi thẳng vào phòng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn bóng lưng A Nghiên, nở nụ cười, cứ thế ngồi xổm
xuống, thu liễm ý cười: “Sài đại cô nương, làm người luôn phải thấy rõ
tình thế, cô nương nhà ta nay thân phận không phải bình thường, hôm nay
ngươi làm ra sự tình này, nàng nói với Cửu gia, trực tiếp tống ngươi ra
ngoài, Cửu gia sẽ không nói nửa chữ không. Nhưng đến cùng cô nương nhà
ta nhân từ, ta lại nghĩ ngày xưa Sài đại quản gia đối với ta chiếu cố có thêm, tự nhiên không sẽ so đo, ngươi về sau phải hiểu rõ bổn phận...”
Bên kia Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói câu kế tiếp, A Nghiên đã không còn nghe rõ.
Bất quá nàng vừa đi, không khỏi thầm than: Leo lên cành cao cố nhiên
tốt, chỉ sợ ngày nào đó từ cành cao ngã xuống, là tan xương nát thịt!
Vừa vào phòng, thấy Hà Tiểu Khởi sắc mặt vàng như nến, mặt mày tiều tụy nằm một chỗ, nhìn qua thật sự là bệnh nặng.
Hà Tiểu Khởi xem ra là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, gian nan động đậy, mở mắt ra, nhìn thấy là A Nghiên, trước mắt sáng ngời, bất quá lập tức
lại ảm đạm xuống.
”Ngươi thế nào lại tới? Giờ này không phải đang chuẩn bị đồ ăn cho Cửu
gia sao?” Vừa ra khỏi miệng, thanh âm hắn tkhàn khàn, dường như sợi bông bị người phá nát.
”Đại Bạch thúc ở phòng bếp bận rộn đâu, ta liền nhân cơ hội qua thăm ngươi.”
”Đại Bạch thúc?” Hà Tiểu Khởi hơi nhíu hạ mi.
A Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, ngươi không ở đó, ta không ở đo, cũng chỉ có Đại Bạch thúc bận rộn thôi?”
Nói đến đây, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Hà Tiểu Khởi.
Hà Tiểu Khởi rũ mắt xuống, không nói nữa.
A Nghiên thấy tình cảnh này, hơi trầm ngâm, liền cầm tay Hà Tiểu Khởi, ngón tay không dấu vết đặt lên mạch hắn.
Hà Tiểu Khởi thấy A Nghiên cầm tay mình, trên mặt vốn tái nhợt nhất thời lộ ra màu đỏ, hắn xấu hổ bối rối nói; “A Nghiên, A Nghiên, để Cửu gia
biết, hắn... hắn...”
Hắn đang nói, tay A Nghiên đã rời khỏi cổ tay hắn.
”vài ngày gần đây, có phải có người đưa cái gì cho ngươi ăn không?”A Nghiên đứng lên, hỏi như vậy.
Hà Tiểu Khởi nghe lời này, cả kinh, ngước mắt nhìn về phía A Nghiên.
Trong phòng ánh sáng không rõ, A Nghiên ngược sáng, lúc này khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng lại có chút làm cho người ta nhìn không hiểu.
A Nghiên thấy hắn như vậy, đã không muốn hỏi lại.
Nàng thở dài, trong lòng lại hết sức minh bạch.
Xem ra Hàn Đại Bạch thực có vấn đề, Hàn Đại Bạch muốn xuống tay, nhưng
hắn phải có một cơ hội vào phòng bếp, vì thế hắn trước hết đẩy ngã Hà
Tiểu Khởi, chính mình thay thế Hà Tiểu Khởi đi vào phòng bếp.
Hà Tiểu Khởi tính tình vẫn tương đối đơn thuần, tự bản thân vừa hỏi, liền lộ ra manh mối.
Nàng nhấp môi dưới, nghiêm túc nhìn Hà Tiểu Khởi: “Tiểu Khởi, xem phân
thượng thầy trò giữa ta và ngươi, ta phải nói cho ngươi, hảo hảo mà làm
một đầu bếp, như vậy mới thích hợp với ngươi, chuyện khác ngươi trăm
ngàn không cần dính vào.”
hậu cung tranh đoạt trữ quân (người kế vị), xưa nay thảm thiết, chính
mình mệnh đã định sẵn phải chịu liên lụy từ vị ôn thần Tiêu Đạc kia, thì cũng thôi, nhưng Hà Tiểu Khởi, hắn vốn có thể sống được tốt.
Hà Tiểu Khởi nghe thấy lời ấy, trầm mặc nửa ngày, rốt cục cắn chặt răng, gật đầu: “Vâng, sư phụ.”
A Nghiên nghĩ nghĩ, lại nói: “Nghĩ đến ngươi so với ta hẳn càng rõ ràng, này trong phủ có chuyện cổ quái, bên người Cửu gia thật sự là tàng long ngọa hổ, ngươi nhất định phải cẩn thận, dù là người thân cận, cũng chưa chắc có thể tin.”
Hà Tiểu Khởi ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Nghiên một cái thật sâu, khàn khàn giọng nói: “Vâng.”
Lúc ra khỏi phòng, Sài Minh Nhi thế nhưng mặt đầy nước mắt quỳ tại chỗ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đứng bên cạnh.
Phi Thiên thấy nàng đi ra, khoan khoái đậu trên vai nàng, bộ dáng rất là uy phong lẫm lẫm.
Sài Minh Nhi cúi đầu xuống, khóc nức nở nói: “Cố cô nương, vừa rồi là
Minh nhi không phải, Minh nhi không nên va chạm Cố cô nương, hết thảy
đều có lỗi với Cố cô nương, Minh nhi mặc cho Cố cô nương xử phạt.”
A Nghiên đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá một phen.
”Hà Tiểu Khởi sinh bệnh, ngươi hảo hảo chăm sóc hắn đi.”
Về phần xử phạt cái gì, cô nương đáng thương này đã đủ ủy khuất.
Nàng cần gì phải thêm lửa một phen nữa đâu.
************************
A Nghiên đi ra khỏi viện của Hà Tiểu Khởi, nhớ tới tình cảnh vừa rồi
mình dắt theo Phi Thiên và Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cùng nhau “khi dễ” Sài
Minh Nhi, không khỏi cảm khái một phen.
Cảm khái qua đi, ngày cũng sắp hết.
”Tay gấu hầm như thế nào?”
”Hàn đại trù nói, hiện tại chỉ mới hầm nhừ bảy tám phần, vẫn cần một ít
thời gian, ta nghĩ Sài Minh Nhi xưa nay kiêu căng, sợ cô nương chịu
thiệt, cho nên đi theo xem.”
A Nghiên gật đầu: “Hảo, hiện tại đi xem đi.”
Dọc theo đường đi A Nghiên đi, ngẫu ngộ thị nữ thị vệ đứng đợi, tất cả
đều nhường đường cúi đầu, ai nấy đều biết đến A Nghiên nay vô cùng được
Cửu gia sủng ái, ai dám có nửa phần bất kính.
A Nghiên sống nhiều đời như vậy, còn chưa có hưởng thụ qua uy phong như
thế, lập tức không khỏi nghĩ, Tiêu Đạc này mệnh thật tốt, mỗi một lần
đều đầu thai ở nhà đế vương phú quý, thật sự là hưởng hết phúc lộc nhân
gian.
Nhất thời đến phòng bếp, Hàn Đại Bạch đang ở đó làm vài món đồ ăn, thấy A Nghiên đến, vội tới đón: “A Nghiên, ngươi đã trở lại, Tiểu Khởi thế nào?”
A Nghiên thuận miệng nói: “Hoàn hảo.”
Nhất thời nghĩ, Hà Tiểu Khởi này bệnh tuy rằng có chút cổ quái, nhưng
theo dấu hiệu cũng chỉ là cảm mạo bình thường, lập tức nghĩ ngợi, liền
phân phó đầu bếp nữ lấy một ít nguyên liệu nấu ăn.
Nàng đem lá dâu, lá tì bà, cỏ tranh, lá bạc hà và các thứ khác, tất cả
đều thái nát, sau đó thêm nước vào nấu, đợi nấu kĩ rồi, lấy nước thuốc
bên trong ra, có thế cùng gạo tẻ nấu thành cháo.
Hàn Đại Bạch thấy nàng bận rộn ở trong này, bất chợt nhìn sang, sau đó
rốt cục không nhịn được, có vẻ tùy ý hỏi: “A Nghiên, ngươi đang làm cái
gì?”
A Nghiên đầu cũng không nâng, thuận miệng nói: “cháo lá dâu tì bà.”
Hàn Đại Bạch nghe xong, ha ha cười: “Cho ai uống?”
A Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “cháo lá dâu tì bà này
dùng lúc còn nóng, bổ phế khỏi ho, thích hợp nhất dùng cho người bị gió
nóng bên ngoài.”
Hàn Đại Bạch nghe thế ha ha cười nói: “Đây là cho Tiểu Khởi.”
A Nghiên gật đầu: “Đại Bạch thúc hiểu thật rõ ràng đâu.”
Đang nói, trù nữ bẩm báo tay gấu kia đã tốt lắm, lập tức A Nghiên sai
người đưa cháo kia cho Hà Tiểu Khởi, lại mệnh trù nữ mang đi nói một
câu, hết thảy phân phó thỏa đáng, có thế tự mình đi qua xem tay gấu. Đã
thấy quả nhiên hầm được đủ hỏa hậu, hương vị nồng hậu, chân mềm thơm
nồng, canh thơm ngon miệng.
Đây đương nhiên là mĩ vị thượng đẳng, chỉ tiếc, cũng không thể ăn.
bên trong tay gấu có độc.
A Nghiên lúc mở cái bình giấu tay gấu kia liền có hoài nghi, dù ngay cả
nàng đối với y đạo độc dược cũng có chút hiểu biết, nhất thời lại không
có cách nào hiểu rõ. Nay đi thăm Hà Tiểu Khởi, một vòng như vậy, bị gió
lạnh bên ngoài thổi qua vào, trong lòng cũng suy nghĩ cẩn thận.
Nếu đối phương trực tiếp hạ độc trong cơm canh, đương nhiên là mạo hiểm
lớn, cho nên những người đó nhất định dùng một biện pháp là để độc vật
có thể đoạt tính mệnh người không dấu vết thấm vào bên trong tay gấu.
Nàng đoán không sai, hẳn là ở trong gạo rang động tay chân, hơn nữa là
tam công đằng phi thường hiếm thấy. Gạo rang bị tẩm tam công đằng, đem
tay gấu đặt vào bên trong, một thời gian sau, độc tố tam công đằng trong gạo rang sẽ thấm vào tay gấu.
Mặc dù như thế, lúc lấy tay gấu từ gạo rang ra, người bình thường vẫn sẽ không phát hiện được, bởi vì tam công đằng này vô sắc vô vị đã thấm vào trong ý, người tầm thường căn bản sẽ không phát hiện được, còn có tay
gấu trải qua chưng nấu rồi, ở nhiệt độ cao, tam công đằng bên trong mới
có thể đạt đến mức tận cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng, sắc màu
hương vị tay gấu sẽ che giấu được dấu vết của tam công đằng, người bình
thường cũng sẽ không phát hiện.
Tam công đằng, độc vật kiến huyết phong hầu (thấy máu tắt thở), nếu ăn vào, người bình thường hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
suy nghĩ cẩn thận chuyện này rồi, nàng không khỏi nhìn Hàn Đại Bạch thêm một cái.
Đến cùng là nhãn lực gì nàng mới có thể ngay từ đầu cảm thấy Hàn Đại
Bạch hòa ái dễ gần? Này rõ ràng chính là người luôn luôn nham hiểm a!
PS: Đợt này ta hơi bận lại gặp mấy chuyện vô cùng mệt mỏi và bực mình,
cho nên lúc nào post được ta sẽ post, đừng có ai nhắc nhở, thúc giục ta
lại càng khó chịu. Ta khó chịu thì chắc chắn là 1 đi không trở lại luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...