Ánh mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng ấm áp vào phòng, Hạ Tử Y chui ra từ trong chăn. Nàng ngây người nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt. Vết thương trên lồng ngực nhìn qua càng thể hiện nét nam tính của hắn. Thân thể Độc Cô Hàn vốn cường tráng, vai rộng thắt lưng hẹp, đường cong cơ bắp rõ ràng, bụng còn có sáu múi cơ khít nhau khiến cho người ta muốn sờ thử một phen, quả thực là mỹ thực nhân gian. Không cần nghi ngờ, đây là một cơ thể đàn ông hoàn mỹ , đủ để rù quyến toàn bộ đàn bà trong thiên hạ chứ đừng nói gì đến ngũ quan hoàn mỹ của hắn, cùng tuấn nhan làm cho người ta nín thở này.
Hạ Tử Y si ngốc nhìn Độc Cô Hàn, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, vành tai lại bắt đầu âm ỉ nóng. Thái độ của hắn đối với nàng quá nhiệt tình, nhiệt tình đến kỳ lạ, dịu dàng che chở, giúp nàng cởi hài, lại vô cùng ôn nhu vì nàng chữa thương . Hắn tựa như coi mình là châu báu, thật khác hẳn thái độ xa cách trước kia, thậm chí còn vì nàng không tiếc ra tay với phi hắn luôn sủng ái. Điều này chứng tỏ... hắn có chút nào để ý tới nàng, đúng không?
Nghĩ vậy, mặt nàng không tự chủ đỏ lên. Có phải mình còn đang mơ không, tỉnh dậy mọi thứ đều sẽ biến mất, kể cả nhu tình trước mắt? Hạ Tử Y toan nhéo mặt mình một cái. Chợt, tay còn chưa đụng vào má, đã bị một bàn tay to lớn nắm giữ, nàng ngơ ngác nhìn lên. Chỉ thấy Độc Cô Hàn đem hai tay nàng đặt lên thắt lưng hắn, hắn dùng âm thanh từ tính, hoàn toàn không có chút gì của kẻ đang chìm vào giấc ngủ, nói với nàng:
“Không ai được phép làm tổn thương nàng, kể cả nàng”
Vừa nói vừa kéo nàng vào sát trong lòng mình, từ đầu tới cuối vẫn nhắm chặt mắt.
Đối với lời nói kiêu ngạo và bá đạo của hắn, Hạ Tử Y cái hiểu cái không. Cái gì mà: “Không ai được phép làm tổn thương nàng, kể cả nàng”. Nàng ở đây là ai? Hắn đây là đang nói nàng (Hạ Tử Y) không được phép tổn hại nàng (Lăng Trang Dung) sao?
Hạ Tử Y tâm tư đơn thuần. Phàm là vấn đề, chỉ cần là nàng nhận định quá mức khó khăn, nàng thường quăng qua môt bên, có chết cũng không thèm nghĩ nhiều. Nàng tuy ngốc, nhưng cũng biết, đánh giá người không thể đánh giá qua lời nói, mà còn phải xem hành động của họ.
Giống như việc khi nãy, tuy nàng không hiểu hắn nói gì, tâm nàng chỉ nhìn vào việc hắn bảo vệ nàng, không cho nàng tổn thương bản thân.
Hạ Tử Y chỉ cảm thấy trái tim bay vọt đến đông thắng thần châu ( Tác giả: Theo Tây du ký, Tôn Ngộ Không sinh ra ở Đông Thắng Thần Châu. Ở đây ý nói tâm tình hỗn loạn, biến hoá khôn lường như Tôn Ngộ Không), cảm nhận tứ chi bách hài (4 chi và trăm xương của con người) ấm áp, tay nàng ôm lưng hắn, thật chặt, trong lòng yên lặng thề, mảnh si tâm này, ta vĩnh viễn không buông bỏ , chỉ cần có thể yêu chàng, chỉ cần có thể nhìn chàng từ xa, đối với ta đã là hạnh phúc không gì cầu hơn.
Da thịt hai người kề sát, chóp mũi Hạ Tử Y đụng trúng cằm Độc Cô Hàn, nàng ngước đầu lên, len lén lấy tay đặt nơi mũi hắn, cảm nhận hắn ngủ say, bản thân cũng trở nên to gan hơn. Hạ Tử Y dùng đầu ngón tay mình vuốt ve lông mày của hắn, mắt của hắn, mũi của hắn, môi của hắn. Ánh mắt lưu luyến dừng trên bờ môi khêu gợi, đột nhiên nhớ tới tự vị hôm qua hắn hôn mình... Thật không biết khi nàng tự chủ hôn môi hắn sẽ có cảm giác gì? Hạ Tử Y nàng luôn nghe mọi người bảo môi nữ nhân ngọt, không biết môi nam nhân có ngọt giống vậy không?
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời khuôn mặt Hạ Tử Y nóng lên. Thật muốn thử cảm giác chủ động hôn lên môi hắn. Dù sao thì hắn đang ngủ say, dù nàng có hôn trộm một cái cũng không sao đâu.
Nghĩ là làm, Hạ Tử Y hơi hơi chống thân người, nhắm thẳng mục tiêu, từ từ cúi đầu, học giống ai kia đã từng làm với nàng, dịu dàng.... in đôi môi mềm mại của mình lên đôi môi nam nhân nàng đặt trọn tình yêu. Wa!!! Không ngờ bề ngoài chàng ưu tú, môi cũng ngọt như thế. Hạ Tử Y len lén quan sát động tĩnh Độc Cô Hàn, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, thì to gan hơn. Nàng để môi mình lâu hơn một chút, một chút.
“Hoàng thượng, hoàng thượng? Nên dậy rồi ạ.” Đột nhiên một giọng nói eo éo vang lên sát tai, thành công khiến Hạ Tử Y suýt lộn nhào xuống giường.
Độc Cô Hàn thân thủ nhanh nhạy, hắn lắc mình một cái, cánh tay vững vàng giữ được thân mình Hạ Tử Y, ngăn nàng có cú tiếp xúc với đất mẹ thiêng liêng.
“Cẩn thận một chút!”
Độc Cô Hàn ánh mắt giết người không thấy máu liếc về phía cái tên công công mắc dịch nào đó đang đứng cách giường năm thước, điệu bộ cung kính, đúng chuẩn “ nô tài hay, nô tài giỏi, nô tài thân tín hoàng đế là hiểu ý người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chim gặp chim bay”.
Tiểu Lưu Tử ( hay còn gọi là Lưu công công) nét mặt ngây thơ vô số tội nhìn lại người đang trừng mắt với hắn. Gì? Bệ hạ thượng triều vào giữa giờ thìn ( 8h), bây giờ đã gần qua giờ Mẹo (5 – 7h sáng). Hắn chỉ là làm theo bổn phận, tới giờ thì gọi mà thôi. Hoàng thượng ngài định không ăn sáng( đố biết dùng từ cổ trang gì luôn), để bụng đói mà lên triều luôn sao?
Huống chi, hắn là khẽ khàng gọi nhé, chứ hắn có rống to rống nhỏ làm phá hứng thú của ai đâu. Làm gì bốc hỏa với hắn ghê thế?!
Độc Cô Hàn kéo Hạ Tử Y nằm gọn trong lòng mình, trên mặt thể hiện vẻ bất đắc dĩ
“Nàng thật là, đang yên đang lành mà cũng có thể ngã từ trên giường xuống đất” Ngữ khí trách cứ, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa nhu tình vô hạn.
Hạ Tử Y “......” Ông trời. Nàng không muốn sống nữa. Sao cứ bắt nàng thể hiện “ưu điểm đặc trưng ” ( nói trắng ra là ngốc ấy) trước mặt hắn vậy?
Đây là lần thứ mấy nàng té trước mặt hắn???
Mặt mũi của nàng vứt xuống sông Tiền Đường cả rồi.
Hạ Tử Y chôn đầu vào trong lòng Độc Cô Hàn , tận lực che đi gương mặt đỏ như mông khỉ của mình, nam nhân bên cạnh cũng rất phối hợp, nhẹ nhàng giật giật thân mình, tận lực đem nàng bao lại, trên mặt tràn đầy sủng nịch.
“Tử Nhi, không phải sợ, cho dù trời có sập xuống, ta cũng giúp nàng chống đỡ.” Huống chi chỉ là cú té nho nhỏ này.
Hạ Tử Y “......” Hắn đây là.... đang cho rằng nàng vì suýt bị té mà đâm ra hoảng loạn à? -_-|||
Huhu. Nàng muốn quay về khiếp đơn phương ( Tác gỉa: Thông báo với bạn 1 tin buồn: Cửa trước được trượng phu bạn canh phòng nghiêm ngặt, tác giả nhận nhiệm vụ chặn phía sau. Túm lại một câu: Bít cửa rồi nha cưng)
Độc Cô Hàn tay tiếp tục ôn nhu vỗ nhẹ sau lưng nàng: “ Ngoan, có ta ở đây, nàng không cần sợ, ta sẽ bảo vệ nàng” , ánh mắt sắc lẹm nhìn về con kỳ đà trước mặt, hung ác ra hiệu “ Còn không đi? ”
Tức khắc, vị công công tâm phúc bên cạnh long nhan, luôn luôn phục tùng chủ tử, lập tức dùng phong thái nhỏ nhẹ dịu dàng có thể so với Lâm Đại Ngọc chạy như bay khỏi phòng.
Vừa đặt một chân ra khỏi nơi hang hùm miệng rắn, Lưu công công đỉnh đỉnh đại danh ôm ngực thở dốc. Nguy hiểm. Nguy hiểm quá. Thiếu chút nữa mất mạng như chơi.
Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, kỳ này thu hoạch thật không nhỏ nha: Hoàng hậu nằm trên hoàng thượng. Nội tâm Tiểu Lưu Tử quả thật là sục sôi!!! Chuyện cẩu huyết như vậy mà mình cũng có thể nhìn thấy!!! Thật hưng phấn, thực kích động nha!!! (=_=)
Phải bay đi tám chuyện cùng bọn cung nữ thái giám ở những cung khác mới được. Tin tức động trời đó nha!
Hoàng hậu Tử Tước quốc không phải tay vừa đâu -_-
Vị đế, hậu nào đó không biết “mưu sâu kế độc ” của tên nô tài bép xép nhiều chuyện nào đó, vẫn hồn nhiên “chàng chàng thiếp thiếp”.
Hạ Tử Y nhìn biểu hiện của vị hoàng đế trượng phu nào đó, đáy lòng không ngừng gào thét: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải là tiểu hài tử ”( Tác giả: Nói nôm na là con nít ranh đó -_-||| )
Sau khoảng thời gian dài rơi lệ trong tim, vị hoàng hậu ngốc nào đó xoay người, cố lấy dũng khí, đối diện với “bá vương” ( ông vua bá đạo), sắc mặt vài phần xấu hổ:
“Hoàng thượng, người tỉnh khi nào?” Chắc không vừa vặn lúc nàng làm việc xấu đâu ha -_-
Độc Cô Hàn hôn lên trán nàng, “Nàng yên tâm , ta không thấy những gì ta cần phải thấy đâu” , Hắn nhấn mạnh “thấy những gì ta cần phải thấy” , khi nói lời đó, khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ.
Toàn thân Hạ Tử Y lập tức vì câu nói của hắn chuyển sang trạng thái cứng đờ, sắc mặt từ hồng biến thành tím, rồi từ tím chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng bệch, tốc độ biến hoá còn nhanh hơn tắc kè hoa.
Độc Cô Hàn cúi đầu thưởng thức sắc mặt đa dạng của người trong lòng, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt hắn có chút ảo não. “Ta đùa chút thôi. Ta không thấy gì cả.” Độc Cô Hàn ôn nhu vỗ nhẹ sau lưng nàng, giọng điệu dịu dàng trấn an.
Thực... thực sự không thấy? Hạ Tử Y giương đôi mắt nai con nhìn Độc Cô Hàn, thấy hắn cúi đầu nhìn lại mình, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Ta ... bỏ lỡ điều gì à? ” Hồ nghi nhìn nàng, biểu tình trên gương mặt vô cùng nghiêm túc
“Không... không có gì... ” Hạ Tử Y đầu lắc như trống bỏi. Bỏ đã bỏ, lỡ đã lỡ. Hoàng thượng, ngài đừng nên chấp nhất làm gì.
Hay nói “quân vô hí ngôn”. Nếu hắn đã khăng khăng một mực, thì nàng yên tâm rồi. Hạ Tử Y rụt người vào chăn, do dự nhắm hai mắt lại. Nhưng hình như có chút không yên tâm với vẻ cưng chiều quá đáng này, nghe rèm giường im ắng không có động tĩnh, nàng lặng lẽ hé một mắt ra xem, lập tức gặp ngay một đôi ngươi đen thẳm, sâu hút. Độc Cô Hàn đã ngồi dậy từ lúc nào, đang cúi người chăm chú ngắm dung nhan nàng, trong ánh mắt bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa cháy rực, dọa người hết hồn.
Tay Hạ Tử Y siết lấy chăn bông, run lẩy bẩy, như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
Hắn nhìn như vậy. Hắn ... hắn đã nghi ngờ gì sao?
“Còn chưa chịu dậy?” Độc Cô Hàn nheo mắt, vẻ mặt âm tàng, hắn dùng giọng điệu cay nghiệt nhất nói, nhưng nữ nhân trước mặt chỉ là,...
“Vâng” Hạ Tử Y dịu dàng vâng mệnh, lon ton đỡ hắn đứng dậy, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia, nàng lại ngẩn ra trong thoáng chốc. Ánh mắt này giống như muốn hút cả người nàng vào trong. Không còn lạnh lẽo, không còn hờ hững, chỉ có độc màu tối sẫm không phân biệt được, phảng phất tồn tại loại tình cảm mãnh liệt nào đó sắp sửa trỗi dậy.
Tâm tình phức tạp, vội vã xốc chăn lên nói, “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ ngài thay quần áo.” Sau khi nói xong câu đó, nàng nhận được ánh mắt rất kỳ quái của Độc Cô Hàn, hắn nhìn nàng, dường như đang nói, nàng đang làm gì vậy?
Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến cho trán Hạ Tử Y đổ mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt của nàng không tự chủ cương cứng. Trên mặt nàng có dính gì sao?
Độc Cô Hàn vỗ hai tay vào nhau ra hiệu, trước khi đoàn người bước vào, chỉ nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai nàng, “ Trẫm là lập chính thê làm hậu, chứ không phải lập hậu làm nô tài."
Hạ Tử Y ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Độc Cô Hàn, đến nỗi Tiểu Lưu Tử bên trái, Cúc Nhi bên phải, khí thế hừng hực mang theo một đội quân cung nữ hùng hậu tiến vào Vĩnh Thọ cung, nàng cũng không biết.
Trong lòng Hạ Tử Y rất khổ sở, mặc dù nàng đơn giản, ngây thơ, có đôi chút ngu ngơ, nhưng Độc Cô Hàn giễu cợt nàng rõ ràng như vậy, sao nàng có thể vờ như không hiểu chứ?
Hóa ra, việc nàng chăm sóc trượng phu, trong mắt hắn lại chỉ là việc hèn mọn của một nô tài, tại sao lại như vậy chứ?
Nàng vẫn luôn nghe các ma ma nhắc nhở, sau khi thị tẩm xong, các phi tử phải có nhiệm vụ hầu hạ hoàng thượng thay y phục buổi sáng, tại sao lúc đến phiên nàng làm, hắn lại có phản ứng như vậy chứ?
Hạ Tử Y chán nản suy nghĩ, khó khăn lắm mới có cơ hội được chàng để ý, sao mình cứ làm một sai hai lỗi ba lầm, biết phải làm như thế nào đây?
Hạ Tử Y mải mê chìm vào suy nghĩ, nàng y như con rối mặc cho đám cung nữ hầu hạ, tự nhiên cũng không nhận thấy sự bối rối Cúc Nhi cùng gương mặt ngượng ngùng của đám nô tỳ.
Cúc Nhi chằm chằm vào thân thể chủ tử, há mồm toan nói thì bị ánh mắt sắc giết người đòi mạng của Độc Cô Hàn bắn tới, nàng sợ hãi câm nín, ánh mắt xót xa nhìn Hạ Tử Y.
Nương nương... nương nương của nàng....
Sau khi bị đám cung nữ giày xéo thân thể, à không, được các bạn nhỏ cung nữ hầu hạ rửa mặt, thay y phục, chải đầu gọn gàng, tết tóc cẩn thận, vị đế vương nào tự nhiên nắm tay hoàng hậu của mình, rồi trước mặt bao nhiêu cung nữ, thái giám, vô cùng thân mật cúi đầu thổi khí vào tai nàng Đi nào, chúng ta dùng bữa. Sau đó ái khanh đợi trẫm thiết triều xong, trẫm cùng nàng đi thăm Lăng quý phi.
Lúc này Hạ Tử Y mới từ trong cơn rối rắm hoàn hồn lại, nhìn bàn tay đang nắm tay mình, sửng sốt, nàng không nói cũng không thèm nhúc nhích, trong đầu vẫn vọng lại lời nói vừa rồi của Độc Cô Hàn, “ Đợi trẫm thiết triều xong, trẫm cùng nàng đi thăm Lăng quý phi”
Hắn đây là đang giám sát nàng? Đề phòng nàng gia hại sủng phi của hắn.
Hạ Tử Y trong cơn phẫn uất không nhận ra sự thay đổi trong xưng hô của Độc Cô Hàn với Lăng Trang Dung, trước kia hắn thường gọi nàng ấy là ái phi hoặc Dung nhi, nhưng nay lại chỉ đơn giản gọi nàng ta theo phẩm cấp, đủ biết trong lòng hắn, giá trị nàng ta đã giảm xuống tới mức nào.
Độc Cô Hàn là kẻ kiêu ngạo, trước giờ hắn yêu ai, ghét ai, đều thể hiện ra mặt, không mảy may giấu diếm. Ngày xưa, hắn sủng ái Lăng Trang Dung, cả Tử Tước Quốc đều biết. Hôm nay, chỉ sợ sau 1 đêm, cả kinh thành sẽ loan truyền tin, phi tử hoàng thượng sủng ái là ai chắc phải đổi người.
Độc Cô Hàn mỉm cười thưởng thức gương mặt xanh lè, dính cả lít giấm chua của Hạ Tử Y, hắn hơi hơi cúi người, dùng bàn tay còn lại, xoa đầu nàng, bộ dáng nuông chiều không kể xiết, sau đó, trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu cung nữ, ung dung dắt hoàng hậu của hắn bước ra đại điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...