A Nghiên đang đi cùng Hoắc Khải Căn, đặt chân đến một sơn thôn. Sơn thôn này dường như bị ngăn cách, khiến nàng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng biết nàng sẽ bị Tiêu Đạc tìm được, nhưng trước khi Tiêu Đạc tìm được mình, phải tranh thủ một ít thời gian, sinh hạ đứa nhỏ trong bụng.
Hoắc Khải Căn săn sóc nàng, chẳng những xây một phòng ở bằng gỗ vững chắc, còn cố ý tìm các loại thức ăn, cũng chuẩn bị tốt bà đỡ cho nàng.
Nàng mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.
Hoắc Khải Căn người này nhìn như lỗ mãng, cũng rất biết đúng mực, rất nhiều việc hắn không hỏi nàng, chỉ giúp đỡ nàng, chăm sóc nàng.
Có đôi khi nàng ngồi ở bên ngoài nhà gỗ dưới gốc cây, nhìn may bay ở ngọn núi xa xa, hắn đứng bên cạnh, cầm búa bổ củi.
Ánh mắt của nàng ngẫu nhiên rơi xuống trên người hắn, không yên lòng nghĩ Hoắc Khải Căn người này.
Cố gắng nhớ lại nhiều năm trước thiếu niên nàng từng quen biết, Hoắc Khải Căn, nàng phát hiện khuôn mặt đúng là một mảnh mơ hồ. không phải nói nàng không nhớ rõ diện mạo người này, mà là hoàn toàn không nhớ rõ tính tình người này.
Dường như thiếu niên ở quê, đại khái đều như thế, cũng không có gì đặc biệt.
Lúc nàng nghĩ như vậy, Hoắc Khải Căn ngừng chặt cây, quay đầu, nhìn về phía nàng.
hắn đứng ngược sáng, A Nghiên trong một khắc có chút không phân biệt được rõ vẻ mặt hắn, lúc nàng nheo mắt nhìn kỹ, hắn đã quay đầu đi.
trong đầu A Nghiên có cái gì tràn ra, nàng muốn bắt được, nhưng đến cùng đã có thai, đầu óc khôngtốt, nàng không thể nào nghĩ ra.
Sau này cũng sẽ không nghĩ tới nữa.
***************************
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt rất lo lắng, nàng thở dài thở ngắn, không có cách nào an tâm. Vừa đúng lúc này Mạnh Hán tới bái kiến Tiêu Đạc, thấy nàng thở dài.
"Hạ Hầu cô nương, đây là thế nào?"
Lúc Mạnh Hán nói chuyện, thanh âm khàn khàn mỏi mệt, đã mấy tháng, hắn luôn luôn vâng mệnh tìm kiếm hoàng hậu ở bên ngoài. Nhưng trời đất bao la, hoàng hậu lại dường như tan biến vào đó, thế nào cũng tìm không thấy. hắn mấy ngày nay, cơ hồ là đem nửa cái mạng bỏ ra tìm người, nhưng một ngày không tìm thấy người, hắn cũng không dám tới gặp hoàng thượng.
Gặp hoàng thượng một lần, hắn đều cảm thấy nửa cái mạng còn lại của mình cũng muốn chôn vùi.
hiện hắn nhìn thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ở trong này thở dài thở ngắn, nhất thời cảm thấy bọn họ có thể chia sẻ một chút.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai.
Ai biết Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lại nói: "Ta đang thở dài, lúc trước hoàng hậu sao không phơi nhiều gạo hơn?"
Hoàng thượng nay cơm nước không màng, thật sự là đang sống muốn đói chết. Bất quá may mắn hắncòn có thể ăn đồ ăn lúc trước hoàng hậu làm ra, cho nên hắn có thể ăn cải củ khô, ăn cá khô, ăn đồ ăn còn để lại, đợi đến lúc ăn hết sạch mấy thứ này, còn lại gạo lức cũng có thể tiếp tục lấp đầy bụng.
Những thứ này người bình thường khó có thể nuốt xuống, vị đế vương vốn kiêng ăn, nay ăn cũng ra hương vị ngọt ngào.
Nhưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt sầu lo, gạo lức này nếu ăn hết, hoàng hậu còn chưa trở về, nàng nên làm cái gì bây giờ? đi lấy cái gì cho hoàng thượng ăn đây?
Chẳng lẽ hắn thế nhưng muốn thành hoàng đế Đại Hạ Quốc đầu tiên trong sử sách đang sống đói chết?
Mạnh Hán nghe thế, nhất thời minh bạch phiền não của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.
hắn sầu mi khổ kiểm thở dài: "Nếu gạo lức cũng ăn hết, chúng ta chờ chết đi."
Gạo lức ăn hết, hoàng thượng sẽ bị đói chết, hoàng thượng đói chết, bọn họ cũng tự vẫn theo cùng.
hiện tại toàn bộ ngự trù trong hoàng cung người người đã cảm thấy bất an, bởi vì bọn họ không ai có thể làm ra đồ hoàng thượng có thể ăn.
một đám sư ngốc ở Hoàng Giác tự đã bị bắt, hung hăng tra tấn một ngàn linh tám lần, nhưng mà khiến Mạnh Hán nghĩ mãi không xong là, vì sao hoàng thượng chỉ cần tâm tình không tốt thì đi tra tấn đám sư ngốc này đây? rõ ràng hoàng hậu mất tích không có liên quan tới bọn họ.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe nói như thế, muốn cười, nhưng mà khóe môi xinh đẹp kéo kéo, rốt cục khôngcười ra, nước mắt lại thiếu chút nữa rơi xuống.
Mạnh Hán bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, ta đi gặp hoàng thượng trước."
Mạnh Hán bước vào ngự thư phòng, hoàng thượng đang nắm chặt một chuỗi phật châu.
Đây là chuỗi phật châu trước kia hoàng hậu dùng, nay hoàng hậu đi mất, hoàng thượng mỗi ngày nắm chặt, dường như muốn từ đó lôi hoàng hậu ra.
Mạnh Hán trong lòng đau xót, hắn quỳ xuống bái kiến: "Hoàng thượng."
Tiêu Đạc đầu cũng không nâng, tiếp tục nắm chặt chuỗi phật châu.
hắn không muỗi hỏi lại, biết rõ, Mạnh Hán mang về vẫn như cũ là tin tức làm cho người ta tuyệt vọng.
Nữ nhân của hắn, còn có đứa nhỏ trong bụng kia, dường như đột nhiên biến mất khỏi thế gian này, không có tung tích gì để có thể tìm ra.
Cao thủ lục phiến môn am hiểu nhất theo dõi ở Đại Hạ Quốc tất cả đều xuất động, tiền thưởng mười vạn tăng tới một trăm vạn, nhưng manh mối gì đều không có.
không phải nói tìm không thấy người, mà là một chút dấu vết để lại cũng không có.
"Hoàng thượng, mạt tướng tự mình về quê cũ của hoàng hậu, tuy rằng vẫn không tìm được manh mối của hoàng hậu, nhưng lại có được một tin tức."
"Ừ?" Tiêu Đạc vẫn nắm chặt chuỗi phật châu như cũ.
"Hoàng hậu ở quê đã từng đính hân, người kia nhũ danh là A Căn, đại danh là Hoắc Khải Căn. Người ở đó nói hắn rời quê hương xung quân, nhiều năm chưa từng trở về nhà. Nhưng ngay sau khi hoàng hậu mất tích một ngày, hắn bỗng nhiên về nhà, ở trong nhà ngủ nửa ngày rồi rời đi. Theo hắn nói, hắn đóng ở biên quan nhiều năm, nay mới có thể trở về."
"Ừ?" Tay Tiêu Đạc nắm phật châu thủ ngừng lại.
"Mạt tướng nghĩ hoàng hậu tuy rằng nhiều năm chưa từng gặp Hoắc Khải Căn, nhưng đến cùng là người có liên quan với hoàng hậu, cho nên vẫn phái người đi tra xét hành tung trong quân của Hoắc Khải Căn. Nhưng làm mạt tướng nghi hoặc là, ở trong quân tây bắc của Đại Hạ Quốc chúng ta, kỳ thật căn bản không có Hoắc Khải Căn này!"
Tiêu Đạc con ngươi bỗng nhiên nâng lên, tinh quang bắn ra.
Mạnh Hán sợ tới mức giật mình một cái, vẫn là kiên trì nói: "Mạt tướng, mạt tướng nghĩ... Có lẽ có thể từ manh mối này..."
"Tra!" Tiêu Đạc đột nhiên đứng lên, con ngươi híp lại.
điểm đáng ngờ gì về nàng hẳn đều không buông tha, huống chi Hoắc Khải Căn người này, từng khiến hắn có chút không vui.
Người này trên người thế nhưng tồn tại điểm đáng ngờ lớn như vậy, làm sao có thể buông tha.
Trọng yếu nhất là, Tiêu Đạc cầm phật châu, hai tròng mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, trọng yếu nhất là trong lòng hắn đã mơ hồ có cảm giác, A Nghiên mất tích, có lẽ thực có quan hệ với Hoắc Khải Căn này.
*****************************
một khi tìm được chỗ đột phá, sự tình kế tiếp thường đơn giản hơn. Thuộc hạ Tiêu Đạc đều có cao thủ tinh minh, cường hãn theo dõi, căn cứ manh mối Hoắc Khải Căn, cẩn thận cân nhắc tra tìm, cuối cùng trải qua tìm tòi tra xét nghiêng trời lệch đất, rốt cục đem phạm vi mục tiêu tập trung ở một sơn thôn hẻo lánh.
Khi Mạnh Hán nhắc tới việc này, thanh âm hán tử ổn trọng như vậy cũng có chút phát run: "Hoàng thượng, hoàng hậu thực ở thôn Ngưu Oa kia!"
Nguyên bản hắn cho rằng hoàng thượng sẽ kích động lên, sau đó hoặc là tức giận tận trời hoặc là hứng phấn đến gặp hoàng hậu, nhưng ai biết, hoàng thượng chỉ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên phân phó nói:
"Hoàng hậu đã mang thai bảy tháng, lệnh cho Kiểu Nguyệt chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, miễn cho đường về xóc nảy. Trời đang nóng, nghe nói nữ nhân mang thai đều sợ nóng, cho người chuẩn bị chút đồ giải nhiệt, nhưng không thể quá mát, làm lạnh thân thể. Còn nữa trước đây vài ngày trong cung không phải có giáng ti tiêu sao, nghe nói cái đó mặc vào thoải mái, sai người nhanh chóng đi làm quần áo, đến lúc đó cũng chuẩn bị cho hoàng hậu dùng..."
Tiêu Đạc bình tâm tĩnh khí, giống như A Nghiên luôn luôn ở trong cung, căn bản chưa từng rời đi, cứ như vậy dặn dò rất thông suốt, thật sự chu đáo, đem mọi việc có thể nghĩ đến, không thể nghĩ đến, tất cả đều nói ra.
Mạnh Hán có chút há hốc mồm, hắn không nghĩ tới hoàng thượng nhà hắn thế nhưng dặn một đống lời này? hắn một kẻ đại quê mùa, khó nhớ kỹ vài cái.
Nhưng Tiêu Đạc căn bản chưa nói xong, hắn nhíu mày trầm tư, lại há mồm nói: "Nàng ngày xưa thích ăn nhất, lệnh cho ngự trù phòng tất cả đều chuẩn bị tốt... A, ngự trù đâu? Còn sống không?"
Mạnh Hán vội cung kính nói: "Còn chưa có chết."
Tiêu Đạc vừa lòng gật đầu: "Bảo bọn họ ra cung nấu cơm cho hoàng hậu, đem những thứ ngày xưa hoàng hậu dã dạy, tất cả đều thi triển ra."
Như thế dặn một phen, hắn cuối cùng nói xong, đứng dậy, thong dong nói: "Bãi giá, trẫm muốn xuất cung."
Ra cung đi gặp nữ nhân của hắn.
************************
A Nghiên kỳ thật biết Tiêu Đạc sẽ tìm đến, nhưng nàng không nghĩ tới hắn đến lúc này đến.
Lúc Tiêu Đạc đến, A Nghiên vừa đi cung phòng một chuyến.
Đứa nhỏ đã bảy tháng, bụng tròn như quả cầu, trên thân thể cũng có rất nhiều chỗ không tiện. Khổ nhất là lúc nghiến răng, có đôi khi hắt xì, phía dưới thế nhưng tiểu tiện tràn ra một ít.
Ngày hè quần áo đơn bạc, nàng đầy mặt đỏ bừng, tính toán về phòng vụng trộm đổi một kiện quần áo, ai ngờ Tiêu Đạc giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống.
Nam nhân trước mắt, thân mặc tử bào, thon dài cao ngất, trong xa cách lạnh lùng lộ ra tôn quý, mấy tháng không gắp, hắn càng có khí độ đế vương, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, non sông tươi đẹp chung quanh tất cả đều ảm đạm không còn ánh sáng.
A Nghiên nhớ tới làn váy phía dưới có một chút ướt át, càng xấu hổ không chịu nổi, nàng cắn cắn môi, nghĩ muốn về phòng nhanh đổi một thân y phục.
Ai biết Tiêu Đạc lại bước tới một bước, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng.
Bụng nàng lớn, hắn cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo.
“A Nghiên ——" thanh âm hắn khàn khàn vang lên.
A Nghiên vốn dĩ coi như là bình thản ung dung trấn định, bởi vì việc này ở ngoài dự đoán lại đã ý liệu bên trong, nhưng nghe thấy thanh âm khàn khàn quen thuộc của nam nhân gọi tên mình, mũi nàng bỗng chua xót.
Quen biết lâu như vậy, cũng từng cùng nhau chung hoạn nạn, nam nhân này sớm đã dung nhập huyết mạch nàng, trở thành sợi gân mạch mẫn cảm nhất trong thân thể nàng. hắn vừa động, nàng đã khôngthể tự khống chế.
hắn chỉ thấp gọi một tiếng, nước mắt nàng đã rơi xuống.
Bất quá nàng lại quay mặt sang chỗ khác, cố ý cứng rắn nói: "Ta chạy trốn, chính là cố ý, ngươi tức giận, phạt ta là được!"
Nhất thời nói đến đây, thanh âm kỳ thật đã nghẹn ngào.
Bàn tay to của Tiêu Đạc ôm chặt nàng, nhìn chằm chằm nàng thật sâu, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Lần sau nếu ngươi muốn chạy, nhớ mang ta đi cùng, không thể ném ta lại."
Chỉ một câu này, nước mắt A Nghiên đột nhiên rơi xuống.
hắn quả nhiên là một sợi gân mạch của nàng, gân mạch cắm rễ trong lòng nàng ở nơi mềm mại nhất.
Vừa kéo ra chính là đau đớn tê tâm liệt phế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...