Sủng Đa (Sủng Cha)



Một lần cuối cùng nhìn thấy Thanh Nhiên, là khi y đang ở quỷ phủ. Thất nói rất đúng, muốn biết Thanh Nhiên đã đi đâu, phải hỏi người duy nhất có thể biết được, chỉ có mỗi Vô Huyên.

Nhưng mà…

Từ sau khi y xuất gia, Vô Huyên cũng không hề xuất hiện nữa.

Tuy rằng, lúc trước Vô Huyên đã từng nói qua, bản thân y ở đâu, thì hắn liền ở nơi đó…

Cuối cùng, y lại lựa chọn nơi ở là chùa tự. Nơi này vốn là chỗ Vô Huyên không phải muốn vào là được. Khi mới bắt đầu, sắp xuống tóc quy y, Vô Huyên cũng đã từng nói…

“Đã không có ngươi, thì sẽ lại không có ta. Ngươi lại cố ý làm như thế sao…”

Y đã dùng hành động trả lời hắn.

Thở dài.

Nói như vậy, Vô Huyên đã bị y tổn thương rất sâu đi.

Có lẽ, hắn đã nản lòng thoái chí, đã rời khỏi rồi. Có lẽ, hắn sẽ không bao giờ muốn gặp lại y nữa…

Tóm lại, Vô Huyên biến mất, mấy tên kia, cũng không có một chút tin tức nào, không phải là giấu diếm không báo, mà là bọn hắn thật sự không biết, Vô Huyên đã đi nơi nào.

Thất đi rồi. Hôm nay cũng không có ai lại đến. Ly Hận Thiên ngủ không được, liền múc thùng nước đi nấu nước. Từ sau khi bọn hắn hay đi lại nơi đây, thì y cũng đã thật lâu không tự làm việc gì cả. Kể công việc chăm sóc vườn rau, cũng đều hoàn toàn giao cho mấy tên thiếu gia luôn sống an nhàn sung sướng kia tự làm. Nhưng ngoài ý muốn của y là, vườn rau này, chẳng những không có héo úa tiêu điều, ngược lại là tươi tốt bừng bừng, còn muốn tốt hơn so với do y chăm sóc nữa là.

Vạn vật đều ngủ say chìm trong màn đêm yên tĩnh. Tiếng côn trùng kêu vang rả rít lúc ẩn lúc hiện, mang theo một tia lười ý, như là lập tức sẽ ngủ gục mất, lại đột ngột bừng tỉnh, mà cuống quít kêu lên một tiếng…


Khi thùng nước vừa rời khỏi mặt nước, ‘ầm’ một tiếng, dưới bầu không khí yên lặng quá mức này, âm thanh đó liền có vẻ dị thường vang dội..

Tiếng vang đột ngột phát ra, khiến cho mọi tiếng động ở xung quanh, ở trong nháy mắt, an tĩnh lại, đến có vài tiếng  kêu vang đứt quãng của côn trùng gần đây cũng không nghe thấy nữa. Ly Hận Thiên kéo thùng gỗ ra ngoài. Y cũng không giống như lúc trước mà trực tiếp rời đi. Mà là tay vịn lấy trên thành miệng giếng, nhìn xuống mặt nước vẫn còn đang dập dềnh ở bên trong…..

Hình ảnh khuôn mặt của y in bóng xuống mặt nước, bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, theo sóng nước lăn tăn trôi nổi.

Đêm nay, mặt trăng rất tròn lại to, cho nên Ly Hận Thiên nhìn thấy khá rõ ràng…

Lúc trước, Vô Huyên luôn là lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau của y. Hắn đã từng nói, chỉ cần bản thân y có bị nguy hiểm bất ngờ nào đó, hắn sẽ là người trước tiên lao tới cứu y. Hiện tại, Vô Huyên đã hoàn toàn thật sự biến mất, đến một chút dấu vết, cũng đều biến mất theo lại hoàn toàn tìm không thấy nữa rồi. Nhưng mà, hắn thật sự đã rời đi rồi sao? Hay là vẫn giống như trước, liền ẩn núp ở một nơi kín đáo gần xung quanh y, vốn không chịu lộ diện…

Liền cứ sửng sốt tự nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, Ly Hận Thiên đột ngột nảy ra một ý nghĩ như thế này. Nếu bây giờ, tự mình nhảy xuống giếng, thì có phải Vô Huyên sẽ xuất hiện hay không…

Tới cứu y đây.

Rất vớ vẩn…

Lập tức lắc đầu.

Ly Hận Thiên tự mình cũng đều cảm thấy ý nghĩ này quá ngây thơ, liền nghiêng đầu, thở dài, sau đó rời đi.

Y đã đi múc rất nhiều nước, đợi đến khi bồn nước ở vườn rau đều được đổ đầy, thì y cũng đã mệt mỏi, tắm rửa liền đi ngủ…

Không có cách nào khác, không tự vận động để khiến cho bản thân mình mệt mỏi đến mức không thể động đậy nữa, thì y không ngủ được.

Những lời mà Thất đã nói vào hôm nay, còn có cả chuyện biến mất của Vô Huyên, liền xoay quanh ở trong đầu của y…

Tuy Ly Hận Thiên chưa từng nói qua, nhưng nay, mấy tên này đều  đang ở bên người của y, chỉ thiếu duy nhất mỗi một mình Vô Huyên, y làm sao mà có thể không để ý chứ…


Y đã vài lần hỏi thăm tình huống của Vô Huyên, đều chỉ nhận được mọi đáp án đều là lắc đầu.

Bất đắc dĩ, y chỉ có thể giấu phần nhớ thương này sâu ở đáy lòng.

Bằng không, y còn có thể làm sao được nữa đây…

Là y đã khiến cho Vô Huyên rời đi. Hơn nữa, chung quy, y cũng không thể buộc bọn hắn tìm Vô Huyên trở về đây được…

Tìm được trở về rồi, thì phải làm thế nào đây?

Y muốn làm cái gì?

Muốn Vô Huyên lưu lại, ở  trong chùa tự này sao? Hay là giống như trước đây, để cho hắn mỗi giây mỗi phút đều đi theo sau lưng của mình sao…

Thế nào, cũng không đúng.

Vô Huyên ở trong lòng của Ly Hận Thiên, chỉ là khối bánh cao cứng rắn, nghẹn lại ở giữa yết hầu, không nuốt xuống được, lại luyến tiếc nhả ra. Một sự tồn tại phức tạp.

Mang theo tâm tư phức tạp, y đã ngủ đi mất. Nhưng đến nửa đêm, liền có cảm giác có người đang lay động thân thể của y. Động tác của đối phương không nhanh không chậm, cũng không sốt ruột, chỉ giữ sức lực ở trung bình, lay đến khi y hết buồn ngủ mới thôi…

Ly Hận Thiên thật sự không muốn tỉnh. Y rất mệt nhọc, nhưng mà, loại hành động này của đối phương, đến cuối cùng vẫn khiến y phải chịu thua, mặc dù không muốn tỉnh, cũng phải tỉnh.

Ban đầu, y tưởng là mấy tên gia hỏa kia đến đây, Ly Hận Thiên đã   định trách cứ đối phương không cần nháo, lại phát hiện ra, ngồi trước giường của y, là một tiểu nha đầu…

Nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, chỉ là không lớn hơn Vũ Quả bao nhiêu mà thôi. Ở Nam Triều này, mọi cô nương ở độ tuổi này, chỉ sợ là đều đã được gả làm vợ của người ta hết rồi đi.

Bất quá, nha đầu này không có búi tóc cài trâm, vẫn là cách ăn mặc của một cô nương chưa có gia đình.


Ly Hận Thiên có chút khó hiểu, một cô nương gia gia như vậy, làm sao lại hơn nửa đem hôm khuya khoắc, chạy vào trong phòng của hòa thượng đây. Y đã nhớ rõ, y có cài cửa rồi a. Cô nương này, là vào bằng cách nào đây…

– Sư phụ, van cầu ngài, giúp đỡ cho Tiểu Liên đi.

Cô nương này, vừa thấy Ly Hận Thiên ngồi dậy, không do dự mà chuyển từ ngồi trực tiếp biến thành tư thế quỳ. Nàng cong eo giương ngườ tới, bàn tay còn không quên nắm chặt lấy cánh tay của Ly Hận Thiên mà lay. Khí lực của nàng không lớn, đặt ở trên người của Ly Hận Thiên, cơ hồ như không có sức nặng gì.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đây đã là lần thứ ba, Ly Hận Thiên được người quỳ lạy rồi đi. Y thực sự có chút dở khóc dở cười. Dạo này rốt cuộc là mọi người chạy theo cái phong trào gì, mà ai đến đây cũng đều quỳ lạy vậy a…

– Nữ thí chủ, ngươi có chuyện gì, không ngại cứ nói thẳng.

Ly Hận Thiên vốn định trực tiếp hỏi, nhưng bỗng vừa nhớ lại, bản thân mình đã thành người xuất gia. Ở trước mặt mấy tên gia hỏa thì y có thể tùy tiện làm theo ý mình, nhưng ở trước mặt người ngoài, y vẫn là muốn bảo vệ tốt bổn phận của một người xuất gia.

Y nói xong định ngồi dậy, nhân tiện nâng  cô nương này đứng dậy. Nhưng mà, người sau lại vội vàng quỳ xuống, lùi về phía sau hai bước, khóc đến lê hoa đái vũ, nhìn Ly Hận Thiên nói,

– Sư phụ, cứu Tiểu Liên một mạng với. Cha ta muốn hứa gả Tiểu Liên cho Chu Nhị. Gã Chu Nhị này, là một tên ác bá, tuổi lại lớn. Con cháu của hắn đều lớn tuổi hơn cả Tiểu Liên. Tên Chu Nhị này nói sẽ cho cha ta một thỏi vàng. Cha ta liền tham tiền đến tâm thần điên đảo, liền gật đầu đồng ý. Nương ta nghe thấy việc này, liền kêu tay từ nhà bỏ trốn, chạy suốt đêm ra đây. Nương dặn ta đi đến Thiên Hà tìm nơi ở của biểu cữu mà nương tựa. Nhưng tín vật duy nhất, nương giao cho ta, lại do ta vô ý mà vừa rồi lạc mất rồi.

Nghe thế này, Ly Hận Thiên đã xem như hiểu được vì sao lại thế này. Việc bán nữ nhi để cầu tài, ở Nam Triều cũng không hiếm thấy. Vũ Quả cũng chính là bị cha nàng bán cho Khâm Mặc. Bất quá so với Tiểu Liên, Vũ Quả đã may mắn hơn nhiều.

Nhớ tới Vũ Quả nhà mình, lại nhìn thấy Tiểu Liên số khổ. Lúc này, Ly Hận Thiên dâng trào sự đồng tình. Y vội vàng nâng nha đầu đáng thương này đứng lên, bắt đầu trấn an cảm xúc kích động của nàng.

Nhưng Tiểu Liên vẫn luôn đang khóc lóc, khóc đến hết sức thê lương, khó tránh khỏi run rẩy, giọng nói cũng không thông thuận, nàng lại đứt quãng kể khổ,

– Ta đã vội vàng suốt đêm mà chạy ra, vốn không mang quần áo, chỉ liền đem theo vài đồng tiền, chạy đến nơi này, đã muốn xin chút nước để uống. Nhưng khi vừa đẩy cửa ra, do quá mức kích động, ban chỉ* mà nương giao cho ta liền bị rớt mất. Đó là tín vật duy nhất, để cho ta có thể đi gặp biểu cữu. Nếu mất đi rồi, thì biểu cữu là sẽ không nhận ra ta được. Sư phụ, xin người  thương xót, giúp Tiểu Liên tìm kiếm lại ban chỉ với. Bằng không,  cái mạng này của Tiểu Liên, cũng sẽ bị bức đi đến bước cuối cùng mất…

Ly Hận Thiên vừa nghe, cũng cho là việc này có bao nhiêu  quan trọng, cũng không chần chờ, trực tiếp liền gật đầu. Tiếp theo suy nghĩ một chút, chờ đến khi Tiểu Liên rời đi, sdx cho nàng mang chút đồ này nọ. Tuy y không giàu có gì, nhưng bạc vụn, thì y vẫn là có chút ít đi.

Y khoác lên tăng bào, liền đi theo Tiểu Liên bước đến cửa,

– Ban chỉ của ngươi, rơi ở nơi nào?

Tiểu Liên vẫn khóc sướt mướt chỉ vào cửa,


– Khi vừa bước vào cửa thời bị vấp té một chút, nên làm rớt xuống, chắc chỉ ở xung quanh chỗ cửa này. Nhưng Tiểu Liên đã tìm nửa ngày rồi, cũng không tìm được. Làm phiền sư phụ giúp Tiểu Liên sẽ tìm kiếm thử xem. Tiểu Liên không thể ở lâu. Nếu phụ thân phát hiện ra Tiểu Liên không có ở trong nhà, thì sẽ lập tức truy theo mà tìm đến. Tiểu Liên tìm được ban chỉ, sẽ mau chóng rời đi. Sư phụ, van cầu người, mau giúp ta tìm xem.

Ly Hận Thiên bị nàng khóc đến có chút phiền táo. Y đã đồng ý giúp nàng tìm kiếm, thì nàng cũng không cần phải khẩn cầu lần nữa đi. Thấy nàng khóc đến thê thảm, Ly Hận Thiên cũng không muốn nói nhiều lời nua, thầm nghĩ mau mau tìm được ban chỉ kia, để cho nàng nhanh chóng rời khỏi đây a.

Theo phương hướng mà Tiểu Liên chỉ tới, Ly Hận Thiên cúi người xuống, nương theo ánh trăng thanh lãnh, từ bên ngoài cửa chiếu sáng, nhìn quanh. Y thực tập trung. Cũng không để ý tới, nữ nhân ở phía sau, thấy y lập tức cúi đầu đi đến tiến gần đến bậc cửa, nhất thời lộ ra một chút nụ cười dữ tợn…

Cả khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cũng đã lộ ra màu xanh. Bởi vì vẫn còn đang nức nở, mà khẽ hé miệng, lộ ra một đầu lưỡi nhỏ, không ngờ đầu lưỡi kia càng ló ra càng dài, trong khi Ly Hận Thiên tập trung tìm kiếm, đầu lưỡi đó đã vươn ra khỏi khoang miệng kéo dài đến mấy tấc…

Con mắt cũng đã hướng lên trên đảo loạn, chỉ còn lộ ra tròng trắng lồi lên, trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng bệch, không biết từ khi nào thì đã có nhiều ra một vệt màu đỏ vòng quanh cổ, dấu vết này càng lúc càng sậm màu, không qua bao lâu sau, chiếc cổ của ả co rút vào rất nhiều, trở nên khô héo cứng còng…

Hai gò má và xung quanh cổ, còn có vô số vết cào không đếm được. Lúc này, cái đầu của ả ‘crốp’ một tiếng vang lên, liền rũ xuống, xương cột sống rất rõ ràng là chống đỡ không nổi nữa, chiếc cổ kia là bị bẻ gãy…

Ngay trong khi đầu lưỡi xanh tím rất nhanh liền đã rũ rượi kéo dài thòng xuống đến ngực, thì sau lưng của ả Tiểu Liên liền sinh phong, chưa kịp quay đầu nhìn, ả đã bị người ở phía sau, tung một cước đạp lên trên mông, sức mạnh rất lớn, khiến cho ả không kịp trốn tránh, lập tức thét chói tai, trước Ly Hận Thiên một bước, mà bị đá bay ra đến bậc cửa…

Nam nhân hết sức chăm chú tìm kiếm, liền bị hoảng sợ. Y còn chưa biết là đang có chuyện gì xảy ra. Chỉ kịp thấy bộ dạng thay đổi của ả, thì cái đầu của ả, đã theo quán tính bị đá văng đến bậc cửa. Trên ván cửa ban đầu vốn trống không, không có vật nào, đột ngột, lại nhiều ra một dây vải được thắt thành cái vòng tròn treo lủng lẳng, vừa vặn có thể tròng qua đầu. Thứ này Ly Hận Thiên thực quen mắt, đây là kiểu thắt dây thành thòng lọng để treo cổ…

Đầu của ả Tiểu Liên vừa vặn bị ném vào bên trong, thòng lọng này nhất thời tự động thắt chặt lại, trực tiếp liền kéo ả lên cao…

Trong chớp mắt tiếp theo, cùng với tiếng thét rít gào, hai chân của ả Tiểu Liên ở trong không trung quẫy đạp vài cái, vươn tay quơ quào, muốn kéo bỏ thòng lọng đang siết chặt lấy cổ của mình, ở trong chớp mắt, liền biến thành một luồng khói đen..

Biến cố bất thình lình này, khiến cho hai mắt của nam nhân nhất thời mở to nhìn. Y kinh ngạc nhìn cái thòng lọng kia cùng ả Tiểu Liên biến mắt ở trước mắt mình. Y cuống quít quay đầu lại, liền thấy mặt của Vô Huyên vẫn không chút biểu hiện nào, đứng ở phía sau lưng của y, cách đó không xa…

Phục sức hoa mỹ, vạt áo lay động trong gió, hiện ra vài phần dáng vẻ của đế vương…

– CHÚ THÍCH:

* Ban chỉ: là chiếc nhẫn to ngày xưa được làm bằng cẩm thạch hay đeo ở ngón cái.

received_1561759213940112



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui