Sủng Chứng FULL


Cơn mưa tuyết vừa dừng lại, tuyết tan nhỏ giọt xuống mái hiên, để lại những vệt nước trên cửa sổ kính trong suốt, sương mù mờ mờ dần lan ra.
Không biết tuyết ngoài cửa sổ đã rơi bao lâu, đến khi Hạ Thành ôm cô tắm xong trở về, Ngu Thanh Vãn đã mệt mỏi đến mức một ngón tay cũng nhấc không nổi, cô mơ màng cảm thấy cô được người đàn ông đặt nhẹ lên sô pha trong phòng ngủ.
Nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó, cô sợ đến mức cả người cứng đờ lại.
Nhìn thấy phản ứng trong vô thức của cô, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, khiến cô không nhịn được lại đỏ mặt.
"Anh đổi ga giường."
Lúc này cô mới hơi thả lỏng, ai ngờ ngay sau đấy lại nghe thấy anh nói: "Nếu không sẽ không ngủ nổi."
"..."
Đồ biến thái.
Ngu Thanh Vãn không nhớ đêm nay đã là lần thứ mấy cô mắng anh rồi.
Vốn dĩ cô không có thói quen mắng người, hôm nay coi như cô gom hết mấy lời mắng chửi rồi trút hết cho anh.
Lúc này, cô nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc chuông màu vàng ở trên tủ đầu giường.
Vừa nhìn thấy nó, trong đầu cô chợt hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
Thêm cả câu nói lúc anh cúi xuống nói bên tai cô nữa: cầu xin anh đi.
Anh xấu xa chết đi được.
Khi Hạ Thành thay ga trải giường trở lại, Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, vô cùng xấu hổ nói: "Mau cất cái đó đi..."
Nhìn theo tầm mắt của cô, anh nhướng mày, cố ý thấp giọng hỏi: "Cất đi rồi lần sau lại dùng hả?"
Cô lập tức hoảng sợ mở to mắt: "Không được phép dùng nữa!!"
Anh lại cười khẽ.
"Vừa nãy có đau không?"
"Chắc không đau đâu."
Hạ Thành tự nói một mình, lòng bàn tay lại có xu thế lần xuống dưới.
"Để anh nhìn xem nhé?"
Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, thấp giọng nói: "Không đau..."
Thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, Hạ Thành không kìm được nụ cười mỉm bên môi, trong giọng nói mang theo vẻ thỏa mãn khi xong việc.
"Em giận à?"
Ngu Thanh Vãn không thèm để ý tới anh.
Mới lần đầu, đúng là anh chơi hơi quá đáng.
Nhưng anh cũng không để cô chịu đau, vẫn có mức độ, chỉ là có hơi dày vò thôi.
Sợ thân thể cô không chịu nổi nên Hạ Thành không làm quá đáng quá, dù sao cũng còn lần sau mà, không cần phải vội.

Anh cúi đầu hôn lên phần xương bướm mảnh khảnh xinh đẹp trên lưng cô, thấp giọng dỗ dành: "Vợ ơi, anh sai rồi."
Ngu Thanh Vãn cảm thấy lời xin lỗi của anh không có chút ăn năn nào hết, thế là cô quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Vừa nãy cô nói không muốn, cũng đâu thấy anh thèm nghe tiếng nào đâu.
Miệng của đàn ông là không thể tin được.
Ngu Thanh Vãn quả thực đã mệt lắm rồi, cho dù trong lòng oán thầm, cô vẫn mặc anh làm trò sau lưng, sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một lúc, cô lại cảm thấy không thoải mái, thế là xoay người, gối lên cánh tay anh, chui vào trong lòng anh.
Trong lúc mơ màng, hình như trên trán được người ta hôn nhẹ một cái.
...
Hôm sau tỉnh dậy, cô vẫn còn nằm trên giường, còn Hạ Thành thì đã mặc quần áo chỉnh tề xong rồi.
Cô mơ màng ngồi dậy, giọng nói vẫn còn nhuốm vẻ mềm mại khi mới vừa tỉnh ngủ.
"Anh chuẩn bị đi đâu thế?"
Ngu Thanh Vãn tưởng anh định tới công ty, ai ngờ thấy Hạ Thành đi tới, chậm rãi đóng khuy áo.
Anh cúi người xuống, đối diện với cô, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng cô.
"Anh phải đi công tác, sẽ cố gắng về trước 31, nhé?"
Nghe vậy, cô lập tức tỉnh táo, lông mi run run, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói lên lời.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tới giao thừa rồi, cô còn tưởng anh sẽ không đi công tác nữa.
Cô mím môi, chỉ đành nói: "Em tiễn anh xuống lầu..."
"Không cần, em nằm nghỉ ngơi đi."
Nhận thấy cảm xúc cô đang suy sụp, Hạ Thành siết chặt cằm cô, đặt xuống một nụ hôn sâu an ủi, bịt kín hơi thở của cô, cướp lấy lượng oxy ít ỏi.
Hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, đầu lưỡi ẩm ướt của anh quấn lấy đầu lưỡi cô, hôn đến mức lưỡi cô cảm thấy tê dại.
Cho tới khi eo Ngu Thanh Vãn mềm nhũn, run rẩy dựa vào lòng anh, anh mới buông tha môi của cô.
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát cánh môi đọng nước của cô, lau đi giọt nước mờ ám, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai cô.
"Chờ anh trở về, nhé?"
Đầu óc của cô bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
"Vâng."
Lúc này Hạ Thành mới yên tâm rời đi.
Đợi anh đi rồi, trong phòng ngủ chỉ còn một mình Ngu Thanh Vãn.
Ngoài cửa sổ tích một lớp tuyết dày, cô nhìn chằm chằm một hồi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể bị thiếu thứ gì đó.
Nằm trên giường một lúc, Ngu Thanh Vãn mới chầm chậm xuống giường.

Hai chân vẫn cảm thấy nhức mỏi, nhưng không đau lắm.
Cô vào nhà vệ sinh, vừa rửa mặt vừa cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tần Duyệt Ninh.
Tần Duyệt Ninh: [Đêm Giáng Sinh hôm qua thế nào? Có dùng món quà tớ tặng không!! Trải nghiệm thế nào?]
Ngu Thanh Vãn: [...]
Biết ngay là chuyện tốt cô ấy làm mà.
Còn chưa đợi Ngu Thanh Vãn hỏi tội, tin nhắn của Tần Duyệt Ninh đã nhảy ra.
Tần Duyệt Ninh: [Mau, mau, mau chia sẻ kinh nghiệm đi.

Tớ phải đánh giá năm sao cho cửa hàng nội y của người ta.]
Ngu Thanh Vãn suýt chút nữa sặc nước bọt, mặt đỏ bừng.
Ngu Thanh Vãn: [Lần sau không được mua mấy thứ kỳ lạ đó nữa!]
Tần Duyệt Ninh như thể phát hiện ra điểm ẩn ý nào đấy: [Thứ? Xem ra ngoài áo ngủ, thứ khác cũng dùng luôn rồi?!]
Tần Duyệt Ninh: [Mau lên, có chuyện gì mà một VIP như tớ không thể nghe chứ hả!!]
Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình thật sự không thể tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa, cô vội vàng tắt điện thoại, hít sâu vài cái, cố gắng xua đi hơi nóng trên mặt.
Cô cảm thấy sau này mình rất khó nhìn thẳng vào chuông nữa.
Ngu Thanh Vãn vào phòng tắm rửa mặt, soi gương, mới phát hiện xương quai xanh của mình đầy dấu hickey lốm đốm, lặng lẽ thể hiện rõ sự điên cuồng đêm qua.
Cô đỏ mặt, chỉ có thể lấy một chiếc áo giữ nhiệt cổ cao từ trong tủ quần áo ra mặc vào, chiếc áo này ôm sát lấy cổ và xương quai xanh của cô.
Trước khi ra ngoài, Ngu Thanh Vãn nhìn chiếc nhẫn trên bàn trang điểm.
Chiếc nhẫn kim cương rất to rất sáng, không khiêm tốn một chút nào.

Vốn dĩ cô định cất ở nhà, nhưng do dự một chút, cuối cùng Ngu Thanh Vãn vẫn quay lại đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình.
Thôi kệ, không khiêm tốn thì không khiêm tốn vậy.
...
Cùng lúc đó, Hạ Thành đã tới thành phố Yến.
Trong văn phòng, Đàm Nghiên đã đợi anh trên ghế sô pha từ lâu.
"Bằng chứng về một số hành vi bất hợp pháp trong tài sản của nhà họ Cung đã được thu thập xong, vài ngày tới sẽ đệ trình lên tòa án.

Anh ta cũng đã ký vào đơn ly hôn rồi, thủ tục ly hôn vẫn đang được xử lý."

Hạ Thành cởi áo vest ra, mặt mày lạnh lẽo.
"Tôi biết rồi, những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Mấy ngày này cũng vì để giải quyết chuyện nhà họ Cung nên anh không thể không tới thành phố Yến.

Cơ sở sản nghiệp của nhà họ Cung không ít, muốn thôn tính hoàn toàn thì cần chút thời gian và tâm sức, không biết trong vòng ba đến năm ngày có thể nhanh chóng giải quyết hay không.
Đàm Nghiên ngước mắt lên, tò mò hỏi: "Đúng rồi, tại sao cậu lại đột nhiên bảo người điều tra Dung Khâm Hoa? Tìm thấy tung tích của mẹ cậu rồi à?"
"Chưa."
Nhưng Hạ Thành cứ có một loại trực giác kỳ lạ rằng, Thẩm Tri Cẩn mất tích có liên quan tới Dung Khâm Hoa.
Hơn nữa, tại sao Ngu Thanh Vãn lại biết Thẩm Tri Cẩn từng tới núi Nhạn Tuấn.
Rõ ràng cô không biết Thẩm Tri Cẩn là ai mới phải.
Trước đó Hạ Thành luôn cho rằng cô có một cuộc sống sung sướng trong nhà họ Dung, ít nhất, cô sẽ không có bất kỳ liên quan nào với Thẩm Tri Cẩn, người đã mất tích mấy năm trước.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như có rất nhiều chuyện xảy ra khi cô ở nhà họ Dung mà anh vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Lúc này, Sầm Duệ gõ cửa đi vào, thông báo lịch trình công việc buổi chiều.
Khi thông báo xong, Hạ Thành mím môi, trầm giọng hỏi: "Tìm được Lâm Sâm chưa?"
Sầm Duệ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Vẫn chưa tìm thấy sếp ạ.

Từ sau khi nhà họ Dung phá sản, chưa từng nghe nói anh ta nhảy việc tới công ty khác.

Bây giờ anh ta cũng không ở nhà trước đây nữa, nhưng lại không bán nhà, chắc là chỉ ra ngoài trong thời gian ngắn thôi, nhưng cũng không tra ra được anh ta ở đâu."
Vừa nói xong, Hạ Thành đã trầm giọng ra lệnh: "Tìm ra anh ta, càng nhanh càng tốt."
Chỉ có tìm được Lâm Sâm thì mới có thể giải được hết nghi vấn bây giờ của anh.
Thành phố Lâm.
Mấy ngày nay Ngu Thanh Vãn cũng bận tới mức chân không chạm đất, trong mấy năm ở nhà họ Dung, cô chưa từng sống cuộc sống bận rộn và phong phú như bây giờ.
Ngày triển lãm tranh đang đến gần, cô lại nghĩ ra một ý tưởng mới.
Đó là biến triển lãm tranh thành hình thức đấu giá trong im lặng.

Một số tác phẩm trong triển lãm tranh sẽ được đấu giá trong âm thầm, tất cả những người tới tham gia triển lãm tranh có thể điền mức giá lý tưởng trong lòng, cuối cùng quyên góp tất cả số tiền thu được từ các bức tranh được đấu giá cho hiệp hội hỗ trợ bệnh nhân mắc bệnh về máu Trung Quốc, sử dụng làm quỹ phúc lợi cộng đồng.
Đường Chỉ Nghiên nghe xong ý tưởng của cô, cũng cảm thấy rất khả thi, thế là sắp xếp ngay lập tức.
Nam chính Trình Chú trong bộ phim lần trước like và chia sẻ bài đăng Weibo của cô ngay lập tức, mang tới một lượng truy cập khá khả quan.
Kể từ sau sự việc lần trước, các loại tin đồn và công kích trên mạng giảm đi rất nhiều, Weibo của Ngu Thanh Vãn cũng tăng lên 200.000 người theo dõi không biết từ lúc nào, khu bình luận cũng dần trở nên hài hòa tích cực.
Hơn nữa may mắn thay, hiện nay còn chưa có ai phát hiện ra quan hệ giữa cô và Hạ Thành.
Sau khi áp phích quảng cáo cho triển lãm tranh được đăng lên, Giản Giảo cũng chia sẻ lại bằng tài khoản Weibo trăm năm không cập nhật của mình, kèm caption là: Buổi triển lãm tranh đầu tiên của học trò, có ý nghĩa rất đặc biệt với em ấy.
Lượt chia sẻ và like lập tức tăng lên vùn vụt, ngay sau đó, vô số nhà nghệ thuật có danh tiếng nhất định trong giới nghệ thuật đã theo dõi Weibo của Ngu Thanh Vãn.
[Không ngờ lại là học trò của họa sĩ Giản Giảo á á á á! Chẳng trách, tôi đã bảo phong cách vẻ trông rất quen rồi, lại còn là phong cách thiểu số rất đặc biệt! Đúng là thích ghê luôn ấy!...!Trước đây chưa từng nghe nói họa sĩ Giản Giảo lại nhận học trò đó?]

[Trước thì công kích người ta không có học thức, lác mắt rồi chứ gì? Bao nhiêu người muốn làm học trò của Giản Giảo còn chẳng xếp được hàng kia kìa, có bao nhiêu nhà nghệ thuật bỏ học để làm nghệ thuật cơ chứ, chẳng ảnh hưởng tới sự thành công của người ta đâu nhé! Cứ lấy chuyện học thức ra mà nói, đúng là nhàm chán! Có khi người ta đã nghiên cứu nghệ thuật ở nước ngoài từ lâu rồi, vả mặt đau ghê chưa!]
[Còn đồn người ta với ông Dung nữa, có ghê tởm không vậy! Đúng là hở cái miệng ra là chém tin vịt, vừa trông thấy luật sư của người ta là Cận Luật phát là câm tịt luôn.]
[Nhưng mà họa sĩ này có phải có bối cảnh gì không vậy? Lúc trước là con gái nuôi nhà họ Dung mời được công ty luật này thì cũng bình thường, nhưng bây giờ nhà họ Dung đã không còn, sao cô ấy làm được vậy? Chắc chắn đằng sau có bối cảnh to lớn nào đó khác, chắc chắn không hề đơn giản đâu.]
[Lầu trên lạc đề rồi kia.

Thông báo triển lãm tranh là miễn phí đó, số tiền thu được từ buổi đấu giá sẽ được làm phúc lợi cộng đồng, tới lúc đó có thể đi ủng hộ nhé ~]
[Đồng ý đồng ý, tôi cũng rất muốn đi xem!]
...
Ngày hôm sau, Ngu Thanh Vãn lại nhận một cuộc phỏng vấn văn bản do Đường Chỉ Nghiên sắp xếp, cũng dùng để quảng cáo cho buổi triển lãm tranh.
Trong phòng phỏng vấn của tạp chí, MC cầm kịch bản phỏng vấn, hỏi vài câu hỏi thông thường, Ngu Thanh Vãn trả lời từng câu hỏi một.
Rất nhanh đã tới câu hỏi cuối cùng.
MC lật tới trang cuối cùng của bản thảo, cười hỏi: "Chúng tôi còn chuẩn bị một màn "tra tấn linh hồn" khá phổ biến nữa đây, rất có liên quan đến chủ đề triển lãm tranh của cô lần này."
"Nếu sinh mệnh, cuộc sống, tự do và tình yêu, bốn thứ quan trọng nhất này đặt cùng với nhau, cô sẽ sắp xếp chúng như thế nào?"
Ngu Thanh Vãn đáp không cần suy nghĩ: "Sinh mệnh."
Đối với cô mà nói, quan trọng nhất đó là sinh mệnh và mạnh khỏe.
Còn mấy cái sau đó, rốt cuộc tự do hay tình yêu quan trọng hơn đối với cô, bản thân Ngu Thanh Vãn cũng không nói rõ được.
Cô do dự một chốc, cuối cùng vẫn đáp: "Tự do, tình yêu."
MC lại tò mò hỏi: "Tại sao lại chọn đặt tự do trước tình yêu vậy?"
Ngu Thanh Vãn khựng lại, sau đó đáp với vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì tôi cho rằng, con người cần phải khiến bản thân trở nên xuất sắc trước, sau đó mới có thể yêu người khác một cách hết mình được."
Phải chín chắn trước, sau đó mới yêu người khác, đại khái chính là đạo lý này.
Cô luôn cảm thấy rằng, mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời chắc chắn là tìm được bản thân mình, giống như Giản Giao nói vào tối qua vậy, con người phải biết được thứ bản thân muốn nhất là gì, thứ đang theo đuổi là gì, trong khi thực hiện những điều này, coi bản thân là trọng tâm, thì khi yêu một người khác mới viên mãn được.
Nếu khiến bản thân hoặc khiến người khác bị ép phải thay đổi kế hoạch ban đầu vì mình, khiến mình bị đánh mất chính bản thân, đó mới là chuyện đáng buồn nhất.
...
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Ngu Thanh Vãn lại tiếp tục quay lại trung tâm triển lãm theo dõi quá trình sắp xếp của công nhân.
Công nhân đứng trên thang hỏi: "Cô Ngu, cô thấy bức tranh này treo ở độ cao này đã được chưa?"
Cô lùi lại mấy bước, quan sát độ cao: "Cao thêm chút nữa đi.

Cảm ơn."
Đang chỉ huy công nhân điều chỉnh, Ngu Thanh Vãn chợt nghe thấy có người gọi cô từ đằng sau.
"Thanh Vãn."
Giọng nói hơi quen thuộc, cô quay đầu lại, liền thấy Chung Đình Bạch đứng đằng sau cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười thong dong, chẳng khác gì trước đây.
Ngu Thanh Vãn sững sờ, rồi vẫn lịch sự đi tới.
"Anh Chung, sao anh lại tới đây?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận