Ly Hận Thiên không cách nào hình dung cảm giác của bản thân mình giờ phút này. Máu cả người như nghịch lưu, gió lạnh bắt đầu vi vu thổi từng cơn ở trên lưng, theo bản năng thân thể y muốn chạy trốn. Nhưng mà đôi chân y lại cứng ngắc bị định trụ ở một chỗ vậy, như là bị chú thuật làm định thân vậy, bắt buộc y phải đối diện với hình ảnh kia khiến cho trái tim của y ngừng đập…
Người đang từ ở trên cầu thang lầu thượng đi xuống đây, không phải kẻ nào khác, mà đó chính là Khâm Mặc.
Nhìn thấy hắn còn sống, bình yên vô sự, cảm giác như là được sống sót sau tai nạn thảm khốc vậy, Ly Hận Thiên nhẹ nhàng thở ra. hưng này mà một hơi khẩu khí này chưa kịp phun ra hết, đã bị hình ảnh vừa nhìn tiếp theo, đã hung hăng bị đánh gãy …
Sắc mặt kia, còn không chưa kịp dịu lại, lại trở nên càng thêm khó coi.
Trên lưng của Khâm Mặc, đang đeo cái gì đó.
Một bàn tay xơ xác trắng bệch, gắt gao ôm lấy Khâm Mặc, chắn ở trước ngực của hắn, một đám tóc khô héo hỗn loạn thành một đoàn, còn có mấy nhúm le que, khoác lên trên vai của Khâm Mặc, mặt của cả hai, cơ hồ như dán lên ở cùng một chỗ…
Nam nhân xuyên qua đám tóc khô héo xấu xí kia nhìn thấy, ẩn hiện giữa mảng sáng tối, một sắc mặt đỏ như máu, môi hướng về phía y nở nụ cười âm trắc trắc…
Khâm Mặc cũng không có phát hiện sự tồn tại của thứ kia. Thứ kia cũng không có hình dáng thật sự. Nó chỉ có thuộc về Khâm Mặc, được ẩn trong cái bóng đen trải dài, in lên trên mấy bậc thang lầu…
Khuôn mặt của Ly Hận Thiên trắng bệch buộc chặt, nuốt nước miếng một cái, đối với cái loại thứ này nọ. Y vẫn luôn tự thuyết phục bản thân mình không được kinh sợ, càng không cần phải sợ hãi.
Đặc biệt là thứ này nọ, bây giờ còn đang ở trên vai của Khâm Mặc, có nguy hiểm hay không, y vẫn còn chưa biết rõ ràng…
Muốn cảnh báo, lại phát hiện, tầm mắt của Khâm Mặc nhìn y, cùng với tầm mắt của y nhìn hắn, không có gì khác biệt…
Phụ tử hai người, đối diện nhau ở trong một khoảng cách không xa, nhưng mà ai cũng không có ý định, lại tiến tới một bước…
Không quá đúng…
Tâm của nam nhân lập tức mạnh mẽ nhảy dựng, như là từ nơi ngực xông ra một cảm giác bất ổn. Bộ dáng này của Khâm Mặc, giống như là một đám xác chết ở trên sảnh lớn này, tất cả đều đang đứng ở phía sau lưng y vậy….
Ý nghĩ này, khiến nam nhân mạnh mẽ giật mình…
Đổi lại là ngày trước, nam nhân sẽ cảm thấy việc này chỉ là trêu đùa, nhưng mà, bây giờ y biết rõ, không có gì không có thể….
Liền tính là thi thể đi nữa, thì phải làm thế nào đây, đán xác chết đó vẫn sẽ có thể giống người sống mà đi đường…
Theo tầm mắt của Khâm Mặc, y chậm chạp quay đầu lại. Y đã làm tốt tâm lí chuẩn bị, nhưng nhìn thấy phía sau vốn không có cái xác không đầu nào đứng dậy…
Nam nhân hô hấp dồn dập,tiếng hít thở cũng đè nén đến thấp nhất. Y không dám xoay đầu quá nhanh. Y sợ bản thân mình không thể thừa nhận được. Tầm mắt từng chút một lia đến, cảnh tượng từng chút một chen vào tầm nhìn, như là một phân đoạn phim điện ảnh quay chậm vậy…
Tiếp theo…
Ở nơi vốn hẳn nên là một chỗ trống rỗng không có một vật nào, nam nhân đột ngột thấy được một nhúm tóc…
Màu đen, rối bời xơ xác dính kết với nhau.
Trái tim ngừng đập…
Lúc này đã không thể cố nhẫn nhịn được nhiều nữa, nam nhân nhanh chóng quay đầu. Chóp mũi của y vừa đụng phải cái gì đó, một đôi mắt không có con ngươi, gắt gao theo dõi y, ở trong nháy mắt y quay đầu, bốn mắt của cả hai giao nhau…
Đầu đối diện với đầu, tư thế như vậy, vô cùng thân thiết….
Tiếp theo, đôi môi màu xanh, cứng ngắc giật giật, thứ này, liền lộ ra một nụ cười quỷ dị, đối với nam nhân….
– A — a a —
Tiếng thét chói tai đầy kinh sợ, đánh vỡ bầu không khí im ắng khiến cho người ta hít thở không thông này.
Ly Hận Thiên thình lình phát thét chói tai, khiến Khâm Mặc cũng hoảng sợ theo. Con quỷ ở trên đầu vai của nam nhân, thấy y đã phát hiện ra nó. Nó đột ngột lui về phía sau. Nhưng nó không phải là định rời đi, mà là há miệng to ra, giương ra hai hàm răng nanh trắng nhọn, liền táp tới cổ của nam nhân…
Ý niệm muốn được sống sót đã lớn mạnh đến đánh bại cả nỗi sợ hãi. Căn bản không cần trải qua suy tính toán của đầu óc, tay y vừa nhấc lên, linh lực bắn ra giống như loại thuốc nổ nhỏ khiến cho đầu ở trên thân con quỷ này bị nổ tung. Bóng dáng màu trắng đã bị linh lực của y bắn đi ra rất xa. Ly Hận Thiên không muốn biết nó chết sống thế nào. Khuôn mặt trắng bệch của y, liền nhanh chóng chạy đến trước mặt của Khâm Mặc. Con quỷ ở trên lưng của Khâm Mặc còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị linh lực gây chấn động, quét quỷ vật ở trên đầu vai của Khâm Mặc đi…
Không biết có phải vốn là do không nghĩ tới ở trên lưng thân thể hắn có cái gì đó, hay là đối với động tác phản ứng lưu loát sạch sẽ của nam nhân làm ra như thế mà tâm tình hắn bị rung động. Trên mặt của Khâm Mặc lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà hắn cái gì cũng chưa kịp hỏi, nam nhân này liền kéo tay hắn, lôi đi chạy về phía cửa…
Nơi quỷ quái này, dù là một khắc thôi, thì Ly Hận Thiên cũng không muốn lại đợi chờ ở đây tiếp được nữa.
Chạy mau.
Cửa lớn ra vào ở sảnh lớn này vốn nên luôn luôn mở rộng, lúc này lại đang bị đóng kín đến chặt chẽ, không có then cửa, cũng không có bất cứ vật ngăn cản nào, nhưng mà Ly Hận Thiên chính là đẩy không ra…
Vô luận là có dùng sức đến thế nào đi nữa, thì vẫn hoàn toàn không có chút sứt mẻ nào cả.
Hai cánh cửa gỗ khép chặt bị y đập mạnh đến mức chấn động ‘lạch cạch, lạch cạch’ nặng nề vang lên. Tiếng vang này quanh quẩn ở trong không gian âm trầm yên tĩnh quá mức trong khách điếm. Vừa đập lại vừa đá, lại nghe thấy âm thanh vang vọng này. Ly Hận Thiên đã ra một thân mồ hôi lạnh lẽo, ở trên lưng còn có từng cơn gió lạnh khi có khi không thổi qua….
Hoặc là, âm phong.
– Không mở ra được.
Khâm Mặc không phải không có ý tứ giúp đỡ. Dù cái cánh cửa gỗ này có thể rắn chắc đến mức nào, thì Ly Hận Thiên đã dùng đủ loại cao thấp kéo đập đạp mạnh bạo này, đã sớm nên bị bung ra rồi. Nhưng mà cái cửa gỗ này giống như là đột nhiên bị biến thành tảng đá, liền tính dù nam nhân dùng cả hai tay hai chân đấm đá đi nữa, cũng không mở ra được,
– Chúng ta đi đến hành lang bên ngoài xem sao.
Cầu thang ở bên ngoài rìa khách điếm, không gian là thuộc về bên ngoài. Hai người họ có thể trực tiếp mà từ nơi đó rời đi khỏi khách điếm này.
Khâm Mặc đưa ra cho Ly Hận Thiên một đề nghị không sai. Nam nhân cuống quít gật đầu, liền kéo tay Khâm Mặc lôi hắn đi, phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này. Khâm Mặc nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn nổi lên các vết bầm màu xanh tím, hắn mím chặt đôi môi không có huyết sắc, cái gì cũng chưa nói…
Đã bị y lôi kéo đi theo.
Khách điếm này, hẳn là chỉ còn có hai người bọn họ là còn sống. Nhưng mà sau khi hai người họ vừa đi vừa quay đầu lại, phát hiện ra sảnh lớn này, có chút không giống như vừa rồi…
Hai người quay đầu lại đối diện nhau, hai tầm mắt ở một khắc giao nhau này. Cả hai đều đồng thời nghĩ tới một đáp án duy nhất. Ngay lập tức, sắc mặt vốn đã không tốt lại càng thêm tái nhợt. Ly Hận Thiên cố ý không cần để ý đến chuyện này. Nhưng mà dư quang nơi khóe mắt, vẫn thấy được cái gì đó không nên xem…
Những cái đầu của đám xác chết đó, vốn đã hoàn toàn bị chặt đứt, chỉ là vẫn đặt ở trên bề mặt cổ mà thôi. Nhưng mà, chiếc đầu này vốn đã chết bị mất đi năng lực làm ra động tác, bây giờ lại đang chuyển động đi theo hai người họ….
Hai người họ ở nơi nào, thì toàn bộ những cái đầu này, liền hướng về phía nơi đó, dùng đôi mắt trống rỗng vô thần, gắt gao mà nhìn chằm chằm theo cả hai…
Mở to, trợn trừng giống như hoa hướng dương vậy.
Thật sự chịu không nổi, lại ở trong hoàn cảnh này, sắp bức người khác phát điên lên rồi…
Dù là Ly Hận Thiên, hay Khâm Mặc, thì tình trạng cũng không tốt được đến đâu cả.
Kiến thức của Khâm Mặc rộng rãi, cái loại việc lạ nào hình dạng ra sao, cũng đã từng gặp qua không ít. Nhưng mà một màn xảy ra hôm nay, vẫn là lần đầu tiên mới bị như thế này.
Cảnh tượng này khác với khung cảnh đã xảy ra ở Vân Hoài cổ thành. Lần đó bọn hắn đã có chuẩn bị tâm lý, cũng biết đám thi thể này đối với bọn họ mà nói vốn không có nguy hiểm. Hơn nữa, Khâm Mặc cũng không phải là lần đầu tiên mới gặp được. Nhưng lúc này đây, không hề có dấu hiệu nào báo trước, liền xảy ra ở ngay trong khách điếm mà hắn đã dùng tên mình để đặt phòng trước và ở lại đây…
Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác được sự khác thường, đi ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện ra, bầu không khí của khácg điếm lại cũng không giống như ban đầu.
Mọi người ở đây, đều không tồn tại.
Cái loại cảm giác này, giống như là đang bị cô lập. Ở trên thế giới này, vốn chỉ còn một mình hắn
Giống như là đang ở trong sơn động ở Đông Vạn vậy. Nhưng lúc đó, lại còn có rất nhiều người cùng chung với nhau…
Tuy Khâm Mặc không biết đối phương là ai, nhưng mà hắn biết rõ, kẻ này thực biết lợi dụng nhược điểm củangười khác.
Mặc kệ người có cường đến mức này, thì ở trong hoàn cảnh lúc này không thể nào mà không bị phá vỡ được.
Kẻ này, bày mưu tính kế khống chế cục diện này rất tốt.
Nhưng có một người nào đó ngày thường vô dụng ở bên cạnh, ở loại thời điểm này, cư nhiên lại khiến hắn cảm giác được một chút an tâm…
Ít nhất, không khẩn trương giống như vừa rồi nữa.
Kéo tay Khâm Mặc lôi đi, hai người họ rất nhanh đã đến cầu thang ngoài. Lúc đến, đi ngang qua đây là một nơi trống trãi. Bây giờ, khắp nơi đều là người…
Toàn bộ đều bị vặn gãy cổ, đôi mắt vô thần, liền cứ ở tư thế như vậy, tầm mắt luôn luôn nhìn theo hai người họ…
Ly Hận Thiên không dám suy nghĩ tiếp nữa, là vì nguyên lý gì mà có thể khiến một xác chết đã bị đánh gãy cổ lại có thể tiếp tục động. Y chỉ là đang lo lắng, Thất có an toàn hay không thôi…
Thất đã ở nơi này, bất quá còn có Thanh Nhiên luôn ở bên người của Thất, nên hẳn là không có việc xấu gì xảy ra đi…
Y muốn đi tìm Thất. Nhưng mà Ly Hận Thiên hiểu được cái gì gọi là tự lượng sức mình mà đi. Nay, y đã có thể tìm được Khâm Mặc vốn là việc không dễ dàng gì rồi. Nếu hai người họ lại một lần nữa đi trở vào sâu bên trong khách điếm này. Có lẽ lại sẽ không quay trở về lại đây được nữa, không chỉ không thể có cứu được Thất, trái lại sẽ hại cả Khâm Mặc và bản thân y…
Tự tìm con đường chết.
Việc mà bây giờ hai người họ phải làm, chỉ có thể là mau chóng chạy khỏi nơi này….
Vừa rẽ khúc quanh, không khí thuộc về bên ngoài liền vọt đến ùa lên trên mặt. Nhưng không có một chút cảm giác thanh lương hoặc là sảng khoái nào cả, vẫn nặng nề giống như vừa rồi vậy, mang theo mùi máu tanh….
Hai người họ đang ở lầu hai, vốn không tính cao, từ nơi này nhảy xuống, hẳn là không có vấn đề gì, hơn nữa ở phía dưới, còn có ao cá chép. Nhưng mà hai người vạn vạn lần không hề nghĩ đến, đến cầu thang ngoài, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy, lại không phải mảnh sân trống trải ở bên ngoài……
Mà là có một nam nhân có mái tóc dài màu nâu tóc dài, đứng ở hành lang ngoài, như là đang đứng ngắm nhìn màn đêm vậy, thản nhiên tự đắc, sau khi nghe thấy âm thanh của hai người họ, chậm rãi, xoay thân người lại…
Không thể dùng từ tuấn mỹ để hình dung, nam nhân này, thực tà khí.
Ly Hận Thiên nghĩ đến, Thiết Lặc liền đủ cho nam nhân cảm nhận được, cái loại khí chất đế vương thản nhiên được tồn tại từ ở trong xương cốt lan tràn ra, ẩn chức sức mạnh không cho phép được kháng cự lại đầy sự uy hiếp. Nhưng mà người này, mang lại cảm giác so với Thiết Lặc, càng áp bách bởi vì sức mạnh này quá mức cường đại. Đồng thời khí tràng của gã, cũng tràn qua đè ép Ly Hận Thiên, so với bất cứ một kẻ nam nhân nào mà y từng gặp đều đáng sợ hơn rất nhiều.
Nhìn đến gã, ở trong đầu y liền trực tiếp nảy ra một câu, gã mới là nam nhân chân chính nam nhân.
Mặc dù bản thân y cũng là nam nhân, nhưng mà, chung quy lại cảm thấy, ở trước mặt gã này, bản thân vẫn thiếu chút gì đó.
Không thể bằng được, đó là khí chất có một không hai ở trong thiên hạ.
– Hoan nghênh, xin đợi đã lâu…
Người nọ cười nhẹ, gợi lên khóe miệng mang theo mị hoặc vô tận. Gã nhẹ nhàng chớp đôi mắt một cái, ở trong giây tiếp, trong tay của Ly Hận Thiên đang nắm lấy, sức nặng thuộc về Khâm Mặc, liền bị hút ra…
Nam nhân kinh ngạc quay đầu nhìn đến, đã thấy thân thể của Khâm Mặc mềm nhũn ngã xuống dưới đất, ở phía sau hai người họ chính là các bậc cầu thang, y tiến tới vươn tay rà bắt hắn, thì lại cảm giác được phía sau đau xót, chờ sau khi y quay đầu lại, chỉ nhìn thấy được một khuôn mặt tràn ngập tà khí của nam nhân kề đến phóng đại lên…
Sau đó, y bị ngất đi.
Thành công bị đánh lén.
Ở loại thời điểm trong hoàn cảnh này, nam nhân lại không có kinh nghiệm được một lần chân chính thực chiến, nên nhược điểm, rất nhanh liền đã bị bại lộ ra ngoài.
Cái y cần, chính là phải tự mình trải qua chiến đấu, trau dồi kinh nghiệm…
Nhưng mà, y còn lại rất ít thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...