Bộ dáng của Văn Diệu nhìn rất đẹp mắt, dương quang soái khí, ở cùng với hắn một chỗ, sẽ cảm nhận được ấm áp, cũng sẽ có khoái hoạt.
Đôi mắt kia vĩnh viễn mang theo nhu tình, vẫn nhìn chăm chú vào y. Nay, đã xảy ra biến hoá rất nhỏ, Ly Hận Thiên nhìn không thấu ý nghĩ của Văn Diệu. Hắn lại giống như mấy tên còn lại lúc trước vậy, đêm tâm tư cùng tình cảm của hắn chôn giấu đi…
Tựa như Ly Lạc lúc trước vậy, Ly Hận Thiên sờ không thấu.
Bị Văn Diệu nhìn, tâm cũng co rút từng đợt đau đớn. Người mà Văn Diệu thích thủy chung cũng không là y. Giữa hai người họ chỉ là một hồi sai lầm. Nhưng ở trong sự ôn nhu của Văn Diệu, thì sự phòng tuyến trong lòng của Ly Hận Thiên có còn rõ rệt giống như lúc ban đầu hay không, chính y cũng nói không rõ…
Y chỉ biết là, bị biến thành cục diện như bây giờ, y rất khó chịu.
Trên bàn cơm, không khí náo nhiệt, giữa Ly Hận Thiên cùng Văn Diệu, lại như là bị ngăn cách li ra vậy. Bốn phía đều là màu sắc rực rỡ, chỉ có riêng nơi này, phủ lên một màu trắng đen…
Có lẽ thực dọa người, lại che giấu không nổi tân tình thống khổ. Lần này, đổi lại thành Ly Hận Thiên cúi đầu, giống làm hài tử làm sai chuyện vậy…
Y hiểu rõ cần phải tiếp tục giấu đi tâm sự, nhưng lần này, Ly Hận Thiên bị công phá.
Nhìn nam nhân rũ đầu xuống, sau một lúc lâu giằng co, Văn Diệu nhếch môi, rốt cục thong thả kéo ra một cái khe hở. Nhưng hắn còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Mộc Nhai đánh gãy…
– Lễ vật tân niên.
Cùng với lời Mộc Nhai vừa nói xong, liền ‘cạch’ một tiếng có cái gì này nọ rơi xuống ở trước mặt Ly Hận Thiên. Nam nhân vẫn còn đang tự lâm vào chính thế giới của riêng mình, bị âm thanh lớn này bất thình lình phát ra liền dọa cho cả người giật nảy một cái, đến trái tim cũng hoàn toàn nhịn không được mà theo đó đập nhanh thêm vài phần.
Y lấy lại bình tĩnh. Lúc này y mới nhìn thấy rõ, vật mà Mộc Nhai vừa ném tới là chủy thủ. Ly Hận Thiên không có cầm lấy, chỉ là hồ nghi liếc mắt một cái nhìn Mộc Nhai. Vừa mới bước qua năm mới, ngày đầu năm đầu tháng, lại đưa cái loại này nọ, quả thật là báo lên nhiều điềm xấu đi.
– Cho ngươi dùng để phòng thân, lưỡi dao đó cũng thực bén.
Ban đầu Mộc Nhai cũng không muốn đưa thứ này, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nam nhân đã từng có vài lần lâm vào nguy cơ, đến vũ khí để phản kháng cũng đều hoàn toàn không có. Nên hắn cũng liền không câu nệ quá nhiều, mà chọn một cây chuỷ thủ nhẹ nhàng, đưa cho Ly Hận Thiên để ngày sau dùng để phòng thân,
– Cắm vào trong giày, hoặc là cột lên trên người, nếu lại gặp được thứ gì đó cổ quái bất thình lình, cái gì cũng không cần đừng nghĩ nhiều, cứ đâm một đao trước rồi hãy nói sau.
Khi Mộc Nhai nói lời này, ánh mắt lại bay đến hướng nơi Vô Huyên ngồi. Đối với việc nam nhân bị hắn bắt đi, Mộc Nhai thủy chung vẫn là luôn luôn canh cánh trong lòng.
Người sau cũng nghe ra được ý tứ của Mộc Nhai. Vô Huyên cũng không nhìn tới Mộc Nhai, chỉ là ở trong lúc đang nâng chén liền uống một ngụm, châm chọc cười,
– Không bằng, tự mình ra vào cùng y, tùy thời mà lẽo đẽo đi theo bên cạnh y. Ngay khi gặp phải cái ‘cổ quái đột ngột’ này nọ gì đó, cũng sẽ tự mình nghiệm chứng một chút. Xem xem, cái mà được gọi là ‘bảo hộ’, có hữu dụng hay không đây…
Vô Huyên muốn đối phó với Ly Hận Thiên, căn bản không cần phải dùng đến bất cứ thủ đoạn bắt buộc nào, ngày trước cũng vậy, nam nhân này, cũng đều là tự nguyện.
Đừng nói là đem theo chủy thủ, ngay cả có Mộc Nhai đi theo đi nữa, cũng sẽ không có bất cứ thay đổi nào cả.
Muốn dùng loại vật này nọ phòng bị hắn, Mộc Nhai không biết là việc rất đáng cười sao…
Về phần cái nguy hiểm khác…
– So với mấy cái thứ lễ vật gì đó không thực tế, nói ra thêm mấy lời nói suông này, còn không bằng, xuất ra một chút hành động đến đi.
Đã qua nhiều ngày như vậy, Vô Huyên cũng chưa từng nói qua nhiều lời như vậy. Tuy rằng đáp ứng với Ly Hận Thiên sẽ cùng với bọn họ tham gia hoạt động cầu phúc lần này, cũng dựa theo ý muốn của nam nhân mà làm được rất nhiều chuyện. Nhưng mặc kệ là Vô Huyên hay là một đám mấy tên còn lại, thì trong lòng của bọn hắn đều biết rõ, đối phương đều là kẻ địch của nhau. Đứng ở các phương diện nào đi nữa, cũng đều là như nhau. Bọn hắn cũng không phải là cùng một loại người, cũng vĩnh viễn không thể nào biến thành cùng một loại người được. Cho nên Vô Huyên rất ít khi mở miệng, cũng sẽ không chủ động trao đổi cùng bọn hắn. Hắn vẫn luôn phân chia rất rõ ràng, trừ phi, là do bận tâm đến nam nhân này cho nên mới vạn bất đắc dĩ,
– Ta vẫn luôn sẽ bồi ở bên người của y. Ta cũng sẽ không để cho y gặp phải bất cứ nguy hiểm nào nữa. Về phần món đồ chơi tầm thường gì đó của tiểu hài nhi, xin khuyên Võ Uy sử mau mau thu hồi lại đi. Đừng làm cho mọi người cười rớt răng hàm nữa, rất mất mặt a.
Vô Huyên vốn nói rất ít, nhưng một khi vừa mở miệng, đó chính là tuôn ra một tràng khiêu khích.
Chỉ là nói ra mấy câu đơn giản như vậy, trực tiếp đã đánh tan bầu không khi hòa hợp ở trên bàn cơm…
Mùi thuốc súng nồng đượm đến che đi cả hương thơm của đồ ăn…
Duy trì cảnh tượng giả hòa bình này đã qua rất nhiều ngày, bọn hắn cũng đã vì Ly Hận Thiên mà biểu hiện ra sự thân thiết. Bây giờ, lại ở trong một khắc này, tựa hồ như đã triệt để bị đóng băng…
Không thể giả bộ nổi nữa.
Bất luận là kẻ nào cũng đều như vậy.
Để cho y được chơi đùa vui vẻ, nhìn thấy bọn hắn đều đang hòa bình ở chung mà thoải mái, cho nên bọn hắn tạm thời buông một đám ân oán này xuống. Bọn hắn nguyện ý vì Ly Hận Thiên mà biểu hiện ra bộ dạng y muốn nhìn thấy…
Nhưng mà, khi nhìn thấy Ly Hận Thiên cùng với kẻ khác ở một chỗ, nhìn thấy bọn hắn động thủ với y, thậm chí là hôn môi, tâm tình ghen tị kia, vốn không thể nào nói nên lời được…
Có rất nhiều thứ, đều đã cố gắng ở lúc trước vừa thấy vậy liền cảm thấy mình đã uổng công, lại bồi hồi vẫn ở bên cạnh y không muốn rời đi. Nên ở khoảnh khắc cuối cùng, bọn hắn đều đã nhịn xuống.
Nay, Vô Huyên nói mấy câu này, khiến cho mối quan hệ giữa bọn hắn đã sớm mỏng manh như miếng băng mỏng, tới cuối cùng…
Sớm hay muộn gì thì, chuyện này cũng đều sẽ phải bị xé rách ra.
Là việc không thể tránh khỏi đi, mặc kệ là Ly Hận Thiên hay là bọn hắn, cũng đều phải đối mặt.
Bọn hắn không thể vẫn cứ tiếp tục như vậy được. Ly Hận Thiên không chọn được, thì bọn hắn liền uổng công sao…
Loại quan hệ nửa vời này, bọn hắn chịu không nổi nữa rồi.
Khiến cho Ly Hận Thiên quyết định ra lựa chọn cũng tốt, có thể khiến cho mấy tên khác mau chóng hết hy vọng.
Muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này đi.
– Y không cần sự bảo hộ của ngươi,
Ngay trước khi Mộc Nhai mở miệng làm khó làm dễ, Khâm Mặc liền mở miệng nói. Tựa như này bầu không khí bình thường ở trên bàn cơm, Khâm Mặc nhất thời sửa lại vẻ nho nhã lạnh nhạt vừa rồi, lộ ra bộ dạng sẵn có, sắc bén mà bén nhọn,
– Chờ trời ấm lên một ít, ta liền dẫn y rời khỏi Đế Đô. Y vốn không thích Ly phủ. Đổi lại, hoàn cảnh ở chỗ của ta càng thích hợp để cho y sinh hoạt hơn nhiều.
Lời này của Khâm Mặc vừa nói xong, đổi lấy một tiếng cười nhạo của Mộc Nhai. Lúc trước, Văn Diệu cũng muốn mang Ly Hận Thiên rời đi, cũng vì chuyện này mà không từ một thủ đoạn nào, nhưng kết quả cuối cùng thì sao đây…
– Y sẽ không rời khỏi Ly phủ, không có kẻ nào có thể mang y đi cả,
Lời này, chính là như suy nghĩ của Mộc Nhai, nhưng là do Ly Lạc cho ra một đáp án. Ly Hận Thiên sẽ không rời khỏi nơi này. Hắn càng sẽ không cho phép bất kì kẻ nào mang y đi.
– Nếu y tự cảm thấy, hoàn cảnh ở Ly phủ không thích hợp với y. Ta sẽ tìm cho y một nơi khác. Y cũng sẽ không cần theo ngươi đi đâu cả.
Tình huống mà vô cùng không muốn nhìn thấy nhất, vẫn đã xảy ra.
Mọi cố gắng của Ly Hận Thiên hoàn toàn bị đốt sạch.
Có lẽ bọn hắn đã có thể tiêu tan tiền ngại, một lần nữa nối lại tình nghĩa huynh đệ ruột thịt, nhưng trong lúc đó, bọn hắn cũng sẽ một lần nữa mất đi Ly Hận Thiên.
Y là cây cầu nối, là ràng buộc, đồng thời cũng là chất xúc tác đến mối quan hệ băng liệt của bọn hắn.
Chỉ cần có y còn tồn tại, bọn hắn vĩnh viễn không có cách nào, buông bỏ ngăn cách. Y, vĩnh viễn là đối tượng tranh đoạt giữa bọn hắn…
Ly Hận Thiên khiến cho rất nhiều điều không thể đều biến thành có thể. Nhưng mà y đã quá xem nhẹ bản thân mình, còn có y ở trong mắt của bọn hắn, đều có cùng một tầm quan trọng…
Mộc Nhai ‘hừ’ lạnh, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn bọn hắn, cũng nhắc nhở nói,
– Lúc trước, các ngươi đều đã ghét bỏ y, không cần y. Làm sao vậy, hiện tại một đám đều giống như chó điên tiếp tục tranh đoạt kịch liệt vậy? Ta nghĩ, mấy chư vị ở đây vẫn không có quên mất gì đi. Ta đã từng nói rồi, các ngươi không cần, thì ta muốn. Mặc kệ là y về sau có xảy ra cái gì đi nữa, biến thành bộ dáng gì đi nữa, thì hắn đều là người của Mộc Nhai ta đây. Chuyện này đều không có liên quan gì đến các ngươi đây hả? Về phần mọi chuyện mà ngày trước các ngươi đối với hắn làm ra, ta cũng đã cho qua. Nhưng những chuyện xảy ra thì sau khi hai ta đều đã ở cùng một chỗ…. Ta sớm hay muộn gì thì, cũng sẽ có một ngày, ta đòi lại cái công đạo này.
Lúc trước, bọn hắn còn bày ra đủ loại ghét bỏ, khiến cho Ly Hận Thiên cùng đường, hiện tại bọn hắn đã hiểu rõ rồi chứ, muốn tìm về đường rút lui, muốn chắp vá lại mối quan hệ giữa nam nhân và bọn hắn. Trên thế giới này, nào có sẽ có loại chuyện tốt đến như vậy. Muốn bỏ liền bỏ, muốn chiếm lại liền chiếm lại ngay sao.
Nếu đã buông tay rồi, thì càng sẽ không có tư cách gì lại đòi chiếm lại được.
Quá khứ Mộc Nhai chưa hề nhắc tới, hắn cũng không có tâm lực nào mà đi truy cứu, hắn vẫn còn bận tâm đến thể diện của nam nhân, còn sợ tâm của y sẽ chịu không nổi một kích này.
Nhưng sau khi hắn tuyên bố quyền sở hữu, thì bọn hắn vẫn còn ra tay đối với Ly Hận Thiên, Mộc Nhai càng không thể bỏ qua cho bọn hắn nữa…
Ngày trước hắn chưa từng nói, nhưng không có nghĩa là, hắn thật sự không thèm để ý.
Chỉ là hắn không có thời gian mà thôi.
Ở nơi này, chỉ có mỗi một mình Mộc Nhai là kẻ duy nhất đã từng xác định mối quan hệ với Ly Hận Thiên, mấy tên còn lại vốn không có phần. Việc Ly Hận Thiên trốn ra khỏi Ly phủ, cũng chỉ là cãi cọ bình thường giữa hai người họ mà thôi. Đây cũng là việc nhà của hắn, mấy tên này có mặt mũi nào mà dám thừa dịp chỗ trống mà lẻn vào, mà còn dám nói mấy loại đầy vẻ đường hoàng này.
Ly Hận Thiên thủy chung đều là của riêng một mình hắn.
– Tuy đã từng nói ra lời như thế, nhưng mà, người y thích, cũng không phải ngươi.
Nếu giữa hai người không có tình cảm nào, thì mối quan hệ giữa hai người họ, cũng chỉ là một trò cười, một cái thùng rỗng, không thể chịu nổi một kích nữa là. Ly Lạc là đang nhắc nhở Mộc Nhai, quyền sở hữu này của Mộc Nhai không tính là cái gì cả. Tình cảm của nam nhân mới là mấu chốt. Y muốn ai, y thích ai, thì y mới có thể cùng người đó ở một chỗ. Về phần mối quan hệ của y và Mộc Nhai, hoàn toàn có thể không tính là cái gì cả.
Ai trong ọn hắn cũng đều biết, người mà Ly Hận Thiên thích, là Ly Lạc.
Điểm này, thì Ly Lạc so với bất kì kẻ nào trong bọn hắn cũng đều hoàn toàn có ưu thế.
Mộc Nhai biết rất rõ ràng. Nếu không phải là Ly Hận Thiên đã mâu thuẫn với Ly Lạc, thì cũng không biết đến khi nào, Ly Hận Thiên sẽ không ở cùng với hắn một chỗ…
Y đã buông tay Ly Lạc, mới cho hắn có được cơ hội.
– Chuyện ở quá khứ, không quan trọng. Hiện tại, quan trọng nhất là, người y thích, là ai.
Đây cũng không phải chỉ là một lần duy nhất, Khâm Mặc nhắc nhở Ly Lạc, chung quy vẫn không cần lấy chuyện quá khứ để tạo thành lợi thế để hắn tự tin được, cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, lại đã trải qua nhiều tổn thương như vậy, Ly Hận Thiên không hẳn còn có thể thích Ly Lạc nữa, cũng không còn có thể lưu giữ tình cảm lúc trước giữa hai người họ nữa.
Người y thích, có thể sớm đã thay đổi rồi.
Cuộc tranh đoạt của ba người bọn hắn, Vô Huyên cũng không có nói xen vào nữa. Bàn về tình cảm, giữa hắn và Ly Hận Thiên vốn không có. Bàn về kí ức kỉ niệm gì đó, thì chuyện cũ xảy ra giữa hai người họ càng không có gì cũng càng không thể khoe khoang ra. Quá khứ của hắn là một mảng u ám, không có một chỗ nào đáng để lưu luyến. Thứ Vô Huyên muốn, là tương lai của Ly Hận Thiên, bởi hai người họ chỉ là vừa mới bắt đầu…
Dù cho người Ly Hận Thiên thích, có là ai hay là chọn ai đi nữa, Vô Huyên cũng sẽ không rời khỏi y.
Hắn liền quấn quít lấy y, bảo vệ cho y, để y chậm rãi tiếp nhận hắn. Hắn đang trong quá trình cố gắng. Cho nên kết quả của cuộc tranh đoạt hôm nay của bọn hắn, Vô Huyên cũng không thèm để ý. Mặc dù là đã đưa ra kết luận, đường tương lai còn dài, kết cục của hôm nay, cũng không có nghĩa là quyết định cuối cùng…
Con người, đều sẽ phải thay đổi.
Chuyện này, cũng sẽ không khiến cho hắn lui bước lại.
Yêu cầu của Vô Huyên vốn không quá nhiều, khác với bọn hắn, thứ hắn cần, chỉ là muốn Ly Hận Thiên tiếp nhận hắn mà thôi.
Hoàn cảnh xung quanh lâm vào giằng co, lại hỗn loạn không chịu nổi. Văn Diệu cũng không có nói xen vào. Ở trong loại không kh có áp suất thấp này, hắn vẫn đang chậm rãi ăn này nọ. Hắn cũng chỉ nâng mắt lên một lần. Nay, hàng lông mi dày đậm che giấu đi đôi con ngươi xinh đẹp của hắn, bọn hắn cũng không đếm xỉa tới, cũng không có người chú ý, càng không có ai biết được rốt cuộc Văn Diệu đang suy nghĩ đến cái gì…
Đến biểu tình, cũng đều không thể nhìn thấy.
– Chính là như vậy, cho nên chúng ta ở đây mâu thuẫn với nhau cũng không giải quyết được chuyện gì. Không bằng, để cho y tự chọn lựa đi. Y thích ai, rốt cuộc y muốn cùng với ai ở một chỗ, cứ nên để cho chính y tự mình quyết định đi.
Khi bầu không khí giằng co đến trình độ nhất định, quả bóng cao su này lập tức đá tới trước mặt của Ly Hận Thiên.
Một phen bán cái này, y không ngăn cản này được. Ly Hận Thiên chỉ có thể trầm mặc ngồi ở một bên. Vẻ mặt của y, không tính là khó coi, hoặc nên nói là, không có biểu tình gì đặc biệt, chính là mắt lạnh mà nhìn, nghe thấy mấy lời qua tiếng lại khắc khẩu của bọn hắn…
Việc vô cùng không muốn phát sinh nhất, vô cùng không muốn đối mặt, cũng vẫn sẽ phải đến thôi…
Quả nhiên y vẫn thực xúi quẩy, vẫn luôn là như vậy….
Không có một lần nào được thuận lợi.
Bọn hắn đều đang nhìn y. Ly Hận Thiên tuyệt đối không có ngoài ý muốn, cũng không có lộ ra vẻ mặt kích động. Y nhìn lại bọn hắn, đôi môi mỏng nhếch lên, cái gì, cũng đều không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...