Tục ngữ nói đúng, làm người không thể không có khả năng gạt bỏ tất cả, cho dù có thừa lại cũng không thể tin, đây cũng là đáp án cuối cùng. Lúc trời tối, Tần Huyền Qua đem tất cả chuyện xảy ra mấy ngày nay nghĩ lại một lần, trên thực tế, hắn tương đối hoài nghi bữa cơm trong cung kia, nhưng bữa cơm đó tất cả mọi người đều ăn giống nhau, hay là có người bôi độc dược lên trên ly, rồi lại nghĩ, cái này không có khả năng, bởi vì hắn đến là chuyện rất đột xuất với Ngự thư phòng, hơn nữa, cho dù dùng cơm, vài người bên trong cũng không có ai rời đi, nếu muốn tìm người truyền tin cũng không có khả năng, như vậy còn lại một khả năng chính là bữa cơm của Thẩm Mộng Nhu, hiện giờ nghĩ lại, ngày đó hắn thật sự là quá thả lỏng đề phòng của mình, trong lòng hắn thật sự nghĩ đến cảm giác ấm áp của gia đình, hướng tới một người không có quyền lực tiền tài, chỉ đơn thuần giống như Thẩm Hành Vu đối với Mộ Phi Chỉ, săn sóc chiếu cố, cho nên ngày đó khi nhìn thấy Thẩm Mộng Nhu tự mình nấu cơm cho hắn, cảnh giác trong lòng hắn liền xuống tới điểm thấp nhất, bởi vì động tác của Thẩm Mộng Nhu thành công bắt giữ lấy địa phương mềm yếu nhất trong lòng hắn.
“Thẩm Mộng Nhu tiện nhân này.” Khi trời hửng sáng, Tần Huyền Qua khẽ mắng một câu, sau đó đứng dậy trở về phòng, trong phòng đã được thuộc hạ dọn dẹp sạch sẽ.
“Người tới.” Tần Huyền Qua khoác lên một kiện áo choàng, nói với ám vệ quỳ trên mặt đất: “Truyền lệnh của ta, trở về nói với quản gia, lập tức xử tử Vương phi, sau đó tuyên bố với bên ngoài bị bệnh chết.”
“Vâng.” Thuộc hạ tiếp nhận mệnh lệnh làm người khác kinh ngạc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong phòng không còn mùi máu tơi, Tần Huyền Qua nghĩ, thậm chí điểm tâm cũng không ăn, để cho người đi tìm mấy đại phu đến.
Không đến một khắc đồng hồ, một đại phu mộc mạc từ bên ngoài đi vào, người dẫn hắn tới nói vị chủ tử của hắn không phải người thường, hiện giờ lão trung y nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Huyền Qua, trong lòng liền hiểu rõ, vị này hẳn là một quý công tử, cho nên, làm việc nhất định phải cẩn thận hơn.
“Các ngươi lui ra ngoài đi.” Tần Huyền Qua vẫy lui một đám cấp dưới, sau đó gọi lão đại phu đến trước mặt, đưa tay mình ra nói: “Bắt mạch cho ta.”
Lão đại phu dè dặt cẩn trọng đưa tay bắt mạch cho Tần Huyền Qua, sau khi xem mạch, kết quả, ánh mắt của lão đại phu liền trợn to lên, lập tức ngẩng đầu, thấy Tần Huyền Qua đang dùng ánh mắt băng lạnh nhìn chằm chằm mình, lúc này hắn mới giật mình, bản thân biểu hiện quá mức rõ ràng, dù sao cũng là lão đại phu, biểu hiện của hắn vẫn tương đối trấn định, rất nhanh đã che giấu cái vẻ mặt kinh ngạc đi.
“Thế nào?” Sau khi lão đại phu thu tay về, Tần Huyền Qua lạnh run hỏi.
“Xin hỏi công tử, mấy ngày gần đây... Ngày gần đây có ăn cái gì khả nghi không, hoặc là... Hoặc là có sinh hoạt vợ chồng không?” Lão đại phu thấy ánh mắt của Tần Huyền Qua, thật sự rất hoảng sợ, hắn ra vẻ trấn định hỏi Tần Huyền Qua.
“Ta trúng độc sao?” Trong lòng Tần Huyền Qua đã sớm biết đáp án, hiện giờ chẳng qua chỉ muốn một cái khẳng định mà thôi.
“Vâng.” Lão đại phu nghiêm cẩn trả lời: “Chẳng qua, bây giờ ta còn chưa dám khẳng định ngài bị hạ độc như thế nào. Theo lão phu thấy, độc công tử trúng rất kỳ lạ.”
“Hả, kỳ lạ sao?” Tuy Tần Huyền Qua lạnh nhạt hỏi, nhưng thực tế hắn muốn lập tức bóp chết Thẩm Mộng Nhu, lời của lão đại phu này càng gián tiếp chứng minh rồi, vấn đề chính là ở trên thân thể nàng, trước khi đến đây, hắn đã triền miên một đêm ở chỗ Thẩm Mộng Nhu.
“Mạch tượng của ngài rất hỗn loạn, hơn nữa, loại độc này nếu thông qua đồ ăn vào miệng ngài sẽ phát hiện ra, cho nên, lão phu nghĩ, khả năng thông qua tiếp xúc với cơ thể nữ tử trúng độc lớn hơn rất nhiều.” Lão đại phu thấy Tần Huyền Qua đang nghĩ cái gì đó, trái tim thấp thỏm của lão thoáng thả lỏng một chút.
“Nói tiếp.” Thấy lão đại phu dừng lại, Tần Huyền qua mở miệng thúc giục, cũng bất chấp cái gì là xấu hổ hay không xấu hổ.
“Xin hỏi công tử, khi quan hệ vợ chồng, thân mình có gì không khỏe không? Có cảm thấy cái gì khác thường không?” Nét mặt già nua của lão đại phu có chút không nhịn được, hai nam nhân thảo luận chuyện này, thật sự là vô cùng quỷ dị.
Lời của lão đại phu giống như sét đánh ngang tai làm cho Tần Huyền Qua nhớ lại, hắn suy nghĩ rất lâu, ngay tại lúc tâm lão đại phu treo lên lần nữa, Tần Huyền Qua chợt mở miệng nói: “Có, cảm giác giống như ăn xuân dược.”
Lão đại phu đoán trước được điều này liền thở ra một hơi, sau đó đứng dậy bái lạy Tần Huyền Qua, nói: “Trong nhà lão phi có một phương thuốc cổ truyền, bởi vì độc trong cơ thể công tử quá mức nguy hiểm, cho nên lão phu muốn nghiên cứu một chút, trong lòng một ngày sẽ có câu trả lời thuyết phục cho công tử.”
Ánh mắt Tần Huyền Qua liếc nhìn lão đại phu một chút, sau đó mới nói: “Quản cái miệng của ngươi cho tốt, nếu ta nghe được ngươi nói linh tinh, ta nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”
“Vâng.” Lão đại phu rất sợ hãi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
Khi lão đại phu bị thuộc hạ dẫn đi, Tần Huyền Qua dùng sức đánh ra một chưởng, chém cái bàn ra thành hai nửa.
Sau khi đại phu trở lại nhà của mình, đầu tiên dùng bút viết di chúc, sau đó đặt ở một nơi bí mật trong nhà, rồi mới vỗ về ngực, vừa để ổn định lại nhịp tim của mình, vừa nghĩ: “May mà nửa tháng trước lão bà tử đã mang theo tiểu tôn tử trở lại trong thôn, hiện giờ mình gặp phải chuyện như vậy, còn không biết hậu quả như thế nào”, hắn thở, cầm phương thuốc bắt đầu đi đến phía sau viện bốc thuốc.
…
Ngay tại thời điểm Tần Huyền Qua phát giận, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đang trên đường trở về Hoài Nam, trên một đường này, bọn họ ngồi xe ngựa tương khiêm tốn, tiêu sái ở trên đường, hơn nữa trong chỗ tối còn có vô số người của Thiên Cơ lâu bảo hộ, đoạn đường này có thể nói là tương đối thông thuận.
Trời tối, mọi người nghỉ tạm trong khách điếm, Hoa Dung và Thạch Lưu sau khi hầu hạ Thẩm Hành Vu xong sẽ ở phòng bên cạnh, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người và Cầu Cầu trắng kia.
Thẩm Hành Vu ru rú ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, hai người ngồi ở trên giường, trong tay Thẩm Hành Vu cầm một phong thư, sau khi nàng xem xong liền cười ha ha.
Mộ Phi Chỉ giữ chặt eo nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng, sau mới hỏi: “Sao thế?”
“Mộc Thạch mang theo Thẩm Mộng Nhu đi rồi, mà Tần Huyền Qua, ha ha ha, Tần Huyền Qua trúng độc này, từ nay về sau, sợ là không thể giao hợp rồi.” Thẩm Hành Vu cười ha ha: “Thì ra, Tần Chinh Viễn thật sự dùng dược này trên người Tần Huyền Qua.”
“Hừ, tự rước lấy nhục.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng lại cực kỳ hài lòng, nam nhân này xứng đáng.
“Mẫu hậu, chuyện gì làm người cao hứng như vậy?” Thần nhi buông Cầu Cầu ra, dẫm lên ghế nhỏ, vất vả trèo lên giường, bỗng chốc liền nhào vào trong lòng Thẩm Hành Vu, tò mò hỏi.
“Rất nhanh sẽ trở về nhà, Thần nhi không cao hứng sao?” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo gò má mập mạp của nhi tử, cười hỏi.
“Cao hứng, Thần nhi nhớ cô cô, nhớ Thúc gia gia rồi.” Thần nhi ngọt ngào nói.
“Tỷ tỷ sắp sinh đứa nhỏ sao.” Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi Chỉ vuốt tóc nàng gật đầu nói: “Ừ, chắc là sắp.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Thẩm hành Vu không khỏi cảm thán.
“Ai muốn sinh cục cưng?” Thần nhi trừng đôi mắt bồ câu, nhanh như chớp xoay xoay, cầm lấy ống tay áo Mộ Phi Chỉ, không cam lòng nói.
Thẩm Hành Vu dứt khoát muốn rời khỏi ngực Mộ Phi Chỉ, nhưng Mộ Phi Chỉ dùng sức giữ chặt eo nàng, không để cho nàng nhúc nhích.
Thẩm Hành Vu không có cách, chỉ đành ôm Thần nhi đến, vuốt khuôn mặt tươi cười trơn mềm của hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Cô của con rất nhanh sẽ sinh một tiểu đệ đệ và một tiểu muội muội, Thần nhi có cao hứng không?”
“Mẫu hậu, khi nào thì người sẽ sinh tiểu đệ đệ và tiểu muội muội cho Thần nhi?” Đầu óc của Thần nhi chuyển rất nhanh, hắn tha thiết mong chờ nhìn bụng Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu không nói được gì đành nhìn Mộ Phi Chỉ, lại nhìn tiểu mập mạp ở trước mặt, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Có đệ đệ, Thần nhi sẽ không thể độc chiếm phụ vương và mẫu hậu, phụ vương mẫu hậu sẽ đi chiếu cố chuyện khác, Thần nhi thật sự đồng ý sao?” Mộ Phi Chỉ sờ đầu Thần nhi, nghiêm túc nói.
:Phu quân.” Thẩm Hành Vu ngăn Mộ Phi Chỉ nói.
Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Dù sao ta cũng sẽ không để nàng sinh đứa nhỏ, cái cảm giác thống khổ đó ta cảm thụ một lần là đủ rồi, ta không muốn mất nàng, A Vu, nàng có hiểu không?” Mộ Phi Chỉ đến giờ cũng không dám nhớ đến thời điểm khi nàng sinh, vừa nhớ lại cảnh tượng đó, hắn liền cảm thấy bản thân mình như vọt vào địa ngục. Hắn không để ý đến còn có Thần nhi bên cạnh, trực tiếp ôm lấy đầu Thẩm Hành Vu, cường thế hôn lên môi nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng, cho đến khi răng môi hai người quấn giao, lúc này hắn giữ chặt gáy nàng, triền miên hôn nàng.
Thần nhi thấy phụ vương mẫu hậu lại đang chơi hôn nhẹ, không khỏi chu môi, đi là đi, trực tiếp leo xuống trừ ghế nhỏ, ôm cổ Cầu Cầu, cọ sát bộ lông mềm mại của nó.
Thật lâu sau, khi Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, Thẩm Hành Vu không còn chút sức lực rúc vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, tay vẽ vòng tròn trên y phục của hắn, ngầng đầu lên, trong mắt bởi vì vừa hôn nồng nhiệt, còn có chút nước chưa rút đi, ánh mắt dịu dàng nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cảm thấy mình không khống chế được nữa.
“Xem, sinh hay không sinh chính là ở trong tay ta.” Thẩm Hành Vu khơi mào dục vọng của hắn, lại đột nhiên trốn thoát từ trong ngực hắn, kiêu ngạo nói với hắn.
"Chúng ta không thể ở bên cạnh Thần Nhi cả đời, ta mong có người cùng cùng huyết thống với nó, sau này nhất định nó sẽ tiếp nhận vị trí của chàng, càng lên cao càng lạnh, ta không muốn nó gánh vác một mình." Thẩm Hành Vu ngồi một bên, nhìn Mộ Phi Chỉ, nghiêm túc nói.
Mộ Phi Chỉ không động đậy, Thẩm Hành Vu cảm thấy kỳ lạ liền vẫy tay trước mắt Mộ Phi Chỉ, kết quả tay còn chưa kịp hạ, tay kia đã bị Mộ Phi Chỉ bắt được, sau đó kéo nàng vào lòng.
"Chàng làm gì vậy?" Lúc Mộ Phi Chỉ còn đang hôn sau lưng nàng, Thẩm Hành Vu hô to: "Thần Nhi còn ở đây!"
"Không phải nương tử muốn sinh em bé sao? Bây giờ ta liền cố gắng." Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, trong mắt đều là trêu chọc.
Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử đang ngồi xổm dưới đất giương mắt nhìn, nắm tay đấm vào lưng Mộ Phi Chỉ
"Phụ vương, Thần Nhi muốn đi tiểu." Thần nhi đột nhiên đứng dậy, xòe tay chỉ đạo Mộ Phi Chỉ
"Con không nhịn được đâu, chàng cho con đi đi." Thẩm Hành Vu nhanh chóng giục Mộ Phi Chỉ
Mộ Phi Chỉ liếc nhìn nhi tử dưới đất, đành phải ngồi xuống ôm bé, Thần Nhi dựa vào vai Mộ Phi Chỉ, chợt ra hiệu với Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử giải vây cho mình, vui vẻ nở nụ cười.
Ngày mai có thể về được rồi, rời đi ba tháng, thật sự là nhớ cảm giác trong điện Thái Cực, có lẽ, dược liệu ở điện Ngô Đồng cũng đã lớn rồi.
...
Ngày hôm sau, lão đại phu còn chưa kịp rời giường, cả người đã bị thủ hạ của Tần Huyền Qua kéo đi, trước khi đi, lão vội vàng đem theo dược liệu phơi ngoài sân.
"Đã hết thời gian, chuyện ngươi đáp ứng với ta làm đến đâu rồi?" Tần Huyền Qua ngồi ở ghế tựa, khuôn mặt bình tĩnh, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể thấy vẻ mệt mỏi của cả đêm không ngủ trong mắt hắn.
Lão đại phu quỳ trên mặt đất, lôi bao bố của mình ra, sau đó nói với Tần Huyền Qua: "Đây là phương thuốc bí truyền của nhà lão phu, công tử cần dùng lâu dài, khoảng một tháng là được."
"Ồ. Không phải hôm qua ngươi nói thuốc này có vẻ kỳ lạ sao?" Mắt Tần Huyền Qua lóe sáng, hỏi lão đại phu.
Lão đại phu càng quỳ rạp xuống, sợ rước họa vào thân, lão lo sợ nói: "Hồi công tử, đây là phương thuốc do tổ tiên của lão phu truyền lại, nếu là loại bệnh thông thương, chỉ cần ba ngày là có thể hồi phục, nhưng đối với công tử thì cần nhiều thời gian hơn một chút."
"Người đâu, sắc thuốc." Tần Huyền Qua cho ngươi mang thuốc đi, sau đó giữ lão đại phu lại một bên.
Thuốc này sắc trong nửa canh giờ, lúc bê thuốc lên, Tần Huyền Qua trừng mắt với lão đại phu: "Nếm thử cho ta."
Lão đại phu biết đây là một cách để thử độc, vì vậy không chút do dự uống chén thuốc nhỏ.
Tần Huyền Qua thấy lão đại phu không có biểu hiện kỳ lạ nào mới uống thuốc trong chén lớn.
Giữa trưa, lúc lão đại phu rời khỏi chỗ Tần Huyền Qua, hai chân lão mềm nhũn, người này thoạt nhìn không đáng sợ nhưng mỗi khi ánh mắt hắn nhìn tới, lão đại phu đều cảm thấy ngực mình như bị cây đao đâm xuyên qua.
Từ đó, mỗi ngày Tần Huyền Qua đều dùng thuốc, mãi đến khi giải quyết lũ lụt xong, khi phải rời đi, hắn phái người đi tìm lão đại phu, ai ngờ thuộc hạ báo tin lão đại phu bị chết giữa đường.
Lúc nghe thủ hạ bẩm báo, Tần Huyền Qua gạt mọi thứ trên bàn xuống, Tần Chinh Viễn, chắc chắn là ngươi! Ta khó khăn mới tìm được đại phu mà ngươi lại giết đi.
May mà, phương thuốc còn đang ở chỗ ta. Tần Huyền Qua cười lạnh.
Mang theo tâm trạng khó chịu về phủ, Tần Huyền Qua vừa đến đông cung, quản gia liền cùng thủ hạ quỳ gối trong ngự thư phòng.
"Quản gia, ngươi làm gì vậy." Tần Huyền Qua sai người đóng cửa, nhìn đám người đang quỳ trước mặt hỏi.
"Hồi chủ tử, vương phi, không thấy vương phi nữa." Quản gia sợ hãi nhìn Tần Huyền Qua
"Vậy sao ngươi không bẩm bảo?" Tần Huyền Qua nổi giận, hắn quát quản gia.
"Hồi chủ tử." Quản gia phẫn uất nói: "Do lúc chủ tử hạ lệnh, nô tài đưa người đi kết thúc tính mạng của vương phi, kết quả lúc chúng nô tài đến vương phi đã biến mất, bốn phía đông cung đều có ám vệ nhưng không ai nhìn thấy vương phi ra ngoài. Do lệnh của người ban gấp nên nô tài cho người ra ngoài truyền, nhưng Tứ điện hạ gây khó dễ nên tin tức không truyền đi được."
"Ngươi nói Tứ điện hạ gây khó dễ?" Tần Huyền Qua cắn răng hỏi.
"Đúng vậy." Quản gia đáp: "Từ khi chủ tử đi, xung quanh đông cung xuất hiện rất nhiều người lạ, không ngờ, dù trong sáng ngoài tối vẫn có người chui vào."
"Lá gan càng lúc càng lớn." Tần Huyền Qua cười lạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với quản gia: "Tối hôm nay, các ngươi đến thư phòng một chuyến, có một số việc ta cảm thấy cần phải tính toán thật kỹ."
"Vâng." Quản gia đang định lui đi ai ngờ Tần Huyền Qua đột nhiên hỏi: "Trong cung có tin gì không?"
"Hồi chủ tử, ngoại trừ mấy hôm trước Hoài Nam vương rời đi thì không có tin gì quan trọng." Quản gia nói.
"Đi về à?" Tần Huyền Qua nghe thấy tin này, trong trí não đột nhiên xuất hiện bộ dáng của Thẩm Hành Vu, hắn vuốt trán, xóa hình ảnh kia ra khỏi đầu.
....
Hôm này, ngoài kinh đô Hoài Nam được ngự lâm quân vây kín đến mức nước cũng không thấm được, Đỗ Trọng mặc áo choàng đỏ thẫm đứng cùng Phong Dự, nhìn hai chiếc xe ngựa đang tiến đến gần, biểu cảm hai người khác nhau hoàn toàn.
Đỗ Trọng mang vẻ mắt ghét bỏ, rõ ràng mặc quần áo rực rỡ nhưng sắc mặt lại u ám, còn Phong Dự, ngoại trừ một tia sốt ruột trong mắt thì vô cùng bình tĩnh.
Lúc Bạch Tước dừng xe, mành xốc lên, người đầu tiên xuống xe không phải Mộ Phi Chỉ mà là một vật tròn tròn lao từ trong ra, ngồi trên người nó là một đứa bé, nhìn thấy hai người đứng đó không xa, vung đôi ta mập mạp của mình, hưng phấn gọi: "Thúc thúc, dượng."
"Thấy chưa?" Phong Dự hỏi.
"Có vẻ rất tốt." Đỗ Trọng nhìn thấy tiểu tử này vô cùng vui vẻ, hắn nhìn Thần Nhi mũm mĩm cười tít mắt nhìn mình.
"Phụ vương, người đạp vào mông Thần Nhi rồi." Thần Nhi đang vui tươi hớn hở chào Phong Dự và Đỗ Trọng bỗng nhiên quay đầu lại, ấm ức chu miệng nhỏ, nói với người bên trong.
"Bạch Tước thúc thúc ôm." Thần Nhi không được đáp lại, trong mắt rưng rưng, ủy khuất vươn tay về phía Bạch Tước.
Bạch Tước ôm Thần Nhi, Cầu Cầu cũng nhảy xuống theo.
"Mộ Phi Chỉ, chàng lại bắt nạt Thần Nhi." Lúc này, xe ngựa trung truyền ra một tiếng hờn dỗi.
"Là nó quá mập, không phải ta cố ý." Mộ Phi Chỉ nói.
Bạch Tước ôm Thần Nhi đến trước mặt Phong Dự và Đỗ Trọng, hành lễ với hai người, sau đó mới đặt Thần Nhi xuống, sau đó hắn thong thả bước về phía xe ngựa.
Thần Nhi vừa tiếp đất, liền ôm chân Đỗ Trọng, thân mật cọ xát, sau đó ngẩng đầu, chỉ chỉ hai mắt của mình nói: "Thúc thúc, người thật tuấn tú, Thần Nhi có thể thấy đó!"
Đỗ Trọng bị giọng nói mềm mại và đôi mắt lấp lánh của tiểu tử làm mềm lòng, hắn khom người bế Thần Nhi lên.
Thần Nhi ngửi người hắn như con vật nhỏ, sau đó mím môi nói: "Thúc thúc, trên người người có mùi thảo dược."
"Ừ, trên người phụ vương con chắc chắn là có mùi son phấn." Đỗ Trọng cười ha ha.
Thần Nhi nắm áo Đỗ Trọng, nhìn Mộ Phi Chỉ đỡ Thẩm Hành Vu xuống, chậm rãi tiến đến.
"Vương tỷ thế nào rồi?" Mộ Phi Chỉ đến gần, mở miệng hỏi Phong Dự.
Phong Dự gật đầu, giọng nói có vẻ hỗn loạn, hắn mỉm cười nói: "Tốt, đã chờ ngươi đã lâu rồi." d,0dylq.d
Mộ Phi Chỉ cười, liếc mắt nhìn Thẩm Hành Vu trong lòng, hai người nhìn nhau cười, Thẩm Hành Vu nói với Phong Dự: "Tỷ phu, chúng ta muốn đến phủ tướng quân một chuyến, lần này đi Hoài Bắc, trả lại cho người vài thứ."
Thẩm Hành Vu gọi tỷ phu rất dễ nghe, nhưng Mộ Phi Chỉ lại đen mặt lại, nghe Thẩm Hành Vu gọi vậy, hắn lập tức nói: "Không cần khách khí với hắn."
"Vương thượng nói đúng." Phong Dự gật đầu, nhưng khóe môi vẫn mang nụ cười.
"Được tiện nghi lại khoe mẽ. HỪ." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào, bên trong thành đã sắp xếp xe ngựa mới.
"Thúc thúc thật xinh đẹp, dượng xinh đẹp, phụ vương cũng xinh đẹp." Trong xe ngựa, Thần Nhi ngồi trong lòng Phong Dự, vươn đầu ngón tay đếm đếm, vẻ mặt chăm chú.
"Phụ vương đẹp, mẫu hậu cũng vậy, sinh ra Thần Nhi cũng rất đẹp mắt, dượng đẹp, cô cô cũng đẹp, cho nên cô cô sinh ra tiểu oa nhi cũng sẽ đẹp giống Thần Nhi, thúc thúc đẹp, á, thúc thúc không có vợ." Đếm tới đây, Thần Nhi phát hiện ra điểm không đúng, bé leo lên đùi Đỗ Trọng, hỏi: "Thúc thúc, phụ vương và dượng đều có vợ, sao người chưa có? Thúc thúc không có vợ, sao sinh em bé đực." Thần Nhi nghiêm túc hỏi.
"Xú tiểu tử, ai dậy ngươi vậy?" Đỗ Trọng véo tai Thần Nhi, một tay xách bé lên, chân Thần Nhi đá lung tung, hét lên: "Tần Chinh Viễn, Tần Chinh Viễn"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...