Translation: Yu
Trình Khanh Khanh dường như đã đoán trước được cô ta định làm gì, chưa kịp nói gì đã thấy cô ta đột nhiên đổ sữa lên người, mỉm cười khiêu khích, sau đó hoảng sợ hét lên rồi ngã xuống đất, sau đó lấy tay che thân.
Ôm bụng la hét lên, “A! Ai đó! A! Bụng của tôi! Bụng của tôi”
Trình Khanh Khanh: “…..”
Trình Khanh Khanh nhanh chóng định thần lại, lạnh lùng nhìn cô một cái, “Cô lại có chuyện gì đây?”
Nhưng cô ta phớt lờ cô rồi tự mình hét lớn: “Ai đó, người đâu mau lại đây đi, cứu mạng!”
Giọng nói của cô ta sắc bén, ngay sau đó những người đang ở sân trước đã vội vàng chạy tới, Bạch Hạo Hiên và Bạch Tuệ Nhiễm đã đến trước, Bạch Hạo Hiên liếc nhìn Trình Khanh Khanh trước khi đỡ Lương San lên, cau mày hỏi: “Sao vậy? “
Lương San yếu ớt dựa vào người anh, dùng giọng điệu “khốn khổ” nói với anh ta: “Hạo Nhiên, mau đưa em đi bệnh viện, bụng em đau quá, sợ đứa nhỏ không cứu được.”
Vẻ mặt của Bạch Hạo Hiên đanh lại, anh ta liếc nhìn Trình Khanh Khanh, suy cho cùng mạng người đang bị đe dọa, vì vậy anh ta bế Lương San và bước ra ngoài mà không do dự.
Bạch Tuệ Nhiễm lúc này còn đang sững sờ, lúc này cô ấy mới quay sang Trình Khanh Khanh nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Trình Khanh Khanh nở một nụ cười bất lực với cô ấy, “Nếu mình nói với câụ, Lương San đã tự rót sữa nóng cho mình rồi giả vờ ngã để hãm hại tôi, cậu có tin không?”
Bạch Tuệ Nhiễm sắc mặt từ từ chìm xuống, nhưng cô ấy suy nghĩ một chút, “Mình tin!”
Câu trả lời của cô ấy nằm ngoài dự đoán của Trình Khanh Khanh, vốn dĩ cô ấy vừa đến thế giới này, trong đầu chỉ có ký ức về Bạch Duyên Đình nên cô không tin ai ngoại trừ Bạch Duyên Đình.
Còn về người bạn tốt của Trình Khanh Khanh, cô có vẫn luôn giữ thái độ xa lánh, dè dặt, nhưng không ngờ lúc này cô ấy lại giao hết niềm tin cho mình mà không cần hỏi han gì, cho tới bây giờ cô mới thực sự tin chắc rằng người này quả thực là người xứng đáng nhất với Trình Khanh Khanh.
“ Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến bệnh viện.”.
Bởi vì tin tưởng cô ấy, Trình Khanh Khanh đối với cô ấy thân thiện hơn nhiều.
Bạch Tuệ Nhiễm đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cô, lập tức cười nhẹ nhõm một hơi, “Lên xe của mình đi.”
Khi Trình Khanh Khanh và Bạch Tuệ Nhiễm vội vã đến khu bệnh viện, họ thấy Bạch Hạo Hiên và Bạch lão tiên sinh đã ở trong bệnh viện, không chỉ vậy, Trình Khanh Khanh còn thấy có Mạch Gia Hân trong đám đông, cũng không biết cô ta là từ nơi nào chui ra, khi cô vừa đến Bạch gia cũng không nhìn thấy cô ta.
Bác sĩ đang nói chuyện với Bạch Hạo Hiên, hai người bước vào liền nghe thấy bác sĩ nói: “Cũng may, nhiệt độ nóng của sữa không cao, nhưng hơi đỏ lên, nằm nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, nhưng cô ấy có thai, dù làm gì cũng phải hết sức cẩn thận, may mà lần này không nghiêm trọng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Bạch Hạo Hiên cau mày gật đầu, “ Làm phiền bác sĩ rồi.”
Sau khi bác sĩ đi ra ngoài, trong phòng bỗng nhiên rơi vào một bầu không khí kỳ lạ, Bạch lão tiên sinh nhìn Trình Khanh Khanh vẻ mặt u ám, sau đó lại nhìn Lương San đang nằm trên giường khóc, trầm giọng hỏi: “ Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?”
Trình Khanh Khanh chưa kịp trả lời, Lương San đã dẫn đầu: “Không liên quan đến Khanh Khanh là con sơ ý làm đổ sữa do con cầm ly không chắc, con cũng vô tình bị ngã.
Không sao cả.”
Nhưng khi nói ra lời này, cô ta không còn sức lực nào, giọng nói càng lúc càng nhỏ, giọng điệu càng lúc càng trầm uất, ai tinh mắt cũng có thể nhận ra cô ta đang cố tình để Trình Khanh Khanh “ thoát tội”
Bạch lão tiên sinh mím môi, sắc mặt lại trở nên u ám, quay đầu nhìn Trình Khanh Khanh, lạnh lùng hỏi: “Khanh Khanh, là như vậy sao?”
Trình Khanh Khanh nhìn người phụ nữ đang đau đớn nằm trên giường mà chế nhạo, “Cô ấy tự mình làm đổ sữa lên người, cô ấy cũng tự ngã xuống, cô ấy nói muốn chứng minh, cho dù là lúc nào, con cũng không phải là đối thủ của cô ấy và để chứng minh rằng Bạch Hạo Hiên quan tâm đến đứa bé trong bụng của cô ấy hơn con.”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng, vẻ mặt Lương San đờ ra, một lúc sau mới hoàn hồn, lau nước mắt, vẻ mặt kinh ngạt nói: “Trời ơi, cô sao có thể đảo lộn đúng sai như vậy chứ, tôi không trách cô nên đã tự mình gánh vác mọi thứ, nhưng tôi không muốn cô đổ oan cho tôi như thế này!”
Mạch Gia Hân người đang đứng ở bên cạnh nhìn trò hề này cũng cười lạnh: “Khanh Khanh, lời cô nói cũng buồn cười quá rồi, kể từ khi Lương San mang thai ai trong chúng tôi đều biết đứa trẻ này quý giá đến nhường nào, cô nói cô ấy muốn dùng đứa trẻ trong bụng mình để chứng minh Bạch Hạo Hiên quan tâm đến cô hay cô ấy hơn là cái dạng nhàm chán đến mức nào, ai sẽ tin chứ? Chưa kể, sữa nóng như vậy, tự mình hất đi, cô ấy không ngốc.”
Ngay khi Mạch Gia Hân nói xong, Lương San cố tình khịt mũi, ngẹn ngào nói: “Ban đầu tôi có lòng tốt đến đưa sữa cho Khanh Khanh, chẳng qua là dặn dò một câu, để cô sống thật tốt những ngày bên anh cả không cần cùng với Hạo Hiên dây dưa khiến anh em bọn họ bất hoà, nhưng không biết lời này lại đâm vào chỗ đau của Khanh Khanh, cô ấy lấy sữa tạt vào người con, còn đẩy con ngã xuống đất rồi đổ lỗi cho con vì con nhiều lời!”
Lời nói của cô ta khiến mọi người có mặt nhớ lại rằng lần trước Bạch Hạo Hiên bị Bạch Duyên Đình đánh, sắc mặt của Bạch lão tiên sinh càng thêm khó coi mấy phần, khuôn mặt u ám kia dường như có thể nhỏ giọt nước bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, chuyện Bạch Hạo Hiên bị Bạch Duyên Đình đánh đều là do cô cố tình dây dưa với Bạch Hạo Hiên.
Thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của mọi người dành cho mình, Trình Khanh Khanh hít một hơi thật sâu bình tĩnh trả lời: “ Tôi không dây dưa gì với Bạch Hạo Hiên hết.
Thứ nhất, tôi không nhớ quá khứ, tự nhiên tôi cũng không nhớ những ân oán trong quá khứ.
Thứ hai, tôi thực sự không có thời gian mỗi ngày đều chạy giữa studio chụp ảnh và nhà còn việc tại sao Bạch Hạo Hiên chạy đến chỗ làm của tôi bị Duyên Đình đánh, tôi phải hỏi anh ta, đừng thúc ép tôi, tôi đã nói rất nhiều về vấn đề ngày hôm nay.
Rõ ràng, tôi không hất sữa hay xô đẩy cô ta đừng nói là tôi không phải là người hành động bồng bột, hơn nữa nếu tôi thật sự muốn hại cô ta thì tại sao phải chọn nơi như Bạch gia tôi có rất nhiều cơ hội làm trong âm thầm tại sao tôi lại ngu ngốc thực hiện ở nơi dễ bị người khác phát hiện như thế.”
Bạch Tuệ Nhiễm cũng ở một bên nói: “Đúng vậy ba, Khanh Khanh không phải là người như vậy.” Cô ấy liếc nhìn Lương San một cách hung dữ nói: “Con nghĩ chắc có sự hiểu lầm nào đó trong chuyện này”.
Tuy nhiên, Lương San đột nhiên nắm lấy tay Bạch Hạo Hiên, áp chặt vào má cô, khóc cạn nước mắt, không nói đến việc cô đã sai như thế nào, “Quên đi, tôi không trách ai khác, tất cả là tại tôi.
Không, tất cả là lỗi của tôi nhưng tôi không ngờ cô, Tuệ Nhiễm, lại nghi ngờ tôi đến vậy.
Nếu cô tin những gì Khanh Khanh nói, thì cô cũng nghĩ rằng chính tôi đã làm sai sao? Đó là cháu ruột của cô đó!”
“ Cô….” Bạch Tuệ Nhiễm bị cô ta chặn lại
“Được rồi!” Bạch lão tiên sinh lớn tiếng cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Trình Khanh Khanh, ánh mắt lạnh lùng như dao băng cứa vào lòng người đau đớn.
“Không ngờ sau nhiều năm như vậy, con vẫn là người như vậy! Mấy năm trước nhà họ Bạch chúng ta náo loạn, mấy năm sau nhà họ Bạch chúng ta còn náo loạn không yên!”
“Ba!” Bạch Tuệ thật sự không ngờ Bạch lão tiên sinh vậy mà lại nhận định là Trình Khanh Khanh làm, một câu cũng không hỏi, Bạch lão tiên sinh không cho cô cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói: “Con câm mồm!” Ánh mắt nhìn về phía Trình Khanh Khanh, càng tức giận hơn, “Chỉ là tôi không ngờ tới, cô bây giờ lại trở nên hung ác như vậy, cho dù cô có ân oán gì với Hạo Hiên hay Lương San, đứa trẻ đều vô tội, cô còn có thể làm chuyện này.
Thực lòng mà nói, dù mối quan hệ của Bạc Duyên Đình với ba anh có căng thẳng đến đâu, anh vẫn dành sự tôn trọng cho lão gia tử này, cô luôn cảm thấy ông thực sự coi cô như con dâu của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng ông sẽ như vậy, dửng dưng giữa đúng và sai, xác định với một giọng nghiêm khắc không chút thương xót.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt, Bạch Tuệ Nhiễm vì cô mà sốt ruột nhưng không thể làm gì được, Mạch Gia Hân đứng sang một bên mỉm cười xem kịch hay, Lương San ôm eo Bạch Hạo Hiên khóc lóc thảm thiết, nhìn thấy ánh mắt cô quét qua, một tia tự mãn chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt hoa lệ.
Về phần Bạch Hạo Hiên, anh ta vội vàng tránh ánh mắt của cô không nói một lời trong suốt quá trình, nhưng động tác anh ta đặt nhẹ một tay lên đầu Lương San cũng đủ để giải thích mọi chuyện.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng không có ai trong phòng ngoại trừ Bach Tuệ Nhiễm tin cô mọi người đều tin rằng cô là một con rắn ác độc, cho rằng cô sẽ ra tay với một đứa trẻ!!
Trình Khanh Khanh cho rằng tất cả những điều này rất nực cười, cô không có ý định tranh cãi với người khác, cũng không quan tâm đến ai hơn ai.
Tất cả những gì cô muốn là một cuộc sống ổn định, một cuộc sống bình yên, còn người khác thì đang từng bước ép cô, tại sao lại muốn vu oan giá hoạ cho cô?
Trước khi Lương San đến tìm cô, cô đang nói chuyện điện thoại với Bạch Duyên Đình, cô vốn tưởng rằng Bạch Duyên Đình đã cúp điện thoại trước khi cô mở cửa, nhưng cô khi muốn cùng Bạch Tuệ Nhiễm lên xe, mới phát hiện ra Bạch Duyên Đình vừa cúp máy.
Điện thoại di động của cô luôn ở chế độ ghi âm tự động, tức là những gì Lương San nói vừa rồi thực sự đã được ghi lại.
Những người nhìn cô cười châm biếm, những người đã chỉ vào mũi mắng cô là rắn ác độc, cô ấy thực sự không muốn lãng phí một chút thời gian với họ, cô muốn giữ an toàn cho bản thân, không có nghĩa là cô sẽ không đánh trả sau khi ai đó cắn cô.
“ Các người bắt nạt Trình Khanh Khanh đến mức này, tưởng tôi chết rồi à?”
Đúng lúc bầu không khí trong phòng bế tắc nhất, cửa bị tiếng đập mở ra, bóng dáng cao lớn của Bạch Duyên Đình hiện ra trước cửa, cả người run lên.
Động tác lấy điện thoại ra của Trình Khanh Khanh dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, thân hình cao thẳng, vai rộng như núi, khi anh đứng ở cửa, gần như toàn bộ cánh cửa đều bị chặn lại.
Môi mím chặt, lông mày và ánh mắt sắc bén, lúc nào cũng dịu dàng như gió, nhưng khi bảo vệ cô, anh đã biến thành một thanh kiếm độc từ lúc nào không hay.
Anh luôn luôn đứng trước mặt cô, bảo vệ cô, an ủi cô, chăm sóc cô, cưng chiều cô, anh giống như một ngọn cây cao chót vót, che chở cho cô và các con, chỉ cần anh ở bên, cô và các con của anh sẽ luôn có một nơi an tâm.
Truyện được đăng tải độc quyền tại taymonkhuynhvu.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp.
Hãy đọc truyện một cách văn minh
Thực ra cô là một người rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không sợ chết, nhưng khi nhìn thấy anh, không hiểu vì sao, nỗi uất ức mà cô vừa phải gánh chịu ập đến như nước sôi lửa bỏng, khi cô chỉ có một mình, cô không phải sợ bất cứ điều gì, nhưng một khi anh xuất hiện, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút sợ hãi, cô có thể trút bỏ cảm xúc của mình, cô có thể thể hiện mặt yếu đuối nhất của mình, bởi vì là anh, cô không cần phải sợ hãi, cô thậm chí không cần phải mạnh mẽ.
Nước mắt từ từ chảy ra, cô không thể kiềm chế được, cô chạy đến bên anh nhanh chóng nhào vào trong vòng tay anh, anh ôm cô thật chặc, đưa lòng bàn tay to ôm lấy lưng cô, cánh tay cường tráng của anh ôm chặt lấy cô, cả người vững vàng bảo vệ cô,như khoác cho cô một lớp áo giáp bất khả xâm phạm.
Nước mắt đau lòng đều cọ vào quần áo đắt tiền của anh, cô nghẹn ngào, giống như đứa trẻ bên ngoài bị bắt nạt, ” Duyên Đình, em chưa hại ai, em thật sự không có!”
Anh âu yếm xoa đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô để an ủi cảm xúc của cô, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng, “Được rồi, anh biết rồi, em đừng lo, anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Lời nói của anh như một liều thuốc tốt, dần dần xoa dịu trái tim đầy sóng gió và đau khổ của cô, cô từ từ kìm nước mắt, anh cũng buông cô ra và lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Sau đó Trình Khanh Khanh mới nhận ra dưới chân cô còn có hai cái bánh bao nhỏ nữa, hai đứa ôm chặt lấy đùi cô ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.
Thấy mẹ nhìn sang, cả hai đều thảng thốt: “Mẹ ơi!” Đôi bàn tay bé nhỏ của bọn trẻ ôm cô thật chặt, như để an ủi.
Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy mọi thứ dường như không còn quan trọng, bị đối xử sai trái bị vu oan đều là những thứ quá nhỏ nhặt.
Cô đã có chồng con họ đều đồng hành cùng cô khi cô cần nhất.
Chỉ cần họ ở bên là đủ.
Trình Khanh Khanh xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bọn trẻ, “Mẹ không sao.”
Sau đó Tiểu Cảnh mới buông cô ra, cắn chặt răng, nghiêm mặt đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn những người có mặt ở đây, che chở cho cô như một hộ vệ nhỏ.
Trình Khanh Khanh cảm thấy vui vẻ trước biểu hiện của cậu, nhưng cô ngạc nhiên khi thấy đến khuôn mặt đáng sợ của cậu bé vừa rồi, đứa con trai mềm mại dễ thương của cô lại có mặt bá đạo như vậy.
Về phần Tiểu Nhã, cô bé vẫn ôm chặt lấy đùi cô nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ đừng sợ, Tiểu Nhã sẽ luôn ở bên mẹ.”
Trình Khanh Khanh lúc này thật sự không sợ nữa, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Ừm, mẹ không sợ.”
Bạch Duyên Đình cau mày bước vào, mặc dù vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh nhưng biểu hiện của anh đã tốt hơn trước một chút.
“Con đến đúng lúc lắm Khanh Khanh đẩy Lương San ngã con bé suýt bị sẩy thai.
Dù sao Haọ Hiên cũng là em trai của con.
Con nói xem, chuyện này giải quyết thế nào đây!”
Bạch Duyên Đình không nói lời nào, quét qua đám đông với ánh mắt lạnh lùng, lấy điện thoại trên tay ra, bấm vài lần, ngay sau đó, giọng nói của Lương San từ bên trong truyền ra.
“Khanh Khanh, cô có biết không? Cho dù cô có trở thành gì đi nữa, cô cũng sẽ không bao giờ là đối thủ của tôi.”
“Nếu để cho người nhà họ Bạch biết chuyện cô đổ sữa nóng lên người xô ngã tôi khiến tôi suýt sảy thai, họ sẽ nghĩ gì về cô? Đánh cược đi? Hãy xem Hạo Hiên quan tâm đến cô hơn hay quan tâm đến đứa con trong bụng của tôi hơn?”
Đoạn ghi âm rất ngắn gọn nhưng cũng đủ để mọi người phán xét đúng sai dựa trên nội dung, nhất thời trên mặt mỗi người đều có những biểu hiện khác nhau.
Sự không tin tưởng của Bạch lão tiên sinh, đột nhiên sắc mặt Bạch Hạo Hiên đen lại, sự hoảng sợ của Lương San và sự tức giận trên khuôn mặt của Mạch Gia Hân, tất cả đều tuyệt vời.
Bạch Duyên Đình không muốn nói chuyện nhảm nhí với họ, anh cất điện thoại di động vào túi, vòng tay qua lưng Trình Khanh Khanh, cùng con cái họ trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Nhưng mà, khi vừa ra đến cửa, bước chân của anh ta dừng lại, trong giọng nói lạnh lùng nghiến răng mà Trình Khanh Khanh từng nghe thấy, anh ném ra một câu: “Tôi là một người rất thù dai!”
Không khí trong phòng đông cứng lại một lúc, Trình Khanh Khanh thậm chí còn nghe thấy có người thở hổn hển, nhưng Bạch Duyên Đình không đợi ai trả lời, anh nhấc chân rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, Bạch lão tiên sinh hơi bối rối, giọng nói có chút lo lắng, có chút dè dặt vang lên từ phía sau, “Con khi nào rảnh thì về ăn cơm.”
Bước chân của Bạch Duyên Đình cũng không dừng lại
Mãi cho đến khi lên xe Trình Khanh Khanh mới phát hiện họ chưa ăn gì, thím Trương biết hôm nay họ về Bạch gia chắc sẽ không nấu cơm.
“ Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Trình Khanh Khanh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Sao chúng ta không mua chút đồ ăn về nhà tự nấu lẩu, ừ … nấu lẩu uyên ương đi, ai thích cay thì ăn cay, còn ai thích ăn nhẹ thì ăn nhẹ.”
Bạch Duyên Đình nở nụ cười, “Được rồi, em là bà chủ, em nói ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”
Quả nhiên, Bạch Duyên Đình lái xe đến siêu thị, cả nhà bốn người mua mấy món ăn yêu thích, bởi vì không có đủ thời gian nấu nguyên liệu, Trình Khanh Khanh trực tiếp mua một túi dầu đỏ và một túi súp.
Ăn lẩu vừa đơn giản, tiện lợi lại đảm bảo vệ sinh, cả gia đình cùng ngồi quây quần bên bàn ăn và ăn lẩu, xua tan đi không khí lạnh từ bên ngoài ùa vào.
Nước súp trong veo đã được chuẩn bị cho Tiểu Nhã và Tiểu Cảnh, nhưng hai đứa nhỏ này rất thích ăn cay, chúng không ngừng hét lên: “Mẹ, con muốn một miếng, miếng cuối cùng.”
Bất cứ lúc nào như vậy, Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình đều nói: “Không thể ăn được nữa, ăn nữa sẽ bị đau bụng.”
Trình Khanh Khanh nóng đến mức mặt đỏ bừng, trong miệng nóng như lửa đốt, trong lòng cũng ấm áp, quay đầu lại, nhìn thấy bên ngoài thực sự là tuyết rơi, giống như hạt pha lê từng cái từng cái bay xuống.
Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã rất hào hứng và vội vã đến cửa sổ kính suốt để nhìn ra ngoài.
“Mẹ ơi, ngày mai chúng con có thể đi đắp người tuyết có được không ạ?”
“ Tuyết này quá nhỏ rồi, e rằng không thể đắp được”
Tiểu Nhã đột nhiên thất vọng, Trình Khanh Khanh chịu không nổi, lại nói: “Có thể mấy ngày nữa sẽ chất đống lớn.”
Đôi mắt của Tiểu Nhã đột nhiên sáng trở lại, cô bé háo hức thảo luận với anh trai mình nên đắp loại người tuyết nào.
Trình Khanh Khanh bỏ một viên thịt viên vào bát cho Bạch Duyên Đình, Bạch tiên sinh có vẻ không thích ăn cay lắm, khi ăn cay thì tai anh đỏ lên, sau tai đỏ bóng như hai quả lựu nhỏ, rất dễ thương.
Bạch Duyên Đình nhìn thịt viên trong bát, nhún vai, “Mặc dù anh đã ăn no rồi …” Nói xong, anh nhét viên cá vào miệng rồi nói thêm: ” Nhưng ai đó lại gắp cho anh thế thì sao không ăn?”
Trình Khanh Khanh che miệng cười, thấy anh ăn thịt viên có chút mạnh mẽ, liền dặn dò: “Anh từ từ ăn.”
Hai đứa trẻ đang thích thú ngắm tuyết, cô và Bạch tiên sinh đang ngồi trước cái nồi to ăn lẩu, xung quanh thật yên tĩnh, Tiểu Cảnh và Tiểu Nhã đang nói chuyện không thành tiếng còn có thể nghe âm thanh bên ngoài của tuyết rơi.
Trình Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy như thể cô đang ở trong một chiếc hộp châu báu cách biệt với thế giới, trong hộp châu báu chỉ có gia đình bốn người của họ, nhưng cô không cảm thấy đơn độc chút nào, thay vào đó, cô cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.
Đoạn ghi âm được phát cho Bạch gia, Lương San sẽ tự bảo vệ mình như thế nào Bạch gia sẽ đối xử với Lương San như thế nào.
Cô không muốn quan tâm đến những điều này, cô chỉ muốn trân trọng từng phút từng giây với đàn ông này và con cái của cô.
Hãy dành thời gian cho nhau và sống cuộc sống tốt đẹp nhất của bản thân.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi biết các bạn muốn xem gì, tốt, sẽ có ngay thôi!
Chắc chắn rồi, rất nhiều thiên thần nhỏ đã rời tổ khi tôi mở V … (Tôi cần bạn tiếp thêm động lực cho tôi!!!!).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...