Sủng Dưỡng Nô Tì Ngốc

Ai cũng biết trong Ác Quỷ Cốc là một đám người còn giống ác quỷ hơn ác quỷ thật, cho dù bọn họ thật sự có thâm cừu đại hận gì, cũng chỉ dám đứng từ xa mà nguyền rủa bọn họ, không có người thực dám dùng mạng mình mà đi cài nơi cực ác này mà thử độ may rủi.
Thậm chí ngay cả đường đi qua mấy ngọn núi ở gần đó, người bình thường cũng tình nguyện lựa chọn đi đường vòng xa hơn mà đi, đi sâu hơn nữa chỉ sợ không cẩn thật mà gặp phải ác quỷ, oan uổng trở thành vong hồn dưới tay thủ hạ bọn hắn.
Nhưng lúc này trước Ác Quỷ Cốc, lại có hai nam tử đang run rẩy cả người, gương mặt trắng bệch của bọn họ căng cứng nhìn một khối đá hồng trước mặt, phía trên có khắc ba chữ to màu đỏ nghiêng vẹo: ‘Ác Quỷ Cốc’.
Lại nhìn lướt qua con đường mòn âm u khủng bố, không chút ánh sáng, chân liền mềm nhũn, trong lòng chỉ muốn quay đầu chạy khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức, bất đắc dĩ là phía sau có vài người chặn đường lui của bọn họ, khiến bọn hắn lùi không được, tiến lại càng không thể, chỉ có thể kinh hãi mà đứng đó, răng lạnh run đến vang ra tiếng.
“Hai vị huynh trưởng, kẻ thù đang ở ngay phía trong, còn không mau đi vào.” Cung Diễm tươi cười nhìn hai người kinh hoàng thất thố.
“Thập ngũ đệ, ngươi đừng chọc ghẹo chúng ta nữa, trước kia tất cả đều là sai lầm của chúng ta, ngươi đại nhân có đại lượng đừng so đo với chúng ta, tha một mạng cho bọn ta đi!” Lý Tề lên tiếng cầu xin.
“Đúng vậy, chúng ta ngàn không nên, vạn không nên, năm đó bạc đãi ngươi như vậy, nhưng hôm nay chúng ta cũng đủ thảm, cửa nát nhà tan, vận làm quan không tốt, còn thiếu món nợ khổng lồ, chỉ có thể nói là tham sống sợ chết, cũng coi như có báo ứng, ngươi thả chúng ta về đi.” Lý Hồng cũng cầu xin tha thứ theo.
“Ai nha, hai vị huynh trưởng, ta đã nói, ta chưa từng hận các người, các người lại không tin hay sao? Ta chỉ muốn các ngươi biểu hiện một chút hiếu tâm thôi mà, mau vào đi, kẻ thù không đội trời chung của các ngươi còn đang đợi đấy!” Cung Diễm cười nói xong, ý bảo Bạch Tiêu Diêu để thủ hạ đẩy bọn họ vào cốc.
Bọn họ bị bắt bước vào Ác Quỷ Cốc khiến người ta run sợ, mỗi bước chân liền nhũn đi hết một phần.
Kỳ Ngọc Đường nhìn Cung Diễm hỏi: “Chúng ta cũng vào theo sao?” Vừa nghe đến bọn họ muốn đến Ác Quỷ Cốc, hắn lại lập tức tự nguyện đi theo, chuyện đùa tốt như vậy làm sao có thể thiếu hắn chứ!
“Không đi vào làm sao xem kịch vui được, đi thôi.” Cung Diễm trả lời.
Hắn nắm tay Tiểu Thạch Đầu đi vào, Kỳ Ngọc Đường, Bạch Tiêu Diêu cũng mang theo thủ hạ mà hưng phấn đuổi theo.
“Ha ha ha, thật không ngờ có người dám xông vào Ác Quỷ Cốc của chúng ta.” Đi không bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng cười mãnh liệt. Tức khắc có ba nam tử xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Lại có người ngại mình sống không có gì thú vị, còn đưa lên cửa để chúng ta thay hắn chấm dứt đây, cái này đúng là rất ngạc nhiên.”
“Nói không chừng là ngốc tử không biết gì đây, mới có thể không sợ chết mà xông tới.”
Lý Tề, Lý Hồng vừa nhìn thấy những người này xuất hiện như âm hồn, sợ hãi đến muốn chết ngất đi.
“Hai vị huynh trưởng này của ta là cố ý đến tìm các ngươi để trả thù.” Cung Diễm nhìn Lý Tề, Lý Hồng đã bị dọa đến không nói ra lời, tốt bụng trả lời thay bọn họ.
“Trả thù?” Người bên kia hung hăng nhìn lướt qua Lý Tề, Lý Hồng. “Các ngươi là ai? Lại có gan tìm chúng ta báo thù?”
“Ta, ta, chúng ta…” Hai người sợ hãi đến cả người run run.
Tiểu Thạch Đầu cũng bị gương mặt dữ tợn của bọn họ dọa, lùi về phía sau Cung Diễm.
“Bọn họ là công tử của tiền Lại bộ thượng thư Lý Cẩm, hẳn là các ngươi còn nhớ rõ sự kiện kia đi?” Cung Diễm nhắc nhở.
Cảm giác được Tiểu Thạch Đầu kinh hãi, hắn ôm nàng, đem mặt nàng giấu vào trong ngực nàng, kéo mũ áo choàng cho nàng, không để nàng nhìn thấy những gương mặt khiến người ta chán ghét này nữa.
Những nơi như vậy, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không mang nàng đến, nhưng lần trước xảy ra chuyện nàng bị người bắt đi, hắn không bao giờ yên tâm để nàng cho bất cứ kẻ nào bảo hộ nữa.
“Lý Cẩm?” Trong đó có một người bỗng nhiên nhớ tới, “Không phải là cái Lại bộ thượng thư mà Đào Hồng muốn chúng ta đi cướp sạch sao.”
“Lần đó có thể nói là chúng ta được thu hoạch to mà về, không ngờ Lý Cẩm kia lại có người nhà nhiều như thế.” Tên còn lại cũng nói.
“Nghe nói hắn cướp đoạt không ít mồ hôi nước mắt của người dân, còn lạm quyền áp bức rất nhiều phú thương, thậm chí cấu kết hoạn thần bán quan bán tước, đương nhiên là tích lũy không ít gia sản.” Tên còn lại thì nói: “Nhưng hắn cũng không ngoan độc hơn Đào Hồng được, một chủy thủ liền chấm dứt hẳn hắn.”
Ba người nói xong liền cười điên cuồng, “Ai bảo lão già kia dại gái, bị Đào Hồng đùa giỡn xoay vòng, cuối cùng ngay cả chết trên tay Đào Hồng cũng không biết vì sao?”
Phía sau ba người bỗng xuất hiện không ít người, trong đó có một mỹ phụ còn đầy phong vận, Lý Tề, Lý Hồng vừa nhìn thấy nàng, không khỏi bật thốt lên: “Ngươi là Đào Hồng!”
Vừa rồi nghe thấy lời của bọn họ, lại nhìn thấy nàng đi ra từ trong cốc, cuối cùng hai người này cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“A, đây không phải là hai vị công tử của Lý đại nhân sao? Các ngươi lại còn sống à?” Mắt hạnh liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, đã đem mắt chuyển sang mặt Cung Diễm, lại ngắm nhìn Kỳ Ngọc Đường cùng Bạch Tiêu Diêu cạnh hắn.
Ném một ánh mắt câu hồn, trên mặt đưa lên nụ cười quyến rũ mê người. “Chậc, hôm nay là gió nào thổi, Ác Quỷ Cốc lại có ba vị nam tử anh tuấn đến cùng một lúc.”
Bạch Tiêu Diêu huýt sáo một tiếng, lộ ra tươi cười nói: “Ngươi chính là Độc Hạt mỹ nhân Đào Hồng, quả nhiên xinh đẹp, đến tuổi này còn có thể bảo dưỡng một thân thể da mịn thịt mềm thế này, có thể tưởng tượng, mười mấy năm trước lại càng thêm mê người.”
Đào Hồng bước lên phía trước, kiều mỵ dựa vào vai Bạch Tiêu Diêu, vuốt ve gương mặt anh tuấn nhã nhặn của hắn.
“Chậc, xem cái miệng nhỏ nhắn của ngươi nói thật hay, đợi lát nữa tỷ tỷ ta sẽ đặc biệt thương ngươi, không để cho nhân hư hỏng này động một cọng tóc của ngươi.”
Bạch Tiêu Diêu cười hì hì nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng ta.
“Ha ha ha, ngươi tính thương ta như thế nào?”
Kỳ Ngọc Đường nhìn bộ dáng mê đắm của hắn không vừa mắt, biết rõ hắn háo sắc, nhưng dù không kén chọn thế nào cũng phải tìm một nữ nhân trẻ một chút chứ.
“Bạch Tiêu Diêu, chúng ta cũng không đến để xem ngươi đùa lão bà.”
Mắt hạnh của Đào Hồng tròn lên tức giận, liếc nhìn Kỳ Ngọc Đường. “Lão bà? Ngươi đang nói ta sao?”
“Ta thấy ngươi không năm mươi thì cũng bốn mươi đi, ngươi không soi gương sao? Đuôi mắt nuôi nhiều cá như vậy, còn muốn đùa giỡn dụ dỗ người, cũng không sợ dọa người.”
“Ngươi nói gì?” Đôi mắt đẹp của Đào Hồng tụ lại sát khí trong nháy mắt, nàng tự phụ nhất chính là gương mặt diễm lệ giống như nữ tử hai mươi mấy tuổi, nam nhân này lại dám châm chọc nàng.
“Ngươi gọi là Bạch Tiêu Diêu?” Trong đám ác quỷ kia bỗng có người lên tiếng. “Chẳng lẽ ngươi chính là Đông tòa chủ Niêm Hoa Hồ Điệp của Niễu Bạt Lâu?”
Hắn kinh nghi liếc mắt nhìn Kỳ Ngọc Đường cùng Cung Diễm một lần, nhớ lại đồn đãi trên giang hồ, lại so với hai người trước mắt, hai mắt trợn to sợ hãi nhìn Cung Diễm, “Chẳng lẽ ngươi chính là Tiếu Diện Tu La Cung Diễm?”
Cung Diễm mỉm cười, tuấn nhan hiện lên vẻ không vui. “Tiếu Diện Tu La? Khó nghe muốn chết, ngoại hiệu này là ai lấy?”
“Đúng vậy, Niêm Hoa Điệp của ta nghe tốt hơn.” Bạch Tiêu Diêu tự đắc nói.

Kỳ Ngọc Đường chế giễu nói: “Ai lại giống con bướm thối nhà ngươi, không biết xấu hổ mà còn tự chọn ngoại hiệu cho mình.”
“Cái này gọi là ta có dự kiến trước, cùng với để người khác đặt ngoại hiệu, không bằng tự mình đặt lấy, ngươi xem không phải là lâu chủ chúng ta không hài lòng với ngoại hiệu Tiếu Diện Tu La người khác đặt cho hắn sao?”
Cung Diễm liếc nhìn Bạch Tiêu Diêu, cắt ngang. “Ta không muốn nghe chữ buồn cười kia.”
“Ác Quỷ Cốc chúng ta cùng Niễu Bạt Lâu là nước sông không phạm nước giếng, ba vị lần này đến đây là có chuyện gì?” Đào Hồng lập tức thu hồi gương mặt tươi cười, tàn khốc nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
“Cung Diễm, ngươi dẫn người đến Ác Quỷ Cốc chúng ta là muốn làm gì? Ngươi đừng nghĩ Ác Quỷ Cốc chúng ta dễ khi dễ, sẽ sợ Niễu Bạt Lâu các ngươi.” Một người lên tiếng kêu la.
“Chúng ta chỉ tới xem diễn.” Cung Diễm mỉm cười nhìn người nói chuyện kia.
Người nọ bị hắn nhìn, sắc mặt đổi thành trắng, người trên giang hồ gọi hắn là Tiếu Diện Tu La, là vì trên mặt hắn thường lộ ra vẻ mỉm cười.
Tu la là chỉ hắn từng một mình mà xóa Thiên Tuyệt Môn, diệt Địa Ngục Bang, đây đều là bang phái hung ác trên giang hồ khiến người ta run sợ, lại bị hắn dễ dàng thu thập, có thể thấy hắn còn ngoan lệ, tàn khốc hơn những người kia.
“Cung Diễm, cuối cùng là ngươi muốn làm gì? Đừng xem chúng ta là kẻ ngốc, người khác sợ Niễu Bạt Lâu các ngươi, chúng ta cũng không xem vào mắt.” Tên còn lại âm trầm nói xong, quyết định ra tay trước chiếm lợi thế, bỗng nhiên vẫy tay rắc ra một cơn khói độc, theo sau đó là một đao sắc bén chém về phía hắn.
Cung Diễm khẽ nhảy lên, mang Tiểu Thạch Đầu tránh khỏi trận khói độc kia, lập tức điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng ngủ một giấc, tránh cho nàng nhìn thấy tiết mục chảy máu ra sân, bị mùi xông đến khiến cho chịu không nổi lại bất tỉnh.
Một trận chém giết ác liệt sắp bắt đầu.
Sau một lúc lâu, Ác Quỷ Cốc lại phục hồi yên tĩnh, mà đám ác quỷ trong Ác Quỷ Cốc, vĩnh viễn hôn mê trong cốc, không bao giờ bước ra ngoài cốc nữa, trở thành ác quỷ nhân gian.
Chính mắt nhìn thấy hoàn cảnh máu chảy đầm đìa này, Lý Tề, Lý Hồng sợ tới mức không đi nổi, bị thủ hạ Niễu Bạt Lâu xách ra, đến lúc này bọn họ mới biết được, Cung Diễm mà trước kia bọn hắn thường bắt nạt nay đã trở thành dạng người gì.
Cũng có lẽ bản tính của hắn chính là như vậy, cho nên trên mặt hắn luôn lộ ra nụ cười coi thường tất cả, trời ạ, trước kia sao bọn họ lại không có mắt như vậy!
“Lâu chủ, hai con tôm chân nhũn này làm sao bây giờ?” Kỳ Ngọc Đường liếc mắt nhìn hai người đang tê liệt mà ngã xuống.
Cung Diễm không thèm liếc mắt nhìn, chỉ nói: “Ta không có hứng thú đùa với bọn họ nữa.” Hắn ôm Tiểu Thạch Đầu lên ngựa rời đi.
Kỳ Ngọc Đường cùng Bạch Tiêu Diêu cũng không để ý đến bọn họ nữa, nắm lấy cương ngựa đuổi theo.
Không bao lâu, Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại trong lòng Cung Diễm.
“A, sao ta lại ngủ?”
“Hiện tại ngươi đã biết mình lợi hại thế nào đi, ngay cả đứng cũng có thể ngủ, thật khiến người ta hâm mộ.” Cung Diễm nhéo nhéo gương mặt ửng đỏ, đáng yêu mới vừa tỉnh ngủ của nàng.
Nàng ngốc nghếch ngẩng đầu cười.
“Diễm chủ tử, hai vị thiếu gia đâu?” Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng bọn họ.
“Chắc là còn phát run trên mặt đất đi.”
Biết hắn không cho người giết hai vị thiếu gia kia, nàng yên tâm.
Không biết trăng non đã xuất hiện trên chân trời từ lúc nào, nàng nhìn trăng nói: “Còn vài ngày nữa là thất tịch.”
Cung Diễm cũng liếc mắt một cái, thầm nghĩ hắn còn phải nhịn một tháng mười ngày nữa, tươi cười trên mặt không khỏi thêm chút lo lắng. Thân hình mảnh mai của người trước mắt này không cần có cử chỉ khiêu khích gì, liền đủ để đả động dục niệm trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn vô cùng quyến luyến thân mình mềm mại của nàng, hắn phải hết sức nhẫn nại, kiềm chế khát vọng đang rục rịch của hắn xuống.
Không phải Cung Diễm không thử qua tìm nữ nhân khác giúp hắn cởi bỏ thống khổ ẩn nhẫn, nhưng khi nữ nhân xinh đẹp như mẫu đơn trần trụi trước mặt hắn, lại không thể khiến hắn nổi lên dục vọng gì, ngược lại cảm thấy chán ghét.
Thật ra hắn đã sớm hiểu được, trừ bỏ hòn đá là nàng đây, không ai có thể dập được ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể hắn.
※※※
“Tay đánh thẳng, phía dưới đứng vững.” Gần một canh giờ trước, Cung Diễm dạy Tiểu Thạch Đầu luyện võ như thường lệ, hắn kiên nhẫn sửa đúng tư thế sai của nàng, một lần lại một lần.
Đã luyện hơn một tháng, hòn đá ngốc này cũng không có tiến bộ rõ rệt gì cả. Ngược lại là Thu Lệ đi theo luyện tập, chỉ cần Cung Diễm biểu diễn hai ba lần, đã có thể nhớ kỹ mấu chốt, tiến triển thật nhanh.
Một thời gian trước Nhu Lệ đưa ra yêu cầu muốn cùng học võ với nàng, qua sự năn nỉ của Tiểu Thạch Đầu, lúc này mới như ý nguyện mà mỗi ngày sau bữa tối, tới đây đứng ngoài quan sát.
Chỉ là, cho dù nàng có học nhanh đi chăng nữa, Cung Diễm cũng không khen ngợi nàng, cũng không chú ý đến nàng, luôn xem nàng như không tồn tại, chỉ một lòng dạy Tiểu Thạch Đầu.
Lúc này, Tiểu Thạch Đầu đánh một quyền vòng, thân người không đứng vững, dưới chân không vững, đổ nhào về phía trước, trực tiếp nhào vào lòng Cung Diễm.
“Chậc, yêu thương nhung nhớ nhiều thật, Tiểu Thạch Đầu, không ngờ là ngươi có thể tự nghĩ ra chiêu mới.” Tiếng cười trêu tức của Cung Diễm vang lên bên tai nàng.
Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng mặt.
“Không phải, Diễm chủ tử, ta, ta… Người đừng tức giận, ta luyện nữa, nhất định sẽ luyện được chiêu này.” Nàng lúng túng lắp bắp. Luyện võ lâu như vậy, vẫn kém cỏi như vậy, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng rồi.
Mỗi ngày nàng đều rất nghiêm túc học, vì sao luôn không học được mọi thứ vậy?
Nhu Lệ người ta mới học vài ngày, cũng đã luyện ra hình ra dáng, so sánh lại, nàng quả thật là ngốc quá.
Cung Diễm lấy một cái khăn lụa từ trong lòng nàng, lau đi mồ hôi trên trán cho nàng.
“Nghỉ tạm chút đi.” Hắn kéo nàng đến ngồi lên ghế đá bên cạnh. Thật ra hắn cũng không để ý xem nàng có học được chiêu thức hắn dạy hay không, chỉ là muốn mượn cái này để rèn luyện thể lực cho nàng mà thôi, hơn nữa còn dùng để tiêu phí đêm dài đằng đẵng.
Nhớ lại phải còn mất một thời gian nữa mới có thể cùng nàng ôn tồn, Cung Diễm không khỏi thở dài ra tiếng.
Tiếng thở dài này nghe vào tai Tiểu Thạch Đầu, không khỏi cả kinh, nhanh chóng đứng dậy muốn luyện võ nữa.
Cung Diễm kéo nàng ngồi trở lại ghế đá.

“Ngươi ngồi yên cho ta.” Hắn cầm lấy chén trà ở bên cạnh đút nàng uống hết.
Nhu Lệ đứng một bên nhìn, trong mắt thấp thoáng hiện lên vẻ bất bình.
Chẳng lẽ mấy ngày nay, lâu chủ không hề chú ý đến thông minh cùng tài hoa của nàng sao? Nàng đổi gối ngủ của hắn thành hình uyên ương nghịch nước của nàng thêu, mỗi ngày nàng đều đem hoa tươi trang trí trong Diễm Thiên Điện, khiến Diễm Thiên Điện càng thoải mái hơn ngày xưa, thậm chí ngay cả học võ nàng cũng học nhanh hơn nữ nhân ngốc này.
Vì sao hắn còn không chú ý tới đây? So với nữ nhân bên cạnh hắn, không thể nghi ngờ là nàng xuất sắc hơn nhiều lắm, nữ nhân kia rõ ràng chỉ là phế vật vô dụng, không phải sao?
Cái gì cũng làm không tốt, vừa ngốc vừa dở, sao hắn còn thương tiếc nàng như là bảo bối chứ?
“Nghe nói trong thành vừa mở một gian Túy Nguyệt Lâu, Phật khiêu tường nơi đó làm rất ngon, ngày mai chúng ta đi nếm thử.” Cung Diễm ôm nàng ngồi lên đùi.
“Vâng.” Tiểu Thạch Đầu khẽ gật đầu, tựa vào ngực hắn, nhận thấy thân mình hắn có chỗ nóng khác thường, nàng ngẩng mặt, nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm khác thường của hắn, trên mặt không khỏi hiện lên hai đóa hoa màu hồng đáng yêu. “Diễm chủ tử, nếu người muốn… Ta không sao.” Nàng hiểu ánh mắt kia của hắn đại diện cho cái gì.
Hắn đã một tháng không chạm vào nàng, trong lòng nàng biết nhất định là hắn nhịn đến khó chịu.
Cung Diễm nhéo nhéo mũi nàng.
“Nếu ngươi không dưỡng tốt thân mình này cho ta, lần tới lại xảy ra tình hình này, lúc đó ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Tiểu Thạch Đầu đã biết, về sau ta sẽ không bao giờ khiến Diễm chủ tử mất hứng nữa.” Nàng xấu hổ nhìn hắn, trong mắt thoáng nhìn, rõ ràng phát hiện Nhu Lệ còn ở một bên, liền ngượng ngùng hẳn lại.
Cung Diễm giương mắt liếc Nhu Lệ một cái.
Nhu Lệ thật cao hứng khi hắn nhìn mình nhưng lúc phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của hắn rõ ràng là đang bảo nàng lui, chỉ có thể cúi người, vội vàng lui xuống.
Nàng hiểu Cung Diễm chán ghét phế vật vô dụng, nhưng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất.
Hôn đôi môi mềm của Tiểu Thạch Đầu thật sâu, Cung Diễm cắn hút mà mang theo chút trừng phạt, dùng để an ủi ham muốn đang như muốn đốt cháy.
※※※
Lúc chạng vạng, thật khó có được dịp mà bốn bị tòa chủ của Niễu Bạt Lâu đều có mặt đông đủ. Bởi vì hôm nay là Thất Tịch, trong một vài ngày lễ đặc biệt, nhóm đứng đầu của Niễu Bạt Lâu sẽ dùng cơm chung.
Nhưng lúc này, bọn họ lại bị tiếng khóc nức nở, thút thít, nghẹn ngào khiến cho bó tay, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đều là dáng vẻ không có cách.
“Được rồi, đừng khóc, Cung Anh, nếu mọi người đã chết, vậy cũng không còn cách nào khác nữa, muội có khóc nữa thì bọn họ cũng không sống lại được đâu.” Ngũ Tình Nhi ở bên cạnh đã nói đến miệng đắng lưỡi khô, khẽ uống một ngụm trà mà Quỷ Kiến Ưu đưa sang để thông cổ họng.
“Đúng vậy, lửa cũng không phải do cô phóng, bọn họ cũng không phải do ngươi hại chết, cô yên tâm, bọn họ sẽ không tìm cô lấy mạng.” Kỳ Ngọc Đường trấn an theo.
Bạch Tiêu Diêu an ủi tiếp, “Bọn họ với cô lại không quen nhau, sao cô lại khóc thương tâm như vậy, rất giống như người nhà cô chết, được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, đợi lâu chủ đến, để cho hắn thấy, cô không sợ hắn mắng chửi người sao?”
Tiểu Thạch Đầu cố gắng lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Quỷ Kiến Ưu nói nhỏ, “Cũng không thể trách Cung Anh thương tâm, mấy năm nay, mỗi tháng nàng đều quyên góp năm trăm lượng bạc cho thiện đường kia, đột nhiên một trận hỏa hoạn đều thiêu cháy mấy chục đứa nhỏ trong thiện đường, quả thật khiến người ta không đành lòng.”
Kỳ Ngọc Đường nói: “Vậy cũng không có cách nào, tuy rằng có chút tiếc khi lãng phí ngân lượng này, bảo lâu chủ lại cho cô là được, đừng khóc nữa, để cho lâu chủ nhìn thấy, còn tưởng là chúng ta khi dễ cô đấy.”
Ngũ Tình Nhi liếc hắn một cái, “Ngươi nói cái quỷ gì đấy, Cung Anh là đau lòng những đứa nhỏ bị đốt cháy, không phải là ngân lượng.”
Hôm nay khi nàng cùng Tiểu Thạch Đầu vào thành mua đồ này nọ, có người nhắc tới Liên Hoa thiện đường một thời gian trước đã xảy ra một trận đại hỏa trong đêm tối, chết cháy tất cả người bên trong, sau khi Tiểu Thạch Đầu nghe được liền chạy qua, quả nhiên nhìn thấy tất cả đều cháy sạch, chỉ còn lại mấy cây cột.
Người dân ở gần đó nói, lúc ấy lửa cháy rất mạnh, không một người trốn thoát, tất cả đều bị đốt thành thi thể cháy đen, nàng khổ sở đến thất thanh khóc rống ngay tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt.
Khóc một trận, trên đường về vẫn u ám không vui, cho đến khi nàng nhắc đến chuyện đó khi nãy, nước mắt lại như vỡ đê lần nữa.
Bạch Tiêu Diêu cười nói: “Vậy lại mở thêm một thiện đường khác, tìm vài đứa nhỏ đến, như vậy không phải giải quyết rồi sao, có gì thương tâm đâu. Nào Cung Anh, cười một cái, bộ dáng nước mắt lã chả của cô, ta nhìn còn thấy đau lòng.”
“Sao vậy, toàn bộ nước giếng trong lâu bị làm sao? Lại có người dùng nước mắt rửa mặt.” Đột nhiên có tiếng nói vang lên thu hút sự chú ý của mọi người vào người đang đến.
Bạch Tiêu Diêu cười hì hì lam rõ, “Lâu chủ, ngươi đừng hiểu lầm, không phải chúng ta làm nàng khóc, tất cả chúng ta đều không có cách để nàng ngừng khóc, ngươi tới đúng lúc.”
Mặt Tiểu Thạch Đầu vẫn đầy nước mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cung Diễm, nước mắt vẫn không ngừng rơi, một bộ dáng bi thảm.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi muốn dùng bộ dáng xấu xí này khiến cho ta mất khẩu vị tối nay sao?” Cung Diễm đi tới ngồi bên cạnh nàng.
“Tiểu Thạch Đầu không dám.” Nàng cố gắng muốn khống chế không cho nước chảy ra, nhưng lại không thể ngừng. Chỉ cần nàng nghĩ đến những đứa nhỏ vô tội bị chết thảm trong lửa, từng chuỗi nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
“Khóc khó coi như vậy, tốt nhất là ngươi phải cho ta lý do tốt.” Cung Diễm nâng mặt nàng lên, nhìn chăm chú vào nàng một cách nguy hiểm.
“Bọn họ bị chôn sống trong biển lửa, Diễm chủ tử, tuổi bọn họ còn nhỏ như vậy, có một, hai tuổi, có năm, sáu tuổi, thật khó khăn mới có thể được ấm no, những đứa nhỏ này lại chết, bọn họ lẻ loi một mình đã rất đáng thương, vì sao còn gặp chuyện thảm thiết như vậy.” Nhào vào lòng hắn, Tiểu Thạch Đầu nói xong thì nước mắt rơi càng nhiều.
“Lần trước ta đã đáp ứng mua kẹo cho Tiểu Minh Tử, mua con diều cho Tiểu An An, nhưng còn chưa kịp mua cho bọn chúng, đã không còn được bọn chúng nữa rồi.”
“Là nhà ai chết?” Cung Diễm nhíu mày hỏi.
“Là nhà Liên Hoa thiện đường trong thành, nơi đó thu nhận hơn mười đứa nhỏ không nhà, thời gian trước bị hỏa hoạn nên tất cả đều chết cháy.” Ngũ Tình Nhi giải thích.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi uống nhiều nước lắm sao? Bọn họ đã chết thì có quan hệ gì với ngươi? Cho dù mấy năm nay ngươi đều đưa bạc đến nơi đó, cũng không cần thiết phải khóc đến trời long đất lở như vậy đi?” Nhìn nàng chui vào lòng hắn nức nở, Cung Diễm vuốt tóc nàng, tiếng nói nhẹ nhàng ẩn chứa sự không vui.
“Bọn chúng còn chưa kịp lớn lên đã chết, cũng không có cách nào nhìn thế giới tốt đẹp này, thật sự rất thê thảm.” Nàng nấc lên nói.
“Hừ, nếu ngươi không ngừng nước mắt này lại, lát nữa cũng sẽ rất thê thảm.” Cung Diễm nâng mặt nàng lên, uy hiếp.
“Diễm chủ tử, người đừng tức giận, Tiểu Thạch Đầu không, không khóc.” Tuy rằng nói vậy, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà chảy ra khỏi hốc mắt.

“Tiểu Thạch Đầu, ngươi biết là ta ghét nhất phế vật thích khóc.” Hắn nhẹ nhàng nói ra, nâng ống tay áo lau gương mặt sũng nước cho nàng, thu lại nét tươi cười trên mặt nhìn nàng.
“Ta, ta biết.” Hiểu được hắn đang tức giận, Tiểu Thạch Đầu ép chính mình ngừng khóc.
“Ta không, không khóc.”
“Vậy đây là cái gì? Nước mưa từ trên trời rơi xuống? Hay là nước miếng của ta văng lên mặt ngươi?” Hắn đón lấy một giọt nước mắt trên mặt nàng.
Bạch Tiêu Diêu cùng Kỳ Ngọc Đường nghe xong thì phì cười ra tiếng, sau khi Cung Diễm ném một mắt lạnh thì thức thời mà tự động dùng tay che kín miệng.
“Diễm chủ tử, người đừng tức giận, ta, ta thật sự ngừng khóc.” Nàng cố gắng hít mũi, ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn, không cho nước mắt đang đảo quanh trong mắt rơi xuống.
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, Cung Diễm hừ lạnh, “Nuôi con chó cũng có ích hơn ngươi, ít nhất, nó cũng sẽ không vì người không quan hệ mà khóc loạn lên. Nếu ta chết, ngươi khóc như vậy cũng còn có lý, nhưng đứa nhỏ này cho ngươi bao nhiêu ơn huệ?”
Mang nàng bên cạnh lâu như vậy, nếu hắn thấy nàng khóc, sẽ lập tức nghĩ biện pháp chọc cho nàng cười, nhưng lần này lại vô cớ mà khóc cho người ngoài, khóc đến mây đen mưa mù, trong lòng hắn không khỏi tức giận.
“Diễm, Diễm chủ tử sẽ không chết.” Nàng khóc thút thít nói.
“Ta cũng không phải yêu quái, làm sao có thể không chết, có lẽ lát nữa uống nước liền bị nghẹn mà chết.”
“Diễm chủ tử đừng nói lung tung, nếu Diễm chủ tử chết, Tiểu Thạch Đầu sẽ chết trước Diễm chủ tử.” Nàng hoảng hốt, nước mắt rơi càng nhiều.
Cung Diễm đùa cợt nàng, “Hừ, ngươi không phải là luôn nhát gan sợ quỷ nhất sao, ngươi dám tự mình đến quỷ môn quan trước hay sao? Ngươi không sợ nơi đó có rất nhiều ác quỷ sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”
“Tuy ta sẽ sợ hãi, nhưng so với nhìn Diễm chủ tử chết, ta tình nguyện đối mặt với ác quỷ này.” Nước mắt Tiểu Thạch Đầu rơi như mưa, nói không hề do dự, giống như là lúc này bọn họ đang gặp tình cảnh sinh tử chia cắt buồn bã.
Cung Diễm híp mắt lại, trong lòng có chút mãn nguyện, nhưng trong miệng lại nói ra lời, không cách nào giống như nhu tình trong mắt được.
“Bản lãnh của ngươi không lớn, nhưng nước mắt lại rất nhiều, ta đi đốt thêm vài thiện đường nữ, để xem ngươi có bao nhiêu nước mắt để khóc.”
“Đừng! Diễm chủ tử, ta chỉ là nhớ đến trước kia ta cũng một thân một mình. May mắn sau này gặp được Diễm chủ tử, cho nên mới có mạng mà sống đến giờ, nhưng những đứa nhỏ này lại không có vận may như ta.” Nói xong nước mắt của nàng lại không nén được mà rơi ra.
“Nhưng nhìn bộ dáng thảm hại này của ngươi, giống như ta rất bạc đãi ngươi vậy.” Cung Diễm đẩy nàng ra, kéo nàng đứng ngoài cửa. “Chờ ngươi khóc xong mới được vào.”
Hắn xoay người muốn quay trở về, Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng chạy lên, ôm chặt hắn từ phía sau.
“Diễm chủ tử, ta không khóc, ta thật sự ngừng khóc.” Nguy rồi, nàng chọc Diễm chủ tử tức giận.
Mấy người trong đại sảnh tràn trề hứng thú nhìn, nhìn lâu chủ hắn đẩy ra kiềm chế của Tiểu Thạch Đầu, đến chỗ ngồi, có mấy người còn thầm đếm một, hai, ba, quả nhiên là nghe Cung Diễm mở miệng.
“Còn chưa chạy lại đi, ngươi muốn để người ta chế giễu đến bao giờ?”
Tiểu Thạch Đầu hơi ngây ngốc, vội vàng đi đến bên cạnh hắn.
Cung Diễm lau nước mắt cho nàng, dắt nàng ngồi xuống, hơn nữa còn lấy hai bức tượng khéo léo, tinh xảo từ trong lòng nhét vào tay nàng.
Nàng cúi đôi mắt sưng đỏ xuống nhìn, nhận ra đó là bức tượng được tạo hình một nam một nữ đang cười, vẻ mặt rất sống động, vô cùng đáng yêu.
A, sao nhìn kỹ lại thấy bọn nọ có chút giống nàng cùng Diễm chủ tử, hơn nữa càng nhìn càng giống.
“Làm sao có thể giống như vậy!” Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Diễm.
Người ở một bên đã sớm nhịn không được mà xúm lại bên cạnh, nhìn xem vật trong tay Tiểu Thạch Đầu.
“Thợ thủ công này thật khéo tay đấy, khắc thật giống.” Ngũ Tình Nhi khen.
“Ngay cả thần vận cũng bắt được.” Quỷ Kiến Ưu cũng khen.
“Ta thấy lâu chủ đây là tám phần mang Cung Anh cho thợ điêu khắc nhìn qua, mới có thể làm được sinh động như vậy.” Kỳ Ngọc Đường suy đoán
“Chậc, lâu chủ huynh thật đúng là có lòng, thì ra hôm nay huynh đi trễ, là đi lấy đồ chơi này, thực khiến người ta cảm động.” Bạch Tiêu Diêu bám đuôi.
Cung Diễm cười nhìn mọi người.
“Các ngươi đều ăn no?” Một thời gian trước trong lúc vô ý mà phát hiện được một khối ngọc thạch tốt, hắn nhất thời cao hứng, liền tự tay vẽ hình của chính mình và nàng, đưa cho một thợ điêu khắc, lúc này còn vì thần vận không sinh động giống người, phải để cho thợ sửa chữa ba lần, khi đó hắn mới hài lòng lấy về.
Vốn tính sau khi trở về phòng, sẽ lấy hai tượng ngọc này cho Tiểu Thạch Đầu, nhưng nhìn nàng thương tâm như vậy, hắn nhịn không được liền lấy ra để chọc nàng vui vẻ.
“Đương nhiên là không, lâu chủ huynh chưa tới, chúng ta làm sao dám ăn trước.” Những người đó trở lại chỗ ngồi của mình ngay lập tức.
“Mang đồ ăn lên.” Có người la lên với bên ngoài.
Không mất bao lâu, một mâm đầy thức ăn đã được mang vào, để đầy trên một bàn tròn lớn.
Kỳ Ngọc Đường nhìn thức ăn, vẻ mặt nghi hoặc.
“Tám phần là ta nhớ lầm ngày, thì là hôm nay không phải Thất Tịch, mà là lập đông, cho nên mới có một bàn đầy dược thiện, cho chúng ta bổ.”
Bạch Tiêu Diêu nói theo: “Đúng à, ngày nóng thế nhưng lại bị đảo ngược lại.”
Cung Diễm mỉm cười nhìn hai người: “Đây là khao thưởng cho các ngươi vất vả mấy ngày nay, cho nên cố ý để cho Quỷ Kiến Ưu điều phối, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì thân thể khỏe mạnh.”
Bạch Tiêu Diêu nhìn thức ăn một chút, cười hì hì nói rất thâm ý: “Lâu chủ thực tri kỷ, mỗi món đồ ăn đều có dược liệu tư âm bổ thân đây.”
Kỳ Ngọc Đường nói lời nghi ngờ, “Không biết ăn xong, có thể lại bị chảy máu mũi hay không.”
“Các ngươi yên tâm ăn đi, đây là ta đặc biệt điều chế, trời nóng ăn có thể tư âm tiêu hỏa, ăn chỉ có tốt chứ không có chỗ xấu.” Quỷ Kiến Ưu cười nói.
Mặt Tiểu Thạch Đầu không khỏi đỏ lên, hiểu được dược thiện hôm nay tất cả đều là vì nàng. Nhìn thoáng qua Cung Diễm, hắn đã múc một chén canh đến trước mặt nàng.
“Bổ sung chút nước, lát nữa còn có thể khóc lớn một hồi nữa.”
Tay nắm chặt lấy tượng ngọc khéo léo trong tay, nàng nâng đôi mắt to tròn lên.
“Diễm chủ tử, về sau ta sẽ không khóc nữa.” Nàng hạnh phúc như vậy, ông trời đối xử với nàng quả thật quá tốt.
Cung Diễm nói xong tự múc một muỗng canh đút nàng uống, trong mắt tràn đầy yêu thương, ngoài miệng lại nói lời đe dọa.
“Nếu hòn đá ngươi lại khóc không có lý do như hôm nay, biến mình xấu xí như vậy, ngươi xem thử lần sau ta có vứt bỏ hòn đá ngốc ngươi hay không.”
Tiểu Thạch Đầu vuốt ve tượng ngọc trên tay, cười rạng rỡ uống hết nước canh mà hắn đút.
“Tiểu Thạch Đầu không dám.”

Kỳ Ngọc Đường ái muội nhìn Tiểu Thạch Đầu: “Cung Anh, ta nghe gần đây cô đang luyện võ cường thân, luyện thế nài, có vị võ học kỳ tài là lâu chủ đây tự mình truyền thụ, nói vậy là hiện giờ thân thể của cô nhất định là rất mạnh đi?”
Nàng đỏ ửng mặt, nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của hắn, liền ngượng ngùng cúi mắt.
“Này, cũng tạm.” Chuyện nàng miệt mài quá độ, quả nhiên người trong lâu đều biết, thật đúng là mắc cỡ chết người.
“Kỳ Ngọc Đường, gần đây nhất định là ngươi rất nhàn, mới có thể quan tâm chuyện người khác đây.” Cung Diễm cười nói tiếp: “Ngươi có biết hôm nay Lâm Khả Yên muốn khai bao(*) sao?”
(*) khai bao: mua lần đầu của người con gái
Kỳ Ngọc Đường sợ hãi mà đứng bật dậy.
“Cái gì!” Hắn trừng mắt nhìn Bạch Tiêu Diêu, kích động đưa tay nắm vạt áo hắn. “Không phải chúng ta nói đợi đến ngày kia sao? Ngươi dám gạt ta!”
“Ta không lừa ngươi, chúng ta là hẹn đến ngày kia,” Bạch Tiêu Diêu liếc mắt nhìn Cung Diễm một cái, cười cười, “Nhưng lâu chủ nhất thời có hứng, liền bảo làm hôm nay.”
Kỳ Ngọc Đường lại hầm hầm nhìn ngược về Cung Diễm. “Lâu chủ, là ngươi quyết định?”
Ý cười trên gương mặt tuấn tú càng đậm, “Ta trái lo phải nghĩ, ba mươi vạn lượng mà để người ta chuộc thân cho Lâm Khả Yên không phải rất tiện hay sao, cho nên liền quyết định dùng phương thức đấu giá, kiếm trước một số tiền lớn có vẻ có lợi.”
Thân ảnh Kỳ Ngọc Đường trong nháy mắt đã đến cửa, vội vã muốn chạy đến Khinh Hồng Các, lại bị Cung Diễm gọi lại.
“Cho dù ngươi có chạy đến Khinh Hồng Các cũng vô dụng, đấu giá khai bao của Lâm Khả Yên là làm ở đây.”
“Có ý gì?” Hắn dừng chân lại, quay trở về, kinh ngạc nhìn Cung Diễm chằm chằm.
Cung Diễm cho Bạch Tiêu Diêu một ánh mắt, hắn đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã dẫn theo một cô gái tú lệ quay vào.
Kỳ Ngọc Đường vừa thấy nàng, nhanh chóng bước lên, sốt ruột hỏi: “Muội không sao chứ?”
“Còn chưa chết.” Lâm Khả Yên lãnh đạm trả lời, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Kỳ Ngọc Đường quay đầu liếc Cung Diễm một cái, đi trở về vị trí ngồi xuống, muốn nhìn xem đến cuối cùng là bọn họ muốn chơi trò gì.
Cung Diễm cười phân phó, “Bạch Tiêu Diêu, bắt đầu đi, giá khởi đầu là hai mươi lăm vạn lượng, ai có hứng thú thì đấu giá đi.”
“Hai mươi lăm vạn lượng?! Thổ phỉ sao!” Kỳ Ngọc Đường bất mãn kêu lên, biết là bọn họ muốn chỉnh thói coi tiền như rác của hắn. Cái đám khốn khiếp chết tiệt này!
Nhìn gương mặt tồi tệ, Bạch Tiêu Diêu cười đến vui vẻ.
Hắn nhìn mọi người chung quanh, thân thiện mở miệng giới thiệu, “Các vị, các người đừng thấy vị Lâm Khả Yên này không có dung mạo đặc sắc, nhưng nàng là cực phẩm hiếm có của Khinh Hồng Các chúng ta, người mang tài nghệ đặc biệt, người có ý chỉ cần thắng, liền có thể đem vị cô nương này về hưởng một đêm đẹp. Có ai muốn kêu giá?”
Bạch Tiêu Diêu bắt đầu làm tròn bổn phận xướng danh.
“Quỷ Kiến Ưu? Ngươi muốn không?”
Hắn đã có Ngũ Tình Nhi, đương nhiên sẽ lắc đầu xin miễn.
“Lâu chủ, ngươi thì sao?” Mắt Bạch Tiêu Diêu dừng trên người Cung Diễm.
Cung Diễm đưa ba ngón tay. “Ta ra giá ba mươi vạn lượng, ta nghĩ hẳn là không ai ra giá cao hơn ta đâu. Bạch Tiêu Diêu, ngươi bảo người đem nàng đến phòng của ta đi.”
Sắc mặt Tiểu Thạch Đầu liền trắng bệch, kéo tay hắn. “Diễm chủ tử, người, người muốn nàng?”
Cung Diễm khẽ vỗ lên gương mặt bối rối của nàng. “Ngươi ngoan ngoãn nhìn đi, đừng nói gì cả.”
Kỳ Ngọc Đường căm hận mở miệng. “Ta ra ba mươi hai vạn lượng.”
“Lâu chủ, ngươi muốn tăng giá không?” Bạch Tiêu Diêu cười hỏi.
Cung Diễm ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đang rầu rĩ vào lòng, lắc lắc đầu.
“Quên đi, ta cảm thấy hòn đá này cũng không tệ rồi, không đáng phải bỏ ra ba mươi hai vạn lượng để tìm một nữ nhân đến chơi.” Vốn hắn còn muốn chơi nữa, nhưng hòn đá ngốc này lại tưởng là thật, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi rồi, làm hỏng mất hứng đùa của hắn, cho nên đành phải bỏ qua cho Kỳ Ngọc Đường.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Tiểu Thạch Đầu mới ngẩng mặt lên.
Cung Diễm sủng nịch nhéo nhéo gương mặt nhỏ của nàng, khẽ hôn một cái lên môi phấn của nàng.
“Vẫn là nữ nhân dùng quen đáng yêu hơn.”
Hiểu được vừa rồi là hắn chỉ muốn chọc ghẹo Kỳ Ngọc Đường, Tiểu Thạch Đầu đưa tay ôm lấy eo hắn. Hắn nói nàng đáng yêu đấy, lần đầu tiên hắn khen ngợi nàng như vậy, không khỏi cười tươi lên, vui vẻ tựa vào ngực hắn.
Bạch Tiêu Diêu cười như hồ ly nhìn Kỳ Ngọc Đường với gương mặt kém đến mức không thể kém hơn được nữa.
“Chúc mừng Kỳ tòa chủ, ngươi có được Lâm Khả Yên, đêm đẹp rất ngắn, mau mau mang nàng trở về phòng hưởng thụ cho tốt đi.”
Kỳ Ngọc Đường đi đến bên cạnh hắn, hung tợn liếc hắn một cái.
“Con bướm thối, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Hắn kéo Lâm Khả Yên đi ra ngoài. Nhưng dường như Lâm Khả Yên một chút cũng không cảm kích hắn, còn tức giận hất tay hắn ra.
“Đừng dùng bàn tay bẩn của ngươi chạm vào ta!”
Kỳ Ngọc Đường kéo lấy nàng, tức giận nói: “Muội đừng không biết tốt xấu, mau đi theo ta.” Hắn vẫn cứng rắn mang nàng rời khỏi sảnh.
Bạch Tiêu Diêu trở lại vị trí, cười đến vui mừng.
“Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Ngũ Tình Nhi dò hỏi.
Hắn gắp một miếng thức ăn, ăn xong mới nói: “Lâm Khả Yên là con gái của sư phụ hắn, hai người bọn họ đã có hôn ước từ nhỏ, mấy tháng trước, cha của Lâm Khả Yên bệnh chết, nàng mới từ ngàn dặm xa xôi đến nơi này tìm kiếm vị hôn phu.”
“Vậy sao nàng lại ở Khinh Hồng Các?” Tiểu Thạch Đầu khó hiểu hỏi.
Nhìn mọi người đều tràn đầy hứng thú chờ hắn nói tiếp, Bạch Tiêu Diêu lại ăn mấy miếng mới chậm rãi nói: “Bởi vì nàng tình cờ nhìn thấy Kỳ Ngọc Đường đi vào Khinh Hồng Các, liền lén đi theo, không khéo lại phát hiện hắn đang cùng Mỵ Hồng đã từng nổi danh của Khinh Hồng Các ở đang thân mật, bình dấm chua đổ ra, trong cơn giận dữ liền bán mình vào Khinh Hồng Các, nói rõ là hắn đùa bao nhiêu nữ nhân, nàng cũng muốn chơi với bấy nhiêu nam nhân.”
“Không ngờ nhìn nàng mảnh mai như vậy, tính tình lại cường hãn đến thế.” Quỷ Kiến Ưu cười nói.
“Ngươi nói nàng có tài nghệ đặc biệt, là cái gì?” Ngũ Tình Nhi lại hỏi.
Bạch Tiêu Diêu công bố đáp án, “Nàng có khả năng đánh bạc không thua Kỳ Ngọc Đường, hơn nữa trực giác của nàng chuẩn vô cùng.” Nghĩ đến đây, Kỳ Ngọc Đường thế nào cũng phải ứng phó đến sứt đầu mẻ trán với tính tình nóng nảy của Lâm Khả Yên, hắn liền nhịn không được mà cười đến gian xảo.
Tiểu Thạch Đầu lại vô cùng khâm phục Lâm Khả Yên này, hai người các nàng không chênh lệch tuổi bao nhiêu, nhưng nàng lại có thể dũng cảm như vậy, dám làm ra chuyện như vậy, nữ tử này thật đặc biệt nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui