Trời đêm se se lạnh, Độc Cô Hàn thân áo đơn bạc, bước chân gấp gáp tiến về Trường Khôn Cung.
Tiểu Lưu Tử nhìn sang vị hoàng đế cao cao tại thượng bên cạnh, sắc mặt quái dị: Vốn dĩ hắn đã sắp xếp xa giá, ai ngờ hoàng thượng chỉ lạnh nhạt buông 2 tiếng “Không cần” , vẻ mặt hấp tấp, cứ thế long hành hổ bộ một đường đi đến lãnh cung, à quên, Trường Khôn Cung.
Cước bộ của bệ hạ quá nhanh, Tiểu Tưu Tử và đòan tùy tùng gần như chạy theo. Mọi người méo mặt, trong lòng không ngừng kêu gào “ Tổ tông của tôi ơi. Cầu xin ngài tha cho cái mạng nhỏ của chúng nô tài.”
Ông trời trên cao hiển linh nghe thấy lời cầu xin cùa bọn họ, vị đế vương cao cao tại thượng đi được vài bước liền dừng lại.
Độc Cô Hàn ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trí nhớ của hắn vô cùng hỗn loạn, đã 15 năm hắn chưa từng bước vào Trường Khôn Cung, đối với đường tới đây có đôi chút mơ hồ.
Tiểu Lưu Tử thấy thánh giá đang đi liền ngừng lại, thì biết chuyện không ổn, vội vàng tới, đưa hai tay đỡ hoàng thượng, kính cẩn “Bệ hạ, để nô tài dìu ngài”
Độc Cô Hàn mím mím môi, gật gật đầu, phân phó “ Đi nhanh một chút ” Tử Nhi, nàng ấy đang chờ ta...
Đứng trước Trường Khôn Cung, Độc Cô Hàn có chút không tin vào ánh mắt của mình. Đây là tẩm cung của đường đường hoàng hậu đương triều Tử Tước quốc sao? Hoang tàng đến đáng sợ.
Cung điện gần như hoang phế, sớm đã không còn rường cột chạm trổ. Bên ngoài lộ hẳn một bức tường màu xám nghiêng ngả, phòng ốc giống như tùy thời đều có thể sụp đổ. Nhưng Độc Cô Hàn biết, nó cũng giống Hạ Tử Y, hoàng hậu của hắn, kiên cố đứng thẳng mười mấy năm, tuy rằng thoạt nhìn bệnh tật nhưng so với hôn quân là hắn đây tuổi thọ còn dài hơn.
Tiểu Lưu Tử cao giọng xướng “Hoàng...”
Chưa kịp nói hết câu đã bị hoàng đế phất tay ngăn cản.
Có đui cũng phải thấy mờ mờ chứ. Bên ngoài ngay cả một tên thái giám canh cửa cũng không có. Hô gì mà hô @@
Độc Cô Hàn ra lệnh cho đoàn người đứng ngoài chờ, hắn một mình từ từ tiến vào.
Cửa phòng được mở ra, Độc Cô Hàn đi vào.
( lược n từ diễn tả căn phòng trơ trọi, không có vật dụng gì đáng giá...)
Bóng dáng gầy yếu đang nằm trên giường , đưa lưng về phía Độc Cô Hàn.
Hắn vội vàng đi đến.
Nhìn bóng dáng tử y trên giường, tim của hắn nhói một cái.
Trên giường không có chiếc chăn nào, tử y nữ tử cuộn mình, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, chân mày thanh tú nhíu chặt, đôi môi khô nẻ, dường như không thể chống chọi được cái lạnh.
Thân thể nàng hoàn toàn lẫn giữa giường, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, cơ hồ chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát.
Nàng so với tưởng tượng của hắn còn gầy hơn, chiếc áo mỏng dính, có thể thấy xương vai và cột sống nổi lên. Đầu óc của Độc Cô Hàn lập tức rối loạn, thân thể nàng như vậy, rốt cục ba năm nay nàng tồn tại trong chốn hậu cung ăn thịt người này như thế nào?
Độc Cô Hàn ngẩn người nhìn bóng dáng trước mặt. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn lại có chút mơ hồ.
Có cái gì chảy xuống. Lòng hắn cảm giác chua xót, như có ai xát muối vào vết thương.
Hoàng hậu của hắn, bởi vì hắn mà chịu khổ rất nhiều.
Hạ Tử Y nằm trên giường, trong hôn mê, nàng loáng thóang nghe tiếng bước chân lại gần, nhưng không tài nào mở nổi mắt, thều thào: “ nước... nước... ”
Độc Cô Hàn lúc này mới hoàn hồn, hắn luống cuống chạy lại bàn.
Chết tiệt, đây là cái nơi quái quỷ gì thế này? Trên bàn ngay cả cái bình đựng nước còn không nó, huống gì nước trong bình.
Lửa giận trong lòng bộc phát, hắn gầm một tiếng vang động cả cung “Người đâu..... đâu....”
Đang mơ mơ màng màng, thình lình nghe một tiếng rống đinh tai nhức óc, Hạ Tử Y co rụt người lại. Độc Cô Hàn đang phát hỏa, thấy biểu hiện của hoàng hậu như thế, biết nàng rất sợ hãi, thầm tự trách mình quá lỗ mãng. Hắn vội vực hoàng hậu dậy, ôm vào lòng, áp mặt nàng sát vào lồng ngực mình, miệng không ngừng dỗ dành như dỗ con nít “Tử Nhi ngoan... đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm sẽ bảo vệ nàng...”
Hạ Tử Y trong mơ màng nghe được thanh âm ngọt ngào, trầm ấm bên tai.
Là ai? Ai gọi nàng? Đã từ rất lâu, từ khi mẫu thân qua đời, không còn ai gọi nàng Tử Nhi.
Mẫu thân.... Giọng mũi vang lên. Hạ Tử Y quơ quơ đôi tay nhỏ vô lực, ôm chầm lấy “mẫu thân”.
Tử Nhi rất ngoan. Mẫu thân, có phải người đến đón Tử Nhi không?
Độc Cô Hàn đen mặt. Hắn là trượng phu của nàng, không phải mẫu thân nàng.
Hoàng hậu ngốc, đợi nàng bình phục, xem trẫm trừng trị nàng thế nào?
Dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán nàng….chầm chậm…nhẹ nhàng…như một chiếc lông vũ rơi xuống trần gian…, không hay rồi, nàng đang bị sốt…Hơn nữa..còn sốt rất cao…
Hoàng thượng xuất chiêu “Đế vương hống” , đoàn người bên ngoài ùn ùn vào, như bầy ong vỡ tổ.
Đập vào mắt họ là hình ảnh đế hậu tình thâm. AAA, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...
Các thái giám không sao, vì họ đã tương đối nhìn quen cảnh hoàng thượng âu yếm các vị tần phi, chỉ tội cho mấy người thị vệ thanh niên trai tráng, sức lực dồi dào, nhìn cảnh này, họ muốn.... chạy về cưới vợ hết ráo *@*
Tiểu Lưu Tử không hổ danh là tâm phúc đi theo bên cạnh hoàng thượng nhiều năm, hắn tiến lên phía trước, cung kính ứng hầu “ Bệ hạ có gì phân phó”
“Mau truyền thái y, còn nữa, sai người đem tất cả vật dụng cần thiết đến đây. Đêm nay trẫm sẽ ở đây chăm sóc hoàng hậu. Còn nữa, truyền ý chỉ của trẫm, từ nay ai có bất kỳ lời hoặc hành động gì tổn hại hoàng hậu nuơng nương, chính là xúc phạm uy danh Tử Tước quốc, tịch thu gia sản, toàn bộ gia can biếm làm thứ dân, nam đặt cách vào cung làm thái giám, nữ ban ân làm việc chốn thanh lâu, nếu ngân sách thanh lâu, kỹ viện không cho phép thì.... bán qua các nước lân bang làm nô tỳ, vì ngân khố quốc gia cống hiến ngân lượng”
Nghe đồn, sau đạo thánh chỉ của hoàng đế, tối hôm đó cả hoàng cung Tử Tước quốc gà bay chó sủa, nam hết ôm hạ bộ đi tới đi lui, sau lại đổ tiền đổ bạc, dồn sức ăn mấy món lộc nhung, linh chi, còn nữ... đập đầu vào gối tự sát hết ráo @@
Năm đó, những người bán các món ăn bổ dương, tráng khí và những người bán gối bội thu không ngớt, ngân lượng vào túi ào ào. Họ cảm kích, lệ rơi ròng ròng, ngày ngày dập đầu, miệng lải nhải tung hô: “Hoàng hậu nương nương thiên thiên tuế.”
Tất nhiên , đối với sự sùng bái của thương nhân, vị hoàng hậu của Tử Tước quốc sau này mới biết. Trở lại vấn đề, sau khi Độc Cô Hàn dùng ánh mắt băng lãnh giết chết vài người yếu tim, vài tên thái y bị chúng thị vệ nắm tay xách như xách gà con, một đường chạy như điên đến.
Chờ chạy vào tẩm cung hoàng hậu, lúc này, mấy chàng thị vệ nhân từ mới đem bốn vị thái y buông, có hai vị sớm sợ tới mức xanh cả mặt đến nỗi đứng không vững.
Độc Cô Hàn quát: "Còn không nhanh chẩn trị. Nếu hoàng hậu có bề gì. Ta đem toàn bộ các ngươi chôn cùng."
Thái y “....” Hoàng thượng à. Ngài có thể buông hoàng hậu ra không? Ngài ôm cứng ngắc như thế làm sao chúng thần bắt mạch @@
Độc Cô Hàn ánh mắt hung ác quét người thái y tội nghiệp “ Còn không nhanh.”
Nhờ thánh giá ban ơn, vị thái y kết cục vinh quang... ngã xuống đất @@
Người thái y duy nhất sống sót trước khí thế mãnh vương, ôm hòm thuốc đi lên phía trước vội tới bắt mạch cho hoàng hậu.
Trong quá trình bắt mạch, đôi lông mày thái y càng nhăn càng chặt, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch.
Độc Cô Hàn gắt gao ôm Hạ Tử Y, hỏi: “Hoa thái y, hoàng hậu làm sao vậy? !”
Hoa thái y lập tức quỳ xuống, “Hồi bệ hạ, hoàng hậu nương nương bởi vì nhiễm khí lạnh, sốt cao, lại... lại.... cơ thể quá mức suy kiệt ”
Thái y không dám nói hết.
Ân sủng thánh giá rất quan trọng. Trong cung, trường hợp phi tần thất sủng, bị giậu đổ bìm leo, chăn không có mà đắp, cơm không có mà ăn, bệnh không ai đoái hoài, sống chết không ai can thiệp... còn ít sao?
Hoàng hậu chỉ là một trong số đó.
Độc Cô Hàn nhíu mi tâm.
Dinh dưỡng không đầy đủ? Mệt nhọc quá độ?
Tim của hắn quặn đau một trận . Hắn vốn nghĩ mình chưa bao giờ gây khó dễ cho nàng, hẳn cuộc sống của nàng không đến nỗi nào. Đâu ngờ...
Là hắn quá sơ sót ....
Hắn nên lường trước việc hậu cung là chốn ăn thịt người , ngươi lừa ta gạt , thắng làm vua thua làm giặc . Được sủng là phượng hoàng , thất sủng thì chỉ là một chú chim nhỏ ...tùy tiện cũng có thể bị người bóp chết .. mà hiện tại nàng lại là người thất sủng.... nơi này so với lãnh cung có khác gì nhau....
Mọi người quanh phòng đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng mặt đế vương, nên không ai phát hiện ra, da mặt Độc Cô Hàn lúc này run lên, sắc mặt mới vừa rồi còn hồng hào trong phút chốc không còn tí máu nào. Ánh mắt thống khổ cùng hối hận khóa chặt người trong lòng,
“Xin bệ hạ yên tâm. Trước tiên vi thần sẽ kê đơn thuốc hạ sốt, sau đó đợi nương nương hồi phục, tẩm bổ nương nương, không bao lâu sức khỏe người sẽ khang phục như xưa.” Hoa thái y trước sau cúi đầu, kính cẩn bẩm báo
Nhận thấy người trong lòng đã an ổn ngủ, Độc Cô Hàn cẩn thận đỡ Hạ Tử Y nằm xuống giường, sau đó hắn quay qua thái y: “Thuốc của hoàng hậu, cứ sắc thành 2 bát giống nhau, đem lên đây!”
Thái y “....” Một lần uống 2 bát? Định uống thuốc trừ cơm à?
Tuy trong dạ băn khoăn, nhưng thánh ý khó trái, những người thuộc hạ vẫn phải cúi đầu lĩnh mệnh.
Lúc này, Cúc Nhi, thị nữ hoàng hậu nuơng nuơng hớt hải cầm chậu nước, chạy vào “Nương nương, ngài dùng đỡ nước lạnh vậy. ”, Đặt chậu nước lên bàn, miệng ai oán, “Bọn người hoàng cung rõ thật gió chiều nào che chiều ấy, nô tỳ bảo nương nương đang sốt cần nước ấm giúp hạ sốt, họ keo kiệt không cho, còn nói...”
“Bọn họ nói gì?” Giọng người đàn ông thanh lạnh vang lên.
“Bọn họ nói: hoàng hậu bị thất sủng, còn bày đặt vẽ vời bệnh với tật. Rõ không biết lượng sức mình”
Cúc Nhi tay vắt khăn, miệng lảm nhảm không ngừng “Cái bà Lăng quý phi đó, ỷ hoàng thượng sủng ái, không coi nương nương ra gì. Nương nương dù gì cũng là hoàng hậu, chủ lục cung, thân là chính thất tới thăm trượng phu nằm liệt giường là chuyện kinh thiên nghĩa địa, bà ta lại không cho nương nương vào, bắt nuơng nuơng đứng ngoài gió tuyết 3 ngày 3 đêm, thật quá quắt. Nương nương, sau khi tỉnh dậy, ngài nhất định phải cho cái bà Lăng Ca Nhăng đó một bài học. Không hiểu hoàng thượng thích bà ta ở điểm nào.... “
“Lăng quý phi ngăn trở hoàng hậu diện kiến thánh giá. Còn bắt nàng đứng ngoài cửa cung 3 ngày 3 đêm? ” Một giọng nam lạnh lùng vang lên, giọng điệu như thể bình tĩnh nhưng ẩn dưới là bão táp cuộn dâng mãnh liệt.
Cúc Nhi quay qua, bị cảnh trước mặt dọa hoảng sợ, khăn trên tay rơi xuống, miệng lắp ba lắp bắp không nên lời “ Bệ hạ….. bệ hạ.... ”
“Ta hỏi ngươi, những điều nguơi vừa nói có đúng không? ” Độc Cô Hàn con ngươi vô thần đột nhiên trở nên âm tàn . Hắn nhìn về Cúc Nhi , thì ra đây là lý do hoàng hậu không đến thăm hắn! ?
“Xin bệ hạ minh xét. Nô tỳ tuyệt không dám dối trá, hàm oan nương nương. ” Cúc Nhi méo xệch miệng. Oan uổng quá, cho dù nàng có trăm lá gan cũng không dám đặt điều vu khống người.
Hoàng thượng nghĩ nàng là ai? Nàng đường đường là Cúc Nhi, thân tín bên cạnh hoàng hậu nương nương đấy nhé.
Lúc này, thị nữ bưng thuốc vào, Độc Cô Hàn cầm bát thuốc, uống một hơi nửa bát, sau đó hắn cầm nửa bát thuốc còn lại, cẩn thận đút cho Hạ Tử Y uống.
Không… không cần! Hạ Tử Y đang hôn mê, khi thìa thuốc đến miệng, vị đắng ngắt khiến nàng sợ hãi, nàng nhíu mày lại, theo bản năng mím chặt môi, cự tuyệt thuốc…
“Tử Nhi ngoan, nghe lời” , giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều vang lên “Nàng không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được? ”
Không uống… Đau đầu quá! Cả người không thoải mái, nàng lại càng không muốn uống cái thứ khó uống như đòi mạng này được! Môi vẫn mím chặt lại.
“ Nghe lời!” Độc Cô Hàn quát lớn, người thê tử ngốc nghếch này của hắn, sao lỳ như trâu vậy? Không uống thuốc sao hết bệnh đây?!
Cơn bộc phát của đế vương khiến đế hậu sợ hãi co rúm người lại. Lúc này, Cúc Nhi bên cạnh cũng bị dọa cho tái mặt. Cô bé run run nhìn hoàng hậu, hoàng hậu thật đáng thương, đã bệnh nặng như thế còn bị hoàng thượng hung dữ.
Độc Cô Hàn trước nay tâm tính cao ngạo, hắn là cửu ngũ chí tôn, xưa nay chưa từng chăm sóc ai. Nay hắn dịu dàng chăm sóc hoàng hậu đã là sự hạ mình cực điểm, vậy mà người thê tử nằm kia không nghe lời, cô phụ tâm ý của hắn, khiến hắn rất bất mãn.
Độc Cô Hàn chán nản, đang định quay người đi thì một bàn tay đã túm lấy áo hắn,
“…Đừng..đừng đi…Tử Nhi sẽ ngoan ngoãn.... Tử Nhi nghe lời…. đừng bỏ rơi Tử Nhi….”
Hạ Tử Y dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt lấy vạt áo của Độc Cô Hàn… Hình ảnh trước mắt nàng nhòe mờ khiến nàng không thể nhìn rõ người trước mặt là ai …nhưng nàng lại có một cảm giác rất yên bình khi ở cạnh người ấy…..
Trong cơn mê man, kí ức lúc nhỏ của nàng lại chợt ùa về…..
Phụ thân bỏ rơi nàng...
Mẫu thân gục chết trên tay nàng....
Trường Khôn cung , đêm tân hôn …. Hoàng đế của nàng, trượng phu của nàng, lạnh lùng nói : ” Trẫm để ngươi làm Hoàng hậu là theo ý Tiên Hoàng , nếu ngươi muốn sự sủng ái của Trẫm thì cả đời này cũng đừng mơ tưởng. “
“Tách”…Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Hạ Tử Y…Cho dù nàng đang bất tỉnh, nhưng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt xương xuơng….
Độc Cô Hàn sững người…Ánh mắt hắn phảng phất nỗi ưu thương không nói lên lời….Rốt cuộc hắn đã đối xử với nàng tệ thế nào để nàng đến trong mơ luôn bị ám ảnh ?
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang níu vạt áo mình, chậm rãi ngồi xuống….
Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua đôi mắt nàng…
Hắn chầm chậm đứng dậy…
Đôi tay hắn trìu mến lau đi nước mắt đang chảy dài ở khóe mi…
Hắn nắm chặt lấy tay nàng…
Đặt tay kia lên vầng trán nóng bỏng , lập tức nơi đó trở nên dịu mát hẳn, thân nhiệt của Hạ Tử Y từ từ hạ xuống…
Độc Cô Hàn ôn nhu dỗ dành, “ Không uống thì không uống, Tử Nhi ngoan, không ai bỏ rơi nàng cả, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng…nàng tuyệt đối không cô đơn đâu….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...