Sủng Bảo Bối Thành Nghiện


Triệu Vy cảnh giác né tránh khuôn mặt đang kề sát mình kia, cô đang không biết phải làm thế nào…túi quà còn chưa cất, lúc anh đến cô đã đem nó để sau gối của mình rồi….Tưởng tượng Hàn Chấn Phong mà thấy được thì…Ôi là trời Triệu Vy cô không biết phải giấu mặt vào đâu.
Hàn Chấn Phong quan sát vẻ mặt của nữ nhân hết trắng lại hồng hết hồng lại thành đỏ không khỏi nhướn mày to mò.

Trong đầu anh quay lại hình ảnh khi mình vừa mới tắm xong….bảo bối của anh muốn giấu anh điều gì đó…theo như trí nhớ siêu phàm của mình Hàn Chấn Phong dừng lại ngay lúc Triệu Vy thấy anh rồi hoảng hốt cất giấu cái túi gì đó mà vị trí của nó là đằng sau gối nằm của cô.

Khoé môi cong lên có chút lưu manh, anh mò tay ra sau gối cô nhanh chóng lấy túi quà lên.

Triệu Vy hoảng hốt trước tốc độ nhanh nhẹn của anh bật người dậy muốn lấy túi quà nhưng với mãi không được vì Hàn Chấn Phong quá cao.
“Chấn Phong mau trả cho em”
Hàn Chấn Phong không những không trả mà còn một tay cầm hai tay cô vòng ra sau một tay mở túi quà đổ đồ trong đó ra.

Triệu Vy theo từng món đồ tơi xuống trong lòng không ngừng xấu hổ, khuôn mặt mếu máo đỏ bừng quay sang chỗ khác.


Hàn Chấn Phong nhìn cô rồi nhìn đến mấy thứ vừa rơi ra khỏi túi quà ánh mắt hằn lên tia gợn sóng….
Anh đi đến giường cầm lấy váy ngủ trắng đưa lên xem lại nhìn đến Triệu Vy lúc này đang tránh né bối rối, cánh môi không khỏi nhếch lên một đường cong rạng rỡ.
“Bảo bối thì ra là em giấu cái này nha, còn có cái này nữa.”
Nói đoạn hai tay anh một bên giơ váy ngủ một bên là cầm quần lót ren lọt khe đung đưa trước mặt cô.

Triệu Vy quá thẹn thùng nhanh chóng giật lại, cắn nhẹ môi ngập ngừng nói:
“Anh…anh đừng có ý nghĩ đen tối.

Cái này là Tiểu Đan tặng cho em, hôm nay cậu ấy đi chụp hình nên được nhãn hiệu tặng.

Không riêng gì em mấy người Đan Tâm cũng có quà…”
Hàn Chấn Phong nhìn cô nhướn mày như đã hiểu nhưng nụ cười ranh mãnh trên môi vẫn chưa tắt.

Anh kéo cô giam trong cánh tay cường tráng, không nhanh không chậm nói ra mấy lời khiến Triệu Vy há hốc trợn mắt…
“Anh chưa nghĩ gì mà bảo bối… Là em có suy nghĩ đen tối nha….

Hay là chúng ta làm theo suy nghĩ của em đi…em thay váy ngủ này ra cho anh ngắm một chút…Huỳnh Đan tặng cho em rồi em cũng nên mặc thử xem có vừa không…”
Triệu Vy nhìn người đàn ông trước mặt mình…xem xem bây giờ trông có giống lưu manh không chứ còn nói cô nghĩ đen tối, anh mới có mấy suy nghĩ không đứng đắn thì có…
“Vừa mà.

Tiểu Đan và em cũng ngang ngang nhau nên cậu ấy mặc vừa thì em mặc vừa…”
Hàn Chấn Phong lại tiếp tục giở giọng lưu manh:
“Đây là quà nhãn hàng tặng mà.


Lỡ như lúc chụp ảnh cô ấy mặc bộ khác nhãn hàng tặng bộ khác thì sao.

Với anh nghĩ chất liệu mỗi bộ không giống nhau đâu nên mặc vào sẽ có cái nhìn khác nhau…Theo quan niệm này của anh thì bảo bối à em nên vào thay thử cho anh xem đi.”
Nói xong còn tặng cho Triệu Vy cái nháy mắt rất là vô sỉ.

Triệu Vy ngượng ngùng đánh lên ngực anh một cái, chu môi mắng nhỏ:
“Đồ vô sỉ lưu manh…”
Hàn Chấn Phong chụp lấy bàn tay vừa đấm mình đưa lên môi hôn nhẹ, ánh mắt có chút chờ mong nói với cô:
“Ngoan,vào thay cho anh xem một chút.

Anh muốn nhìn bảo bối của mình có bao nhiêu phần quyến rũ…”
Triệu Vy thở hắt một cái đôi mắt to tròn nhìn vào cặp mắt đen láy đang nhìn chằm chằm mình kia…Cô xấu hổ nha…Cái váy kia quả thật là rất gợi cảm….mặc như thế đứng trước mặt người đàn ông của cô thì có hơi….Ánh mắt Triệu Vy nhìn vào gương mặt có chút mong chờ kia thì không thể cưỡng lại được…
Cô cắn cắn môi ngẫm nghĩ một lát, Hàn Chấn Phong nghiên đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang cúi gằm kia khẽ hỏi:
“Sao vậy bảo bối?”
Triệu Vy thẹn thùng nở nụ cười, cô đẩy anh ra chạy nhanh vào phòng thay đồ không quên bỏ lại một câu:
“Không có gì cả! Anh… anh ngồi đây chờ một chút để em đi thay…”

Hàn Chấn Phong mỉm cười thích thú nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô trong lòng thật sự mong chờ bảo bối mặc bộ váy ngủ kia…Anh lấy ipad ra xem tài liệu trong lúc chờ bảo bối xinh đẹp của mình thay đồ…
Về phần Triệu Vy, ngay khi cô vào phòng thay đồ và thay cái váy ngủ kia liền cảm thấy hối hận về quyết định của mình…Mặc vào rồi cô chỉ muốn kêu gào ông trời…Váy mặc trên người chỉ dài đến hết vòng eo cô, loại vải xuyên thấu mỏng manh mặc trong thời tiết này có chút lạnh…đằng sau xẻ ra hai bên lộ ra tấm lưng trắng nõn nà…Đáng nói là cái quần lót kia lúc cô mặc vào liền muốn cởi ra ngay…Nói quần thế thôi chứ chẳng che hết, phần mông gợi cảm bọc trong lớp ren phía trên cắt xẻ làm tăng thêm độ quyến rũ…phía trước cũng là lớp ren bao bọc có đính cái nơ nhỏ, hai bên được cố định bằng dây….phía dưới…(quần lọt khe thì mọi người tự hiểu tự tưởng tượng ra nhé)
Triệu Vy nuốt nước bọt đứng trước gương xem hình ảnh phản chiếu của mình.

Cô tự nhìn bản thân còn xấu hổ muốn chết nói chi mặc thế này ra đứng trước Hàn Chấn Phong diện tới diện lui cho anh xem.

Cô gái nhỏ không khỏi thầm than trong lòng…là cô không có nghị lực đến cùng…là cô không thể cưỡng lại được sức hút của người đàn ông lưu manh yêu nghiệt kia….
Triệu Vy thở nhẹ ra, hay tay trắng nõn vỗ nhẹ hai bên má cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cô xem mình trong gương một lúc nước rồi lấy hết dũng khí đi ra ngoài.

Khi cánh cửa phòng thay đồ mở ra, tầm mắt Hàn Chấn Phong như ngưng đọng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía người con gái xinh đẹp trong bộ váy ngủ màu trắng đầy mỏng manh gợi cảm….u.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui