Ngày hôm sau lúc lâm triều, Phúc Hải đứng trên đại điện, tiếng nói lanh lảnh quanh quẩn trong đại điện như mọi ngày: “Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”
Tiếng Phúc Hải vừa dứt, Hộ Bộ thượng thư đứng ra, hành lễ với Mộ Phi Chỉ, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm Vương thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu.”
“Chuẩn.” Khóe miệng Mộ Phi Chỉ mang theo nụ cười tà mị, không thể nhìn thấy tâm tình. Hắn ứng tiếng với Hộ bộ thượng thư, sau đó ngồi yên ở đó.”
“Khởi bẩm Vương thượng, vi thần được biết, con gái của Hữu thừa tướng vì hãm hại võ sinh mà bị bắt bỏ tù, hôm nay trong dân chúng đã truyền bá những lời đồn khác nhau, như làm quan bất nhân, giết người bừa bãi. Mọi việc đã như thế, hạ quan muốn hỏi, Hữu thừa tướng có ý kiến gì với chuyện này không, hạ quan nên dẹp loạn sự phẫn nộ của dân chúng thế nào?” Hộ bộ thượng thư nói rất chính nghĩa.
Mộ Phi Chỉ lười biếng quay đầu, nhìn về phía Hữu tướng vẫn vô cùng bình tĩnh, cũng không nghe được điều gì trong giọng nói của hắn: “Hữu tướng, ngươi giải thích việc này thế nào?”
Hữu tướng bị gọi tên, vững vàng đi ra khỏi hàng, sau đó quỳ xuống dưới ánh mắt xem cuộc vui của các vị đại thần: “Cựu thần có tội!”
“A? Ngươi có tội tình gì? Nói cho cô vương nghe một chút.” Mộ Phi Chỉ nghiêng đầu như trước, thoạt nhìn như không yên lòng.
“Cựu thần gia giáo không nghiêm, khiến cho tiểu nữ vì tình yêu nam nữ mà nhất thời làm ra chuyện trời đất không thể tha. Hôm qua cựu thần đã triệu tập tộc trưởng của Quý gia, loại bỏ tộc tịch của tiểu nữ ở Quý gia, từ nay về sau, cựu thần không có đứa con gái này.” Hứu tướng nói với vẻ xúc động. Nhưng mà những lời này của hắn làm cho các đại thần đang xem cuộc vui lắp bắp kinh hãi: Vì bảo tồn thực lực của mình mà không cần cả nữ nhi, nóng lòng thoát khỏi quan hệ cha con.
“Nói vậy thì bây giờ Quý tiểu thư không có chút quan hệ nào với phủ thừa tướng phải không?” moc nhìn khuôn mặt hữu tướng đã cúi thấp tới gần đất, hừ lạnh một tiếng.
Hữu tướng có thể ngồi vào vị trí này đương nhiên là một lão hồ ly, hắn vừa nghe tiếng hừ lạnh của moc thì trong lòng chấn động, vội vàng ngẩng đầu, đôi mắt chân thành: “Vâng, cựu thần không có đứa con gái bất hiểu này, chưa được sự cho phép mà đi uy hiếp thuộc hạ trước kia của thần, nên mới làm ra chuyện thế này... haiz!” Hữu tướng vô cùng đau đớn nói.
“Nỗi khổ tâm của Hữu tướng, cô vương có thể hiểu được, nếu là Quý tiểu thư vô tâm sơ suất, vậy thì Quý tiểu thư và Lưu Tri Lễ sẽ sung quân biên cường, cách chức làm thứ dân, từ nay về sau, sống hay chế cũng không có quan hệ gì với Hứu tướng. Hữu tướng, xử lý như vậy ngươi có thỏa mãn không?” Mộ Phi Chỉ ngồi thẳng lên trên vương tọa, nói với Hữu tướng.
Hữu tướng bối rối ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Phi Chỉ, hắn hoàn toàn không ngờ Mộ Phi Chỉ lại làm ra quyết định như vậy, hắn vẫn cho rằng Mộ Phi Chỉ sẽ xử quyết hai người kia ở chợ, nhưng vì sao Mộ Phi Chỉ lại quyết định như vậy?
“Hữu tướng không nói lời nào nghĩa là có ý kiến gì sao?” Mộ Phi Chỉ thấy Hữu tướng vẫn không nói gì thì hỏi.
“Không, không...” Hữu tướng vô cùng bối rối, vội vàng dập đầu: “Cựu thần tạ Vương thượng khai ân không giết.”
“A, không còn quan hệ cha con, ngươi cần gì phải tạ? Được rồi, các vị ái khanh còn có ý kiến gì không?” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng cười, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn người trên đại điện.
Không ai lên tiếng.
“Rất tốt.” Mộ Phi Chỉ đứng dậy, nhìn Phúc Hải, Phúc Hải lập tức cất cao giọng: “Bãi triều.”
Khi bóng dáng Mộ Phi Chỉ biến mất, lúc này trên đại điện mới bắt đầu sôi trào lên, sự tình hôm nay đúng là đã vượt qua dự đoán của mọi người, một người muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, một người lại muốn tha tội chết, đúng là một vở kịch không thể nhìn thấy.
Tả tướng đi tới bên người Hữu tướng, cười khiêm tốn: “Hữu tướng thâm minh đại nghĩa như vậy, đúng là trời đất chứng dám, ta tự nhận sẽ không thể làm được chuyện như vậy, nếu Tiểu Mãn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy thì người làm cha như tà dù chết cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tả tướng nói đùa.” Hữu tướng ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt của Tả tướng đúng là vô cùng rạng rỡ.
Những đại thần quan chức hơi thập đứng sau lưng hai người, nhìn hai lão lồ ly khẩu chiến, mặc dù không có khói thuốc súng, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra, chiến hỏa đã bắt đầu được đốt lên.
...
Mộ Phi Chỉ hạ triều, bước chân bắt đầu vội vàng, hắn đi thẳng tới điện Thái Cực, lúc đi vào trong đại điện, ngoài ý muốn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Hành Vu.
“Vương hậu đâu?” Mộ Phi Chỉ hỏi tiểu thám giám phụ trách.
“Bẩm Vương thượng, Vương hậu nói dược thảo ở điện Ngô Đồng cũng đã lớn rồi nên mang theo hai vị tỷ tỷ đi.” Giọng nói tiểu thái giám run rẩy, bị dọa sợ mất mậ.
“Phúc Hải, đi điện Ngô Đồng.” Mộ Phi Chỉ than trong lòng: “Nữ nhân này, sớm tinh mơ sương nhiều như vậy, nàng lại chạy tới nơi xa thế làm gì?”
...
Thẩm Hành Vu đang ở điện Ngô Đồng, lúc trước khi dưỡng thương nàng đã trồng một ít dược thảo ở điện Ngô Đồng, hôm nay đã đến mùa, đột nhiên nàng nhớ tới, vì vậy mang theo Thạch Lưu và Hoa Dung đến hái, nhưng thực tế, dược thảo còn chưa hái xong thì đã có người đến điện NGô Đồng.
Cầu Cầu tròn vo ngồi xổm ở cửa điện Ngô Đồng chờ chủ nhân, nhưng mà Thẩm Hành Vu vừa vào không lâu thì nghe thấy Cầu Cầu kêu ư ử ở cửa ra vào.
Đầu nó tròn tròn, hai mắt thật to, đen bóng làm cho người ta yêu thích. Sáng sớm Quý Tồn đã tiến cung, vừa tới điện Thái Cực nghe nói Thẩm Hành Vu đến điện Ngô Đồng thì nàng ta tìm đến đây. Vừa mới tiến vào thì thấy ở bên ngoài cửa có một con vật mũm mĩm, hơn nữa, động vật nhìn như con chó này rõ ràng không muốn cho nàng đi vào, luôn đảo quanh chân nàng, không để cho nàng di động.
“Ngươi không biết là chó ngoan không cản đường sao?” Quý Tôn hoàn toàn không nghĩ đến đây là con vật mà Thẩm Hành Vu yêu thích nhất, bị làm phiền thì đạp Cầu Cầu một cái. Một đạp này càng hỏng bét. Cầu Cầu là động vật rất có linh tính, trong mắt rớm lệ, nước mắt lưng tròng chạy tới phía Thẩm Hành Vu, giống như đứa nhỏ làm nũng muốn được ôm.
Thẩm Hành Vu nhìn qua thì Cầu Cầu đã chạy tới phía nàng. Hoa Dung đứng bên nhìn Quý Tồn đi tới gần, sau đó nghiêng đầu nhìn Cầu Cầu được Thẩm Hành Vu ôm vào ngực, nhanh chóng tiến lên vuốt lông Cầu Cầu nói: “Đứa ngốc này, nàng đánh ngươi, ngươi không biết cắn sao?” Quý đại tiểu thư đúng là ăn gan hùm mật gấu, con cẩu trắng này, trên dưới điện Thái Cực đều yêu thương nó như bảo bối, còn chưa để cho nó chịu ủy khuất như vậy đâu!
“Cầu Cầu, nghe thấy chưa? Lần sau có người đánh ngươi, ngươi phải cắn người ta, đừng ngại bẩn.” Thẩm Hành Vu vuốt vuốt lông Cầu Cầu, nhìn đôi mắt lệ lưng tròng, nói lạc quan.
“Quý tiểu thư, ngươi đạp chó của bổn cung, hay là không thích nhìn bổn cung?” Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu ngồi xuống ghế đá.
“Ta không biết đây là cẩu của ngươi.” Quý Tồn ngụy biện: “Hôm nay ta muốn cầu, cầu ngươi một việc.”
“Ngươi nói.” Thẩm Hành Vu đáp ứng rất vui vẻ, nàng rót một chén nước sau đó đặt trước mặt Cầu Cầu, Cầu Cầu ngoan ngoãn uống nước.
“Ta muốn xin ngươi nói vài lời trước mặt Vương thượng, hi vọng Vương thượng bỏ qua tội chết cho tiểu muội ta.” Quý Tồn thật sự rất vội, nàng biết rõ hôm nay phụ thân vào triều nhất định sẽ nói chuyện đoạn tuyệt quan hệ, cho nên nàng chỉ có thể nhân lúc này đến tìm Thẩm Hành Vu, mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận nữ nhân này rất đặc biệt với Vương thượng.
“Đầu tiên, Quý tiểu thư nên biết, hậu cung không được can chính. Còn nữa, đầu tiên là muội muội ngươi giết võ sinh, vừa rồi ngươi lại đạp chó của ta, về tình về lý, ta đều không thể giúp ngươi.” Thẩm Hành Vu cười híp mắt nói.
“Ngươi... Ngươi quan báo tư thù.” Quý Tồn bị chặn không nói nên lời.
“Sao thế? A Vu, nàng lại làm chuyện gì vậy?” Đúng lúc này một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Thẩm Hành Vu vừa nghe, khóe miệng vui vẻ càng sâu, nàng quay đầu, vẫy vẫy tay với bóng dáng màu đen, vẻ mặt ủy khuất: “Phu quân, có người khi dễ ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...