Năm năm sau, sân bay Đài Bắc --
“Mẹ, mẹ xem, những phóng viên kia cũng biết tin tức hôm nay mẹ trở về, cho nên
đều đến đây.” Con trai lớn, Ivan nắm tay trái của mẹ.
“Đúng vậy! Mẹ, nơi này là quên hương của chúng ta sao?” Con trai nhỏ, Cheney
nắm tay phải của mẹ.
Không sai, hai tiểu tử này chính là hai anh em sinh đôi Chỉ Ngưng sinh hạ năm
năm trước, lớn lên cùng người nào đó quả thực giống nhau như đúc. Hôm nay, Chỉ
Ngưng đã là một đại sư thiết kế trang sức vô cùng nổi danh quốc tế. Năm năm
trước, sau khi Chỉ Ngưng rời khỏi Đài Bắc liền đến LA (Los Angeles).
“Dù sao hai tiểu tử các con cũng đã quen với những phóng viên kia rồi, chẳng lẽ
còn sợ sao?” Chỉ Ngưng hạnh phúc nắm bàn tay nhỏ bé của hai đứa con bảo bối.
Những phóng viên kia nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, đều không ngừng chụp ảnh.
“Hàn tiểu thư, tạp chỉ chúng ta muốn phỏng vấn ngài, xin hỏi ngài có thì giờ
rảnh không?”
“Hàn tiểu thư, xin hỏi ngài lần này vì sao lại về nước?”
“Hàn tiểu thư, xin hỏi hai đứa bé này là con của Phong thiếu đấy sao?”
Chỉ Ngưng nghe đến hai chữ “Phong thiếu” này, mặc dù nội tâm cô phi thường
không an tĩnh, nhưng ngoài mặt cô vẫn thể hiện một vẻ mặt bình yên vô sự. Không
nghĩ tới, qua năm năm, chính mình còn có thể cùng hai chữ này kéo cùng một chỗ.
Hai anh em sinh đôi cảm thấy bàn tay của mẹ run lên, con trai lớn nhảy ra trước
giúp Chỉ Ngưng nói chuyện, “Mẹ của tôi sẽ không trả lời các người bất cứ vấn đề
gì.”
“Đúng vậy! Nếu như các người muốn hỏi mẹ của tôi chuyện gì, hãy hẹn trước với
thư ký của mẹ.”
Thời điểm bọn họ không thoát ra được đám phóng viên, bảo vệ sân bay đã tới, hộ
tống ba mẹ con họ an toàn rời đi.
Hai tiểu tử ngồi hai bên trái phải của Chỉ Ngưng, như trước gắt gao nắm tay cô.
Từ khi hai tiểu tử này sinh ra đến nay, đều không rời khỏi bên người Chỉ Ngưng.
Bọn họ ở trước mặt Chỉ Ngưng cho tớ bây giờ đều không nhắc chữ “cha”. Bởi vì,
bọn họ biết rõ, nhất định là cái tên xấu xa kia đã làm thương tổn mẹ thân yêu
của bọn họ.
Lái xe đưa Chỉ Ngưng và hai tiểu tử đến khác sạn quốc tế. Chỉ Ngưng nắm tay hai
tiểu tử đi vào thang máy, trợ lý giúp Chỉ Ngưng mang hành lý theo sau. Sau khi
đưa hành lý lên phòng cho bọn họ thì cũng rời đi.
“Ivan, Cheney, các con nghỉ ngơi trước đi, chênh lệch múi giờ còn chưa quen
ngay được.” Chỉ Ngưng xoa đầu con trai.
“Mẹ, vậy mẹ không nghỉ ngơi sao?” Con trai lớn nói.
“Đúng vậy! Mẹ, mẹ cũng mệt mỏi mà! Cũng cần nghỉ ngơi.” Con trai nhỉ nói.
“Mẹ còn muốn chuẩn bị cho cuộc họp báo ngày mai, chờ mẹ chuẩn bị xong sẽ nghỉ
ngơi.”
“Chúng con giúp mẹ chuẩn bị.” Hai đứa trẻ đều cùng nói một lúc. Nghe nói, sinh
đôi đều có thần giao cách cảm, quả nhiên.
“Không được, các con cần nghỉ ngơi, mẹ không nỡ để hai tiểu bảo bối mệt.”
“Không có mẹ ôm chúng con ngủ không được.”
“Phong, anh không ở bên cạnh em ngủ không được”, những lời này, chính mình lúc
trước cũng đã từng nói. Nhớ đến những lời này, Chỉ Ngưng quyết dịnh, “Được, mẹ
cùng các con ngủ.”
“Mẹ, chúng con yêu mẹ nhất.” Hai tiểu tử kia hôn lên gò má Chỉ Ngưng.
“Bảo bối, mẹ cũng yêu các con nhất.”
-------------LOVE------------
Hoàng Phủ Thần Phong xem tin tức, rốt cục hồi lâu lộ ra nụ cười, Ngưng Nhi, em
rốt cục đã trở lại, em còn giúp anh sinh hai đứa con trai. Hoàng Phủ Thần Phong
nhìn hai tiểu tử kia, liền khẳng định, đây tuyệt đối là con của mình, lớn lên
giống hắn như vậy, nếu như không phải con của hắn, vậy thật sự gặp quỷ.
Những năm này, Hoàng Phủ Thần Phong không có một ngày nào không nhớ đến Chỉ
Ngưng.
“Hôm nay, nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nổi tiếng quốc tế, Hàn Chỉ Ngưng mở
cuộc họp báo tuyên truyền cho sản phẩm mới. Đây là cuộc họp báo đầu tiên sau
khi cô về nước, vì vậy chúng tôi sẽ truyền hình trực tiếp.” Người chủ trì tại
hội trường thông báo.
“Bảo bối, các con chuẩn bị xong chưa?” Trong phòng nghỉ, hai anh em sinh đôi
đều tự ‘trang điểm’ cho mình.
Con trai lớn mặc một chiế áo kiểu âu phục màu xanh đậm, quần jean màu đậm; con
trai nhỏ mặc chiếc áo kiểu âu phục màu lam nhạt, quần jean màu đậm, như trước
một trái một phải nắm tay Chỉ Ngưng.
“Tốt lắm mẹ.”
“Mẹ, mẹ hôm nay thật xinh đẹp a!”
“Chẳng lẽ mẹ trước kia không xinh đẹp sao?” Chỉ Ngưng nói giỡn.
“Nào có! Con là nói mẹ hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”
Hai tên tiểu thử thối này, miệng đều cùng người nào đó đồng dạng, có thể nói
ngọt như vậy.
“Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi!”
Chỉ Ngưng cùng hai bảo bối xuất hiện, đưa tới một hồi gió lốc.
“Oa! Hai đứa nhỏ rất đẹp trai a!”
“Đúng a! Lớn lên giống như đúc.”
“Vậy nhất định là con của Phong thiếu, lớn lên giống như đúc.”
“Đúng vậy! Quả thực là từ một cái khuôn mẫu khắc ra.”
“Hôm nay, Hàn tiểu thư về nước tổ chức cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới
‘nước mắt’, cũng là lần đầu tiên sau khi Hàn tiểu thư về nước xuất hiện trước
mặt mọi người.” Thư ký của Chỉ Ngưng hướng phóng viên giới thiệu.
“Chào mọi người, đây là lần đầu sau năm năm tôi trở lại Đài Bắc. Ngồi bên trái
tôi là con trai lớn, Ivan, ngồi bên phải ta, là con trai nhỏ, Cheney, hai đứa
nhỏ là người thân tôi yêu quý nhất, là bảo bối của tôi. Trừ bọn ra, tôi không
có gì cả. Tôi rất cảm ơn hai đứa con trai của tôi đã ủng hộ tôi. Nếu như năm đó
không có bọn họ, vậy thì không có tôi ngày hôm nay, mọi người sẽ không được
thấy tác phẩm của ta.” Thời điểm Chỉ Ngưng nói đến hai đứa con trai của mình,
hốc mắt liền đỏ.
Thời điểm Chỉ Ngưng nói những lời này, Hoàng Phủ Thần Phong an vị trong phòng
làm việc xem trực tiếp, Hoàng Phủ Thần Phong hiểu được, năm năm trước, mình
thật sự làm tổn thương cô rất nặng, rất nặng”
“Hiện tại, các vị phóng viên có mười phút để hỏi Hàn tiểu thư các vấn đề.”
“Xin hỏi Hàn tiểu thư, hai đứa nhỏ sinh đôi của ngài là con của tổng tài công
ty trang sức ‘Earl’ đấy sao?”
“Không phải, cùng hắn không có quan hệ. Cha của hai đứa nhỏ đã qua đời thời
điểm chúng còn chưa chào đời.”
Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy Chỉ Ngưng nói “cha của hai đứa nhỏ đã
qua đời”, lòng của hắn thực sự rất thê lương, chẳng lẽ, cô thật sự không có ý
định tha thứ cho hắn sao?
“Tôi cùng Cheney chỉ cần mẹ là được rồi, mẹ rất vất vả nuôi lớn chúng tôi, cho
nên, chúng tôi rất yêu mẹ.”
“Đúng a! Ivan nói không sai, nhưng nếu có ai muốn theo đuổi mẹ của tôi..., liền
theo đuổi đi. Nhưng khẳng định mẹ yêu nhất là tôi và Ivan. Đúng không mẹ.” Nói
xong, còn dí dỏm nháy mắt một cái với Chỉ Ngưng.
“Đúng vậy, bất kể là ai, tôi yêu nhất vẫn là hai con trai bảo bối của tôi.”
“Hàn tiểu thư, vậy ngài có ý định trở về sao?”
“Đúng vậy, tôi sẽ ở Đài Bắc ba tháng, ba tháng sau, tôi sẽ trở về LA, mà trong
ba tháng này, tôi sẽ theo giúp con trai du ngoạn.”
“Có thể xin hỏi Hàn tiểu thư, ngài lúc trước tại sao lại cùng Phong đại thiếu
tách ra? Nhớ rõ khi đó, Phong đại thiếu chính là vì ngài, những hộp đem hắn
thích đều không lui tới. Thời điểm chúng tôi cho rằng hai người sắp kết hôn,
các người lại tách ra, là vì sao?”
“Có lẽ là tôi thủy chung không phải người phụ nữ trong suy nghĩ của hắn; có lẽ
hắn đối với tôi chỉ là hứng thú một thời; có lẽ là tôi không đủ ưu tú nhưng tôi
có thẻ xác định trong lòng hắn, tôi chính là một người đàn bà hoa tâm ham muốn
tài sản của hắn.”
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Hai anh em đồng thanh quan tâm đến Chỉ Ngưng. Hiện tại,
hai tiểu tử đã có thẻ xác định, Phong đại thiếu trong miệng những phóng viên
kia nhất định là người đàn ông đã làm mẹ thương tâm chết đi được, cũng là cha
của bọn họ.
“Mẹ không có việc gì. Các vị, buổi tối còn có một dạ tiệc, hoan nghênh đại giá
quang lâm.
Chỉ Ngưng không để cho phóng viên bất cứ chút thời gian nào, nắm tay hai đứa
nhỏ, rời khỏi hội trường.
Bên tai Hoàng Phủ Thần Phong một mực văng vẳng những lời nói kia của Chỉ Ngưng.
Những lời đó là mình lúc trước nhất thời nổi điên mới nói ra..., không nghĩ
tới, Chỉ Ngưng cư nhiên lại nói như vậy. Xem ra, tối nay là lúc nên gặp mặt.
Khuôn mặt bản thân mình tưởng niệm suốt năm năm...
Thân thể mềm mại...
Hắn đã không thể chờ đợi được nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...