Mặt nạ của Vô Huyên, đều bị nam nhân đánh đến sai lệch.
Ở trong khoang miệng, cũng ẩn ẩn lộ ra mùi máu tanh….
Nam nhân này, xuống tay thật quá ngoan độc.
Vươn ngón tay bắt lấy vài sợi tóc vừa bị bung ra, lại một lần nữa vén qua bên thái dương, rồi tiếp theo đó, Vô Huyên có chút như có như không nở nụ cười một chút, trong nháy mắt tiếp theo, một bàn tay giương cao lên nhắm ngay mặt của nam nhân liền quăng xuống, bất quá Ly Hận Thiên sớm đã có chuẩn bị, Vô Huyên không có đánh trúng y, cổ tay của hắn bị bắt lại, dừng ở giữa không trung, bị Ly Hận Thiên giữ chặt…
– Có tu vi, quả nhiên không giống với ngày trước nữa nhỉ.
Vô Huyên trào phúng tán thưởng. Phản ứng của nam nhân thật mau lẹ. Nếu là ngày trước, thì chỉ sợ là hiện tại, y đã bị hắn táng trúng một bạt tay này mà té ngã ở trên giường tháp, một bên mặt lập tức sưng đỏ, dùng đôi mắt ai oán mà nhìn hắn.
Biết rõ trên mặt của Vô Huyên luôn mang theo mặt nạ, nhưng nam nhân này vẫn cứ đánh xuống một bạt tay. Cả bàn tay của y đều đã ẩn ẩn phát đau, có lẽ là đã bị thương. Nhưng mà Ly Hận Thiên không quan tâm. Y muốn đánh hắn, vì hắn cho y cái loại vũ nhục đó, còn bởi thân phận phụ thân của hắn…
Lần này, Vô Huyên đã không thể dùng quá đáng để hình dung nổi nữa rồi.
Hắn đã một lần rồi lại một lần nữa mà khiêu chiến đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của y. Ở trước mặt Khâm Mặc, y cũng đã nhận hết nỗi khuất nhục. Lúc này đây, lại là ở trên nơi chiến trường kia.
Tuy rằng cái gì hắn cũng chưa có làm, nhưng cùng với làm, cũng đã không có gì khác nhau nữa.
Hắn là đang muốn ép y.
– Ta không phải là, đối với ngươi quá phóng túng rồi đi?
Người này không có đánh tiếp nữa, mà là chỉnh lại mặt nạ đúng vị trí một lần nữa,
– Ta vốn không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời của ta nói, mà làm thì tốt rồi. Nhưng mà, ngươi lại rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Vậy ngươi liền đừng trách ta, không nói tới tình cảm.
U ám phủ xuống đỉnh đầu, Ly Hận Thiên đã nghĩ ra, hắn là đang muốn làm cái gì. Y đã mau hơn hắn một bước, lăn một vòng ở trên giường tháp, tránh thoát khỏi hành động vồ đến của Vô Huyên. Đến thời gian, mang giày vào cũng đều hoàn toàn không có. Nam nhân bước đôi chân trần xuống giường. Y cũng không chuẩn bị trước hướng để chạy ra, quay tấm lưng yếu ớt nhất lưu lại ở phía sau cho kẻ địch, là hành vi vô cùng ngu xuẩn.
Y liền đứng ở một bên giườn, khi Vô Huyên bước xuống giường, y lại chuyển thân đến một bên khác.
Vô Huyên đang cười, nhưng lại không mang theo tiếu ý nào. Lúc ở trên chiến trường, nam nhân này đã muốn giết hắn. Nay, lại quăng cho hắn một cái tát, chưa từng có kẻ nào dám đối xử với hắn như vậy, dù có là Quỷ Vương cao cao tại thượng đi nữa…
Nếu hắn không để cho y nhận được giáo huấn đàng hoàng, thì nam nhân này, thật đúng là đã vô pháp vô thiên mất rồi.
Hắn đưa y đến quỷ phủ, không phải thật sự là đến đây để cung phụng tẫn hiếu đạo, hay đến đây để hưởng phúc, càng không phải để Ly Hận Thiên thực hiện nghĩa vụ của kẻ làm cha. Thứ hắn muốn có nhất là quốc tỉ. Nên hắn không từ một thủ đoạn nào, mà đạt được mục đích của hắn…
Hiển nhiên, tên Ly Hận Thiên này, tựa hồ như không xem hắn ra gì cả.
Y thật sự nghĩ rằng, hắn không dám đụng vào y sao, hắn không dám đối phó y sao……
Thật là đáng cười.
Xem ra, thật sự là hắn đã rất ôn nhu…
Khiến y đã quên đi nỗi sợ hãi.
Vô Huyên không lại tiến đến bắt lấy y, mà là triệu hồi ra hai yêu vật. Phản ứng của Ly Hận Thiên vẫn nhanh nhẹn như cũ, ở trong nháy mắt khi yêu vật ra tay đối với y, thì y đã dùng linh lực tiến hành đánh trả.
Ly Hận Thiên am hiểu nhất, chính là hóa giải thế công của linh lực, loại quyền thật cước trạm này, y cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó hai chiêu. Nếu không phải do ngày trước đều đã Mộc Nhai huấn luyện, thì đến bản lĩnh ra nổi vài chiêu này cũng đều không có.
Nhìn nam nhân ngốc nghếch đánh trả, Vô Huyên lững thững đi đến phía sau lưng của y, bước chân của hắn rất nhẹ, cũng đã bị âm thanh ồ ồ thở dốc của yêu vật ngăn chặn lại, ngay trong khi Ly Hận Thiên dùng linh lực một phát chặt đứt cánh tay của yêu vật, Vô Huyên ôm lấy eo của y…
– Cuộc chiến này đã chấm dứt. Nương tử, ngươi thắng rồi.
Ngay sau đó, thân thể của Ly Hận Thiên bị hắn ném trở về trên giường, giống như một bao tải vậy. Thân thể của nam nhân, do tác động đàn hồi, mà tung lên vài cái, nhưng bề mặt giường mềm mại còn chưa kịp bình ổn, Vô Huyên liền cưỡi lên…
Hai chân hữu lực, kẹp chặt lấy Ly Hận Thiên, không cho hắn có cơ hội động đậy, cũng không để y đá được hắn.
Trên thân nam nhân, là mùi mồ hôi thản nhiên tản mát. Vô Huyên nhếch môi, trực tiếp bóp lấy hai gò má của nam nhân, bàn tay còn lại bịt kín miệng và mũi của nam nhân, một sợi không khí cũng hoàn toàn không lọt vào. Tay của Ly Hận Thiên nhanh chóng vươn đến kéo tay hắn ra. Bàn tay của hắn lại bắt lấy cánh tay của y, giữ chặt kéo qua đỉnh đầu…
Chỉ bằng khí lực này, Ly Hận Thiên vốn không phải là đối thủ của hắn, chỉ còn lại một tay duy nhất kéo lấy bàn tay của tên kia muốn hất ra, nhưng vô luận y có dùng sức đến như thế nào, đều không kéo tay hắn ra được. Qua một lúc lâu liền thiếu dưỡng khí, sức lực của Ly Hận Thiên càng ngày càng nhỏ. Y vẫn còn nhớ rõ cảm giác lần trước Mộc Nhai siết chặt cổ của y. Chỉ là lần này, cảm giác hít thở không thông càng thêm cường liệt…
Vô Huyên sẽ không giết y, Ly Hận Thiên biết.
Hắn chỉ là muốn tra tấn y đến đau đớn nhất mà thôi.
Rất nhanh, bàn tay của Vô Huyên lại buông ra, trên khuôn mặt trắng nõn của nam nhân trắng, bị để lại một dấu tay thật sâu, khí lực của y dùng để phản kháng, cũng ít ỏi đến đáng thương.
Sức lực còn thừa lại vốn không nhiều lắm.
Qua lớp vải quần áo ngăn cách của nam nhân, dùng cánh tay gắt gao trói trụ lại eo của y. Vô Huyên cũng không thèm để ý đến có làm bị thương đến y hay không. Nếu nam nhân này là thú đi nữa, thì hắn đây, cũng sẽ nhổ đi móng vuốt sắc bén, bẻ gãy răng nanh của y…
Bước tiếp theo, chính là lột bỏ chiếc quần vướng bận, y liền bị xích lỏa.
Vô Huyên ném y trở về trên giường. Đầu của nam nhân chúi vào mặt nệm giường, không có cánh tay chống đỡ, toàn bộ nửa thân dưới lại giương cao lên. Vô Huyên nhìn chỗ không hề được che đậy nữa kia, liền lộ ra một chút mỉm cười trào phúng…
Nơi đó, vẫn còn sưng đỏ, vẫn còn chưa lành lại.
Mặc dù là đã lau dược.
Vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào, chỗ đó lập tức nhanh chóng co rút lại, mấp máy, như là đang tìm kiếm sự an ủi…
– Ly Hận Thiên, ngươi thật sự rất tiện. Chính ngươi tự nhìn thân thể của ngươi xem. Không có nam nhân, ngươi sống nổi sao? Lại còn giả bộ thanh cao, ra vẻ đứng đắn nữa sao. Vì để có được sự thỏa mãn, không tiếc đi câu dẫn nhi tử, bị nhi tử thân sinh cưỡi lên, cảm giác ngươi ở dưới thân, phá lệ rất tốt, ngươi cũng thực hưởng thụ là đi? Đến, cái này của ta, sẽ hảo hảo cho ngươi thích một lần. Ta cũng là nhi tử của ngươi vậy, nên ta cũng sẽ làm cho ngươi thích.
Tiếng nói vừa dứt, Vô Huyên liền giơ bàn tay lên. Hắn dồn hết toàn lực, một chút cũng không nương tay. Một bạt tay rắn chắc lập tức giáng xuống trên cánh mông của nam nhân, làn da trắng nõn liền để lại một dấu bàn tay đỏ bừng nổi bật lên, sau đó kế tiếp, lại đánh xuống một lần nữa…
Bên trái, bên phải, âm thanh ‘bôm bốp’ liên tiếp vang lên. Chiếc mông rất nhanh liền càng lúc càng sưng lên. Ly Hận Thiên tựa đầu chôn ở giữa lớp chăn đệm chăn. Y không hề kêu lên. Cứ mặc cho Vô Huyên đối xử nhục nhã với y. Chiếc mông nóng bừng sưng đau,nhưng đau đớn đến tột cùng, cũng đã không có cảm giác nào nữa rồi…
Vô Huyên nhìn chỗ miệng nhỏ mấp máp đỏ bừng, cười lạnh liền banh mở ra, sau đó, trực tiếp đâm đi vào…
Chỗ này bị hắn liên tiếp chà đạp đã mấy ngày nay, lập tức đã truyền đến phản ứng kháng nghị, co rút thực nhanh, lại khô sáp, như là muốn cắn đứt hắn vậy. Vô Huyên chỉ là hơi hơi tạm dừng, tiếp theo liền bắt đầu hung hăng cử động eo…
Dù sao làm ở trong chốc lát, cũng sẽ lại ướt.
– Ly Hận Thiên, ngươi là muốn bị ta làm, cho nên mới không chịu giao ra quốc tỉ đi?
Hắn hung hăng bắt lấy cánh mông của nam nhân, khối thịt ở nơi đó đều bị hắn niết đến thay hình đổi dạng. Hắn tuyệt không ôn nhu, giống như cưỡi ngựa vậy mã, dùng sức nắm chặt lấy, sau đó va chạm ra vào…
– Ngươi là người có tư vị tốt nhất, trong những kẻ ta đã từng thượng qua. Nếu ngươi đưa lại quốc tỉ cho ta, thì ta sẽ càng làm cho ngươi càng thích, cho ngươi dục tiên dục tử, đến không thể rời khỏi ta…
Mặt của Ly Hận Thiên vẫn đang ma sát ở trên bề mặt giường. Loại đau đớn này, y đã sớm chịu đựng đến hình thành thói quen. Tuy rằng khi mới bắt đầu, cảm giác bị xé rách, đau đớn bén nhọn khiến răng nanh của y đều bắt đầu run lên, nhưng rất nhanh đều sẽ hoàn toàn chết lặng…
Y đang chờ đợi kết thúc.
– Miệng của ngươi nói ra đầy lời lẽ nhân nghĩa đạo đức, giả từ giả bi. Kỳ thật, ngươi căn bản không phải là muốn bảo vệ Khâm Mặc. Mà chỉ là muốn bị ta làm, bị ta cưỡi lên người… Ngươi là kẻ ti tiện nhất thiên hạ này a…
Như là muốn phải chứng minh lời của hắn nói, Vô Huyên lại lần nữa đánh lên cánh mông của nam nhân. Tiếng hai thân thể va chạm, hòa vào âm thanh bàn tay đánh xuống da thịt vang lên thanh thúy, giao thoa xen kẽ ở cùng một chỗ. Giai điệu âm thanh này không chỉ là nhục nhã, mà còn là sự lăng nhục …
– Đưa lại quốc tỉ cho ta, ta sẽ cho ngươi dễ chịu một chút… Ngươi không cần thiết phải cứng đầu chống đối. Có cố chống được đến cuối cùng, thì cũng không thể thay đổi được cái gì đâu…
Thật nhớ tư vị được ngất đi của lúc trước, nhưng mà cảm nhận của thân thể vẫn còn rõ ràng đến vậy. Những lời nói của Vô Huyên, y không muốn nghe, cũng ngăn lại không được…
Cánh tay bị trói chặt, đến mức máu không thể lưu thông, nam nhân không biết, y cứ liền mà bị tàn phế luôn hay không…
– Địa vị của ngươi ở trong lòng Mộc Nhai, lại quan trọng đến vậy. Ngươi nói xem, ta cắt cánh tay hoặc là một cái chân xuống, đưa đến cho hắn đưa. Liệu hắn có một lòng mềm xuống, liền mở rộng cửa thành ra nghênh đón ta không đây…
Nghĩ đến Mộc Nhai, tâm của Ly Hận Thiên lại co rút một chút. Đồng thời, cũng bất chợt nhớ lại lời Mộc Nhai nói lúc nãy, y tin tưởng Mộc Nhai…
– Đúng rồi, hôm nay, Ly Lạc cũng có mặt. Ngay trước khi Mộc Nhai bắn tên, đã bị hắn ngăn cả một chút. Hắn nghĩ rằng, Mộc Nhai không thấy được ngươi… Thân là quan văn, mà lại chạy đến giao phong ở trên chiến trường, còn gây ảnh hưởng đến quyết định Võ Uy sử. Hành động của Ly Lạc, đây là mạo hiểm vi phạm vào quân pháp. Xem ra, không chỉ có mỗi Mộc Nhai, Ly Lạc cũng rất coi trọng ngươi… Ly Hận Thiên, giao quốc tỉ ra đây, bằng không ta sẽ để cho bọn hắn thu được ‘lễ vật’ của ngươi vậy…
Ly Lạc sao…
Nghe thấy cái tên này, tâm của nam nhân không hiểu sao lại càng co rút đau đớn lại một chút, gương mặt tuấn tú luôn luôn lạnh lùng kia, còn có cả vài câu nói vô tình…
Nhưng mà, vẫn nhớ hắn.
Không quên được…
Vô Huyên càng nói, càng hưng phấn, động tác trừu động ngừng lại một chút, tiếp theo hắn ôm lấy toàn bộ nam nhân nâng lên, tách hai chân của y ra, để y ngồi ở trước người của hắn. Hắn đỡ lấy chân của y, để y tự mình ngồi lên…
Từ góc độ này, hắn nhất thời cúi đầu, liền có thể nhìn thấy nam căn ở giữa hai chân của nam nhân, như là chợt nghĩ tới gì đó, Vô Huyên vừa cười một chút…..
– Đúng rồi cha, năm căn ở phía trước của ngươi cũng không có dùng vào việc gì. Ngươi nói xem, ta cắt bỏ nó xuống, đưa đến cho bọn hắn, thì bọn hắn sẽ nhận ra được là của ngươi sao?
Ly Hận Thiên nhắm mắt lại. Y không hề nhìn tới, cũng không muốn nghe, chỉ đơn thuần là bị ngược đãi. Thân thể của y một chút phản ứng cũng đều hoàn toàn không có, như là một cái xác, hoặc là, một con rối vốn không có cảm giác gì cả…
– Hoặc nên nói là, ngươi càng thích cái gì đó của bọn hắn. Vậy, ta nên cắt hết tất cả cái đó của bọn hắn xuống quăng tới trước mắt ngươi, để tặng cho ngươi, cho ngươi đoán chủ nhân thật sự của bọn nó. Hay là, trước tiên ta lấy của Khâm Mặc.
Nhắc đến Khâm Mặc, thân thể của Ly Hận Thiên cương cứng lại Lại một chút.
Vô Huyên biết nhược điểm của y là gì, hắn thừa thắng xông lên…
– Ta biết, ngươi rất có cốt khí, ngươi cũng thực hưởng thụ sự hầu hạ của ta. Ngươi đương nhiên sẽ kiên trì đến cuối cùng, cũng không giao quốc tỉ ra đây. Bất quá, ở ngay trước khi công phá thành, nếu ta không nhìn thấy được quốc tỉ, thì không chỉ có Khâm Mặc sẽ chết. Ta cho làm cho đám nhi tử của ngươi, mỗi một tên đều sẽ chết không toàn thây. Ngươi tin hay không? Ta sẽ để cho ngươi nhìn thấy bọn chết thảm đến như thế nào.
Ly Hận Thiên vẫn không nói chuyện. Y tin Mộc Nhai, ngay trước khi Vô Huyên động thủ, Mộc Nhai nhất định sẽ nghĩ ra cách, cứu bọn họ ra. Y cũng sẽ tận lực chạy trốn. Y sẽ không để Vô Huyên đạt được mục đích này…
Con của y, một người cũng sẽ không chết.
Mặc kệ việc y bị Vô Huyên làm nhục, nhưng mà nam nhân cũng không có buông bỏ hy vọng, cái loại ý nghĩ ‘phí hoài bản thân mình’ ngu xuẩn này, chỉ cần có một lần là đã đủ rồi. Y muốn sống tiếp. Mọi chuyện của thế giới này, y quản không nổi, nhưng ít nhất y vẫn còn có thể bảo vệ được bản thân mình.
Nếu có thể, thì con của y, y cũng sẽ tận lực bảo hộ…
Đây là cực hạn của y rồi.
Cơn ác mộng của Ly Hận Thiên, ở ngay một khắc này, mới xem như là một sự bắt đầu chân chính.
Vô Huyên muốn tra tấn y, không phải tùy tiện là chỉ nói suông không thôi. Thủ đoạn của hắn, vẫn có rất nhiều…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...