Edit: TranGemy
Mà lúc này, đứng cách Lục Phỉ và Lục Hạo không xa, người quay phim thấy hai người cúi đầu nói nhỏ, lập tức không ngừng lia ống kính lại gần.
Rốt cuộc vừa rồi hai cha con nhà này cái nói gì vậy?
Tại sao chó lại muốn cắn chó?
Ánh mắt người quay phim nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Dương Ngưng và Tả Tư Tư ở đằng xa.
Thu hồi lại ánh mắt, mặt anh ta không tránh khỏi hiện lên chút nghi ngờ, tại sao lại cảm thấy là đang nói tới hai người này nhỉ?
Nghĩ vậy rồi nhanh chóng lắc lắc đầu một cái, lại tập trung trở lại trên người Lục Phỉ và Lục Hạo.
Lát sau, Lục Phỉ là nam chính nên bị đạo diễn gọi đi bàn luận về vai diễn một chút.
Trước khi đi, anh giao Lục Hạo cho một nhân viên chăm sóc, bởi vì biết có tổ chương trình ở đây, nên Lục Phỉ cũng rất an tâm.
Sau khi hai người Lục Phỉ và Trương Viễn đi rồi, Lục Hạo bừng bừng hào hứng nhìn quanh trường quay.
Năm năm qua, bé chưa từng được tới chỗ nào như thế này cả.
Mà Lục Hạo mới ngó nghiêng được một lát thì có người từ từ tiến lại gần bé.
Lục Hạo mở to mắt nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, đây chẳng phải là người xấu mà ba nói muốn bắt nạt mẹ sao?
Nhìn thấy tay đối phương sắp đặt lên đầu mình, Lục Hạo vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Ngưng, nói: “Cô là ai? Muốn làm gì Hạo Hạo?”
“Cô là bạn học cũ của ba cháu, thấy cháu đáng yêu như thế, nên muốn tới bắt chuyện với cháu thôi.” Dương Ngưng ôn hòa nói, trên mặt còn nở một nụ cười, nhìn có vẻ cũng rất thân thiện.
Nhưng Lục Phỉ đã sớm nhắc nhở Lục Hạo rồi.
Chỉ thấy Lục Hạo nhìn Dương Ngưng lầm bầm nói: “Ba chưa từng nhắc đến cô với cháu, cháu không tin!”
Nghe vậy, Dương Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Mà lúc này, xem ra tâm tình Lục Hạo lại càng nhạy cảm hơn, mắt liếc thấy Lục Phỉ đang nói chuyện với đạo diễn ở đằng xa, bành bạch chạy tới, lớn tiếng kêu: “Ba.”
“Sao vậy?” Lục Phỉ xoa đầu Lục Hạo hỏi, đưa mắt nhìn theo ánh mắt Lục Hạo thấy Dương Ngưng đứng bên kia.
Lúc này, Dương Ngưng đi tới, cánh môi hơi động, có vẻ muốn giải thích, nhưng trước khi cô ta nói được điều gì, Lục Hạo đã tỏ ra uất uất ức ức mách: “Ba, cô ấy cứ dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn chằm chằm con, rất đáng sợ.”
Có thể nói, cảm giác của đứa bé này rất nhạy cảm.
Lục Hạo không dễ dàng nhìn ra được tâm trạng phức tạp trong mắt Dương Ngưng, cho nên bé mới dùng hai từ đơn giản là “kỳ kỳ quái quái”, “đáng sợ”.
Mà nghe xong, bên này Dương Ngưng không nhịn được lên tiếng giải thích: “Tôi chỉ là thấy Hạo Hạo rất đáng yêu.
.
.
.
.
."
“Không sao, cô không cần giải thích với tôi.” Lục Phỉ trực tiếp cắt đứt lời biện bạch của Dương Ngưng, cúi đầu nhìn Lục Hạo đang đứng nép bên chân mình, nói: “Đợi ba thêm một chút, rồi lát nữa sẽ dẫn con về.”
“Ừm.” Lục Hạo vội vàng gật gật cái đầu nhỏ, sau đó ánh mắt nhìn về phía một bác trung niên đứng cạnh Lục Phỉ, chớp chớp mở to đôi mắt.
“Con trai cậu thật đáng yêu.” Bác trung niên này chính là đạo diễn của bộ phim - Khuyết Thanh, người này đang cười híp mắt nhìn Lục Hạo, không lâu trước đây vợ anh ta cũng vừa mới sinh một cô con gái, bây giờ nhìn đứa bé, ngay lập tức trong lòng sẽ không tự giác mà cảm thấy hạnh phúc, anh cũng hy vọng, sau này con gái mình lớn lên, có thể thông minh giống như Lục Hạo vậy.
“Cám ơn bác ạ.” Lục Hạo nghe thấy được khen, lập tức tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép.
Nhìn Lục Hạo như vậy, nụ cười trên mặt đạo diễn lại càng tươi thêm, tên nhóc con này, quả thật quá đáng yêu, lại nghĩ tới bộ dạng cao lãnh ngày thường của Lục Phỉ, cũng cảm thấy có chút hoài nghi Lục Phỉ thế mà có thể sinh ra một cậu con trai thế này sao?
Mà lúc này, Trương Viễn – người vốn đang đứng một bên, nghe được một tiếng bác này, tâm lại bị đâm cho đau đớn lần nữa, bước lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Lục Hạo, nói: “Hạo Hạo, con cảm thấy chú và anh ta ai trẻ hơn?”
“Đương nhiên là bác rồi!” Lục Hạo rất không hiểu mà nhìn Trương Viễn, chuyện này không phải là rất rõ ràng rồi sao?
“Vậy tại sao chúng ta lại đều là bác!” Trương Viễn xoa xoa cổ tay nói, thua Lục Phỉ thì thôi đi, nhưng anh không thể còn thua cả đạo diễn được.
“Chỉ cần lớn hơn ba, mặc kệ là lớn hơn bao nhiêu, đều là bác hết.” Lục Hạo nghiêm túc nói.
Mà đương nhiên Trương Viễn đã nghĩ đến điểm này, mở to mắt vô tội nhìn vào đôi mắt thuần thuần khiết kia, ho nhẹ một tiếng, nói: “So với ba con, chú nhỏ hơn, cho nên.
.
.
.
.
."
"Gọi bác là chú?” Lục Hạo nghĩ lại lần trước gặp một bác, đối phương cũng có phản ứng thế này.
“Đúng vậy, gọi là chú Trương.” Trương Viễn nghe thấy thế, gật mạnh đầu tán thành.
“Chú Trương.” Lục Hạo cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Lúc này, Trương Viễn mới hài lòng đứng lên, nhìn về phía Lục Phỉ, anh đây là đang giúp Lục Phỉ sửa chữa sai lầm của con trai anh ta!
Mà đúng lúc này, Lục Hạo lại vẫy vẫy tay với Lục Phỉ, Lục Phỉ ngồi xổm xuống, Lục Hạo nhẹ nhàng nói bên tai Lục Phỉ: “Ba, ông chú này cứ là lạ, có điều nhìn cũng không tệ.”
Nghe vậy, Lục Phỉ thấy con trai mình đánh giá Trương Viễn, khóe môi nhẹ cong lên, cảm thấy con trai anh rất nhạy bén.
Lục Hạo nhỏ giọng thì thầm, nhưng Trương Viễn lại có thể nghe thấy rõ ràng, không tự giác sờ sờ cái mũi của mình, đây coi như là anh đang được khen đúng không?
“Đúng rồi, Lục Phỉ, trong phim cũng có một nhân vật là một đứa trẻ, vẫn chưa tìm được người thích hợp, vốn tính đến lúc đó tìm mấy đứa trẻ tới thử diễn xem sao, tôi thấy Hạo Hạo thông minh như vậy, hay là, để cho thằng bé diễn thử?”
Nghe nói thế, Lục Phỉ nhìn về phía Lục Hạo, như đang muốn nghe theo ý kiến của bé.
Mà Lục Hạo vừa nghe thấy thế, hai mắt ngay lập tức sáng rực lên, nói: “Bác ơi, vậy là được diễn phim cùng với ba sao?”
“Đúng vậy.” Khuyết Thanh cười khẳng định.
“Con muốn.” Hai từ đơn giản, nhưng đã rất dứt khoát giải quyết vấn đề, vậy là Lục Hạo đã trở thành diễn viên khách mời của bộ phim này rồi.
Sau đó, ba người bàn bạc thêm vài chi tiết trong phim, Lục Hạo nghe mà cái hiểu cái không, nhìn dáng vẻ cậu nhóc thật quá đáng yêu.
Lúc này, hiển nhiên Dương Ngưng – người vốn đuổi theo Lục Hạo chạy tới, đã bị ba người đàn ông bơ đẹp.
Đứng ở một bên, nhìn gương mặt đó của Lục Hạo, trong lòng không tự giác nổi lên hận ý ngứa ngáy.
Thằng nhóc Lục Hạo này, thật là giống với mẹ nó, cùng một dạng người làm cho người ta chán ghét.
Tay nắm chặt lại, xoay người đi tới chỗ nghỉ.
Thấy vậy, người vừa mới gặp ban nãy - Tả Tư Tư, bèn đi tới trước mặt cô, giễu cợt nói: “Lần này đụng phải tường rồi! Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều bị cái gương mặt hào phóng dịu dàng của cô lừa gạt, mấy cái chuyện cô làm với Nhan Hạ, Lục Phỉ biết vô cùng rõ ràng, biết được cô làm tổn thương đến Nhan Hạ như vậy, làm sao có thể để cho cô một sắc mặt tốt được, chậc chậc.
.
.
.
.
.
Thật là cô gái đáng thương!"
"Cút." Giờ phút này, Dương Ngưng vẫn đang nở một nụ cười nhìn Tả Tư tư, nhưng hiển nhiên lời nói từ miệng cô ta lại hoàn toàn trái ngược.
Tả Tư Tư nhìn bộ dạng trong ngoài bất nhất này của Dương Ngưng, cũng chỉ cười cười, Dương Ngưng lúc này đã không thể khống chế được cảm xúc nữa rồi, xem ra là đã chịu đả kích rất lớn, thấy Dương Ngưng khó chịu như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy rất vui sướng.
Ánh mắt nhìn sang Lục Phỉ đứng cách đó không xa, cười cười, Lục Phỉ để cho cô ta vào đoàn làm phim này cũng là có yêu cầu, một, không được đến gần anh, hai, ngáng chân Dương Ngưng lại.
Nghĩ tới đây, liền ngửa mặt nhìn lên trời, như vậy mới có thể để cho dòng nước dâng lên trong mắt không rơi xuống.
Giấc mộng đã từng theo đuổi nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn phải phải đặt xuống.
Mà lúc này, Dương Ngưng đang đắm mình trong suy tư, căn bản là không nhận ra bộ dạng kia của Tả Tư Tư, tất cả suy nghĩ trong đầu cô ta đều đang đặt trên người Lục Phỉ.
Cô không biết, phải làm như thế nào mới có thể đến gần Lục Phỉ? Đối với Lục Phỉ, Nhan Hạ có thật sự quan trọng như vậy không?
Cắn môi, dường như Dương Ngưng có thể cảm nhận được vị máu tươi chảy ra trên môi.
Mà xế chiều ngày hôm đó, rốt cuộc đoàn làm phim cũng đã bắt đầu quay.
Cảnh đầu tiên, chính là cảnh diễn chung của Lục Phỉ và Dương Ngưng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...