Hai người ngồi trong ngự liễn, Mộ Phi Chỉ vô cùng thân thiết ôm Thẩm Hành Vu ở trên đùi. Đối mặt với vị đại gia có tính tình bá đạo như vậy, căn bản Thẩm Hành Vu không có đường để phản kháng. Dù sao nàng cũng cảm thấy rất thoải mái, cho nên trực tiếp nắm lấy áo ngoài của Mộ Phi Chỉ, rúc vào lòng hắn, vẻ mặt đăm chiêu hỏi: “Cứ theo đầu mối Dư Thiếu Bình này khẳng định có thể bắt được cá lớn.”
Mộ Phi Chỉ bẻ đầu tiểu nữ nhân trong lòng lại, một bàn tay khẽ xoa nắm mặt nàng. Trán Thẩm Hành Vu đụng phải ngực của Mộ Phi Chỉ, hắn chỉ dùng một tay nắm lấy cằm của nàng. Một động tác có tính cưỡng chế như vậy trong chốc lát khiến Thẩm Hành Vu đen mặt. Nàng ngăn chặn cái tay đang vuốt ve của Mộ Phi Chỉ, tức giận hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhìn ta.” Âm thanh của Mộ Phi Chỉ không to lắm nhưng lại chứa một luồng khí tức làm người khác không tự chủ phải nhìn về phía hắn.
"Nhìn ngươi để làm gì?" Thẩm Hành Vu nhìn hắn một cái, liền cúi đầu.
"A Vu, nửa tháng nữa, ta sẽ là phu quân chân chính của nàng. Tất cả chuyện tình phía trước đều vứt đến sau đầu cho ta, thành thành thật thật ngốc cho ta, cố gắng tăng thêm chút thịt tránh việc buổi tối ta ôm lại cảm thấy đau tay." Mộ Phi Chỉ nâng đầu nàng lên, vuốt ve khuôn mặt non mềm muốn kháp ra nước của nàng, vẻ mặt ái muội nói: "A Vu, ngươi không mong chờ đêm tân hôn của chúng ta."
"Háo sắc." Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, trong lòng thầm nói: ‘Kêu ngươi một câu ngươi liền lên trời rồi hả? Nếu kêu ngươi là ông nội, chắc cái đuôi của ngươi sẽ dài ra mất?’
"Ngoan." Mộ Phi Chỉ nghĩ đến việc sắp trở thành sự thật nàykhiến hắn rất vui vẻ, phát ra tiếng cười trầm thấp. Nhưng mà tiếng cười thoải mái này khiến cung nhân bên ngoài ngự niện hoảng sợ, vương thượng uống nhầm thuốc sao? Bao nhiêu năm qua không nghe thấy hắn nở nụ cười, đương nhiên không tính nụ cười lạnh.
…....
Đám cưới của hai người định tại nửa tháng sau, tuy nói thời gian để Lễ bộ chuẩn bị không dài, nhưng mà người bị kéo bận việc cùng cũng không ít. Ví dụ như hiện tại, Thẩm Hành Vu đang mặc thử kiện Phượng bào này mà nói, đây chính thứ do trọn vẹn hai trăm cao thủ thêu mất thời gian khoảng mười ngày thêu mới thành.
Trong Thái Cực điện, Thẩm Hành Vu đang nâng hai tay để Thạch Lưu giúp nàng mặc, áo choàng đỏ thẫm nhanh chóng che trên thân thể nàng, Phượng Hoàng màu vàng được thêu rất sống động ở trên mặt áo choàng, giống như sắp giương cánh mà bay.
"Chủ tử, y phục này, thật sự là... Thật sự là quá đẹp." Hoa Dung ở phía xa, tay đỡ làn váy thật dài.
"Toàn nói vô nghĩa, từng tấc vải đều là dùng vàng dệt thành, có thể xấu sao?" Thạch Lưu cúi người buộc áo trong cho Thẩm Hành Vu, một bên đánh Hoa Dung đang cười, một bên xoay người đi lấy đai lưng màu đỏ đặt trên mâm.
Đúng lúc này Mộ Phi Chỉ đi từ ngoài điện vào. Thạch Lưu thấy hắn đến đây, lập tức cung kính hành lễ: "Vương thượng."
Mộ Phi Chỉ không bảo người ta đứng lên, ánh mắt chuyên chú kia sớm bị bóng dáng Thẩm Hành Vu mặc phượng bào màu đỏ cướp đoạt mất. Thẩm Hành Vu hiển nhiên cũng thấy hắn, thời điểm hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên một tia kinh diễm.
Hiện giờ Mộ Phi Chỉ cũng đang mặc tân phục sử dụng trong đại hôn do phủ Nội Vụ đưa tới. Nhưng mà Mộ Phi Chỉ cũng không mặc áo choàng màu đỏ bên ngoài, chỉ mặc áo trong màu đen, thêu kim long bay lượn xung quanh cổ tay áo và cổ áo của hắn. Quần áo vừa vặn lại càng tăng thêm khí chất điên đảo chúng sinh của Mộ Phi Chỉ, khiến Thẩm Hành Vu kinh diễm một phen.
Mà Mộ Phi Chỉ sao lại không kinh diễm, lúc này Thẩm Hành Vu đã để hai tay xuống, áo trong vừa vặn bao lấy dáng người của nàng. Áo choàng bên ngoài tinh xảo khoác lên ở trên người, một trận gió bên ngoài điện thổi vào, áo choàng bị gió thổi bay lên, nhìn như tiên giáng trần.
"Để ta." Mộ Phi Chỉ xem xét một lúc, sau đó mới mỉm cười ngăn động tác của Thạch Lưu, tự mình cầm đai lưng thêu Phượng Hoàng lại. Ngón tay hắn thon dài, sạch sẽ nhẹ nhàng cảm nhận sự mịn màng của đai lưng vàng, giống như đang chạm đến hạnh phúc của chính mình. Mang theo nụ cười có thể mê chết mọi người, Mộ Phi Chỉ đi đến trước mặt Thẩm Hành Vu, thanh âm nhu hòa: "A Vu, giang hai tay cánh tay ra."
Xong rồi, bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn mình như vậy, Thẩm Hành Vu cảm thấy được tứ chi của mình cứng ngắc, tim đập rộn lên. Nàng trừng mắt, thái độ dịu ngoan trước nay chưa từng có, mở cánh tay ra.
Khóe môi Mộ Phi Chỉ vẫn nhếch lên cười, hắn cúi người, tự mình thắt đai lưng trên eo nhỏ nhắn của Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu đứng im ở nơi đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen tuyền hắn.
"Miễn cưỡng có thể chấp nhận." Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu lên, lui về sau vài bước, tỷ mỉ đánh giá nữ nhân trước mắt.
"A Vu, đi vài bước cho ta xem." Mộ Phi Chỉ vẫn cười như cũ, khuôn mặt lạnh lùng trước kia lập tức nhu hòa xuống. Hắn đứng ở phía xa, hai tay mở ra hướng Thẩm Hành Vu.
"A!" Kết quả Thẩm Hành Vu vừa bước một bước đã bị ngăn trở bởi làn váy phiền phức kia, nàng trở tay không kịp, mắt thấy đầu sắp hôn môi đất đai.
Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tiến lên vài bước ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực. Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Thẩm Hành Vu: "Gấp như vậy? uh, xem ra, thời điểm diễn ra hôn lễ ta phải ôm nàng. Nếu không chưa đi hết mười dặm phố, nàng liền... khà khà." Lần này Mộ Phi Chỉ nở nụ cười sang sảng, vẻ mặt Thẩm Hành Vu đang nằm trong lòng hắn đã sớm đỏ hồng rồi.
Nam nhân có tâm cơ giả dối, sử dụng mỹ nam kế thành nghiện rồi !
.....
Trừ bỏ việc mặc thử quần áo ra, trong khoảng thời gian nửa tháng chuẩn bị, ma ma giáo dưỡng trong cung cũng bắt đầu dạy bảo lễ nghi cần có trong hôn lễ cho Thẩm Hành Vu. Dù sao hôn lễ của hai người phải điễn ra trên tế đàn, cho nên khẳng định không thể thiếu các loại quy củ rườm rà đó.
Ngày đầu tiên kết thúc việc học, buổi tối ngay cả sức lực bò lên giường, Thẩm Hành Vu cũng không có. Vẫn phải nhờ Mộ Phi chỉ ôm nàng lên, ôm ấp thân thể mỏi mệt của nàng vào trong ngực, nàng cũng thèm phản kháng nữa, chỉ lúc sau liền ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ma ma giáo dưỡng trở về, Mộ Phi Chỉ đang chờ nàng ở Thái Cực điện. Thẩm hành vu vừa thấy Mộ Phi Chỉ, trên mặt liền lộ ra bộ dáng ủy khuất. Nàng kéo dài bước chân, vẫy Thạch Lưu và Hoa Dung đang hầu hạ lui ra, chạy thẳng đến bên người Mộ Phi Chỉ.
"Mộ Phi Chỉ, có thể không cần học không." Thẩm Hành Vu ngồi ở bên người Mộ Phi Chỉ, nhỏ giọng thì thầm, đi đường cũng cần phải căn khoảng cách thật chuẩn, không được sai lệch dù chỉ là một chút. Quả thực quá hà khắc mà.
"Ngày mai vẫn phải tiếp tục." Đối với chuyện này, Mộ Phi Chỉ nửa điểm cũng không tha.
"Tối hôm nay ngươi không được ôm ta ngủ." Sau lần trước, ở đình giữa hồ, Thẩm Hành Vu phát hiện sử dụng chiêu này rất tốt.
"Phản kháng cũng không có hiệu quả." Mộ Phi Chỉ lập tức đen mặt lại.
Ngày thứ ba sau khi học xong, cung nhân của Thái Cực điện vẫn đang ở, Phúc Hải đang rót trà cho Mộ Phi Chỉ. Thẩm Hành Vu cũng không thèm để ý đến mặt mũi, bộ dạng như chân sắp bị chặt đứt vậy. Nàng vừa nhìn thấy Mộ Phi Chỉ, thanh âm mềm dẻo nhu nhuyễn nói: "Mộ Phi Chỉ, nhân gia không muốn học nữa." Giọng nói mềm mại kia thiếu chút khiến chính Thẩm Hành Vu phải nôn mửa.
Cánh tay đang rót trà của Phúc Hải cũng run rẩy, chút nữa thì hất nước lên tấu chương trên bàn.
“Chớ làm nũng, nàng nhất định phải học được quy củ trên tế đàn. Chỉ cần vượt qua ngày đó, sau này cho dù nàng không đi giày mà chạy ở trong cung, ta cũng không quản nàng nữa." Đầu Mộ Phi Chỉ cũng không thèm ngẩng lên, tay vẫn cầm bút son phê chữa tấu chương như cũ.
Nhưng vừa mới nói hết, hắn liền ngẩng đầu lên, ngôn từ chính nghĩa nói với nữ nhân đang không tình nguyện kia: "Về sau ta cũng không cho phép nàng không đi giày mà chạy loạn trong cung." Sẽ bị cảm lạnh. . .
------ lời ngoài mặt ------
Hôm nay thủ đẩy, hi vọng mọi người đi qua đi ngang qua không cần bỏ qua, cất giữ, page view đối với thân mẹ đều rất quan trọng, về sau mấy ngày nay Cập Nhật thời gian đại khái đều là 21h 55, buổi tối. cầu cất giữ a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...