Editor: Quỳnh
"Ta sẽ không cho chàng thua." Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn hắn: "Trừ phi chàng làm cho ta bại bởi thiên hạ của chàng, bại bởi nữ nhân của chàng."
"Ta sẽ không để cho nàng thua." Mộ Phi Chỉ đưa tay hai người đang nắm chặt lên, hôn lên mu bàn tay nàng một cái.
Đi qua một đoạn thông đạo tối tăm, sau đó đi đến một cầu thang có đèn đuốc sáng trưng, hai người đi theo dọc cầu thang, lại đi tiếp một lát, lúc này mới thấy trụ sở bí mật được giấu kín ở nơi này.
"Phó tổng quản Thiên Cơ lâu Bạch Tước bái kiến hai vị chủ tử." Nam nhân một thân bạch y đứng ở cầu thang quỳ xuống trước mặt hai người.
"Bình thân." Mộ Phi Chỉ trả lời.
"Chủ tử, mọi việc đã được chuẩn bị xong, ngài đi vào đi ạ." Vị Bạch Tước kia một thân bạch y, khuôn mặt đứng lên cũng suy yếu, khiến cho người ta có cảm giác hắn thật sự gầy yếu.
"Mang chúng ta đi!" Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu theo phía sau, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Hành Vu, trong lòng có chút ngứa ngáy, tà mị cười hỏi: "Có thể nhịn như vậy, không hỏi xem chúng ta đang ở đâu? Muốn đi làm gì sao?"
"Chờ ta mở miệng hỏi như vậy sao?" Thẩm Hành Vu chớp chớp mắt, nhìn Mộ Phi Chỉ bằng đôi mắt sáng chói, hỏi.
Vâng ạ, Mộ Phi Chỉ thật sự trực tiếp đáp.
"Được rồi, Hoài Nam vương điện hạ anh minh bá đạo, chàng có thể nói cho ta biết đây là nơi nào, chàng muốn mang ta đi làm gì không?" Thẩm Hành Vu bất đắc dĩ nói.
"Không nói cho nàng biết." Giọng nói của Mộ Phi Chỉ vốn rất êm tai, bây giờ mỉm cười nói lại càng mê người hơn.
"Ấu trĩ!" Thẩm Hành Vu lên tiếng.
Bạch Tước đi đằng trước có chút không nhịn được cười, bả vai run lên.
"Bạch Tước, coi chừng nghẹn chết." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng nói một câu.
"Chủ tử, Vương hậu nương nương thật là người thú vị, đi theo ngài nhiều năm như vậy, ngoại trừ Trưởng công chúa, thuộc hạ chưa từng thấy ai dám đối với ngài như vậy." Bạch Tước này không giống như Hắc Ưng, Hắc Ưng chính là một khối băng vừa lạnh vừa cứng, mà vị Bạch Tước gầy yếu này, lại dám nói!
"Ngươi cũng rất thú vị, nhổ lông trên đầu lão hổ ta cũng rất ít thấy qua." Thẩm Hành Vu cảm thán nói, biểu đạt mình có chút thưởng thức Bạch Tước.
"Kèo nhèo cái gì? Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?" Mộ Phi Chỉ rất không hài lòng, gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Vu, đồng thời bắt đầu phát uy với Bạch Tước.
"Chủ tử, đến, vị trưởng thôn đại nhân kia đã chờ ở bên trong." Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến một gian phòng tối, giống như loại phòng thẩm vấn nhỏ ở trong Đại Lý Tự, Bạch Tước mở cửa, một cỗ gió lạnh lập tức đập vào mặt, trong gió, Thẩm Hành Vu còn ngửi thấy mùi khen khét.
Hai người ngồi xuống, Bạch Tước đứng cạnh hai người, chỉ huy đám thuộc hạ dẫn người trong lao ra.
"Ngươi... Ngươi là... Vương, Vượng thượng, tiểu nhân bị oan!" Tuy tóc dài có chút tán loạn, nhưng trên người không có bất kỳ thương tổn nào khác, hắn vừa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, lập tức quỳ sạp xuống.
"Lui xuống." Lập tức kêu thuộc hạ thả hắn ra.
"Vương thượng, tiểu dân oan uổng quá!" Trưởng thôn lải nhải không ngừng.
"Tiêu Ngũ, ngươi có một cơ hội, nói ra người phía sau lưng ngươi." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ như mũi tên phóng vèo vèo về phía trưởng thôn, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ muốn đông cứng hắn.
"Vương thượng, tiểu nhân bị oan, ta đã khai nhận, tất cả đều là do Dư Thiếu Bình gây ra, ta cũng bị buộc bất đắc dĩ!" Tiêu Ngũ bắt đầu khóc lóc nức nở, lớn tiếng hô to.
"Tốt, có cơ hội mà không biết quý trọng, Bạch Tước, bắt đầu đi." Đầu tiên Mộ Phi Chỉ phân phó Bạch Tước một câu, sau đó mới quay sang nói với Thẩm Hành Vu: "A Vu, nàng có muốn ta ôm không, vì cảnh tượng sắp tới có thể có chút kinh sợ." Biện pháp chỉnh người của Thiên Cơ lâu muốn bao nhiên tàn nhẫn thì có bấy nhiêu, Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu không chịu nổi.
"Đừng quên ta là ai." Nàng đã gặp qua rất nhiều người gần chết, huống hồ, lá gan của nàng vốn rất lớn. Tuy nàng là đại tiểu thư con nhà giàu, nhưng dù sao nàng cũng lớn lên ở trong sơn dã, không yếu ớt như vậy.
Bạch Tước phân phó thuộc hạ, nói: "Giày thêu đỏ."
Vừa nghe thấy ba chữ "Giày thêu đỏ" kia, sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, hắn thật không ngờ nơi này lại có loại khổ hình ấy.
Thuộc hạ không nói một lời tiếp nhận mệnh lệnh của Bạch Tước, tốc độ rất nhanh lấy ra hai khối sắt được nung đỏ ở trong lò lửa.
Lúc này Mộ Phi Chỉ lại nhìn Thẩm Hành Vu một cái, cười nói: "Còn có thể chịu đựng?" Hắn nghĩ, Thẩm Hành Vu có thể hiểu được ý nghĩa của giầy thêu hồng.
Cái gọi là "Giầy thêu đỏ" chính là thiếc được chế tạo thành chiếc hài ném vào trong lò lửa đốt cho đỏ lên, sau đó áp vào người phạm nhân, bởi vì thiếc bị đốt cháy đỏ bừng, cho nên mới gọi tên là "Giầy thêu đỏ".
Trong lò lửa cháy rừng rực, trưởng thôn nhìn chiếc giầy sắt đang không ngừng đỏ lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mắt nhìn miệng, trong đầu hắn chợt nhớ đến già trẻ lớn bé đang bị nhốt, liền ép nỗi sợ của bản thân xuống,
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Thẩm Hành Vu nhìn thấy Bạch Tước đem ra một cái giày, vài thuộc hạ giữ chặt chân trưởng thôn, Bạch Tước lấy giày thiếc đang cháy đổ rực lên, sau đó quơ quơ ở trước mặt trưởng thôn, ồ lên một tiếng, cảm thán nói: "Không biết có vừa với chân của ngươi không."
"Vương thượng, tiểu nhân vô tội, tiểu nhân thật sự không biết gì hết!" Giày còn cho đi vào chân, trưởng thôn đã cảm nhận được độ nóng của nó, trong lòng hắn bắt đầu kéo đến, mỗi khi nỗi sợ hãi chiến thắng, hình ảnh của một nhà già trẻ lại xuất hiện trước mắt hắn.
"Ngươi vô tội, vậy ngươi nói cho Cô vương biết, già trẻ lớn bé phụ nữ yếu đuối của thôn Thanh Hà có vô tội không?" Mộ Phi Chỉ thấy hắn tiếp tục khóc lóc kể lể, liền liếc mắt ra hiệu cho Bạch Tước, Bạch Tước tuân mệnh, trực tiếp cầm "Giày thêu đỏ" áp lên chân trưởng thôn.
"A..." Một tiếng thét quanh quẩn bên trong phòng tối, dùng từ cực kỳ bi thảm để hình dung cũng không đủ, Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu một cái, thấy nàng thờ ơ, mới phóng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cặp hài kia bao chặt lấy chân trưởng thôn, mùi da thịt khét truyền ra, Bạch Tước cầm hai miếng sắt hình đôi giày gõ gõ tạo ra những tia sáng màu đỏ, lại hỏi một lần nữa: "Ngươi vẫn không nói sao? Ài, ta đang nghĩ, không biết lát nữa nên dùng hình gì. Nói thật, loại giày thêu đỏ này chỉ là loại cấp thấp nhất, ta sợ đợi đến loại khác, ngươi càng sống không bằng chết, trưởng thôn đại nhân, chết thật là chuyện dễ, nhưng sống không bằng chết mới là giày vò, ngươi nói không?"
"Ta thật sự không biết, ta không biết." Trưởng thôn một bên gào khóc, một bên lớn tiếng hét to, hai chân kịch liệt run rẩy.
Bạch Tước thấy hắn không nói như trước, từ trong thùng bên cạnh múc ra một gáo nước hắt lên chân hắn. Trong nước này có muối, chân trưởng thôn vốn bị đốt lộ ra da thịt, hiện giờ bị nước lạnh pha muối giội lên càng đau đến tận xương tủy.
"Trưởng thôn đại nhân đã không phối hợp như vậy, ta đây liền không khách khí, người đâu, lấy hình cụ lưới cá nhỏ ra đây cho ta, lưới cá lớn hơn một ngàn đao, lưới cá nhỏ chỉ cần khoét năm mươi đao là đủ rồi, trưởng thôn đại nhân, đây là hình cụ độc nhất vô nhị do ta thiết kế, ngươi thật may mắn, là người đầu tiên được thử!" Bạch Tước đứng ở trước mặt trưởng thôn, lúc nói những lời này trên mặt Bạch Tước vẫn ung dung lạnh nhạt như trước, giống như nói buổi trưa hôm nay ăn cái gì.
"Là Hữu thừa tướng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...