Edit: MarisMiu
Một đêm này, vô số người tập trung lại trước tivi, chuẩn bị nhìn đôi vợ chồng Lục Phỉ và Nhan Hạ lần đầu trải lòng trên truyền hình trực tiếp.
Mặc dù hiện tại có vô số người đã bắt đầu ủng hộ mối quan hệ vợ chồng của hai người bọn họ trong Làng Giải Trí, nhưng sự hiểu biết về hai người họ quá ít, hầu hết đều dựa vào vài thông tin rải rác trên internet để tạo tin đồn ra tình cảm của hai người họ.
Bọn họ rất muốn biết trong bảy năm qua hai người kia đã trải qua cùng nhau như thế nào.
Ở trong Làng Giải Trí, quan hệ nam nữ rất phức tạp, nhưng họ lại có một đời tư không thể trong sạch hơn.
Lúc này, truyền hình trực tiếp được thực hiện ở bên trong căn phòng của tòa soạn báo, đã có camera chiếu thẳng vào hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ.
Tiếp đó, người hóa trang tới hỏi thăm Nhan Hạ và Lục Phỉ có muốn sửa soạn lại gì không.
"Không cần." Lục Phỉ không chút suy nghĩ nói.
Thợ trang điểm nghe vậy cũng không nói gì, lại nhìn vẻ mặt của hai người, bỗng cảm thấy mặc dù khuôn mặt không trang điểm gì, nhưng nhìn rất bắt mắt, thật đẹp!
Nhìn hai người này, trong chốc lát tâm hồn thiếu nữ tâm bỗng nhiên nổ tung, thật sự có dũng khí nhìn chằm chằm giống như đang nhìn thần tượng trong phim vậy!
Sau đó, nhanh chóng mang theo đồ nghề của mình lui xuống.
Lúc này, Đào Hữu toàn thân tây trang đi đến trước mặt hai người rồi ngồi xuống trước ghế sô pha, khi thấy hai người dùng gương mặt thật lập tức sững sờ, sau đó ánh mắt dừng lại trên bụng của Nhan Hạ một lát.
Thật không ngờ Lục Phỉ và Nhan Hạ nhanh như vậy lại có thêm một tiểu bảo khác nữa rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Đào Hữu, Lục Phỉ và Nhan Hạ có vẻ hết sức bình tĩnh.
Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, Đào Hữu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Hai người chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ." Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người trước sau gật đầu một cái.
Được đáp lại, Đào Hữu lập tức nhìn về phía Tổng Đạo Diễn phụ trách phát sóng trực tiếp lần này.
Nháy mắt tiếp theo, tất cả ngọn đèn bắt đầu đột nhiên sáng lên, thẳng tắp chiếu lên người Lục Phỉ và Nhan Hạ, giống như là mang đến cho hai người một màn không thể chói lọi hơn.
Mà lúc này, khi mọi người nhìn thấy hai người xuất hiện trên sóng trực tiếp, trái tim cũng bắt đầu cuồng loạn.
Nhìn hai người kia thật sự cảm thấy thật kích động nha!
Mà lúc này, Đào Hữu nhìn vào ống kính rồi lên tiếng: "Kỳ phát sóng này, rất vinh hạnh có thể mời được Lục Phỉ ảnh đế của chúng ta và vợ của anh ấy là Nhan Hạ cùng nhau tham gia chương trình này.
Chủ đề của cuộc nói chuyện hôm nay là "Câu chuyện của chúng ta".
Tiếp đó, chúng ta bắt đầu vào vấn đề thứ nhất đó là -- tôi hỏi bạn đáp."
Nói xong, Đào Hữu liền đặt micro vào trước mặt Lục Phỉ và Nhan Hạ: "Vấn đề thứ nhất, Lục Phỉ anh quen biết cô Nhan Hạ như thế nào?"
"Là tôi đến trước mặt cô ấy xin làm quen."
"Thật sao? Vậy Nhan Hạ, khi đó cô có cảm giác gì? Kích động chứ? Dù sao lúc ấy bất kể như thế nào Lục Phỉ đã là một Nam Thần rồi nha!" Đào Hữu kinh ngạc nói, vẻ mặt thì ngược lại thì càng tò mò.
"Khi đó đang suy nghĩ: Anh ấy thế mà lại tới tìm tôi rồi!" Nhan Hạ cười trả lời.
"Ý của cô là cô đã sớm chú ý tới Lục Phỉ của chúng ta rồi sao?" Đào Hữu cười hì hì hỏi.
"Ừ." Nhan Hạ gật đầu.
Nghe vậy, Lục Phỉ cố ý nhìn thoáng qua Nhan Hạ.
Anh giới thiệu bản thân trước, Nhan Hạ hình như là quay đầu bỏ chạy, anh còn tưởng rằng chính mình hù dọa đến cô, kết quả là vì cô thẹn thùng sao?
Phản ứng của Lục Phỉ, Nhan Hạ nhìn thấy được, trên mặt cô lập tức xuất hiện một chút ửng đỏ, sau đó tiếp tục nói: "Có điều sau khi nghe anh ấy giới thiệu xong, tôi liền bỏ chạy."
"Chạy?" Đào Hữu kinh ngạc nói, nhìn Lục Phỉ một bên, tiếp tục nói: "Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngày hôm sau, anh ấy đã tìm tới cửa." Nhan Hạ nhớ lại nói, nụ cười trên mặt mãi không biến mất: "Trải qua một ngày suy nghĩ, tôi liền nói với anh ấy một câu: Tôi là Nhan Hạ."
Tiếng nói của cô vừa dứt, trong đầu của không ít người đều suy nghĩ đến một hình ảnh, nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười!
"Vậy kế tiếp thì sao?" Đào Hữu hỏi, tất cả mọi người rất muốn biết chuyện tiếp theo là gì.
"Kế tiếp thì trở thành như mọi người đang nhìn thấy." Nhan Hạ trịnh trọng trả lời.
Tình yêu giữa hai người bọn họ, cũng không có oanh oanh liệt liệt như người khác nghĩ, mà mọi thứ đều như thế thuận nước đẩy thuyền.
Mà nghe những lời này, trong lòng Đào Hữu của lập tức cảm thấy an ủi, tình yêu của Nam Thần luôn thuận lợi hơn người khác nhiều.
Trong lòng cảm thán, tầm mắt lại chuyển đến trên người Lục Phỉ.
Anh muốn biết, chuyện này Lục Phỉ sẽ nói như thế nào!
"Lục Phỉ, là Nhan Hạ nói như vậy phải không?"
Bỗng nhiên, Lục Phỉ lắc đầu một cái, "Sau này cô ấy mới tự giới thiệu bản thân, một tháng sau đó, chúng tôi mới chính thức ở chung một chỗ."
"Vậy một tháng này giữa hai người xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ cùng nhau ăn cơm, đi xem phim, đi dạo."
"Đây không phải là đã giống những cặp đôi yêu nhau bình thường vẫn hay làm hay sao?" Đào Hữu hỏi ngược lại.
"Thật sao?" Lục Phỉ nghiêng đầu nhìn về Nhan Hạ đang ngồi bên cạnh.
Sau khi hai người chính thức là một đôi, * maris miu * d d le quy don chưa bao giờ anh hỏi qua Nhan Hạ rốt cuộc khi đó cô nghĩ như thế nào.
Hiện giờ, đột nhiên anh rất muốn biết.
Đối với sự nghi ngờ này của Lục Phỉ, Nhan Hạ nhìn về phía Đào Hữu nói: "Đào ký giả, anh cho rằng khi đó ý ở ngoài lời của nữ sinh như thế là có ý gì?"
Nghe nói như thế, Đào Hữu nghiêm trang nhìn Lục Phỉ nói: "Nếu nữ sinh gặp gỡ người con trai mà mình không thích, chỉ có một loại cảm giác: Anh ta rất phiền! Mà đối với người mình thích, đương nhiên là sẽ nguyện ý qua lại với người đó rồi!"
Nghe xong, Lục Phỉ nhíu mày, tiếp tục nói: "Nếu là sớm biết như thế, tôi sẽ tỏ tình ngay lập tức, như vậy có lẽ thời gian chúng ta kết hôn có thể sớm hơn một tháng rồi!"
Lục Phỉ nói xong câu đó, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhìn hai người càng kích động hơn nữa.
Hai người kia là tới trả lời phỏng vấn sao? Rõ ràng là tới bày tỏ tình cảm, thật sự là.
.
.
.
.
.
Hâm mộ chết người mà.
Mà lúc này, người hâm mộ đang xem truyền trực tiếp cùng với đông đảo cư dân mạng cũng rối rít bắt đầu bình luận.
"Này, 110 phải không? Ở đây có hai người quá cẩu huyết."
"A a a, có thể không cần ngọt như vậy hay không, ngán chết ta."
"Lần đầu tiên thấy Nam Thần có nhiệt độ như thế, quả nhiên là bởi vì thích, cho nên mới có yêu sao?"
"Thật hâm mộ tình yêu giữa bọn họ, tôi cảm thấy, hình như tôi đã yêu tình yêu của hai người họ."
"Nam Thần cẩu huyết.
.
.
.
.
."
".
.
.
.
.
."
Trên màn ảnh, những bình luận vẫn không ngừng lóe sáng, lượng bình luận cùng với lượt yêu thích nhanh chóng tăng lên một cách chóng mặt.
Lúc này, Tổng biên tập của tờ báo Nhật San đang nhìn số lượng bình luận và lượt chia sẻ không ngớt trên màn hình trực tuyến, ánh mắt đã cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Lục Phỉ thật không hổ là Nam Thần quốc dân mà, số này tượng trưng cho thực lực, thật sự làm cho người ta không cảm thấy kinh ngạc cũng không được.
Những nhà đầu tư quảng cáo, thật đúng là tiện nghi bọn họ rồi!
Kế tiếp, Đào Hữu tiếp tục hỏi Lục Phỉ và Nhan Hạ một vài vấn đề, hai người cũng đối đáp trôi chảy.
Để đạt được sự ăn ý đốt, đáp án của Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người càng thêm giống nhau, đạt tới 99%.
Chương trình này là truyền hình trực tiếp, nhiều người thấy trong hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ đều có sự hiểu ngầm lẫn nhau, người kia không nói người này cũng im lặng.
Sau chương trình ngày hôm nay, không ai dám hoài nghi tình cảm giữa hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ.
Rất nhanh, phần tiếp theo đã được phát tới: Trả lời online.
Lúc này ở giữa màn hình trực tiếp, những cư dân mạng liên tục đặt câu hỏi, mà Lục Phỉ và Nhan Hạ thì rất muốn trả lời những vấn đề này.
"Chuẩn bị xong chưa?" Đối mặt này màn ảnh lớn, Đào Hữu hỏi.
Hai người gật đầu một cái.
Chớp mắt một cái, trên tường sau lưng hai người họ xuất hiện một màn ảnh lớn, trên màn hình lớn đúng là phân cảnh của hai người họ bây giờ, nhưng điểm khác nhau chính là trên màn hình xuất hiện rất nhiều bình luận mà dân mạng đã để lại.
Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người đơn giản nhìn lướt qua một lượt, liền nhìn thấy rất nhiều lời chúc phúc của cư dân mạng dành cho hai người họ.
"Hai người hãy nói ngừng?" Đào Hữu nhìn dòng chữ dày đặc "Chọn ta, chọn ta.
.
.
.
.
.", cười nhìn phía hai người nói, dòng chữ này tuyêt đối là thứ lóe lên nhanh nhất trên màn hình, những người bạn trên mạng thật đúng là đủ nhiệt tình.
"1, 2, 3 ngừng!" Lục Phỉ rất nhanh tiếp lời của Đào Hữu, mà vừa dứt lời một phát, màn ảnh lớn trực tiếp dừng lại.
Phía trên xuất hiện vài vấn đề đã được sắp xếp lại.
"Lục Nam Thần, nụ hôn đầu của hai người là ở lúc nào?"
"Nhan thiết kế sư, biểu hiện trong sinh hoạt và trên màn ảnh của Lục Nam Thần có sự khác biệt lớn không?"
"Nam Thần, nữ thần, lúc nào thì hai người sẽ sinh một tiểu nữ thần vậy?"
"Lần đầu tiên Lục Hạo mở miệng, là gọi ba hay là gọi mẹ?"
".
.
.
.
.
."
Một hàng liên tiếp, đều là vấn đề cư dân mạng muốn hỏi nhất.
Mà sau khi Đào Hữu đang học xong, nhanh chóng đưa micro tới trước mặt hai người.
"Vấn đề thứ nhất."
"Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, là vào đêm thất tịch sau khi tôi tỏ tình xong." Lục Phỉ nói rất rõ ràng.
"Vấn đề thứ hai."
Nhan Hạ nhìn vấn đề một chút rồi nói: "Trên màn ảnh mọi người hẳn đều biết Lục Phỉ, rất lạnh lùng, mà trong sinh hoạt đời thường thì anh là tổ hợp của lạnh lùng và dịu dàng.
Lúc mới bắt đầu mối quan hệ, anh nói rất ít, còn trước đó một tháng thì, ừm nói như thế nào đây! Khi đó cảm giác anh quen biết tôi thật giống như như chỉ đang quen biết thêm một người bạn bè, bởi vì khi tôi nói chuyện với anh, câu trả lời của anh vĩnh viễn chỉ có ừm.
Sau này lại xảy ra một chuyện, tôi cũng rất sảng khoái hỏi ngay anh ấy là có thích tôi hay không, sau khi nghe xong, anh ấy giống như bị dọa sợ, sau đó chạy mất.
Ngày hôm sau, vào trúng đêm thất tịch ấy, anh hẹn tôi ra ngoài, sau đó quay về phía tôi, nói: Nhan Hạ, anh thích em! Từ đó về sau, anh liền trở thành một người rất dịu dàng, rất tinh tế, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt trong sinh hoạt của tôi, khiến tôi không còn cách nào có thể rời xa anh ấy.
d i e n d a n l e q u y d o n Còn chính xác sau khi kết hôn, anh ấy, ừmmm, thỉnh thoảng cũng hay lạnh lùng, thỉnh thoảng cũng hay hài hước, thỉnh thoảng lại một chút dịu dàng.
Thật ra trong cuộc sống hàng ngày, anh là là một người hội tụ đầy đủ mọi cảm xúc."
Mặc dù lời nói của Nhan Hạ không có logic, nhưng lại nói rất rõ ràng, ít nhất rất nhiều người nghe xong đều cảm thấy Lục Phỉ đã có biến hóa rất lớn.
Bọn họ chưa từng nghĩ, thì ra bộ dáng ban đầu của Lục Phỉ cũng có chút ngây ngô như vậy, suy nghĩ một chút cũng làm cho người cảm thấy.
.
.
.
.
.
khó tiếp nhận được nha!
"Thật hạnh phúc nha! Tôi cảm thấy rất hâm mộ, hiện tại qua vấn đề thứ ba."
"Còn về tiểu nữ thần, chúng tôi sẽ cố gắng sinh sớm một chút." Lục Phỉ chọn trả lời.
Lúc nói ra câu đó còn nhìn thoáng qua bụng của Nhan Hạ.
Cái nhìn này, đối với người không biết chuyện chỉ cho rằng Lục Phỉ đang rất chờ mong tiểu nữ thần đến, còn người đang mang thai là Nhan Hạ thì lại có một cảm giác không nói nên lời.
Nhưng mà nghĩ đến không lâu sau, chuyện Nhan Hạ mang thai bị tất cả mọi người đều biết, hơn nữa cũng so sánh với chương trình hôm nay nhất định sẽ là một trò đùa rất tốt.
"Vấn đề thứ tư."
Sau khi Đào Hữu nói xong, Lục Phỉ lặng lẽ đẩy vấn đề này cho Nhan Hạ.
Nhan Hạ bất đắc dĩ nói: "Lục Hạo nói một chữ là "Hạ"."
"Hạ?" Đào Hữu bất ngờ nói.
"Khi đó Lục Hạo cũng đã khá lớn rồi, Lục Phỉ cũng đã quay xong một bộ phim trở lại, nói muốn bồi dưỡng tình cảm với Lục Hạo, cho nên buổi tối đều là anh chăm sóc Lục Hạo, vừa gặp phải chuyện khó làm liền gọi tên tôi, dần dần, Lục Hạo cũng học được từ đó rồi." Nhan Hạ cười, chuyện này tuyệt đối là đáng giá.
Mà Nhan Hạ vừa nói xong, trong nháy mắt, rất nhiều người đang uống nước trước máy tính đều bị sặc.
Nhan Hạ vừa nói như thế, bọn họ cũng có thể tưởng tượng đến hình ảnh đó.
Lúc bắt tay vào thay tã, vội hỏi "Nhan Hạ, tã đổi thế nào?"
Lúc bú sữa, hỏi "Nhan Hạ, tỉ lệ pha sữa bột với nước như thế nào?"
".
.
.
.
.
."
Tưởng tượng như vậy, không ít người trong đây bắt đầu hiểu rõ về Lục Phỉ hơn.
Mà trên thực tế, qua sự hiểu biết này bọn họ càng thích một Lục Phỉ như vậy hơn, bởi vì Lục Phỉ như vậy mới chính thức giống như là một người bình thường, mà không phải là một vị thần cao cao trên trời.
Bọn họ đã từng cho rằng, trừ diễn phim, biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Phỉ sẽ không còn vẻ mặt dư thừa nào khác, nhưng từ khi Nhan Hạ là vợ của Lục Phỉ cùng với con trai của họ xuất hiện, bọn họ mới biết, không phải Lục Phỉ không có vẻ mặt gì mà là Lục Phỉ đều dành tất cả cảm xúc của mình cho người thương.
Mặc dù lúc đầu khi mọi người biết đến, trong lòng đều có một cảm giác bị cướp mất, nhưng một khi đã tiếp nhận, sẽ cảm thấy cái này còn tốt hơn là khi không có.
Phim thần tượng bản hiện thực!
Trong lòng fan, lúc đó rất nhiều người đánh giá tình cảm giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ.
Tiếp theo là những câu hỏi khác đến từ cư dân mạng.
Những câu hỏi của mọi người trên mạng rất kì quái nhưng Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người vẫn kiên nhẫn trả lời từng cái một.
Mà chương trình cứ thế cho đến khi kết thúc.
Ở vấn đề cuối cùng, Đào Hữu cho Lục Phỉ và Nhan Hạ một niềm vui, cũng cho khán giả đang xem truyền trực tiếp một niềm vui lớn.
"Ba, mẹ." Lục Hạo đột nhiên xông ra từ bên trong, sau đó chạy thẳng về phía Nhan Hạ đang trên sân khấu.
Ống kính cũng theo đó chiếu theo người của Lục Hạo.
Trong lúc Lục Hạo xuất hiện, Lục Phỉ và Nhan Hạ còn đang kinh ngạc một chút, có điều rất nhanh đã phản ứng kịp, hơn nữa nhìn Lục Hạo đang chạy về đây, Lục Phỉ nhanh chóng ngồi qua một bên, sau khi Lục Hạo đi lên một lần nữa trực tiếp cản lại Lục Hạo.
Lục Hạo bị Lục Phỉ ôm vào trong ngực, sau đó ngửa đầu kêu: "Ba, gần đây ba rất thích con đúng không? Lúc nào cũng ôm con."
Lục Hạo nói xong, Đào Hữu đứng ở một bên ho nhẹ một tiếng, trong bụng Nhan Hạ đã tiểu bảo rồi, chẳng lẽ sẽ để Lục Hạo mạnh mẽ đâm vào sao?
Có điều, bí mật lớn này đúng là rất tốt.
Anh đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đợi đến khi tin tức Nhan Hạ mang thai được công bố, truyền hình trực tiếp hôm nay cũng sẽ được phát lại vào hôm sau, đến lúc đó nhìn lại nội dung của cuộc trò chuyện hôm nay, tất cả đều tràn đầy chỗ sơ hở nha!
Lục Phỉ nghe xong, lạnh nhạt nói: "Gần đây con mập không ít, mẹ con ôm con không nổi nữa!"
"Con mập khi nào?" Lục Hạo lập tức trợn to hai mắt phản bác, sau đó, mắt liếc về cánh tay của mình.
.
.
.
.
.
Hình như thật sự có hơi mập.
Nghĩ tới đó, miệng chu lại, đứng lên nói: "Cùng lắm thì, cùng lắm thì về sau con ăn ít một chút là được.
Con gầy, mẹ có thể ôm rồi."
"Vậy thì chờ con gầy xuống rồi hẵng nói." Lục Phỉ trả lời một câu.
Những lời này tuyệt đối là một đả kích trầm trọng đối với Lục Hạo.
Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nhan Hạ: "Mẹ, ba nói con mập, con thật sự mập lắm sao?"
"Không mập." Nhan Hạ nói như chém đinh chặt sắt, sau đó đưa tay chuẩn bị ôm Lục Hạo.
Nhưng Lục Hạo cũng lập tức ôm chặt cổ của Lục Phỉ, nói: "Con sẽ gầy lại để cho mẹ ôm thôi!"
"Lục Hạo thật đúng là biết suy nghĩ." Một bên Đào Hữu chen miệng nói, sau đó móc ra mấy cây kẹo que từ trong túi của mình: "Mấy cây kẹo này là phần thưởng của Lục Hạo, con thích không?"
Nhìn kẹo, ánh mắt của Lục Hạo lập tức theo dõi thật chặt, miệng giật giật, sau đó mới kiên định lắc đầu nói: "Không cần!"
"Tại sao không cần?"
"Mẹ nói lấy kẹo dỗ trẻ con đều là hư hỏng." Lục Hạo nói xong câu đó sau, liền trực tiếp vùi đầu vào trên bả vai của Lục Phỉ.
Nhìn cái gáy của Lục Hạo, Đào Hữu có chút "ảo não" mà cất kẹo vào, tiếp tục tiết mục sau đó.
Mà lúc này, truyền hình trực tiếp lại giống như một quả bom nổ, những bình luận bắt đầu dậy sóng.
"Tiểu Nam Thần thật sự rất biết suy nghĩ nha!"
"Vẫn là mẹ của tiểu Nam thần dạy bảo tốt!"
"Đào ký giả này đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc nha."
"Nam Thần thật đáng yêu, mặc dù là ăn hàng, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc ăn hàng."
"Nhìn một nhà này, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc!"
".
.
.
.
.
."
Mọi người ở trên mạng bắt đầu bàn tán vượt ngoài sự mong đợi, kỳ phát sóng này dần dần kết thúc.
Dưới ánh mắt không muốn buông tha của mọi người, chương trình trực tiếp kết thúc.
Đào Hữu tự mình đưa một nhà Lục Phỉ đến cửa của tòa soạn báo, mà lúc này đã có không ít fan và các ký giả chờ ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cả nhà bọn họ xuất hiện, các ký giả lập tức chuẩn bị cầm máy chụp hình xông tới, đáng tiếc những ký giả này không nghĩ tới, tốc độ người hâm mộ đứng một bên còn nhanh hơn bọn họ, không nói hai lời liền vây quanh một nhà Lục Phỉ, mà trong tay của bọn nọ còn cầm không ít quà tặng rất phong phú, sau đó dùng sức dúi vào Lục Hạo đang được bế ở trên ngực của Lục Phỉ.
"Lục Hạo, đây là quà tặng cho em."
"Đây là thịt bò khô tự tay chị làm đó."
"Cậu bé thật đáng yêu!"
".
.
.
.
.
."
Trong lúc nói chuyện, trong tay Nhan Hạ đã chất đầy quà tặng, mà trong tay Lục Hạo, cũng bị cường bạo nhét hai phần quà tặng.
Mà rõ ràng, trên mặt Lục Hạo còn lộ ra một vẻ không biết làm sao, "Ba, những thứ này.
.
.
.
.
."
"Tiểu Nam thần, quà gặp mặt của con.
Quá khứ năm năm cũng không đưa cho con, hôm nay cùng nhau làm quà tặng cho con rồi." Một fan lập tức lớn tiếng giải thích.
"Cám ơn." mặc dù Lục Hạo không hiểu được có ý gì, nhưng nhìn mẹ mình cũng đều nhận lấy những quà tặng kia, vội vàng nhìn những thứ này rồi nói.
Nhận được câu cảm ơn này, trong lòng nhóm fan càng thêm cảm động.
Sau một hồi, một nhà Lục Phỉ đã lên xe, những người ái mộ lặng lẽ đứng ở đó, không đến gần, cũng không có điên cuồng truy đuổi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xe của Lục Phỉ.
Mà trong lúc xe chạy chầm chầm, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Lập tức lộ ra gương mặt của một nhà ba người.
"Hẹn gặp lại." Lục Hạo vẫy tay một cái về phía người ái mộ rồi nói.
"Hẹn gặp lại." Lúc này những người ái mộ cũng vẫy tay về phía Lục hạo.
Sau đó cửa sổ xe đóng lại, lúc chia tay, tâm tình mỗi một người đều kích động đến muốn điên rồi.
A a a, tiểu Nam thần thật sự là thật quá đáng yêu đi!
Chớp mắt, từng người nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình lên weibo, hận không thể lập tức chia sẻ tâm tình của bọn họ ngay lúc này với người khác.
Mà lúc này đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.
Những phóng viên cầm camera nhìn lượng fan kích động này, trên mặt mỗi người đều lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
Lực chiến đấu của nhóm fan này thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ hoàn toàn không thể nào chen vô được!
Thật sự, điên cuồng cũng chỉ có thể là người hâm mộ!
Có điều may mắn của bọn họ chính là còn chụp được hình một nhà ba người họ cùng với những người hâm mộ, đây cũng coi như là một tin tốt.
Mặc dù còn chưa đủ lớn để so với scandal trong làng giải trí nhưng ai có thể lấn áp danh tiếng hơn Lục Phỉ chứ!
Trong lòng các ký giả đang suy nghĩ nên lấy tiêu đề bài đăng là gì, còn một nhà Lục Phỉ thì đang trong một bầu không khí ấm áp.
Lục Hạo nhìn đủ loại kiểu dáng quà tặng bên trong xe, leeee quyyy doon miu hết sức mờ mịt nhìn Nhan Hạ và Lục Phỉ: "Ba, mẹ, tại sao mấy chị đó muốn đưa những thứ này làm quà tặng cho con vậy? Hơn nữa tiểu Nam thần là kêu con à?"
"Bọn họ là những người hâm mộ của ba con." Nhan Hạ lập tức mở miệng nói.
"Chính là nói những người lần trước thích ba sao?" Lục Hạo quay đầu hỏi.
"Ừ."
"Vậy tại sao họ lại muốn tặng quà cho con đây?"
"Bởi vì bọn họ cũng thích con nha!"
"Cho nên, bọn họ cũng là người hâm mộ của con sao?" Lục Hạo nháy to mắt một cái, có chút hưng phấn nói.
"Có thể nói là như vậy."
"Vậy những thứ quà tặng này con có thể lấy hết không?" Lục Hạo hỏi, con mắt chăm chú khóa lại một hộp quà tặng trong túi xách kia.
Cậu vừa nghe được, cái này chính là đối phương tự mình làm bò khô.
Nhất định ăn sẽ rất ngon!
Trong lòng Lục Hạo yên lặng thầm nghĩ.
"Có thể." Nhan Hạ gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía phía trước Lục Phỉ, nói: "Ba con cũng từng cũng nhận không ít quà tặng đâu!"
"Có thật không? Thế nào mà con cũng không thấy?" Lục Hạo kinh ngạc nói, cậu đâu có thấy quà tặng của ba ở trong nhà đâu!
"Ba con để ở công ty." Nhan Hạ lên tiếng.
Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chẳng qua là khi hai người vừa mới bắt đầu sống chung, Lục Phỉ cầm một gói quà do một fan tặng, hẹn cùng mở chung với cô, kết quả sau khi mở ra bên trong còn xen lẫn một bức thư tình.
Mặc dù lúc đó cô không nói gì, nhưng trên thực tế vẫn ăn giấm chua một chút, bởi vì trong lúc cô không biết còn có rất người đang thầm thích anh.
Nhưng sau chuyện đó, cô chưa từng thấy qua Lục Phỉ cầm về bất kỳ gói quà tặng nào khác.
Đã nhiều năm như vậy, cô cũng dần dần trở nên chính chắn hơn, lúc đầu còn hơi để ý nhưng bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa.
"A...." Nghe Nhan Hạ giải thích, Lục Hạo cái hiểu cái không gật đầu một cái, sau đó đưa tay ngắn của mình ra, trực tiếp chuẩn xác bắt được hộp quà chứa thịt bò khô, hai ba lần liền mở ra, một cỗ mùi thịt lập tức truyền ra từ bên trong, nặng nề hít một hơi thật sâu, trên mặt Lục Hạo lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó cẩn thận đậy nắp lại, ôm thật chặt hộp thịt này vào trong ngực.
Nhìn một màn này, Nhan Hạ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Mặc dù nghe lời, nhưng vẫn không thay đổi được bản tính ăn hàng!
Có điều chương trình hôm nay, vẫn khiến cô nhớ lại một quá khứ tốt đẹp.
Đã từng, tốt đẹp nhường nào!
Mà bây giờ, cũng sẽ tiếp tục tốt đẹp như thế!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...