Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Trong màn đêm an tĩnh, hai bóng dáng quấn lấy cùng một chỗ, động tác cởi dây lưng áo của Mộ Phi Chỉ rất ưu nhã thong thả, nhưng ánh mắt hắn nhìn Thẩm Hành Vu như muốn nuốt cả người nàng vào, nhìn tới nỗi Thẩm Hành Vu sợ hãi.

“Hay là chúng ta trở về đi.” Thẩm Hành Vu nói muốn ra ngoài nhưng làm sao Mộ Phi Chỉ có thể nghe theo nàng, hắn kéo nàng trở về, áp dưới thân thể, trêu tức nói: “Có Hắc Ưng trông chừng ở ngoài, không ai có thể tới gần đây. Hơn nữa, tên đã lên dây không bắn không được, A Vu, có phải trong đầu nàng đã suy nghĩ tới rồi không?” Mộ Phi Chỉ cười ha ha.

“Trong đầu chàng mới nghĩ ấy, này, chàng đừng cắn ta.” Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, nam nhân này là chó sao!

“Ta là chó.” Mộ Phi Chỉ cười mập mờ bên tai nàng, mặt mày bởi vì cười vui nên giãn ra, hắn nhìn nàng giận, cười, ngây ngốc, trong ánh mắt đều là vui mừng.

Đêm dài đằng đẵng, bởi vì Hắc Ưng trông coi ở phía xa, cho nên không một ai tới quấy rầy buổi đêm của hai người.

Ngày hôm sau, Thẩm Hành Vu muốn cưỡi ngựa đi săn, nhưng mà bị Mộ Phi Chỉ dùng lý do nguy hiểm ngăn cản, nàng tức giận chạy ra khỏi màn trướng, đi đùa với Cầu Cầu.

Bởi vì nhàn rỗi không có việc gì, Mộ Phi Chỉ ra ngoài nói chút việc với Phúc Hải rồi đi tìm Thẩm Hành Vu, thầm nghĩ muốn hưởng thụ thời gian của hai người, ai ngờ vừa đi vào thì Thạch Lưu nói chủ tử vừa đi khỏi. Trong lòng Mộ Phi Chỉ tức giận, không phải nói nàng phải ngoan ngoãn đợi hắn sao? Tại sao chớp mắt đã không thấy người rồi, nữ nhân đáng chết này, thật sự là muốn dùng đai lưng buộc chặt nàng lại.

Lúc này Thẩm Hành Vu đang ở bờ sông nhỏ với Hoa Dung, nàng ôm Cầu Cầu hưởng thụ nằm trên thảm cỏ, bên tai truyền tới âm thanh rào rào của dòng sông.


“Chủ tử, như vậy không ra thể thống gì.” Hoa Dung đứng ở đó có chút luống cuống chân tay, bởi vì cách đó không xa chính là những tiểu thư công tử quý tộc, chủ tử tùy ý như vậy không phải những người kia đều sẽ biết sao. Nếu những người đó biết rõ đây chính là Vương hậu của bọn họ, nói như Thạch Lưu, không phải những người đó sẽ làm ầm ĩ lên sao.

“Hoa Dung, ngươi thả lỏng chút đi, nơi này hơi dốc nên sẽ không có ai thấy đâu, hơn nữa, Mộ Phi Chỉ lại là nam nhân của ta!” Thẩm Hành Vu lười biếng ngẩng đầu lên.

“Ai cho nàng nằm ở đây? Thẩm Hành Vu, nàng đứng lên cho ta!” Một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên sau lưng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu còn chưa kịp đứng lên thì đôi giày trắng đã dừng lại trước mặt Thẩm Hành Vu, khóe miệng hắn nghiêm túc mím lại, sau một khắc kéo Thẩm Hành Vu đừng lên.

“Ta nằm đây cũng không phạm vương pháp.” Thẩm Hành Vu nhíu mày.

“Ở đây vừa mới mưa, nàng nằm xuống là muốn bị bệnh à?” Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu không dịu dàng, phủi cỏ dại ở sau lưng nàng, nhưng mà trong giọng nói vẫn nghiêm túc, gương mặt tuấn tú cũng căng thẳng.

“...” Thẩm Hành Vu không ngờ Mộ Phi Chỉ lại vì nguyên nhân đó, nhưng mà vừa rồi nàng đã thử qua, không hề có cảm giác ẩm ướt, có phải Mộ Phi Chỉ nhớ lộn rồi không? Nghĩ tới đây, nàng mở miệng hỏi: “Mộ Phi Chỉ, ở đây mưa lúc nào?”

“Nửa tháng trước!” Mộ Phi Chỉ nhếch miệng.

“...” Thẩm Hành Vu phụt một tiếng, suýt nữa nhổ ra một ngụm máu.

Lúc này Hoa Dung đã yên lặng lui ra rất xa.

Mộ Phi Chỉ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhân, thở dài, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng rõ ràng, giữa hai người còn có một vật cản rất ảnh hưởng.

“Oẳng...oẳng.” Cầu Cầu kêu lên, đôi mắt to không nhìn Mộ Phi Chỉ mà nhìn xung quanh, dường như muốn nhảy xuống.

“Làm sao nàng lại dẫn theo thứ này?” Mộ Phi Chỉ nắm lỗ tai Cầu Cầu, xách nó lên.


Cầu Cầu rất vô tội, vùng vẫy bốn cái chân ngắn, đôi mắt ngập nước nhìn Thẩm Hành Vu.

“Chàng làm gì thế, nó vừa mới mở mắt!” Thẩm Hành Vu tức giận ôm Cầu Cầu vào trong ngực, thấy nó giãy dụa muốn xuống dưới thì lại để nó cách xa Mộ Phi Chỉ một chút.

Mộ Phi Chỉ nhìn vẻ mặt phòng bị của nàng, dở khóc dở cười, hắn đáng sợ thế sao?

“Mộ Phi Chỉ, chàng xem, đó là cái gì?” Thẩm Hành Vu vừa thả Cầu Cầu xuống đất thì tiểu tử này kia lập lức kêu về phía bờ sông. Thẩm Hành Vu cũng nhìn qua đó, nhìn một cái liền thấy vấn đề.

Mộ Phi Chỉ hơi nhíu mày, nhìn trong sống không biết có gì đó chảy theo, chảy rất nhanh. Hắn ngăn Thẩm Hành Vu sau lưng mình, lúc này mới đi về phía bờ sâu.

“Gâu gâu.” Cầu Cầu như ngửi được mùi gì đó, vẫn đứng trên bờ sông ngửi ngửi tờ giấy.

“Đừng động.” Mộ Phi Chỉ ngăn Thẩm Hành Vu vươn tay bắt tờ giấy kia. Thẩm Hành Vu mỉm cười với hắn: “Ta học y, chàng cũng đừng xem nhẹ ta.”

“Ta không xem nhẹ nàng, ta chỉ không dám mạo hiểm.” Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đừng sang bên, sau đó cầm cây gậy trong tay Thẩm Hành Vu vớt tờ giấy tới, sau đó kéo một tấm vải từ trên y phục, cầm vào lấy tờ giấy xuống.

Tờ giấy kia mở ra đặt trên thảm cỏ, Cầu Cầu chạy tới sau đó đứng kêu bên cạnh tờ giấy kia.


“Để ta ngó ngó.” Vẻ mặt Thẩm Hành Vu không còn lộ vui cười, nàng cầm vải trong tay Mộ Phi Chỉ, nhìn chữ viết màu đỏ trên trang giấy, màu đỏ lập tức dính lên vai.

“Không có độc, đây là chu sa trộn máu người, cho nên dù bị nước trôi đi cũng không bị nhòe, không ảnh hưởng đến chữ viết.” Thẩm Hành Vu buông vải ra, bế Cầu Cầu lên: “Khứu giác của tên tiểu tử này đúng là tốt.”

“Phi Chỉ, nhìn chữ viết này xem.” Thẩm Hành Vu kéo hắn ngồi xổm xuống, chỉ vào những chữ viết trên tờ giấy.

“Dân nữ có oan, phu quân họ Trịnh tên Vũ, người Nam Dương, tháng năm vào kinh thi đậu Võ Trạng Nguyên nhưng chết bất đắc kỳ tử ở khách sạn dành cho võ sinh, cầu trời không linh cầu địa không ứng, quý nhân nào gặp xin trợ giúp, an ủi vong hồn.”

Thẩm Hành Vu đọc những chữ này lên, quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ: “Nếu như ta nhớ không lần thì không phải nửa tháng sau là thi Võ Trạng Nguyên sao!”

“Hắc Ưng, lên phía thượng lưu điều tra một chút, cần phải tìm được người viết những thứ này, cho dù sống hay chết.” Mộ Phi Chỉ hô lên, Hắc Ưng lập tức bay ra quỳ phía sau hắn.

Nghe câu cuối của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu nhìn hắn, thì ra bọn họ nghĩ giống nhau, nếu như việc này là thật thì sợ rằng ở thượng lưu sẽ có một cỗ thi thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui