Sủng Em Không Tốt Sao

Thang máy đến tầng lầu của Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần
Phong cũng đi theo ra ngoài. Đang lúc Hoàng Phủ Thần Phong muốn đi vào phòng
của Chỉ Ngưng, hai tiểu tử liền nhảy ra ‘gây sự’ với Hoàng Phủ Thần Phong,
“Người đàn ông đáng chết (thối), ông vào để làm gì?”

“Cha tới tìm mẹ các con.” Hoàng Phủ Thần Phong nhẫn nại nói.

“Chúng tôi không quen ông, đi ra ngoài a!

“Cha là cha của các con, các con là con của cha.”

Hai tiểu tử lại giống như một chút cũng không nghe thấy lời Hoàng Phủ Thần
Phong nói, Ivan nói với em trai: “Ch­eney, người đàn ông đáng chết này đầu óc
có vấn đề rồi, chúng ta không cần để ý ông ta.”

“Đúng a! Chúng ta đi vào là được, mặc kệ ông ta đứng ở đây, ông ta sẽ tự rời
đi.” Đóng cửa lại, con trai nhỏ chen miệng nói, đi theo đằng sau anh trai.

Hoàng Phủ Thần Phong cứ như vậy, bị hai đứa con trai của hắn nhốt ở bên ngoài:
hừ, hai tiểu tử thối các người, dám mắng cha các người, chờ Ngưng Nhi tha thứ
cho cha, xem cha sẽ đánh cái mông nhỏ của các người, trong lòng Hoàng Phủ Thần
Phong thầm nghĩ.

Hoàng Phủ Thần Phong đến đại sảnh khách sạn, nói với nhân viên lễ tân: “Gọi
quản lý của cô đến đây.”

Quản lí vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong liền lập tức nịnh nọt nói: “Không
biết Phong thiếu hôm nay tới có chuyện gì?”

“Phòng đối diện phòng 1890 có người ở hay không?”

“Có người ở.” Quản lí không biết Hoàng Phủ Thần Phong rốt cuộc muốn làm gì?

“Tôi cho các người thời gian năm phút, đem phòng đối diện để trống cho tôi, tôi
sẽ ở phòng đó. Nghe kỹ, nếu như vượt qua một giây, ngày mai, khó biết được kết
cục của khách sạn các người là cái gì!” Vì đuổi theo Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần
Phong có thể không tiếc hết thảy, chỉ cầu Chỉ Ngưng có thể tha thứ cho hắn.


“Dạ, tôi đã biết, thỉnh Phong thiếu yên tâm.” Sau đó, rồi gầm nhẹ với nhân viên
lễ tân ở đại sảnh, hắn không dám lớn tiếng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, “Còn
không nhanh gọi điện thoại lên.”

Hoàng Phủ Thần Phong an vị ngồi trên ghế salon ở đại sảnh chờ đợi, hắn nhắm mắt
lại, chậm rãi nói với quản lý: “Các người còn 30 giây.”

Quản lí không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hồi, chạy tới hỏi nhân viên lễ tân,
“Nhanh lên một chút, hắn nói như thế nào?”

Hoàng Phủ Thần Phong đột nhiên đứng trước mặt quản lý, “Năm phút đã hết, các
người còn chưa giải quyết được, vậy đành phải để người của tôi đến giải quyết.
Tiểu Bân, đi làm cho người ở đối diện phòng 1890 dọn ra ngoài.” Hoàng Phủ Thần
Phong chỉnh chỉnh cổ áo của quản lý nói: “Ngày mai, khách sạn này của các người
sẽ thuộc về tôi, hiện tại, anh làm cho tôi một chuyện.”

“Phong thiếu mời nói.”

“Lập tức đổi toàn bộ đồ trong phòng đó.”

Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục hài lòng được ở đối diện với Chỉ Ngưng, Hơn nữa
còn gọi Tiểu Bân đem hành trình hai mươi tư tiếng đồng hồ của Chỉ Ngưng nói cho
hắn biết.

-------------LOVE------------

Ngày hôm sau, hai tiểu tử kia liền rùm beng lên muốn đi 101 mua sắm, không có
biện pháp, Chỉ Ngưng đành phải dẫn bọn họ đi, Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ Chỉ
Ngưng và hai con trai muốn đi mua sắm, hắn cũng theo sát sau khi bọn họ rời
khỏi phòng.

“Ngưng Nhi, anh có thể đi với các người không?”

“Anh muốn đi hay không, không liên quan đến tôi. Bảo bối, chúng ta đi, không
cần để ý đến hắn.” Chỉ Ngưng mở cửa xe, để cho con trai bảo bối ngồi vào trong.

Xe thể thao của Hoàng Phủ Thần Phong cũng đi theo phía sau bọn họ. Ngưng Nhi,

em nhất định phải tha thứ cho anh.

“Bảo bối, hai con muốn mua gì, hãy nói với mẹ, mẹ mua cho các con.”

“Ha ha, mẹ tốt nhất.”

Hoàng Phủ Thần Phong đi theo sau Chỉ Ngưng, hắn cảm giác mình thật hạnh phúc a!
Nếu như hiện tại hắn có thể nắm tay Chỉ Ngưng..., thì càng hạnh phúc.

“Mẹ, con mặc chiếc áo này có phải tuấn tú không?” Con trai lớn mặc một chiếc áo
gió màu xanh đậm.

“Ivan, anh thật đỏm dáng a!” Con trai nhỏ liếc nhìn anh trai.

“Bảo bối mặc cái gì đều rất tuấn tú. Ch­eney, con không chọn quần áo sao?”

“Lát nữa con sẽ chọn, hiện tại Ivan mua là tốt rồi.”

“Được, lát nữa mẹ và Ivan đi cùng con.”

Hoàng Phủ Thần Phong một mực ngồi một bên nhìn con trai mặc thử quần áo, càng
xem càng cảm giác con trai thật giống mình.

“Thực xin lỗi tiểu thư, những quần áo ngài mua, vị tiên sinh ngồi ở bên cạnh đã
trả tiền rồi.” Thời điểm Chỉ Ngưng chuẩn bị quét thẻ, lại nghe được những lời
này.

Chỉ Ngưng không nói nhiều, cầm túi lớn bước ra khỏi cửa hàng này.

“Ivan, hiện tại chúng ta cùng Ch­eney đi mua quần áo.”

Đồng dạng, Hoàng Phủ Thần Phong vượt lên trước một bước trả tiền.

“Bảo bối, các con mệt mỏi sao? Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?” Chỉ
Ngưng quan tâm hỏi hai con trai, dù sao đã đi dạo lâu như vậy.


“Cũng tốt, con trai khẳng định mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp lời Chỉ
Ngưng..., hắn cũng muốn cùng Chỉ Ngưng hảo hảo ngồi nghỉ một chút.

Chỉ Ngưng không nói gì, chỉ là hai tiểu tử kia quay đầu lại trừng Hoàng Phủ
Thần Phong, lại đồng thời mở miệng: “Người đàn ông đáng chết (thối) này thật
đúng là phiền.”

Chỉ Ngưng quay lưng về phía Hoàng Phủ Thần Phong, nhịn không được nhẹ nhàng nở
nụ cười, hai con trai bảo bối của cô thật là ăn ý.

Hoàng Phủ Thần Phong lại một lần nữa nhẫn nại cảnh cáo nỏi với hai tiểu tử kia:
“Cha là cha của các con.”

“Được rồi, mẹ đưa các con đi ăn chút gì.” Chỉ Ngưng không muốn thấy ba cha con
bọn họ ầm ĩ.

Chỉ Ngưng tìm một nhà hàng, Hoàng Phủ Thần Phong theo thói quen ngồi trước mặt
Chỉ Ngưng, bất quá, lần này có thêm hai con trai, đã hơn năm năm, Hoàng Phủ
Thần Phong cùng Chỉ Ngưng lần đầu tiên đối mặt ngồi xuống.

“Bảo bối, bây giờ là mùa đông, các con nên uống đồ uống ấm, nếu không sẽ bị
ốm.” Chỉ Ngưng săn sóc đưa menu cho hai con trai.

“Ngưng Nhi”

“Hoàng Phủ Thần Phong, năm năm trước anh hẳn là đã kết hôn rồi? Chúc mừng anh!”

“Em đi, anh đi kết hôn với ai?”

“Cái” có ý tứ gì?” Chẳng lẽ hắn không kết hôn sao? Làm sao có thể?

“Ý của anh là, trừ em ra, anh sẽ không kết hôn với bất kỳ người nào.” Hoàng Phủ
Thần Phong nói lời thề son sắt.

“Anh” anh không cần náo loạn, mau tìm người kết hôn a!” Chỉ Ngưng sợ chính mình
sẽ lần nữa yêu hắn.

“Em nghĩ rằng anh đang nói loạn sao?”

Chỉ Ngưng né tránh ánh mắt cuar Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu uống cà phê. Chỉ
Ngưng nghĩ mãi mà không rõ, năm năm trước chính là Nhã Ngưng kia gọi điện cho
Hoàng Phủ Thần Phong? Vì sao không kết hôn cùng cô ta?


“Ch­eney, con ăn chậm một chút, sẽ bị nghẹn.” Chỉ Ngưng nhẹ ngàng vỗ lưng cho
con trai nhỏ.

“Con biết, mẹ, ở đây ăn thật ngon a! Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Ch­eney cầm lấy thìa,
đút cho Chỉ Ngưng một miếng.

Năm năm trước, Hoàng Phủ Thần Phong cũng là như vậy đút cơm cho Chỉ Ngưng,
nhưng hôm nay, lại là con của hắn.

“Mẹ, ăn được không?” Ch­eney chờ mong phản ứng của Chỉ Ngưng.

“Ừ, ăn thật ngon, Ch­eney cũng ăn nhiều một chút.” Lúc này, Chỉ Ngưng thấy con
trai lớn có chút kỳ lạ, liền quan tâm hỏi, “Bảo bối, con làm sao vậy? Ăn không
ngon sao?”

“Mẹ, con thật là khó chịu.” Con trai lớn hữu khí vô lực nhìn Chỉ Ngưng.

“Khó chịu? Tại sao lại khó chịu? Thân thể không thoải mái sao?” Chỉ Ngưng sờ
lên trán con trai, “Trời ạ! Nóng quá! Làm sao bây giờ?” Chỉ Ngưng vội càng ôm
lấy con trai.

“Ngưng Nhi, không nên gấp, trước đưa con trai đi bệnh viện.” Hoàng Phủ Thần
Phong an ủi Chỉ Ngưng.

“Đúng, đi” đi bệnh viện. Ch­eney, con bám vào người mẹ, không được buông tay
được không?”

“Ngưng Nhi, anh ôm Ivan, em dắt theo Ch­eney.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận
Ivan từ trong ngực Chỉ Ngưng, ôm vào trong ngực mình.

Đến bệnh viện, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Ivan giao cho bác sĩ kiểm tra, sau đó,
bọn họ ngồi ở bên ngoài. Chỉ Ngưng đã khóc rồi, Ch­eney đang giúp cô lau nước
mắt, “Mẹ, Ivan sẽ không có chuyện gì, mẹ đừng khóc.”

“Ch­eney, mẹ không chăm sóc tốt anh trai con, ô ô ô” đều do mẹ, đều là lỗi của
mẹ.” Chỉ Ngưng ôm con trai nhỏ, thương tâm khóc.

Hoàng Phủ Thần Phong nhìn bộ dạng này của Chỉ Ngưng không biết có bao nhiêu đau
lòng, “Ngưng Nhi, em không nên trách chính mình, Ivan sẽ không có chuyện gì.”

“Mẹ, bác sĩ ra rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui