Mưa thu giăng giăng như tơ mỏng manh dày đặc bay xuống, một trận gió thu thổi qua, thổi bay một tầng sương mù mỏng mảnh, trong Tiêu phủ đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, tất cả đều bao phủ trong một mảnh mông lung.
Tiêu Đạc tay thon dài nhẹ kéo áo khoác màu tím, bước trên đường nhỏ lát
đá xanh ẩm ướt phủ kín lá rụng, đi tới cửa vòm bên cạnh lan can bạch
ngọc trong hậu viện. Hậu viện có một con sông, dẫn nước chảy từ trên núi xuống, lúc này cũng bị mưa thu mềm bao phủ trong một mảnh sương mù mờ
ảo, mặt nước mơ hồ, núi giả xa xa như ẩn như hiện. Ở đây trong sương mù
như họa như mộng, A Nghiên một mình ngồi ở đình hóng mát, cả người si
ngốc nhìn xa xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Tiêu Đạc một thân áo tím đứng ở trong mưa thu mù mịt, cứ như vậy nhìn A
Nghiên ngồi trong đình, nửa ngày sau bỗng nhiên phất áo bào bước vào.
A Nghiên vốn đang ở đó ngồi ngẫm nghĩ tâm sự, nửa thân mình ẩm ướt đến
lạnh cả người. Bỗng nhiên gặp Tiêu Đạc tới, đứng bên cạnh nàng, nhất
thời, cả trái tim nàng cũng lạnh.
Đầu tiên là phái Sài đại quản gia đến dò hỏi, tiếp theo Phi Thiên ở giữa không trung bay qua lại đe dọa, cuối cùng là Mạnh Hán giám thị, hiện
tại tốt rồi, Mạnh Hán đi, hắn thế nhưng tự mình lên sân khấu.
A Nghiên dùng ánh mắt bi phẫn liếc hắn một cái, rồi xoay đầu đi không nhìn.
Nàng bây giờ bỗng nhiên chẳng quan tâm nữa, không có gì để nói.
Mười tám năm sau, lại làm một hảo hán!
Tiêu Đạc vừa bước vào đình hóng mát, liền đứng bên cạn nàng, thẳng tắp
nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ nàng lại dùng cặp con ngươi ủy khuất rưng
rưng trừng hắn, sau đó xoay mặt không thèm nhìn. Nhất thời tâm hắn cùng
giống là vàng trên đá lát đường vừa bị hắn đạp lên, ướt sũng rơi trên
đất.
Nàng mất hứng, không thích, còn đang khóc.
Nàng thậm chí đến nhìn cũng không muốn nhìn mình một cái liếc mắt.
Tay trong tay áo âm thầm xiết chặt, xương ngón tay hơi lộ ra, môi mỏng
nhẹ nhếch lên, trên khuôn mặt thon dài lộ ra lạnh lẽo bất đắc dĩ.
Nàng mất hứng, vì sao mất hứng, hắn không biết.
Hiện tại nàng không nói chuyện, hắn cũng không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mưa thu xa xa.
Mưa thu như dệt, mặc dù mưa nhỏ cũng không thể xem thường, trong phủ từ
trên xuống dưới không có người qua lại, tại đây trong trời đất dưới mua
thu miên man, dường như chỉ có hắn cùng nàng, cứ như vậy vừa yên lặng
trong đình hóng mát.
A Nghiên ngồi thật lâu, ngồi đến mông cũng đau, nhưng người bên cạnh vẫn không hề có động tĩnh.
Muốn giết muốn chém, hoặc là đá nàng xuống nước, hoặc là lại phạt nàng
ăn một ngàn cái bánh khoai tây muối tiêu, tốt xấu gì cứ nói ra, làm cho
thống khoái, cần gì treo khẩu vị người ta?
A Nghiên thế này thật sự là không hiểu.
Nàng rốt cục nhịn không được ngửa mặt, dựng thẳng lông mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi đây là muốn làm gì?”
Tiêu Đạc trong giây lát nghe nàng nói chuyện với mình, đôi con ngươi
thâm u nhất thời rơi xuống người nàng, xem nàng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn
đầy không vui, con ngươi trong suốt động lòng người lộ ra ý lạnh.
Hắn mím môi không nói, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
A Nghiên thấy hắn như vậy, triệt để phát giận.
Đã là đời thứ tám, mỗi một đời đều gặp phải một ôn thần như vậy!
Nàng đứng phăt dậy, nhịn không được chất vấn: “Ngươi đứng ở bên cạnh ta
làm gì? Thế nhưng cái gì cũng không nói? Bay giờ hoặc là ngươi cho ta
một lần thống khoái, hoặc là thả ta đi!”
Tiêu Đạc môi đẹp hơi hơi dương lên, vẫn không nói chuyện. Bất quá theo A Nghiên đứng lên, hắn nhẹ nhàng động thân hình. Sau lưng hắn, một cỗ hơi lạnh tràn tới.
Hắn như trước cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi vì nhiễm giận mà có vẻ đỏ ửng, còn có mắt to kia bởi vì buồn bực mà
tỏa sáng ướt át.
Nàng đến tức giận cũng đẹp mắt như vậy, trách không được mình lại thích.
Hắn chính là tinh mắt như vậy (?!!)
A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, nhìn đến cổ cũng mỏi. Nàng thế nào cũng không rõ, ngày xưa vì sao hắn khắc nghiệt, giờ này khắc này đầu lưỡi
lại giống như bị mèo tha mất, một câu trong trẻo lạnh lùng cũng không
nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm mình, hắn đến cùng muốn làm gì, lại đang
có chủ ý xấu xa gì?
Nàng nghiêng đầu, rốt cục nói: “Ngươi nãy giờ không nói, này đến cùng là muốn làm gì, ngươi muốn buông tha ta sao? Vậy được rồi, ta đi nhé?
Ngươi không được đổi ý?”
Nói xong câu này, hắn vẫn không động tĩnh như cũ.
Nàng nháy nháy mắt, xoay người chạy ra, cũng không để ý bên ngoài mưa bụi đang rơi xuống.
Ai biết mới đi ra chưa được hai bước, Tiêu Đạc tiến lên một bước, tay tinh chuẩn mà có lực nắm lấy cổ tay nàng.
”Ta không cho ngươi đi!” trong giọng nói khàn khàn thanh lãnh, lộ ra cố chấp cùng bá đạo.
A Nghiên bị hắn nắm chặt như vậy, không khỏi nhớ tới tối hôm qua bị hắn
ôm còn bị ôm chặt không buông, người này thật là xấu, chiếm tiện nghi
người ta một đêm, đủ loại khi dễ còn muốn làm “hài tử” người ta, kết quả đâu, hiện tại một câu cũng không nói, cứ như vậy treo tâm người.
Chẳng lẽ nàng đời này không phải bị độc chết, không phải bị đánh chết,
cũng không phải bị chém chết, càng không bị lửa thiêu chết, không đau
tim phát tác chết, lại rõ rõ ràng ràng bị túm chết?!
Nghĩ đến đây, nàng hoảng sợ bất an, tức giận, bất đắc dĩ, vẻ mặt ủy
khuất nhìn Tiêu Đạc, căm giận lên án: “Ta thật chán ghét ngươi, ta thật
hận ngươi, vì sao ta phải gặp ngươi? kiếp sau ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Tiêu Đạc nghe thấy mấy câu này, bỗng chốc mơ hồ, trái tim dường như bị
người hung hăng đạp vào, đau không biết thế nào cho phải, hắn nhíu mày
gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lúng ta lúng túng nói: “Vì sao?”
Hắn thế nhưng còn hỏi vì sao!
A Nghiên dậm mạnh chân: “Ngươi vẫn là cho ta thống khoái đi, ta chịu đủ rồi!”
Nói xong, nàng dùng sức vung ra, lúc này có lẽ Tiêu Đạc quá mức khiếp sợ, cho nên dễ dàng để nàng thoát ra như vậy.
Tiêu Đạc nhìn bóng lưng nàng lảo đảo chạy trốn trong mưa thu mông lung,
không khỏi ngây người tại chỗ nửa ngày, cuối cùng rốt cục lẩm bẩm: “Cái
gì gọi là làm cho thống khoái đâu? Nàng vì sao tức giận như vậy? Nàng
chán ghét ta?”
Có người đưa ô qua, giúp Tiêu Đạc che mưa phùn gió rít.
Người tới thân thể mượt mà, vẻ mặt tươi cười, đúng là Sài đại quản gia.
”Gia, ngươi vừa rồi vì che mưa cho tiểu nha đầu đó đã ướt hết cả người,
tiểu nha đầu này chẳng những không thông cảm nổi khổ tâm của gia, thế
nhưng ở chỗ này tức giận, bất quá chỉ là nha đầu nhà quê thôi, sao có
thể vũ nhục gia như thế.”
Sài đại quản gia đau lòng, nói đến cùng Tiêu Đạc là đứa bé hắn nhìn từ
nhỏ. Vừa lớn như vậy còn chưa thấy hắn liếc mắt nhìn nhiều cô nương nào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đẹp như vậy ở trong phòng hầu hạ, hắn cũng chưa từng có chút tâm động. Nay thì sao, một tiểu nha đầu lừa đảo không lớn không nhỏ, vẫn chưa hết lông tơ, thế nhưng có thể tra tấn gia thành như vậy?
Ai biết Tiêu Đạc nghe Sài đại quản gia nói, cũng là nhất thời lạnh lẽo
xụ mặt, lạnh giọng hỏi: “Tiểu nha đầu cũng để ngươi gọi sao?”
Sài đại quản gia vừa nghe, nhất thời sợ tới mức run rẩy, biết mình cậy
già lên mặt, nói lời không nên nói, cũng không để ý ướt lanh, quỳ tại
chỗ nói liên tục: “Gia, lão nô sai rồi, lão nô đáng đánh, lão nô về sau
sẽ nhớ kỹ bổn phận.”
Tiêu Đạc lúc này thấy A Nghiên đã chạy, đúng là không vui, liền nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...