Sủng Chứng FULL


Ban đêm.
Tại tòa nhà của tập đoàn Hạ Thị.
Đàm Nghiên ngồi trên sô pha lướt di động, không nhịn được trêu chọc: "Sếp Hạ ra tay hào phóng thật đấy, vì dỗ vợ mà sẵn sàng ném một trăm triệu ra ngoài cửa sổ."
Nói rồi, anh ấy nhướn mày, nói thẳng ra luôn: "Nhưng cũng không bị thiệt, đổi một trăm triệu lấy một danh phận."
Phải nói người đàn ông này lắm mưu nhiều kế mới đúng.
Hạ Thành ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, bị bóc mẽ vẫn không hề biến sắc, ngón tay thon dài tùy tiện xoay cây bút máy màu vàng đen trong tay, gương mặt có chút đăm chiêu.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, có lẽ bây giờ cô đã xong việc rồi.
Không biết đã nguôi giận chưa.
Lần trước chưa kịp đưa cho cô chiếc lắc chân phiên bản sản xuất theo yêu cầu, trước mắt sợ rằng không thể tặng ngay được.
Dù sao cũng phải dỗ dành người ta đã rồi tính.
Hạ Thành đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, liếc mắt nhìn Đàm Nghiên ngồi trên sô pha, nhướn mày hỏi: "Cậu vẫn còn chưa đi?"
Đàm Nghiên cong môi tỏ vẻ không quan tâm, chua chát nói: "Người cô đơn thì làm gì có chỗ nào để đi, tối nay tôi về thẳng bệnh viện luôn."
Hạ Thành khó chịu hỏi: "Cậu vẫn không định chuyển công tác về thành phố Yến à?"
Ánh mắt người đàn ông sau chiếc kính tối sầm lại, lạnh nhạt đáp: "Chờ sau này rồi tính, giờ cô ấy trốn tôi suốt ngày.

Tôi mà về thành phố Yến, có khi ngày mai cô ấy sẽ trốn tới thành phố Lâm."
Dù gì cô cũng đã ly hôn, anh ấy có thể từ từ, không cần nóng vội.
Thấy Đàm Nghiên đã tính toán rõ trong lòng, Hạ Thành không nói nhiều nữa, tùy ý vắt áo khoác lên khuỷu tay rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Sầm Duệ vội vàng gõ cửa đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tổng giám đốc Hạ, tìm được Lâm Sâm rồi."
Bước chân Hạ Thành chợt cứng đờ.
...
Màn đêm buông xuống cùng vô vàn những chấm sao li ti điểm xuyết trên bầu trời, từng cơn gió lạnh tiêu điều thổi qua đêm đông tĩnh lặng.
Buổi tối, khi Ngu Thanh Vãn rời khỏi phòng tranh trở lại Thanh Hồ Nhã Uyển, trong biệt thự vô cùng yên ắng và vắng lặng.
Hạ Thành vẫn chưa về.
Người hầu ở phòng khách thấy Ngu Thanh Vãn đã trở lại liền để lộ nét mặt vui mừng: "Mợ chủ về rồi ạ!"
Ngu Thanh Vãn mỉm cười dịu dàng: "Ừ."
Cô còn lâu mới tha thứ cho anh, chỉ định về nhà thăm con thỏ thôi.
Hạ Thành chưa về, buổi tối Ngu Thanh Vãn tắm rửa xong liền ôm thỏ đi xuống phòng khách ở tầng một chờ anh.
Vừa ngồi xuống sô pha, Ngu Thanh Vãn đột nhiên nhận ra hoa trong bình ở phòng khách đã thay thành hải đường màu hồng nhạt, cắm trong chiếc bình thủy tinh trong suốt trông cực kỳ tươi mát và đẹp mắt.
Thấy cô chăm chú nhìn, người giúp việc bưng tổ yến đã nấu xong lên bàn, cười nói: "Đây là giống hải đường mới được tổng giám đốc Hạ sai người di dời đến, nước trong bình cũng do đích thân ngài ấy thay lúc sáng nay trước khi đi ra ngoài."
Ngu Thanh Vãn nghe vậy, ngực như lún xuống một hố sâu.
Có không ít công ty sản xuất và nhà sưu tầm tư nhân đang tìm cách liên hệ với cô, muốn mua bản quyền của "Làm ác".
Tiếc rằng tất cả đã bị người nào đó vung tiền như rác mua lại.
Ngu Thanh Vãn cầm di động bấm dãy số kia, đối diện lại vang lên âm thanh báo bận.
Chắc anh vẫn chưa xong việc, cô tự động viên mình như thế, nhưng trong lòng vẫn dâng lên thứ cảm xúc hoảng hốt không rõ tới từ đâu.
Chờ thêm gần tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Vãn gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, vẫn không có người bắt máy.

Cô nhíu mày, quyết định gọi cho Sầm Duệ.
Điện thoại Sầm Duệ được kết nối rất nhanh, Ngu Thanh Vãn vội vàng mở miệng: "Trợ lý Sầm, anh có ở bên cạnh Hạ Thành không? Tôi vừa mới gọi điện cho anh ấy nhưng không thấy ai trả lời, anh ấy vẫn đang bận sao?"
Đầu dây bên kia, Sầm Duệ im lặng một cách lạ thường, lúc sau mới lên tiếng nói: "Mợ chủ, công ty tạm thời có một số việc, hiện giờ tổng giám đốc Hạ đang ở thành phố Yến."
Nghe thấy Hạ Thành trở về thành phố Yến, Ngu Thanh Vãn nhíu mày: "Giờ anh ấy vẫn đang làm việc ư?"
"Vâng...!Hiện giờ tổng giám đốc Hạ vẫn đang họp.

Có một khoản tiền hợp tác xảy ra sơ suất nên cần xử lý."
Rõ ràng câu trả lời của Sầm Duệ không có vấn đề, xem ra Hạ Thành thật sự bận rộn nên không có thời gian trả lời.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Ngu Thanh Vãn vẫn nảy sinh những cảm xúc bất an vô cùng mạnh mẽ.
Cô mím chặt môi, đành mềm mỏng nói: "Vậy được rồi, anh bảo anh ấy làm xong việc thì nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng thưa mợ chủ."
Cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn định đi lên lầu ngủ.
Lúc cô đứng dậy, cảm giác choáng váng bỗng nhiên ập tới, cô vội vàng đỡ lấy sô pha bên cạnh mới không bị ngã sấp xuống.
Người giúp việc thấy vậy liền hoảng hốt, vội vàng đi tới đỡ lấy cô, căng thẳng nói: "Mợ chủ không sao chứ?"
Ngu Thanh Vãn mỉm cười đáp: "Không sao, có lẽ do ban nãy tôi hơi sốt ruột quá."
Người mắc bệnh về máu đã chẳng còn xa lạ gì với những cơn chóng mặt này.
Ngu Thanh Vãn không để ý nhiều, chỉ cho rằng mấy ngày nay mệt mỏi do bận rộn chuyện ở triển lãm tranh, nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn.

Ngày hôm sau tỉnh giấc, cô uống một chén thuốc Đông y, quả nhiên cảm giác choáng váng đã giảm bớt, nhưng bất an trong lòng lại không hề vơi đi.
Thứ cảm xúc day dứt bồn chồn này kéo dài tới tận chiều muộn ngày hôm sau, Hạ Thành vẫn không hề trả lời điện thoại và tin nhắn của cô.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Ngu Thanh Vãn nhận được một cuộc điện thoại từ Hạ Minh Phi.
Hạ Minh Phi hẹn cô ra ngoài gặp mặt, địa điểm tại một quán cà phê gần phòng tranh.
Trực giác nói cho Ngu Thanh Vãn, Hạ Minh Phi đột nhiên sốt ruột hẹn gặp mình như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Cô không dám dây dưa, vội vàng bỏ chuyện ở phòng tranh để chạy tới.
Khi cô đến nơi, Hạ Minh Phi đã ngồi chờ sẵn, nét mặt có phần lo lắng.
"Thanh Vãn, xin lỗi vì đột nhiên gọi em ra như vậy."
Dung nhan xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ đã có phần tiều tụy, để lộ những quầng thâm nhợt nhạt bên dưới mắt.
"Em đã gặp Hạ Thành chưa?"
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, nhìn vẻ mặt Hạ Minh Phi, dường như loáng thoáng cảm giác được điều gì đó, cô vội vàng lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Minh Phi ngập ngừng một chút mới nặng nề trả lời: "Hạ Thành đã biết chuyện của mẹ nó rồi.

Đêm hôm qua nó đột nhiên về nhà, chất vấn chuyện của Thẩm Tri Cẩn năm xưa, cãi nhau với ba vô cùng căng thẳng."
Tối hôm qua Hạ Thành đột nhiên trở về nhà họ Hạ là vì đã điều tra được chân tướng chuyện Thẩm Tri Cẩn qua đời năm xưa.
Nghe đến đây, Ngu Thanh Vãn như ngừng thở, giọng nói bất giác khẽ run lên: "Anh ấy đã biết cả rồi ư?"
Bốn năm trước, khi Dung Khâm Hoa đuổi theo Thẩm Tri Cẩn trên đường, Thẩm Tri Cẩn bất ngờ gặp tai nạn xe cộ và chết.
Trong giọng nói của Hạ Minh Phi toát lên một chút không đành lòng, nhưng cô ấy vẫn nói tiếp: "Năm đó khi Thẩm Tri Cẩn mang thai, ba chị đã kết hôn, cũng không biết bà ấy có bầu.

Vậy nên khi Thẩm Tri Cẩn bị tên điên Dung Khâm Hoa quấn lấy, ba mới không để ý quá nhiều, dẫn tới cuối cùng Thẩm Tri Cẩn gặp chuyện ngoài ý muốn.


Sau khi ba biết được chuyện này đã tự trách mình một thời gian rất lâu."
Cô ấy nói xong, Ngu Thanh Vãn thoáng sững sờ.
Ngoài ý muốn, nhưng cũng không thực sự ngoài ý muốn.
Thật ra cô đã sớm đoán được kết cục của Thẩm Tri Cẩn.
Hạ Minh Phi nhạy bén chú ý tới vẻ mặt khác thường của cô lúc này, giống như đã đoán được điều gì đó.
Cô ấy nhìn chằm chằm Ngu Thanh Vãn một lúc mới thử cất tiếng thăm dò: "Thanh Vãn, em đã biết những chuyện này từ trước rồi sao?"
Đầu ngón tay dưới bàn lặng lẽ siết chặt, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay, sinh ra những cảm giác đau đớn.
Ngu Thanh Vãn vẫn im lặng, mi mắt rũ xuống, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô mới nhắm mắt, ra sức giữ lấy hơi thở bình tĩnh, trong đầu đã hỗn loạn không thể chịu nổi.
Dòng ký ức dường như quay về mấy năm trước.
Lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn nhìn thấy Thẩm Tri Cẩn là ở Lâm Tây.
Cũng vào một buổi chiều mùa đông như này, cô giúp Hạ Thành quét dọn nhà cửa xong, vừa đi ra khỏi nhà anh đã thấy Thẩm Tri Cẩn vội vàng đi tới, trốn cũng không kịp.
Thẩm Tri Cẩn có đôi mắt đào hoa giống với Hạ Thành tới bảy phần, vẻ ngoài của hai mẹ con đều vô cùng xuất chúng nên rất dễ nhận ra.
Bà ấy rất đẹp, dáng người tiều tụy gầy gò nhưng năm tháng dường như không để lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt bà, ngược lại còn khiến bà càng thêm mềm mại động lòng người.
Thẩm Tri Cẩn dẫn cô đến một nhà hàng gần đó, hai người ngồi đối diện nhau, Thẩm Tri Cẩn là người lên tiếng trước.
"Con và A Thành là..."
Ngu Thanh Vãn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, đành phải im lặng.
Thẩm Tri Cẩn cũng không cố tìm ra đáp án, chỉ cười nói: "Vậy cũng tốt, có người ở bên cạnh thằng bé, bác có thể yên tâm rồi."
Ngu Thanh Vãn nhìn sắc mặt buồn bã của bà, không nhịn được chất vấn: "Tại sao lúc trước bác lại bỏ mặc anh ấy..."
Sự ra đi của bà vẫn luôn là nút thắt không thể gỡ bỏ trong tim Hạ Thành tới tận hôm nay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận