Nhậm Từ Từ bị Thẩm Tư Ngôn rống đến ngẩn người, vẫn chậm rãi mặc áo vào.
Quần áo của cô mỏng, bị ướt dính vào người quả thực không tốt lắm. Trong thang máy, chỉ có hai người là Nhậm Từ Từ và Thẩm Tư Ngôn, nhưng ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí vô cùng xấu hổ. Thang máy cứ thế đến tầng 28 rất nhanh. Nhậm Từ Từ đứng ở bên cạnh, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp. Tầm mắt không tự chủ hướng lên người Thẩm Tư Ngôn.
Không ngờ, lúc tầm mắt di chuyển lên người anh, lại vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Thẩm Tư Ngôn. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sáng quắc. Trái tim Nhậm Từ Từ đập nhanh, theo bản năng lui lại đằng sau. Nhưng cô quên mất còn đang ở trong thang máy, đằng sau là tường, cô lui một chút, đầu bị đụng trúng, cô bị đau liền kêu một tiếng.
Thang máy lên tới tầng 28, chỉ mất có hai, ba giây. Nhậm Từ Từ xoa đầu, đang chuẩn bị ra khỏi thang máy. Thẩm Tư Ngôn đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, thuận tay ấn cửa thang máy đóng vào.
"Anh......" Nhậm Từ Từ còn đang ngây người đã bị áp sát vào vách thang máy. Thẩm Tư Ngôn một tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô, điên cuồng hôn.
Nhậm Từ Từ mở to hai mắt. Đã bao lâu rồi cô chưa hôn? Từ bốn năm trước, sau khi cùng Thẩm Tư Ngôn chia tay, cô đã không còn cảm nhận được sự thân mật này. Cô bị anh hôn đến nhũn cả người, theo bản năng nắm chặt áo sơmi của anh. Lần hôn kịch liệt này, Nhậm Từ Từ bị hôn đến đại não thiếu không khí, hít thở không thông.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, quên đẩy anh ra. Thẩm Tư Ngôn cảm giác được hô hấp Nhậm Từ Từ yếu dần, lửa giận trong mắt dịu vài phần, cuối cùng nặng nề cắn ở môi cô một cái, rốt cuộc cũng buông tha cô. Thẩm Tư Ngôn buông Nhậm Từ Từ ra, trong nháy mắt, chân cô mềm nhũn, quỵ trên mặt đất.
Thẩm Tư Ngôn đỡ lấy cô, môi dán vào lỗ tai, giọng nói lạnh lùng, lại vô cùng ái muội, "Mấy năm không thấy, cô vẫn như vậy, hôn cô một chút toàn thân liền nhũn ra, lên giường chẳng phải muốn khóc lóc cầu xin tôi?"
Nhậm Từ Từ sắc mặt khẽ biến, cắn môi đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại. Nhậm Từ Từ trước kia ở cùng Thẩm Tư Ngôn, yêu anh đến mức muốn đem tim mình ra tặng anh, thân thể của cô, sinh mệnh của cô hoàn toàn dâng hiến hết cho anh. Yêu vô cùng nóng nhiệt, ngôn ngữ bình thường không thể biểu đạt được, lúc thân mật cũng không rụt rè, càng không nghĩ tới rụt rè.
Anh thích, cô sẽ đáp ứng. Anh thích cô cầu xin anh, cô liền cầu xin anh. Cái gì cũng thỏa mãn anh, thân thể thỏa mãn anh, tấm lòng cũng thỏa mãn anh. Khi đó yêu có bao nhiêu nồng nhiệt, chia tay có bấy nhiêu đau. Cô đâm một dao trong lòng anh, lại là đem chính mình đâm trăm nghìn dao trước tiên. Nhậm Từ Từ rũ đầu không hé răng. Thẩm Tư Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trên môi sưng đỏ có dấu răng, là dấu vết vừa nãy của anh.
Tâm tình đột nhiên trở nên cực kì tốt, trong cổ họng phát tiếng cười khẽ. Sau đó mới duỗi tay ấn thang máy, hai giây sau, cửa thang máy mở ra. Thẩm Tư Ngôn trực tiếp đem Nhậm Từ Từ về văn phòng anh, lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ ném qua cho cô, "Đi vào tắm rửa."
Nhậm Từ Từ trên người vẫn còn nước mưa, cô bắt lấy chiếc khăn lông, nhìn Thẩm Tư Ngôn nói: "Tiền kia......"
"Cần gấp?"
Thẩm Tư Ngôn nhướng mày liếc nhìn cô một cái. Nhậm Từ Từ gật đầu, "Ba tôi thiếu nợ, bị người ta bắt lại, nếu hôm nay không có tiền, ba tôi sẽ bị những người đó giết."
Thẩm Tư Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn Nhậm Từ Từ trong chốc lát, cầm lấy giấy với bút trên bàn đưa cho cô, "Viết tài khoản, tôi cho người chuyển tiền."
Nhậm Từ Từ hơi ngẩn ra một chút, vội vàng nói: "Để tôi gửi số tài khoản qua cho anh, số điện thoại anh là gì?"
Thẩm Tư Ngôn nhìn cô một cái, nói: "Vẫn như cũ."
Cô "Ừ" một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi, nhập số tài khoản của ba, sau đó thuần thục ấn một dãy số.
Sau khi chia tay Thẩm Tư Ngôn, cô liền xoá số điện thoại của anh.
Nhưng mười mấy con số kia, cô vẫn luôn nhớ rõ. Mấy năm nay, cô luôn muốn gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Thẩm Tư Ngôn thấy Nhậm Từ Từ vẫn còn nhớ rõ số điện thoại của mình, trong lòng thoải mái một chút, giọng điệu so với vừa rồi nhu hòa vài phần, "Đi vào tắm rửa, tôi đi chuyển tiền cho ba cô."
Nhậm Từ Từ cảm kích: "Cảm ơn anh, Thẩm Tư Ngôn." Cô nói xong liền lấy khăn lông đi về phía phòng tắm trong văn phòng.
Nhậm Từ Từ phơi nắng một lúc lâu, sau đó lại bị ngấm nước mưa, nóng lạnh đan xen, khi cởi quần áo bước vào bồn tắm, mới phát hiện có chút nhức đầu. Cô chỉnh nhiệt độ nước lên cao một ít, hơi khói bốc lên, toàn bộ phòng tắm toàn là hơi nước trắng xoá, độ ẩm tăng cao,cảm giác rất muốn ngủ.
Lâm Hân gửi tiền cho ba của Nhậm Từ Từ, sau đó nghe theo dặn dò của Thẩm Tư Ngôn mua một bộ quần áo sạch sẽ. Làm xòn những việc này, đã hơn một giờ sau.
Thẩm Tư Ngôn thấy Lâm Hân đã quay về, lại nhìn thời gian, kinh ngạc phát hiện Nhậm Từ Từ ở bên trong đã hơn một giờ. Anh xoa xoa thái dương, ném bút, đi về phía phòng tắm.
"Nhậm Từ Từ, cô còn đang tắm sao?" Thẩm Tư Ngôn gõ cửa. Bên trong không ai trả lời.
Thẩm Tư Ngôn lại gõ cửa hai cái, có chút bực bội: "Nhậm Từ Từ! Cô còn không ra thì tôi sẽ đi vào!"
Anh nói xong liền đưa tay vặn tay nắm cửa nhưng cửa lại bị khoá bên trong.
Thẩm Tư Ngôn nhíu chặt ấn đường, chửi nhỏ một tiếng.
Nhậm Từ Từ tắm lâu như vậy, gọi cửa cũng không trả lời, Thẩm Tư Ngôn lo lắng cô ở bên trong xảy ra chuyện, sắc mặt trắng bạch, nhanh chóng lục ngăn tủ trong phòng để tìm chìa khóa.
Lúc mở cửa, ngón tay có chút run rẩy, vài giây sau mới mở cửa ra. Anh đẩy cửa vào, quả nhiên Nhậm Từ Từ đang nghiêng đầu ngủ trong bồn tắm. Cô dựa vào thành bồn, ngâm người trong nước.
"Ngu ngốc"
Thẩm Tư Ngôn tức giận mắng một tiếng, nhanh chóng bước tới, khom người bế cô lên. Cả người Nhậm Từ Từ nóng bừng, người đã hôn mê. Thẩm Tư Ngôn vội vàng bế cô ra ngoài phòng nghỉ, cầm khăn lông lau khô nước trên người Nhậm Từ Từ.
Nhậm Từ Từ nóng đến mơ hồ, lẩm bẩm kêu đến khó chịu. Thẩm Tư Ngôn sờ trán cô, nghĩ đến vừa rồi cô ở bên ngoài bị ngấm nước mưa, trong lòng không khỏi có chút tự trách.
Mặc dù cô đã xin lỗi anh,nhưng anh vẫn không đành lòng để cô chịu khổ. Anh kéo chăn che lại thân thể của cô, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ.
Nhậm Từ Từ bị sốt, đến nửa đêm mới hạ nhiệt, mơ màng mở mắt, cổ họng trở nên khô khốc,
"Nước......"
Thẩm Tư Ngôn ngồi ở mép giường, nghe thấy cô nói, lập tức đi ra ngoài lấy nước.
Lúc quay vào, Nhậm Từ Từ đã tỉnh, cô đang ngồi ở trên giường ánh mắt nhìn Thẩm Tư Ngôn có chút mờ mịt.
Thẩm Tư Ngôn thấy cô đã tỉnh, sự quan tâm ban nãy liền che dấu, sắc mặt trở nên lạnh như băng, anh mang ly nước đặt trên bàn, ánh mắt nặng nề, "Nhậm Từ Từ, tôi bảo cô ở bên tôi một năm, không có nghĩa là mang thêm phiền toái tới cho cô, về sau tự lo cho mình, nếu còn xảy ra mấy chuyện thế này, nhất định tôi sẽ không quan tâm."
Nhậm Từ Từ nhớ lại, mình ở trong phòng tắm bị choáng váng đầu óc, sau đó lại mơ màng ngủ, hình như là Thẩm Tư Ngôn đưa cô ra. Nhậm Từ Từ nhìn quần áo trên người, không khỏi nhìn Thẩm Tư Ngôn một cái. Nếu anh đưa cô ra, quần áo này cũng là anh thay cho cô?
Vậy không phải là anh đã nhìn thấy hết cơ thể của cô sao?
Nhậm Từ Từ thay đổi sắc mặt, trong lòng âm thầm nghĩ. Thẩm Tư Ngôn dường như là biết cô đang suy nghĩ cái gì, cười lạnh một tiếng, "Toàn thân trên dưới của cô, chỗ nào tôi chưa nhìn qua? Đoan trang cái gì!"
"......" Nhậm Từ Từ không có lời gì để nói, cô đoan trang bao giờ? Cô còn chưa nói gì mà?
"Uống thuốc xong thì ra ngoài." Thẩm Tư Ngôn nói một câu,tay nhét trong túi quần, đi ra ngoài. Nhậm Từ Từ uống thuốc xong liền ra ngoài, Thẩm Tư Ngôn đưa lưng về phía cô, anh đứng bên cạnh cửa sổ.
Bên ngoài, ánh đèn chiếu sáng. Vừa rồi ngủ ở bên trong, Nhậm Từ Từ không biết trời đã tối, hoá ra cô ngủ lâu như vậy. Thẩm Tư Ngôn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô.
Nhậm Từ Từ mặc một cái váy ren màu trắng rất vừa người, là Thẩm Tư Ngôn chọn kích cỡ cho cô. Cơ thể cô mỗi một tấc anh đều nhìn qua, cổ áo hơi lỏng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Đột nhiên ánh mắt Thẩm Tư Ngôn trở nên thâm trầm, tiếng nói khàn khàn, "Nhậm Từ Từ, lại đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...