Đào Hữu thấy mình nói xong mà Lục Phỉ vẫn lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm như cũ, lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhan Hạ đang ôm đứa bé đứng cạnh, “Nhan tiểu thư, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta mới vừa gặp nhau hồi nãy.”
Nghe Đào Hữu nói vậy, Nhan Hạ mới nhớ ra, ánh mắt bất ngờ nhìn Đào Hữu.
"Vừa rồi ở buổi diễn thời trang, tôi chú ý thấy con trai ảnh đế Lục và cô rất giống nhau, hơn nữa từ sự tiếp xúc ánh mắt của hai người, tôi mới đoán được.” Đào Hữu tiếp tục thẳng thắn nói.
Lời Đào Hữu vừa nói ra, Nhan Hạ không nhịn được mà nhìn về phía Lục Phỉ đang đứng cạnh mình.
"Đi vào rồi nói." Ánh mắt Lục Phỉ nhìn lướt qua Đào Hữu, giọng điệu lạnh lùng đáp lời.
Chuyển sang Nhan Hạ rồi sau đó là Lục Hạo, ánh mắt trở nên dịu dàng, "Chúng ta vào thôi!"
Nói xong, liền cùng Nhan Hạ và Lục Hạo đi vào phòng trước.
Đào Hữu ở phía sau, không tự chủ được mà đưa tay sờ sờ mũi một cái, hai thái độ này hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.
Có điều, như thế mới giống với hình tượng ảnh đế cao lãnh trong lòng mọi người!
Nghĩ vậy, Đào Hữu bèn đi theo họ vào phòng.
Vào rồi thì chỉ thấy Lục Hạo mở thật to hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm vị khách xa lạ mới tới.
"Hạo Hạo, con vào phòng xem tivi trước được không?” Nhan Hạ nhìn Lục Hạo nói.
"Được ạ!" Liếc mắt nhìn Đào hữu, Lục Hạo rất ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó mới nói: “Mẹ ơi, con vào trong nha.”
Nói xong, Lục Hạo mới lạch bạch vào phòng trong, không thèm đoái hoài gì đến Lục Phỉ.
Nhìn hành động nhỏ này của Lục Hạo, chân mày Lục Phỉ lập tức nhướng lên, xem ra con trai bảo bối nhà anh thù dai ghê!
Suy nghĩ này nhanh chóng qua đi, ngay sau đó anh lại nhìn về phía Đào Hữu, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh: “Anh muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra!”
Nghe lời nói thẳng thắn của Lục Phỉ, Đào Hữu lập tức mở máy chụp hình trong tay ra, sau đó mới đưa cho hai người: “Đây là hình tôi chụp được tại buổi diễn hôm nay.”
Nghe thế, Lục Phỉ đưa tay nhận lấy, liếc mắt liền thấy bức ảnh trên màn hình là ba người nhà bọn họ.
Nhan Hạ ngồi bên cạnh Lục Phỉ nên cũng nhìn thấy.
Cô không ngờ Đào Hữu lại có năng lực nhạy bén như vậy, chỉ mới gặp qua cô một lần mà đã có thể liên hệ tới Lục Hạo.
Xem ra, thật sự không thể xem thường khả năng mẫn cảm trong việc bát quái của một phóng viên giải trí.
Thấy hai người bởi vì bức ảnh anh ta chụp được mà bất ngờ như vậy, Đào Hữu cười cười, sau đó mới nói tiếp: “Nếu bây giờ tôi truyền bức hình này ra ngoài, có lẽ rất nhanh, không để hai người có thể chuẩn bị gì thêm, tin tức này đủ để dẫn tới một phen chấn động, sự kiện nhà thiết kế hàng đầu Nhan Hạ cùng ảnh đế ASK Lục Phỉ ẩn hôn, sinh con sẽ thu hút hơn hẳn tin tức nhà thiết kế nổi tiếng Nhan Hạ lộ diện tại tuần lễ thời trang.
Nhưng tôi không có ý định gửi tấm hình này đi.”
"Tại sao?" Lục Phỉ nhìn chằm chằm vào mắt Đào Hữu, giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của anh ta mà nhìn ra ý định của người này.
"Bởi vì tôi cảm thấy, hợp tác với các vị, không chỉ có thể giúp tôi công thành danh toại, còn có thể tạo nên một cặp đôi hạnh phúc, so với việc đi phá hoại người khác để cho mình được công thành danh toại còn có cảm giác thành tựu hơn, dù sao tôi vẫn có đạo đức của phóng viên." Đào Hữu nói thẳng, vạch trần bí mật không muốn người khác biết của các minh tinh là nhiệm vụ của đám phóng viên bọn họ.
Có điều, con người anh ta, luôn tự đặt cho mình những giới hạn cuối cùng.
Có những minh tinh thể hiện ra bên ngoài là một người chồng tốt, một người cha hiền, nhưng thực tế lại không ngừng vượt quá giới hạn, đối với những minh tinh có cái đạo đức cá nhân bại hoại này, đương nhiên anh ta đưa tin cũng chẳng cần phải khách khí.
Nhưng Lục Phỉ thì không thế.
Trong làng giải trí, Lục Phỉ là một trong số ít nam tài tử mà anh ta bội phục.
Không chỉ có là anh ta, các phóng viên khác cũng phải công nhận điều này.
Bởi vì, từng có một vị kí giả phải nói là lợi hại nhất trong số họ, từng theo sát Lục Phỉ 24/24 tới mấy tháng liền, cũng không thu thập được một chút tư liệu xấu nào của anh ta.
Như vậy có thể nói vị nam tài tử này, rõ ràng là không hề có chút đen tối nào trong đời tư.
Cuối cùng, liên tục có mấy ký giả cũng tiến hành theo dõi.
Một người rồi lại một người, kết quả vẫn y như cũ, không có gì.
Bọn họ không thể không thừa nhận, Lục Phỉ đích thực là một minh tinh khiến cho người ta không thể soi mói ra bất cứ điều gì.
Vì vậy, anh ta cũng hoàn toàn nhớ tới Lục Phỉ là nhân vật số một như vậy.
Tại một nơi như giới giải trí, một người có thể thủ thân như ngọc được thế quả thực quá ít, anh ta nguyện ý vì thành tựu của mình đồng thời cũng phải vì thành tựu của đối phương.
Lời nói của Đào Hữu khiến Lục Phỉ phải suy nghĩ, anh không có thói quen giao đồ quý báu của mình vào trong tay người khác, nhưng nếu như có một người có kinh nghiệm trong giới phóng viên như Đào Hữu này, kế hoạch của anh có thể tiến hành một cách thuận lợi hơn, lần đầu tiên một người luôn luôn tỉnh táo như Lục Phỉ không thể đưa ra quyết định ngay.
Sau một hồi, anh nhìn về Nhan Hạ phía bên cạnh: "Nhan Hạ, em nói xem?"
Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ hỏi ý kiến mình thì khẽ cười một tiếng trong lòng, thời điểm Lục Phỉ hỏi ý kiến của cô, kết quả đã được quyết định rồi.
"Được." Một chữ đơn giản từ miệng Nhan Hạ thốt ra.
Mà nghe một chữ đó, Đào Hữu liền lộ ra một nụ cười phấn chấn.
Sau khi tiễn Đào Hữu đi, Lục Phỉ nhìn về phía Nhan Hạ: "Em tin tưởng anh ta sao?"
"Lần gặp mặt vừa rồi, cảm thấy anh ta không tệ?" Nhan Hạ hỏi ngược lại, mắt chăm chú nhìn Lục Phỉ, cô biết tính tình Lục Phỉ, nói thực ra là có hơi kiêu ngạo, thích nắm tất cả mọi chuyện trong tay mình, nhưng anh như vậy lại vì cô mà nhượng bộ, khiến cô rất vui mừng.
"Vậy cứ thế đi." Chân mày Lục Phỉ không khỏi nhíu lại.
Nhìn vẻ mặt Lục Phỉ biến hóa, trong mắt Nhan Hạ lóe lên ánh cười yếu ớt như có như không, ngón tay từ từ đưa lên đặt ở đầu lông mày anh, từ từ vuốt ve.
Bởi vì động tác của Nhan Hạ, Lục Phỉ nhanh chóng hồi hồn, cúi đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, trái tim từng chút, từng chút một trở nên mềm mại, đầu tiên cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, dần dần đi xuống, một tấc lại một tấc, chuẩn bị từ từ dời xuống tiếp.
Ngay lúc sắp ngậm được đôi môi đỏ mọng thì rắc rắc một tiếng, cánh cửa phòng bên trong bị đẩy ra.
Nhan Hạ lập tức đẩy người Lục Phỉ ra.
Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ từ bên trong cửa yên lặng lộ ra.
Nhìn ánh mắt nheo lại nguy hiểm của Lục Phỉ, con ngươi Lục Hạo đảo qua rồi đảo lại, sau đó chạy tới bên cạnh Nhan Hạ, ngẩng đầu nói: “Mẹ, con buồn ngủ rổi.”
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Hạ dừng trên mặt Lục Hạo một chút, nhìn cặp mắt mở thật to kia làm cô có chút bất đắc dĩ, buồn ngủ mà vẫn có tinh thần như vậy sao.
"Mẹ, ôm con đi ngủ đi!" Lục Hạo đưa hai cánh tay nhỏ về phía Nhan Hạ.
Đúng lúc này, có một cánh tay lớn từ sau lưng túm lấy Lục Hạo.
"Không ngủ cùng mẹ, chúng ta còn phải trở về." Lục Phỉ trầm giọng nói.
"Mà hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ!" Lục Hạo vội vàng giùng giằng muốn từ trong ngực Lục Phỉ chui ra.
Nhưng mặc kệ như vậy, Lục Hạo vẫn bị Lục Phỉ vững vàng khống chế trong ngực.
"Con đừng quên, chúng ta vẫn còn đang quay chương trình, ra ngoài đã quá lâu rồi.” Lục Phỉ nói xong, hôn trộm một cái lên mặt Nhan Hạ rồi ôm Lục Hạo đi nhanh.
"Ba, con muốn ngủ cùng mẹ cơ......"
Bên tai Nhan Hạ vẫn còn quanh quẩn thanh âm nũng nịu của Lục Hạo.
Nhìn Lục Hạo nằm trên lưng Lục Phỉ vẫn không ngừng đưa tay về phía cô, Nhan Hạ đưa tay lên vẫy vẫy, sau đó mới đóng cửa phòng mình lại.
Nhìn lại căn phòng trống vắng, trong lòng Nhan Hạ vẫn tràn đầy ấm áp như cũ.
Ngày thứ hai, chương trình《Siêu nhân trở lại》 tiếp tục ghi hình cuộc sống ở Newyork của năm tổ gia đình.
Sau khi năm tổ gia đình liên hoan, tiết mục tiến vào hồi cuối.
Khi tổ chương trình bắt đầu thu dọn đồ đạc, năm gia đình vẫn còn ngồi trên bàn ăn.
Lục Hạo ở trước một bàn đầy đồ ăn ngon, lần đầu tiên không vùi đầu vào ăn uống, mà đang ân cần đi tới đi lui trước mặt ba bé gái An An, Tâm Tâm và Ôn Noãn.
"Em An An, ăn chút bánh ngọt đi."
"Tâm Tâm, em cũng ăn đi."
"Ôn Noãn, còn em thì sao?”
"......"
Nhìn dáng vẻ hoạt bát của Lục Hạo, lại nhìn sang Lục Phỉ ưu nhã bình tĩnh ngồi kia, mấy người còn lại vẫn thấy khó tưởng tượng, một người như Lục Phỉ lại sinh ra một cậu bé tính tình đáng yêu như Lục Hạo.
Nghĩ tới hôm qua gặp mẹ Hạo Hạo, có lẽ là di truyền từ cô chăng?
Nhưng vừa nhớ tới Nhan Hạ, đáy mắt bọn họ lại cùng hiện lên vẻ thật không ngờ tới.
Những người khác còn chưa biết, nhưng bọn họ hôm qua đã gặp Lục Phỉ và Nhan Hạ thân mật như vậy, đã biết được nhà thiết kế thời trang nổi tiếng kia lại chính là Nhan Hạ, người vợ trong truyền thuyết của Lục Phỉ.
Bọn họ cũng có thể tưởng tượng tin tức này mà được truyền đi thì truyền thông cùng với công chúng sẽ có sắc mặt sợ hãi đến mức nào.
Hôm qua lúc bọn họ biết được thân phận của Nhan Hạ cũng bị dọa cho kinh sợ một hồi.
Dù sao một loạt sự kiện như vậy thật sự làm cho người ta khó mà tin được.
Nhưng nếu ngẫm nghĩ lại thì thật ra hai người này cũng rất xứng đôi.
Nhìn lại dáng vẻ sáng sủa kia của Lục Hạo, bọn họ cũng không còn thấy kỳ lạ nữa.
Trong đó, Dương Tấn là người tương đối sôi nổi nhìn về phía Lục Phỉ trêu chọc: “Ảnh đế Lục, Hạo Hạo nhà anh ân cần với An An nhà chúng tôi như vậy, anh xem, chúng ta có nên kết làm thông gia không?”
Nghe vậy, Lục Phỉ liếc mắt nhìn Dương Tấn, chân mày cau lại rồi quét một vòng thấy con trai vẫn còn đang ân cần mời An An ăn bánh ngọt, rồi nhìn Dương Tấn ý vị không rõ cười cười: “Hạo Hạo nhà tôi ân cần với An An như vậy là để chuẩn bị sau này chăm sóc em gái.”
Lời Lục Phỉ vừa nói ra, lập tức mấy người khác không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lục Phỉ.
Đây thật sự là lời nam thần cao lãnh Lục Phỉ sẽ nói ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...