Thời tiết rất đẹp, Hoa Dung và Thạch Lưu dọn dẹp trong doanh trướng xong, ngồi xuống thảm cỏ, cùng nói này nói nọ. Hai người hàn huyên một hồi, bên tai truyền đến từng đợt vó ngựa, Thạch Lưu hỏi: "Sao ta lại nghe thấy tiếng đi về hướng chúng ta? Không phải chủ tử đã quay về chứ?"
"Tình chàng ý thiếp như vậy, sao vương thượng lại bỏ về sớm như thế được... Ồ, Thạch Lưu, đúng là chủ tử quay về." Hoa Dung quay đầu, nhìn tuấn mã càng lúc càng gần và hai thân hình xuất sắc kia, không phải Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu thì là ai?
Hai người vội vàng đứng dậy, tiến đến đón hai vị chủ tử.
Trên lưng ngựa, Thẩm Hành Vu ôm trong lòng một bọc gì đó, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu, Hoa Dung nhìn cảnh này, thấy sắc mặt Mộ Phi Chỉ không tốt lắm, không nhịn được cười.
Bây giờ Thẩm Hành Vu chỉ muốn tắm rửa cho vật nhỏ kia, nàng lập tức nhảy xuống ngựa, sau đó gọi Hoa Dung: "Hoa Dung Thạch Lưu, nhanh lấy một thùng nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa cho vật cưng này một chút."
Phân phó xong Thẩm Hành Vu liền vội vàng đi vào, hoàn toàn quên mắt đằng sau còn có nam nhân mặt này đen như than. Tôn nghiêm của Mộ Phi Chỉ sao có thể vị một con vật còn chưa mở mắt khiêu khích như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng hắn có phần không thoải mái, sao lại dễ dàng ăn dấm như vậy.
"Nàng định xem nhẹ phu quân của mình thế à?" Đi vào trong lều, thấy Thẩm Hành Vu đặt con vật trên giường, Mộ Phi Chỉ tức giận đến giậm chân, hắn tiến lên ôm Thẩm Hành Vu, há mồm cắn lỗ tai nàng.
"Chàng làm gì đấy? Là người chỉ biết gặm nhấm à?" Thẩm Hành Vu xoay người định đánh hắn.
Mộ Phi Chỉ đứng yên hưởng thụ "ôm ấp yêu thương" của Thẩm Hành Vu, lấy tay xoay người Thẩm Hành Vu ngã nhào lên giường, suýt nữa đè chết con vật kia.
"Chủ tử, nước..." Thạch Lưu xốc màn lên, thấy cảnh bên trong như vậy, khuôn mặt biến đổi, nàng đặt nước xuống, ấp úng nói: "Có rồi." Sau đó chạy ra ngoài như gặp quỷ.
Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, ôm con vật kia đến chậu nước rồi ngồi xuống.
Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân đang ngồi trên mặt đất, trong lòng nổi lên hơi chua, hừ lạnh một tiếng, xốc màn đi ra ngoài.
Thẩm Hành Vu nghĩ: Đầu tiên tắm sạch cho nó rồi đi tìm nam nhân nhỏ mọn kia.
Mộ Phi Chỉ vừa đi, Hoa Dung và Thạch Lưu liền vào giúp đỡ: Thạch Lưu giữ vật nhỏ, thv và Hoa Dung rửa sạch vết máu trên người nó đi.
"Chủ tử, con vật này là gì? Mặt tròn tròn, lại không giống hồ ly." Thạch Lưu cầm móng vuốt của nó nhéo nhéo.
"Chó." Thật ra trong lòng Thẩm Hành Vu cũng không biết đây là con gì, nhưng rất giống chó.
"A a a, nó mở mắt rồi." Đột nhiên Hoa Dung dừng động tác lại, kích động tiến lên, nhìn đôi mắt đen tuyền của nó đi, cảm thấy có thể yêu ngay được.
Thẩm Hành Vu nghe thấy cũng dừng tay, đột nhiên nảy ra ý tưởng xấu, gãi gãi vào bụng con vật, bé con kia vẫn đang mờ mịt nhìn ba nữ nhân té nước lên người mình, bây giờ bị Thẩm Hành Vu trêu đùa, miệng bắt đầu rên, trong đôi mắt bao phủ một màng nước.
"Tốt lắm, ta bắt nạt ngươi rồi." Ngoài miệng nói như vậy nhưng Thẩm Hành Vu vẫn gãi bụng nó một cái nữa rồi mới lấy vải sạch lau thân thể cho nó, sau đó đặt vào tổ.
"Vật nhỏ đáng yêu, chủ tử, có đặt tên cho nó không, em nghe nói Hoài Bắc có nhiều quý phu nhân nuôi mèo cũng đặt tên cho chúng. Hay ta cũng đặt cho nó một cái?" Hoa Dung sờ sờ vật nhỏm bị ánh mắt đáng thương của nó nhìn, cảm giác trái tim cũng mềm nhũn ra rồi.
"Đúng vậy." Thẩm Hành Vu xoa đầu, quay về phía hai nha hoàn nói: "Gần như trong các đại gia tộc ở Hoài Bắc đều nuôi mèo, bởi vì người Hoài Bắc nghĩ mèo có linh tính. Nhưng nhóm quý phu nhân nuổi mèo chỉ là trò tiêu khiển thôi." Trong một gia đình có rất nhiều nữ nhân, không tranh sủng được chỉ có thể tự mình tìm trò tiêu khiển.
"Chủ tử, vậy..." Thạch Lưu chỉ chỉ vật nhỏ kia.
"Nhìn giống quả cầu, gọi là Cầu Cầu đi!" Thẩm Hành Vu nhìn tiểu tử kia, lại bảo hai nha hoàn: "Bảo Phúc Hải tìm chút sữa dê tới, ta ra ngoài một chút, hai ngươi trông chừng nó."
Thẩm Hành Vu ra khỏi liền đi tìm mpc, kết qua đi một vòng ngay cả bóng sáng cũng không gặp, sau đó bất đắc dĩ lại trở về lều.
Lúc thv đi xung quanh tìm Mộ Phi Chỉ, hắn đang cưỡi ngựa chạy băng băng trong khi vực săn bắn, bóng dáng mạnh mẽ, áo trắng tung bay, giương cung bắn tên, đích đến không phải những con mồi mà là từng chiếc lá cây, tài bắn hoàn mỹ, nói là bách phát bách trúng có vẻ chưa đủ.
Hắc Ưng đi theo sau Mộ Phi Chỉ, tuy không hiểu rõ vì sao lại như vậy nhưng hắn cũng hiểu, nhất định là trong lòng Mộ Phi Chỉ đang tức giận.
Lại nói bên này, Thẩm Hành Vu không tìm thấy Mộ Phi Chỉ, sau khi về giường nghỉ ngơi, gọi là nghỉ một chút nhưng lại ngủ thiếp đi, đến giữa trưa Hoa Dung bưng đồ ăn tới, nàng chỉ hỏi một câu: "Mộ Phi Chỉ về chưa?" Hoa Dung lắm đầu, nàng liền ngủ tiếp, một mạch tới tối.
Buổi tối săn bắn còn náo nhiệt hơn ban ngày, lửa trại đốt ở giữa sáng trưng, cả nam lẫn nữ vây quanh đám lửa nướng con mồi lúc sáng, lúc Thẩm Hành Vu đi ra là nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Tiếng người ồn ào, từ rất xa liền nhìn thấy Mộ Phi Chỉ toàn thân áo trắng, hắn đứng bên ngoài đám người náo nhiệt, ánh mắt vắng vẻ không biết hướng về nơi nào.
Thẩm Hành Vu trở về lều khoác thêm áo, đang định đến chỗ Mộ Phi Chỉ thì thấy bên cạnh Mộ Phi Chỉ có một nữ nhân, đang cười duyên đưa một xiên thịt nướng cho hắn.
Thẩm Hành Vu còn đang suy nghĩ, hôm nay Mộ Phi Chỉ buổi trưa cũng không về, có phải vẫn chưa ăn không. Bây giờ nhìn thấy cảnh này, nàng thong tha bước tới, đứng ở cách đó không xa xem kịch vui.
Thạch Lưu múc nước trở về từ bên ngoài, thấy Thẩm Hành Vu không có ở đây, trong lòng sốt ruột, muốn ra ngoài tìm, kết quả cảnh này cũng bị nàng nhìn thấy, một nữ nhân đứng xum xoe trước mặt vương thượng, chủ nhân của nàng đứng ở cách đó không xa mím môi cười. Hỏng rồi! Thạch Lưu vỗ đầu mình, chiều nay lúc chủ tử ngủ vương thương có trở về nhìn vài lần, ôi trời, lần này gây ra hiểu lầm rồi. dfienddn lieqiudoon
"Vương thượng, đây là thịt thỏ mới nướng, người có muốn nếm thử một chút không?" Tiểu thư quý tộc kia cầm xiên thịt trong tay.
Mộ Phi Chỉ không trả lời, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân của nàng, xoay người sang chỗ khác, quả nhiên Thẩm Hành Vu đứng ở cách đó không xa. Không quan tâm đến nữ nhân ngu ngốc đằng sau, Mộ Phi Chỉ đi tới trước mặt Thẩm Hành Vu, một tay bế nàng lên.
"Không phải chàng tức giận không để ý tới ta sao?" Thẩm Hành Vu nắm áo hắn.
"Người dọc đường đi ôm chó còn thân thiết hơn cả ta không phải nàng sao?" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh.
"Á, chàng đưa ta đi đâu, lều của chúng ta không phải trong này." Thẩm Hành Vu lờ mờ nhìn Mộ Phi Chỉ đi không đúng đường.
"Phía sau có một cái lều yên tĩnh." Mộ Phi Chỉ tùy tiện nói.
"Chàng..."
"A Vu, ta muốn nàng!"
"...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...