Nam Triều, Đế Đô, văn thừa phủ.
Lúc này, chính là đang nhấc lên một trận mưa máu gió tanh.
Nguyên nhân là, Văn Diệu muốn dẫn theo Ly Hận Thiên quay về Đông Vạn một chuyến.
Không phải là không hề trở về đây nữa, mà chỉ là đi làm rõ một chút công việc, nhân tiện, bẩm báo kết quả chuyện đại hôn của Hoàng Thượng với đại vương Đông Vạn.
Lễ tiết bên ngoài thì sứ giả Đông Vạn có thể thấy được. Nhưng, chỉ có chi tiết này, không có Văn Diệu bẩm báo là không thể được.
Đương nhiên là, bọn hắn sẽ không đồng ý. Nếu nói tốt, từ đây về sau, muốn nhường nhịn sống cùng nhau để có được người nam nhân này, thì liền phải công bằng, làm sai lại có thể sẽ cho Văn Diệu có cơ hội độc chiếm được chứ…
Ly lạc cùng Mộc Nhai đều là quan viên, lại là văn võ thần đệ nhất ở Nam Triều. Cả hai đều cần phải thượng triều mỗi ngày thượng, tự nhiên là sẽ không có cách nào rời đi khỏi Đế Đô. Vô Huyên vốn không có chỗ để đi. Còn Khâm Mặc, hắn là thương nhân, vốn dĩ, chính là luôn bôn ba ở khắp nơi bôn ba, nhưng hắn không có nơi ở riêng biệt nào. Cho nên, mấy tên kia chọn ‘gia’* đặt ở Đế Đô, hắn cũng không có ý kiến. Duy nhất, chỉ có Văn Diệu.
Văn gia ở Đông Vạn, hắn muốn chạy tới chạy lui, quay về Đông Vạn. Tất cả mọi người đều không ý kiến. Văn Diệu cũng tự biết mình không có cái đặc quyền kia, cho nên liền chấp nhận rồi.
Đến nỗi, cái nơi được chọn này, chỉ có thể là, văn thừa phủ của Ly Lạc.
Văn thừa phủ này ở trong mắt người thường, chính là một nơi không tồi. Nhưng ở trong mấy vị thiếu gia hà khắc ở đây, thì mấy cái phòng này không kém gì con chim còn chưa có mọc đủ lông, căn bản không thể phải là để cho người ở. Muốn cái gì cũng đều không hề có, lại còn chỉ vừa trang trí chỉ được một nửa….
Nơi duy nhất được xem như là đã dọn dẹp trang trí tốt nhất, chỉ có gian phòng ngủ chính mà thôi, cũng chính là căn phòng mà có đánh chết Ly Hận Thiên cũng không muốn tiến vào lần nào nữa…
Kí ức về nơi đó, quá mức không tốt.
Cho nên, mấy tên liền tự mình mà từng người an bài ở riêng mỗi phòng. Cái phòng kia liền vẫn luôn bị ở trống.
– Dù sao thì các ngươi cũng đang muốn sắp xếp lại ở trong phủ một chút. Đến lúc đó, mấy tên tiểu nhị này nọ vừa đến. Khắp nơi này, đều sẽ được sửa chữa đến ồn ào, bụi bặm mù mịt. Các ngươi lại không phải là không biết, y vốn thích thanh tĩnh. Làm như vậy, thì làm sao có thể cho y ở được nữa đi? Ta dẫn y đi ra ngoài đi một chút, chờ mọi chuyện xong hết rồi mang y trở lại. Trong phủ cũng đã dọn dẹp sắp xếp ổn thỏa rồi, thì y về ở thôi, việc này có gì không ổn chứ?
Văn Diệu không hiểu, hắn lại không phải là muốn bắt cóc Ly Hận Thiên đi mất, thì bọn hắn làm gì phải bày ra phản ứng lớn đến như vậy. Hơn nữa, lúc này đây, không phải là bọn hắn muốn sắp tới đây, phải tu sửa sắp xếp phòng ở lại, quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của nam nhân sao.
– Liền tính muốn trốn đi đâu đó để thanh tịnh đi nữa, cũng sẽ không cần phải cùng ngươi đi đến Đông Vạn. Cùng lắm thì đi ở khách điếm. Còn không được nữa, thì cứ trước tiên, về lại Ly phủ ở qua đợt này đã, gia gia cũng không thể nói cái gì cả. Còn cái gì phải sợ nữa.
Bị mấy tên bọn hắn làm ầm ĩ, Ly Tiêu Sơn cũng không dám đối xử lỗ mãng với Ly Hận Thiên nữa. Đừng nói tới chuyện mấy tên này liên thủ lại, chỉ cần là mỗi một tên Mộc Nhai, lão cũng đã không xong rồi, cho nên lão tử cũng có vài phần tự biết lượng sức mình.
Vì vậy, cửa lớn của Ly phủ, luôn vì Ly Hận Thiên mà rộng mở.
– Y vẫn phải luôn ở chỗ này, khá tốt.
Ly Lạc tỏ vẻ nhàn nhạt. Hắn đã từ rất sớm từ lúc trước liền đã từng nói qua. Hắn sẽ không để cho Văn Diệu dẫn nam nhân đi. Hiện tại, mặc kệ là có liên quan gì nhau hay không.
Từ khi đi vào văn thừa phủ, Vô Huyên rất ít khi giao tiếp cùng với mấy tên này. Khi bọn hắn đều có mặt ở đây, khẳng định hắn sẽ không xuất hiện. Hắn chỉ ở cùng với Ly Hận Thiên.
Cho nên, hắn vắng họp mặt.
Nhưng, Khâm Mặc tự mình đánh ra chủ ý. Thật ra, hắn không ngại để Văn Diệu dẫn Ly Hận Thiên đi. Nhân cơ hội này, hắn muốn hảo hảo sửa chữa trang hoàng lại văn thừa phủ này từ trong ra ngoài một phen. Ly Hận Thiên ở lại chỗ này, khẳng định là hắn sẽ không có cách nào dám đao to búa lớn làm ầm ĩ. Hơn nữa, Ly Hận Thiên phát hiện ra ý đồ của hắn, khẳng định là y sẽ muốn ngăn cản.
Y không ở đây, là một cơ hội tốt.
Mấy tên này lời qua tiếng lại cãi cọ. Nam nhân vẫn ngồi ở một bên chôn ngồi ở trong ghế, đều bị bọn hắn ầm ĩ đến đầu cũng đều đã trướng lớn lên.
Sắc mặt của y không tốt, khí sắc cũng không ra sao cả. Mặc dù, Khâm Mặc đã cho y ăn uống vào thân thể không ít thuốc bổ dưỡng tráng dương. Nhưng vẫn không có cách nào bổ khuyết lại thiếu hụt của thân thể như cũ. Y rất nhanh sẽ bị ép khô a…
Bọn họ đều là ở các phòng khác nhau nhau mà ngủ riêng. Nhưng, giống như là có ước định rất tốt và nhau rồi vậy. Mỗi buổi tối, cửa phòng của y, đều sẽ bị mỗi tên khác nhau đến mà luân phiên đến đẩy ra, chuyện tiếp diễn ở phía sau là làm cái gì, liền không cần nói cũng biết đi.
Bọn hắn thay phiên nhau tới, y liền đến cơ hội thở dốc cũng đều hoàn toàn không có. Bọn hắn vốn là năm tên thanh niên, trong khi tuần hoàn đợi đến phiên của mình, thì liền đã tự nghỉ ngơi được bốn ngày rồi đi. Nhưng cái chính là, Ly Hận Thiên chỉ có một a…
Cứ tiếp tục như vậy, y sẽ tinh tẫn nhân vong mất.
Bọn hắn vẫn còn trẻ, nhưng y thì đã lớn tuổi rồi. Hơn nữa, mấy tên gia hỏa này đều hoàn toàn không hiểu được sự tiết chế, cho nên y sẽ bị hành chết…
Thật sự là sẽ chết a!
– Không cần cai cọ nữa! Ta quyết định sẽ cùng Văn Diệu đi Đông Vạn, cứ như vậy đi!
Vỗ xuống bàn một cái, nam nhân chậm rãi đứng lên, y muốn đi nghỉ. Y vốn không còn có ngày tháng hưu nhàn nữa rồi, còn có cả nghỉ đông cũng không phải. Y không muốn tuổi xuân của đã phải chết sớm, nguyên nhân lại là do làm loại cái chuyện này nhiều quá mà chết đi a.
Không cho bọn hắn có bất cứ một đường thương lượng nào nữa cả, Ly Hận Thiên vung tay áo lên liền rời đi, trước khi đi còn hung tợn cảnh cáo, nói:
– Đêm nay, ai cũng không được tiến vào cửa phòng của ta. Ta phải hảo hảo chuẩn bị một chút, sau đó để cùng văn diệu rời đi.
Ly Hận Thiên thật sự phải cùng Văn Diệu đi thật rồi.
Không mang theo một tên tùy tùng nào cả, giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy. Cả hai cùng nhau quay trở về Đông Vạn báo cáo kết quả công việc, cũng là đi du sơn ngoạn thủy.
Một đường này, y giống như là một con chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, tự do đến vui sướng. Y ở cùng Văn Diệu ở bên nhau vẫn luôn là bầu không khí nhẹ nhàng trước sau như một a. Hai người vui vẻ ăn uống, huyên náo, thực mau liền đến Đông Vạn.
Nỗi mệt mỏi của thể xác và tinh thần lúc trước, rốt cuộc cũng đã được giảm bớt.
Bởi vì chỉ có đối mặt với một mình Văn Diệu, hắn cũng thông cảm cho nguyên nhân thân thể già cả mỏi mệt, cho nên cũng không phải có tác cầu vô độ. Hơn nữa, hiện tại, thân thể của Ly Hận Thiên không tồi, khôi phục lại cũng mau.
Tới rồi Phổ Kinh thủ đô của Đông Vạn, Văn Diệu cũng không vội vã dẫn y mang về Văn gia. Thật ra, là hắn tìm một cái tửu lâu, trước tiên, hai người đều ăn no nê. Mỗi nền ẩm thực của quốc gia, đều sẽ có nét đặc sắc khác biệt. Văn Diệu đã sớm muốn mang y tới Đông Vạn, nếm thử đủ loại thức ăn ở nơi này.
Gian phòng ở tửu lâu này vốn là không gian mở, không có vách tường cùng cửa, ngăn cách nhiều nhất cũng chỉ có treo một cái mành mềm ở phía trước. Văn Diệu kêu ra một bàn đồ ăn. Hai người chính là ăn đến khí thế ngất trời, thì lớp mành mềm đang rũ xuống kia, đột ngột bị người xốc lên…
Kẻ tới, không phải là tiểu nhị. Kẻ tới mặc một thân phục sức quý tộc, liền chứng minh thân phận của kẻ này rất lợi hại.
Hơn nữa, là người mà Văn Diệu quen biết.
Bởi vì kẻ nọ vừa xuất hiện, cả khuôn mặt của Văn Diệu, lập tức liền trầm xuống.
– Lần này, ngươi đi ra ngoài không lâu làm ra không ít chuyện rầm rộ. Hiện tại, nên nói ngươi là cái gì mới tốt đây? Tiểu nhân đắc chí? Hay là không ngừng mừng thầm?
Kẻ nọ không cần mời liền tự ngồi xuống, đối diện hai người, vẻ mặt ngạo mạn, phe phẩy quạt xếp. Gã chỉ liếc mắt một cái nhìn Văn Diệu, tiếp theo, liền kiêu căng ngạo mạn giương đầu, nhìn về nơi khác.
Ly Hận Thiên cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng từ khi gặp mấy tên gia hỏa này, sau đó, vừa nhìn ai, liền theo thói quen mà định sẽ trước tiên là xem mặt. Tướng mạo của kẻ tới, tuyệt đối không thua gì với mấy tên gia hỏa này. Chỉ là y lại không hiểu, vì sao người nọ lớn lên cũng có hình có dạng con người nha, nhưng cái miệng này, làm sao lại tiện như vậy đi…
– Văn Khang Thành, khoảng thời gian vô cùng tốt đến bậc này. Ngươi lại không thèm nghĩ cách đẩy ngã áp đảo ta sao. Ngược lại, lại ở đây, giống như nữ nhân vậy, bắt đầu khua môi múa mép. Ngươi là đang chuẩn bị từ bỏ vị trí gia chủ Văn gia, hay là ngươi đã đạt thành mong muốn? Ta rời khỏi Phổ Kinh lâu như vậy, cho ngươi cơ hội tốt để bày mưu tính kế đến vậy. Văn Khang Thành, đừng nói cho ta biết, dù chỉ là một chút tiến triển, ngươi cũng đều không có đi.
Văn Diệu vừa nói xong. Ly Hận Thiên mới phát hiện ra, kẻ nọ cùng văn diệu lớn lên có chút giống nhau, nhìn dáng vẻ, kẻ này hẳn là huynh đệ của Văn Diệu ở Văn gia…
Văn gia tới đời này của Văn Diệu, lấy chữ ‘khang’ này làm tên lót. Nghe tên chỉ có mỗi một chữ, liền biết, chỉ có Văn Diệu là không phải, người của dòng chính Văn gia. Nhưng, vẫn luôn ngồi vững vàng ở vị trí gia chủ của Văn gia.
Gã Văn Khang Thành không nói gì nữa, tay chỉ thành thật phe phẩy quạt giấy, lại thêm nhanh hơn một chút. Gã không phải không nghĩ cách, mà do bất đắc dĩ, Văn Diệu bố trí quá mức tinh vi, căn bản là gã không có sơ hở nào để chen vào được…
Mặc dù, Văn Diệu đã không ở Phổ Kinh lâu như vậy, gã cũng vẫn đều không có một chút tiến triển nào cả…
Muốn đạp ngã Văn Diệu, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
– Ngươi thích ăn cái này sao?
Ăn đã đủ rồi, Văn Diệu giúp nam nhân rớt một ly trà, nhìn mấy dĩa đồ ăn ở trên bàn, cơ hồ như là vẫn chưa chạm vào, hỏi nam nhân, không phải bọn họ ăn ít, mà là y có chút đã ăn quá nhiều, mỗi dạng đều ăn mấy khẩu, liền không sai biệt lắm no rồi, cho nên Văn Diệu cũng không biết Ly Hận Thiên thích ăn món nào,
– Chờ đến khi trở về, ta kêu người làm cho ngươi ăn.
– Đều không tồi.
Ly Hận Thiên tự đáy lòng nói, lần trước khi tới Đông Vạn, vội vã lên đường, cho nên cũng không ăn đến cái gì, hiện tại, mới thực sự là xem như đã được thưởng thức nỹ thực Đông Vạn, y đều thích.
Văn diệu vừa nghe, lập tức nảy ra chủ ý,
– Vậy thì tốt rồi, khi đi về, chúng ta mang theo về một người đầu bếp. Về sau, ngươi muốn ăn cái gì, cũng đều có thể làm a.
– Không cần phải phiền toái như vậy đi?
– Đầu bếp ở Nam Triều cũng biết làm. Nhưng, khẳng định là hương vị này không phải chính tông. Nghe ta, ngươi thích liền tốt rồi.
Dù là người mù, thông qua mấy câu nói đó, bầu không khí ái muội giữa hai người, cũng đoán được quan hệ của bọn họ. Gã Văn Khang Thành âm dương quái khí ‘hừ’ một tiếng, ngay sau đó, khép quạt giấy lại một cái, nhìn Văn Diệu châm chọc cười nói,
– Ta nói, mấy năm nay, ngươi đều luôn không gần nam nữ. Nhà người ta đã vài lần đem người dâng tới tận cửa, đều bị ngươi ngăn đi trả lại. Bên ngoài đều truyền miệng, gia chủ Văn gia vốn không thể giao hợp a…
Lời nói này, Ly Hận Thiên vừa nghe liền không thể nào cao hứng nổi. Biết là huynh đệ bất hòa, cãi nhau đều thực bình thường. Nhưng cái loại công kích người thân như thế này, liền không có cần thiết đi…
Y vừa muốn nói gì đó, đã bị Văn Diệu nắm tay…
Gã Văn Khang Thành, còn chưa có tư cách để khiến hắn tức giận.
– Chúng ta đi.
Kéo lấy nam nhân, Văn Diệu liền phải rời đi. Gã Văn Khang Thành là điển hình cho cái loại không ăn được nho liền chê nho chua. Gã đoạt không được vị trí gia chủ của Văn gia, lúc đó cũng là giống như bây giờ, sủa lên hai tiếng, lấy làm bất bình.
Văn Diệu là khinh thường để ý tới.
– Xem ra, lời nói cũng không hoàn toàn đúng rồi đi… Không giống như là trong lời đồn nha, vốn không phải không thể dùng, mà là do khẩu vị của ngươi quá nặng mà thôi, thích chơi dã. Có phải như thế hay không, ngươi nhìn vị người yêu ở trước mắt này xem, ăn không vô đi? Nhìn một cái thôi, liền biết, vị hòa thượng này đều đã bị ngươi hoàn toàn câu tới trong tay nga.
Ở trong nháy mắt khi Văn Diệu đứng lên, ngay sau đó, Văn Khang Thành nói ra câu, tiếp theo, cũng đi lên,
– Có phải là làm cùng hòa thượng thì hương vị càng tốt hơn không? Văn diệu. Tới, nói ra một chút cho ta nghe thử xem, là ngươi làm hắn, hay là hắn làm ngươi?
Y đã hoàn tục rồi nha…
Ly Hận Thiên ở trong lòng, chu mỏ, bổ sung thêm một câu.
Làm sao lại, luôn miệng nói y là hòa thượng a…
Bất quá nghĩ lại, vừa tự nhìn thấy màu sắc chất phác của quần áo, kỳ thật, cũng thực sự có vài phần giống với tăng lữ đi a…
Giống như, gã cũng chưa nói sai cái gì…
Chỉ là, tóc của y đã dài rồi a…
Nam nhân tự sờ sờ cái đầu của mình bị biến thành đầu đinh, hình dạng tóc này nhìn rất có tinh thần, còn lộ rõ tuổi trẻ, y rất vừa lòng a…
Để như vậy, bộ khó coi lắm sao?
Nhìn thấy, Ly Hận Thiên tự bày ra hành động ngây ngốc này. Văn Diệu thiếu chút nữa đã bật cười lên rồi. Nếu không phải ngại có gã Văn Khang Thành ở đây, hắn khẳng định đã kéo y ôm vào trong lòng, hung hăng hôn xuống mấy ngụm, thật là khiến người nhìn yêu thích vô cùng mà…
Văn Diệu nghĩ thầm, nhanh đưa y mang trở về Văn gia, chuyện tiến cung tạm thời đặt qua một bên, trước hết, hắn nên phải hảo hảo yêu thương tên yêu tăng này một chút a…
– Ai, từ từ,
Kẻ không thức thời, hôm nay, xem như gặp phải cái gì đó thật kì lạ, ngay khi Ly Hận Thiên lướt qua Văn Khang Thành, đột nhiên duỗi tay ra kéo lấy cánh tay của y,
– Ta nói, cái sở thích của ngươi vốn rất có ý tứ nha. Thế nào, ngươi đã chơi qua không sai biệt lắm, cũng đã chơi đến đã ghiền rồi đi? Thật đúng là, ta liền chưa từng thử làm qua hòa thượng nha…
Ly Hận Thiên bị gã kéo mạnh lại một cái cả thân thể y liền lảo đảo, chưa kịp hiểu ra vì sao lại thế này, một đạo hắc ảnh liền hiện lên ở trước mắt…
Ngay sau đó, vốn dĩ, Văn Diệu vốn đang ở một bên của y. Nay, đã đứng ở giữa, y cùng Văn Khang Thành.
Văn Diệu, sinh khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...